Trương Dương cười cười nói: Ngày hôm nay không phải hội nghị chính thức, cũng là tâm sự với mọi người.
Thị trưởng Hứa Song Kỳ nói: Trương bí thư, ngài đi kinh thành mang về chỉ thị gì sao?
Một bên bộ trưởng bộ tuyên truyền thị ủy Vương Quân Cường cũng phụ họa nói: Trương bí thư, ngài giải thích chính sách mới nhất cho mọi người một chút.
Trương Dương nói: Nào có chính sách mới nhất cái gì, các người cho rằng chính sách cải cách quan trọng của đảng thay đổi phương châm bất thường sao? Mọi người làm tốt công tác, chính sách của đảng vẫn ổn định trước sau như một.
Hội nghị họp rất ngắn, thật ra Trương Dương cũng là lợi dụng cái này đối mặt với tất cả thường ủy, trên cuộc họp thường uỷ cục trưởng công an Trình Diễm Đông từ đầu tới đuôi cũng không có lên tiếng, sau khi hội nghị Trương Dương đặc biệt cho Trình Diễm Đông giữ lại. Có chút hiếu kỳ nói: Diễm Đông, hôm nay sao cậu không nói lời nào hả?
Trình Diễm Đông nói: Tôi hiện tại là thân mang tội, không tiện nói, hơn nói nhiều tất nói bậy, tôi ít nói tốt hơn.
Trương Dương cười nói: Trời, còn nhiều lời vô ích như vậy.
Trình Diễm Đông nói: Tôi muốn nói với ngài chuyện chuyện của Đổng Chính Dương.
Trương Dương nói: Vụ án của ông ta không phải đã kết rồi sao?
Trình Diễm Đông nói: Hiện tại người đứng đầu trong tỉnh đem vụ án lật lại, Lương Tu Vũ cũng bị bọn họ mang đi.
Trương Dương nói: Làm sao vậy? Cậu hình như có chút có không cam lòng?
Trình Diễm Đông nói: Chúng tôi tuy rằng thoát quan hệ, nhưng chuyện này tôi cuối cùng vẫn nghĩ là có chút kỳ hoặc.
Có cái gì kỳ hoặc? Lương Tu Vũ không phải đã thừa nhận đánh Đổng Chính Dương sao?
Trình Diễm Đông nói: Gần đây cấp trên gây khó dễ với chúng tôi rất lợi hại, tổ công tác tỉnh cũng không có rời đi.
Trương Dương nhíu nhíu mày: Cậu nói cái gì? Văn Hạo Nam còn đang ở Bắc Cảng?
Trình Diễm Đông nói: Hắn không ở, thế nhưng tôi biết tỉnh còn có một tổ công tác ở tại chỗ này, vẫn đang tiếp tục điều tra chuyện của Đinh thị huynh đệ.
Trương Dương cả giận nói: Bọn họ làm như thế căn bản là không tín nhiệm chúng ta.
Trình Diễm Đông nói: Tôi nghĩ câu thông của chúng ta và cấp trên tồn tại vấn đề, có phải là tìm một cơ hội nói chuyện với Vinh sở trưởng hay không.
Trương Dương nói: Cậu muốn tôi đi?
Trình Diễm Đông nói: Giữa các người giao lưu càng tiện hơn một ít.
Trương Dương cười cười nói: Được, chờ tôi bận xong hai ngày nay, bớt thời giờ tìm hắn liên hệ một chút. Hắn vỗ vỗ vai của Trình Diễm Đông nói: Diễm Đông, chuyện quá khứ đã qua đi, đừng để trong lòng, chúng ta dù sao cũng phải đi phía trước, có việc không sợ, phạm sai lầm cũng không sợ, ai cho chúng ta trẻ tuổi, có thời gian để sửa đổi.
Trình Diễm Đông cười nói: Trương bí thư, tôi đối với ngài là tâm phục khẩu phục, vô luận thế nào ngài đều có đạo lý, cho dù là tâm tình tôi không được, nói với ngài, trong lòng nhất thời rộng mở.
Trương Dương nói: Tôi cũng không vĩ đại như vậy, bất quá, tôi thường xuyên nghĩ như vậy, cả đời người bất quá chỉ trăm năm ngắn ngủi, có cái gì đáng sợ? Chết đáng sợ nhất, có thể tưởng tượng, chết đơn giản là vấn đề sớm muộn, chân chính nghĩ thấu triệt, trên đời này còn có cái gì phải sợ, còn có cái khó khăn gì không qua được?
Trình Diễm Đông nói: Tôi hiện tại cuối cùng cũng rõ ràng, vì sao ngài có thể làm bí thư thị ủy, vì sao ngài có thể lãnh đạo tôi, bởi vì ngài thấy nhân sinh, nhìn vấn đề thấu triệt hơn so với tôi.
Trương Dương cười nói: Lời này của tôi không phải châm chọc tôi sao?
Trình Diễm Đông nói: Thật sự, Trương bí thư, ngài thoạt nhìn không giống như là một trí giả, thế nhưng, ngài quả thật là một trí giả, một triết học gia, một tư tưởng gia.
