Viên Tân Quân nói: Anh Trương nói đúng đấy, đúng là phải đề phòng một chút, vạn nhất cô ta là đặc vụ của nước Pháp, vạn nhất anh nếu thực sự cùng người ta...
Trương Dương và Kiều Bằng Phi đều nhìn: Cùng người ta làm gì?
Viên Tân Quân nói: Làm cái đó đó, Mao chủ tịch lão nhân gia không phải đã nói sao? Vỏ bọc đường... đạn... đó.
Mấy người cười ha ha, Tiết Vĩ Đồng cười đến nỗi chảy cả nước mắt.
Văn Hạo Nam giả bộ giận dữ: Thôi, mấy người các cậu liên thủ trêu tôi, sớm biết thế này thì tôi đã không nói với các cậu rồi.
Trương Dương khó khăn lắm mới nhịn được cười: Nói thật, chuyện này anh mau báo cáo với cha mẹ đi.
Văn Hạo Nam nói: Cuối năm tôi trở lại kinh thành sẽ chính thức nói với bọn họ.
Mấy người lại lấy cớ đi tìm quá rượu, ai nấy đều cầm rượu chúc mừng Văn Hạo Nam, Văn Hạo Nam rất nhanh liền bại trận, là người đầu tiên uống say, Viên Tân Quân thân là chủ uống cũng không ít, uống đến cuối cùng, chỉ còn hai người Trương Dương và Tiết Vĩ Đồng là tỉnh táo. Tiết Vĩ Đồng là uống ít, còn Trương Dương thì ngàn chén không say, vốn còn nói là muốn đi ngắm cảnh đêm của Lhasa, nhưng một đám đã uống say đến thế này, chỉ có thể trước tiên đưa họ về phòng.
Trương Dương đỡ đám bọn họ về phóng, đưa lên giường, Tiết Vĩ Đồng lại kéo hắn đi xem cảnh đêm của Lhasa, An Ngữ Thần đã nói với Trương Dương, mỗi khi tới đêm là thành Nhật Quang (ánh sáng mặt trời ) sẽ biến thành thành Đăng Quang (ánh đèn), toàn thành mỗi ngóc ngách đều sáng đèn, cảnh đêm của Lhasa chỉ có thể nhìn, không thể dùng ngôn ngữ để miêu tả.
Cảnh đêm của Lhasa là chợ đèn hoa của thiên đình tại chốn nhân gian! Đứng trên đài cao cạnh quảng trường cung điện Bố Lạp Đạt, Tiết Vĩ Đồng nói ra những lời cảm khái như vậy.
Bọn họ đứng trên đài cao đại khái là để nghênh đón tết hoa đăng, lâm thời dựng một đài ngắm cảnh. Mỗi năm vào ngày mười lăm tháng mười hai theo lịch Tạng là tết hoa đăng.
Lhasa ban đêm mà sáng như ban ngày, đủ loại đèn giao nhau khiến cho Lhasa đẹp lung linh. Ven đường đốt đèn, công viên đốt đen, trên cành cây treo đèn, trong quảng trường treo đèn, mọi ngóc ngách đều sáng đèn...
Trong một khung của sổ của tầng cao nhất của Cung điện Bố Lạp Đạt sáng đèn màu vàng, giống như là phiêu trong bóng đêm, đó là ánh đèn của Tăng nhân tụng kinh đêm, lộ ra vẻ thần bí, giống như là cao không thể trèo tới.
Bất tri bất giác hai người bước tới bên cầu của sông Lhasa, trên cầu cũng điểm chuế vô số ánh đèn, Trương Dương cuối cùng cũng hiểu Viên Tân Quân vì sao kiên trì dẫn bọn họ đi xem cảnh đêm của Lhasa, thì ra cảnh đêm của Lhasa đẹp như vậy.
Tiết Vĩ Đồng tựa vào vòng bảo hộ của cầu, cởi mũ lưỡi chai ra, nhẹ nhàng vuốt mái tóc ngắn, cười nói: Tiểu Viên là người sảng khoái, chỉ có điều không được thực tế, miệng thì suốt ngày thao thao đòi bảo vệ hoàn cảnh, bảo vệ hòa bình thế giới.
Trương Dương nói: Đối với các người mà nói thì cũng không ông là không thực tế, sau này bảo vệ hòa bình thế giới có tám chín phần mười là những người các người
Tiết Vĩ Đồng nói: Lời này của anh em không thích nghe, thế là có ý gì? Có phải nói về sau chưởng quản quyền lực quốc gia vẫn là những con cháu của quan viên như chúng em hay không?
