Tiết Vĩ Đồng rất nhanh cảm thấy không còn gì mới mẻ, cô ta phát hiện ngồi tù đúng là một chuyện buồn tẻ vô vị, Trương Dương nói không sai chút nào, Tiết Vĩ Đồng sở dĩ cam tâm tình nguyện để đám võ cảnh này còng về trung đoàn, mục đích chính là tìm sự thú vị, bởi vậy có thể thấy được thế giới nội tâm của Tiết Vĩ Đồng rất trống rỗng. Cô ta gọi tên võ cảnh đó: Alo, đồng chí võ cảnh ơi!
Tên võ cảnh đang ngủ gà ngủ gật ngẩng đầu lên: Tôi nói này, cô sao mà phiền phức thế?
Tiết Vĩ Đồng nói: Tôi muốn đi vệ sinh!
Võ cảnh nói: Không phải có bồn cầu đó sao? Giải quyết ngay tại chỗ đi!
Tiết Vĩ Đồng tức giận nói: Anh không nhìn ra tôi là nữ à?
Võ cảnh ngây ra một thoáng, trừng mắt nhìn lên: Không nói thì tôi đúng là không nhìn ra!
Trương đại quan nhân đang ở đàng kia nhắm mắt dưỡng thần, nghe vậy thiếu chút nữa thì bật cười, có điều lúc này hắn không thích hợp lên tiếng, nếu lên tiếng thì Tiết Vĩ Đồng khẳng định càng thêm xấu hổ.
Võ cảnh đi tới: Thật sự là phiền toái, tôi cảnh cáo cô, đừng có giở trò!
Tiết Vĩ Đồng nói: Tôi bị còng tay mà, anh sợ cái gì chứ?
Võ cảnh cứu mở cửa, Trương đại quan nhân tuy rằng không mở mắt, nhưng cũng biết thằng ôn này xui xẻo rồi, Tiết Vĩ Đồng khẳng định không phải là đơn giản muốn đi vệ sinh, cô ta mười phần là muốn thực thi đại kế vượt ngục của cô ta. Quả nhiên không ngoài sở liệu của hắn, rất nhanh liền nghe thấy tiếng đánh người, Trương Dương mở mắt ra, liền thấy tên võ cảnh đó đã bị Tiết Vĩ Đồng đánh ngã. Cô ta không khỏi có chút đắc ý cười nói với Trương Dương: Chỉ bằng vào bọn họ mà cũng muốn vây khốn em ư.
Trương Dương nói: Em gái, em nghĩ cho kỹ đi, nơi này là tổng bộ võ cảnh, em nếu chạy trốn, bên ngoài không biết sẽ có bao nhiêu khẩu súng nhắm vào chúng ta, người khác cũng không biết chúng ta đang làm gì, vạn nhất coi chúng ta trở thành phần tử phản cách mạng, em nói xem hai ta biết đi đâu mà nói lý?
Tiết Vĩ Đồng từ trên người tên võ cảnh đó mò súng của hắn ra. Vỗ vỗ vào đầu tên võ cảnh: Có hắn làm con tin, anh sợ cái gì chứ?
Trương đại quan nhân cười khổ nói: Em gái, anh phải nhắc nhở em, em đang càng lún càng sâu trên con đường phạm tội đó.
Tiết Vĩ Đồng nói: Sợ cái gì? Trời sập xuống thì cũng có em gánh!
Tên võ cảnh đó lúc này đã tỉnh lại, trừng mắt nhìn, giận dữ nói: Các anh đây là đang phạm tội!
Trương đại quan nhân nói: Nhìn xem, anh đã nói rồi mà!
Tiết Vĩ Đồng dí họng súng vào đầu hắn: Anh đừng có mà dọa tôi, các anh mới phạm tội, không ngờ dám giam giữ tôi, đứng dậy cho tôi! Tiết Vĩ Đồng hôm nay đang hưng trí muốn chơi trò vượt ngục.
Trương Dương thấp giọng nhắc nhở cô ta: Có muốn thông tri cho cô dượng của em không?
Tiết Vĩ Đồng nói: Không cần, chúng ta tự mình có thể giải quyết.
Trương Dương nói: Đề phòng vạn nhất, bộ đội võ cảnh có tay súng bắn tỉa rất lợi hại.
Tiết Vĩ Đồng nhấc súng lục lên, bùm bùm hai tiếng súng, bắn vỡ tất cả đèn trong phòng, sau đó cùng Trương Dương ngồi sát vào góc, cô ta không nhịn được cười khanh khách: Kích thích quá, vui quá, nhiều người như vậy cùng nhau chơi trò lính bắt trộm, giống như là trở lại lúc nhỏ vậy.