Trương đại quan nhân làm một thế tạm dừng: Được, cậu nhanh chóng dừng lại, lấy nước cho tôi đi, nếu không tôi khẳng định hôn mê.
Hai người cười nói sóng vai đi ra phòng họp, trong hành lang gặp Thường Hải Tâm.
Trương Dương cười nói: Hải Tâm, gấp như vậy đi chỗ nào hả?
Thường Hải Tâm cười nhìn hắn một cái nói: Chào Trương bí thư, chào cục trưởng Trình.
Trình Diễm Đông cười nói: Các người trò chuyện, tôi còn phải nhanh chóng quay về trong cục bàn chuyện quan trọng.
Trương Dương nói: Chuyện gì quan trọng vậy hả?
Trình Diễm Đông oán giận nói: Lúc đầu có cho trong cục mấy vị chủ yếu lãnh đạo họp, ngài bên này mở họp, bên kia tôi cũng không phải ngâm nước nóng sao.
Trương Dương cười nói: À, làm nửa ngày là tôi làm lỡ chuyện quan trọng của cậu.
Trình Diễm Đông cười nói: Không thể nói như vậy, chuyện của tôi có quan trọng cũng không quan trọng như lãnh đạo họp.
Trương Dương kêu hắnhắn, đi tới góc, thấp giọng đem tin tức Kiều lão tới Tân Hải nói cho hắn, Trương Dương đã an bài Kiều lão vào ở tại biệt thự Hải Dương Hoa Viên, tuy rằng Kiều lão có bảo vệ đi theo, vì để ổn thỏa, Trương Dương vẫn dặn dò Trình Diễm Đông riêng xuất động cảnh lực làm tốt bảo vệ an toàn, đương nhiên là có một điều muốn đặc biệt chú ý, nhất định phải mặc thường phục, không nên để Kiều lão phát giác, hơn nữa chuyện này phải nghiêm ngặt giữ bí mật.
Trình Diễm Đông đi rồi, ánh mắt của Trương Dương và Thường Hải Tâm tiếp xúc nhau, nhất thời trở nên ám muội lên, Thường Hải Tâm nhỏ giọng nói: Em còn tưởng rằng anh không trở lại. Một câu nói đem tưởng niệm và oán giận đối với Trương Dương tất cả đều biểu đạt ra.
Trương Dương cười nói: Đi phòng làm việc của anh nói.
Thường Hải Tâm nói: Không đi, em còn có việc.
Trương Dương nói: Chuyện gì quan trọng hơn so với lãnh đạo tìm em. Hắn đều là sống học sống dùng.
Thường Hải Tâm không nhịn được nở nụ: Anh hai và Tiết Yến buổi tối ngày hôm nay đến đây, nói có chuyện quan trọng thương lượng với em.
Trương Dương nói: Hải Long muốn tới à!
Thường Hải Tâm nói: Có cần cùng đi tiếp đãi một chút hay không?
Trương Dương nói: Tốt! Anh trở về thay quần áo.
Thường Hải Tâm nói: Anh thật nhiều chuyện, như đàn bà ấy.
Trương đại quan nhân nở nụ cười, vẫn là lần đầu tiên có người nói hắn giống như đàn bà, mình là đàn ông tinh khiết, đàn ông tinh khiết nếu giả bao đổi.
Thường Hải Tâm cùng hắn trở lại phòng làm việc, Trương Dương nói: Hôm nay từ kinh thành một đường gấp trở về, phong trần mệt mỏi, buổi tối đi gặp anh dâu, anh phải ăn mặc chỉnh tề một chút.
Thường Hải Tâm nói: Ai là anh dâu của anh.
Trương Dương đi vào bên trong thay một bộ vận động hưu nhàn, Thường Hải Tâm ở bên ngoài chờ hắn, không bao lâu thấy Trương Dương thay quần áo đi ra, còn cầm một cái quần dài đi ra, thì ra là hắn bớt thời giờ ở kinh thành mua cho cô ấy: Thử xem sao!
Thường Hải Tâm mặt cười ửng đỏ, xấu hổ nói: Anh mua thứ này làm gì?
Trương Dương nói: Anh đối với chọn quần áo là một người thường, bất quá lúc đó cảm giác đặc biệt thích hợp với em, em thử xem sao.
Thường Hải Tâm sợ hãi nói: Ở chỗ này hả?
Trương Dương nói: Sợ cái gì? Chổ của anh không ai dám tùy tiện vào.
Thường Hải Tâm cắn cắn môi anh đào, đi tới phòng xép của Trương Dương, muốn đóng cửa phòng, Trương Dương nói: Nhân phẩm của anh em còn không tin được sao?
Đương nhiên không tin được!
Thường Hải Tâm nhanh chóng thay đổi quần dài màu xanh nhạt kia, mở cửa phòng, xoay một vòng trước mắt Trương Dương, Trương đại quan nhân cười tủm tỉm nói Thật là đẹp mắt, em mặc cái gì cũng đẹp.