Trương đại quan nhân cười cười không nói gì.
Tiết Vĩ Đồng nói: So với người thường, chúng em ở phương diện này quả thực có ưu thế, đứng trên vai của cha ông, bọn họ dù không chủ động chiếu cố chúng em thì khởi điểm của chúng em cũng vẫn cao hơn người bình thường.
Trương Dương nói: Không có gì là lạ cả, triều đại nào đều có những chuyện như vậy, anh cũng không phải là phát tiết sự bất mãn, có câu con vua thì lại làm vua, con sãi ở chùa lại quét lá đa, gien chính trị tiên thiên của các cô mạnh hơn so với chúng tôi, đây là sự thực không thể tranh biện.
Tiết Vĩ Đồng nói: Từ nhỏ đến lớn, mọi người bên cạnh em đều nói về chính trị, bị thấm vào người rồi. Cho dù không có gien tiên thiên gì, hậu thiên cũng có thể cường hóa huấn luyện ra. Cô ta đi trên vòng bảo hộ, Trương đại quan nhân lo cô ta ngã xuống, vươn tay ra đỡ lấy cánh tay của cô ta, nói: Cẩn thận!
Tiết Vĩ Đồng nói: Em lúc nhỏ thích ngôi ở trên lan can cầu, vì chuyện này mà em đã bị người nhà mắng vô số lần. Trương Dương bật cười ha ha.
Tiết Vĩ Đồng nói: Anh chỉ thấy được sự phong quang của đám con cháu cán bộ chúng em, nhưng anh không thấy được áp lực mà chúng em phải chịu đựng. Anh chỉ có thấy được quang hoàn trên người chúng em, lại không biết quang hoàn này không thuộc về chúng tôi, mà thuộc về cha chú của chúng em , chúng em muốn làm ra thành tựu khiến người ta ngưỡng mộ, chúng em cũng muốn để người nhà cảm thấy kiêu ngạo và tự hào, cho nên chúng em cố gắng thoát khỏi quang hoàn này, cũng hy vọng một ngày chúng em có thể vượt qua được bọn họ. Trương Dương gật đầu, có chút đồng tình nhìn Tiết Vĩ Đồng, cái khác thì không nói, với mấy con cháu quan to mà hắn quen, không có một ai có hy vọng vươt qua được cha chú của họ, quang hoàn của cha chú họ quá thịnh, hơn nữa thời đại khác nhau, vào thời đại hiện giờ mà muốn tạo ra nhân vật phong vân như xưa là rất khó.
Huống chi người có suy nghĩ như Tiết Vĩ Đồng chỉ là thiểu số, đa số con cháu của cán bộ cao cấp đều là hạng nằm hưởng hơi ấm trên lưng cha chú.
Tiết Vĩ Đồng nói: Có biết vì sao đám người này chúng em lựa chọn kinh thương rất nhiều hay không?
Trương Dương mỉm cười nhìn cô ta: Bởi vì các cô thấy trên chính trị mà muốn vượt qua được tiền bối thì quá khó khăn, cho nên mới tìm lối tắt khác, tranh thủ ở lĩnh vực mới vượt qua bọn họ.
Không sai! Tiết Vĩ Đồng mỉm cười nói.
Di động của Trương Dương bỗng nhiên đổ chuông, hắn cầm điện thoại lên, là An Ngữ Thần từ kinh thành gọi tới, cô ta nói khẽ: Tiểu Bảo nhớ anh lắm!
Trương đại quan nhân cười nói: Thật ư?
Hắn nghe thấy đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói nhèo nhẹo của của trẻ con, Trương Dương nói: Anh sao nghe thấy nó như đang mắng anh vậy?
An Ngữ Thần bật cười khanh khách.
Trương Dương nói: Đi có thuận lợi không?
Rất thuận lợi, sợ anh lo lắng cho nên gọi điện thoại cho anh.
Trương Dương nói: Thế là đúng rồi, sau này, mỗi ngày em đều phải báo cáo với anh một lần.
An Ngữ Thần nói: Hình như là anh phải báo cáo với em mới đúng.
Trương đại quan nhân cố ý thở dài: Anh là một quan viên chính phủ thanh liêm, chỉ phí điện thoại thôi anh cũng không trả nổi rồi.
Ky bo, em trả cho anh.
Thế là hối lộ, anh không lấy đâu, nhưng đấy là về tiền tài, còn về tình cảm thì ai cho anh cũng nhận.