Trương Dương nói: Anh phục em rồi đấy, loại chuyện này không đùa được đâu, vạn nhất bọn họ nếu thật sự định tính chúng ta là phần tử phản cách mạng, mặc kệ tính mạng của thằng ôn này, ném mấy trái lựu đạn vào, hai ta đến một mảnh vụn cũng không còn đâu.
Tiết Vĩ Đồng nói: Bọn họ dám ư! Em bảo này, anh có tư tưởng gì vậy? Bộ đội võ cảnh của chúng ta vẫn không đến mức không giảng đạo lý như vậy đâu?
Trương đại quan nhân bật cười.
Hai nghi phạm vượt ngục, bắt một gã chiến sĩ võ cảnh làm con tin, chuyện này đã gây ra chấn động cho toàn bộ chi đội võ cảnh từ trên xuống dưới, Hùng Bỉnh Khôn là đội trưởng đại đội đặc cần thứ nhất, Trương Dương và Tiết Vĩ Đồng hai người đều là hắn bắt về, nghe nói tới chuyện này, vội vàng chạy lại.
Đại đội trưởng chi đội võ cảnh Lhasa Mạnh Tường Dân cũng chạy tới, Hùng Bỉnh Khôn đang vội vàng bố trí tay súng bắn tỉa.
Mạnh Tường Dân đi tới trước mặt hắn, có chút khẩn trương nói: Có chuyện gì vậy?
Hùng Bỉnh Khôn nói: Bắt được hai phần tử khả nghi!
Vì sao gọi là khả nghi?
Chính là có lẽ có đó, đây cũng tính là một điều đặc sắc của quốc gia chúng ta.
Mạnh Tường Dân nói: Sao lại để họ trốn ra? Miêu Cường sao lại ở trong tay họ?
Hùng Bỉnh Khôn nói: Tôi cũng không rõ tình huống bên trong lắm, bọn họ đánh ngã Miêu Cương, cướp súng của hắn, vừa rồi còn bắn hai phát.
Mạnh Tường Dân nghe hắn báo cáo, vẻ mặt trở nên cực kỳ ngưng trọng: Miêu Cường có sao không?
Hùng Bỉnh Khôn lắc đầu.
Mạnh Tường Dân giật lấy bộ đàm trong tay chiến sĩ đứng bên cạnh, lớn tiếng nói: Người ở bên trong nghe đây, hành vi của các anh đã cấu thành phạm tội nghiêm trọng, tôi khuyên các anh dừng cương trước bờ vực, lạc đường phải biết quay lại...
Trong bộ đàm truyền đến tiếng cười của một đôi nam nữ thanh niên, Mạnh Tường Dân ngây ra, hai phạm nhân này đã lâm vào cảnh bị vây bắt trùng trùng, không ngờ còn có thể cười được.
Mạnh Tường Dân nói: Tôi khuyên các anh chủ động đầu hàng, tranh thủ xử lý khoan hồng!
Tiết Vĩ Đồng nói: Anh là ai? Tôi vì sao phải đầu hàng anh?
Mạnh Tường Dân nói: Tôi là đại đội trưởng chi đội võ cảnh Lhasa Mạnh Tường Dân, chỉ cần các anh chủ động đầu hàng, tôi có thể bảo đảm an toàn cho các anh, đừng cố chấp, hiện tại chúng tôi tổng cộng có năm mươi chiến sĩ võ cảnh bao vây nơi này, nếu chúng tôi áp dụng hành động, tôi không dám cam đoan hậu quả sẽ như thế nào.
Tiết Vĩ Đồng nói: Chúng tôi đã phạm tôi gì? Các anh bắt chúng tôi tới đây, không hỏi han gì đã giam giữ chúng tôi bất hợp pháp?
Mạnh Tường Dân nhìn Hùng Bỉnh Khôn một cái, hắn đối với tình huống cụ thể thật ra cũng không rõ lắm, người là Hùng Bỉnh Khôn bắt về, phải nói rằng tên Hùng Bỉnh Khôn này là một kẻ chuyên gây phiền phức, hắn là con trai của phó chính ủy quân khu Tây Tạng Hùng Ân Bân, Hùng Ân Bân là quân hàm thiếu tướng, uy vọng ở quân khu rất cao, Mạnh Tường Dân nể mặt mũi của cha hắn cho nên đối đãi với hắn không tồi.
Hùng Bỉnh Khôn nói: Bọn họ tuyên truyền ngôn luận phản cách mạng. Cái mũ mà hắn chụp cho người ta cũng khá là lớn.
Tiết Vĩ Đồng nói: Anh nếu là lãnh đạo của nơi này, được lắm, anh hỏi tên họ Hùng kia đi, vợ hắn vì sao muốn nhảy xuống sông Lhasa? Hắn vì sao thấy chết mà không cứu được Vì sao Vì sao lấy oán trả ơn với ân nhân cứu mạng của vợ hắn?