An Ngữ Thần nói: Ai chẳng biết anh là người như vậy? Bên cạnh truyền đến tiếng khóc của con trai, An Ngữ Thần vội vàng gác máy, một khi có con trai rồi, địa vị của Trương đại quan nhân ở trong lòng An Ngữ Thần rõ ràng thụt lùi về sau một nấc.
Gác điện thoại thì thấy Tiết Vĩ Đồng đang nhìn mình đầy nghi hoặc, Trương đại quan nhân cười nói: Em gái, nhìn gì vậy? Như vậy là không có hảo ý!
Tiết Vĩ Đồng nói: Bạn gái nào vậy?
Trương Dương nói: Cái gì cơ, anh của em là loại người như vậy à?
Tiết Vĩ Đồng nói: Em đối với thế giới tình cảm của anh thì vẫn chưa hiểu rõ lắm, có điều nghe rất nhiều người nói anh là hạng phong lưu tình chủng chủng, cả ngày đi gọi gió trêu bướm, lưu tình khắp nơi.
Ai nói thế? Danh dự của một cán bộ quốc gia thế là bị phá hoại rồi đấy.
Tiết Vĩ Đồng cười nói: Anh còn có danh dự à, có điều nam chưa cưới, nữ chưa gả, yêu nhiều người cũng đâu phải là phạm pháp. Nhưng em phải nhắc nhở anh, yêu thì được, nhưng không thể mượn cái tiếng yêu để đùa bỡn con gái, như vậy là tội lưu manh đấy.
Trương đại quan nhân toát mồ hôi: Em gái à, tam ca của em là loại như vậy ư? Tiết Vĩ Đồng nhìn thấy Trương Dương quẫn lên thì không khỏi bật cười.
Trương đại quan nhân đương nhiên không muốn để Tiết Vĩ Đồng tiếp tục hướng đầu mâu về phía mình, hắn cũng không làm chuyện đùa giỡn con gái nhà lành, chuyển phát sinh với mấy cô người yêu đều là chuyện nước chảy thành sông, Trương đại quan nhân tự nhận là mình ở phương diện tiết tháo không tồi, đương nhiên loại chuyện này cũng chỉ có thể tự mình nghĩ, không thể nào đặt lên bàn thảo luận được, cái này gọi là tôi thích tôi làm, tình cảm của tôi tôi làm chủ, đừng nhìn Tiết Vĩ Đồng là em gái kết bái của hắn, chuyện này cũng không thể nói ra được, Trương đại quan nhân biết phương pháp tốt nhất để Tiết Vĩ Đồng không nói tới vấn đề này nữa chính là di dời sự chú ý của cô ta. Trương Dương nhắc tới chuyện của Văn Hạo Nam: Không ngờ Hạo Nam tìm được một cô gái nước Pháp.
Tiết Vĩ Đồng nhìn thấu mục đích của Trương Dương, không nhịn được liền bật cười: Chẳng trách người ta nói cái chi phối nam nhân không phải là đầu óc mà là nội tiết tố, anh ta tìm một cô gái nước Pháp, chắc là cửa của cha mẹ anh ta rất khó thông qua đấy.
Trương Dương nói: Tình duyên dị quốc, cũng được tính là một đoạn giai thoại, chỉ cần cô gái đó không phải là nước Pháp phái tới nằm vùng thì chắc không có vấn đề gì, cha nuôi và mẹ nuôi của anh cũng là người rất thoáng.
Tiết Vĩ Đồng nói: Khó nói lắm, chắc chuyện của anh ta không giấu được người trong nhà đâu, cho nên mới nói làm con cháu nhà quan to cũng không có chỗ nào tốt cả, ngay cả chuyện yêu đương cũng không được tự do.
Trương Dương cười nói: Con gái của hoàng đế không lo không gả được chồng, các đời đều vẫn là đạo lý này thôi.
Tiết Vĩ Đồng thở dài: Quả thực không thiếu con cháu cán bộ có loại cảm giác về sự ưu việt tiên thiên này, nhưng bất kỳ chuyện gì cũng đều có ngoại lệ. Trong ánh mắt của cô ta toát ra vẻ ưu thương, Trương đại quan nhân nắm được điểm này, thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ Tiết Vĩ Đồng về phương diện tình cảm cũng có chỗ không được như ý ư? Có điều loại chuyện này liên quan tới việc riêng của người khác, hắn tất nhiên cũng không tiện hỏi.