Mạnh Tường Dân nghe đến đây, đã thấy chuyện này càng lúc càng không đúng, hắn lưu ý thấy mắt của Hùng Bỉnh Khôn có chút lập lòe, rõ rằng thằng ôn này không vững dạ, cả chi đội võ cảnh đều biết Hùng Bỉnh Khôn làm việc cuồng vọng kiêu ngạo, chẳng lẽ hôm nay đúng là thằng ôn này quan báo tư thù? Nếu là như vậy thì chuyện phiền toái rồi.
Mạnh Tường Dân nói: Thế này đi, các anh trước tiên nộp vũ khí đầu hàng đã, dùng cách làm cực đoan như vậy không giải quyết được vấn đề dâu, sẽ chỉ làm chuyện thêm phức tạp hóa, tôi đã nói tôi có thể bảo đảm sự bình an của các anh, các anh đi ra, tôi hứa nhất định sẽ tra rõ toàn bộ quá trình của chuyện này, sẽ không để bất kỳ ai phải chịu oan uổng, anh thấy thế có được không?
Tiết Vĩ Đồng nói: Tôi không tin anh, chức của anh quá nhỏ, không làm chủ được, đội trưởng chi đội võ cảnh Lhasa cũng chỉ là cấp phó sư đoàn phải không? Chuyện của tôi anh không quản được, anh mau báo cáo với lãnh đạo của các anh đi, trung đoàn trưởng Ngô Diệu Long của các anh cũng chỉ là thiếu tướng, bảo y tới phân xử đi!
Mạnh Tường Dân vừa nghe thấy vậy liền ngây ra, Hùng Bỉnh Khôn bắt được loại người nào vậy? Đối với lãnh đạo của bọn họ mà dám gọi thằng tên, hơn nữa nghe khẩu khí của cô ta căn bản không coi một cán bộ cấp phó sư đoàn như hắn vào mắt, Mạnh Tường Dân gọi Hùng Bỉnh Khôn sang một bên, nói khẽ: Bọn họ là ai?
Hùng Bỉnh Khôn cũng thấy chuyện hôm nay không ổn rồi, hắn lắc đầu.
Mạnh Tường Dân nói: Anh không thẩm vấn à?
Hùng Bỉnh Khôn nói khẽ: Chưa kịp.
Mạnh Tường Dân giơ tay chỉ vào hắn, mặt mày đầy vẻ tức giận, một nữ hài tử bình thường sẽ không hiểu rõ được chuyện của hệ thống võ cảnh bọn họ như vậy được ư, Mạnh Tường Dân nói: Lãnh đạo của chúng tôi không có ở đây, đã tới kinh thành họp rồi, có chuyện gì cô cứ trực tiếp nói với tôi.
Tiết Vĩ Đồng nói: Vậy anh thông tri cho tư lệnh viên của quân khu Tây Tạng đi, nói tôi bị các anh biết!
Mạnh Tường Dân càng nghe trong lòng càng không yên: Cô là ai? Có thể cho tôi biết tên của cô không?
Tiết Vĩ Đồng nói: Tôi đọc cho anh một dãy số điện thoại...
Mạnh Tường Dân lập tức nhận ra đây là số điện thoại của quân khu Tây Tạng, hắn ấn số điện thoại rồi gọi.
Sau khi điện thoại đổ chuông vài tiếng thì một giọng nữ ngái ngủ vang lên: Ai thế?
Cô là...
Anh bị hâm à? Nửa đêm nửa hôm gọi điện thoại tới rồi không ngờ lại hỏi tôi là ai? Nữ tử bên kia uy nghiêm mười phần.
Mạnh Tường Dân nói: Tôi là đại đội trưởng chi đội võ cảnh Lhasa Mạnh Tường Dân, hiện tại ở chỗ chúng tôi có một nữ tử dùng súng bắt một chiến sĩ võ cảnh làm con tin, cô ta cung cấp cho số điện thoại này... Mạnh Tường Dân cảm thấy được chuyện này không ổn.
Bên kia đã vang lên giọng nói quan tâm và phẫn nộ: Tôi cảnh cáo anh, nếu nó bị thương dù chỉ một sợi tóc, toàn thể quan binh của chi đội võ cảnh các anh đều phải chịu trách nhiệm!
Cô là...
Tôi là Tiết Anh Hồng!
Mạnh Tường Dân nghe thấy cái tên này thì tay không khỏi run run, đối phương đã gác điện thoại, đại danh của Tiết Anh Hồng của quân khu Tây Tạng không ai không biết, không ai không hay, đây không phải là vì chồng của cô ta là phó bộ trưởng bộ trang bị quân khu Nghiêm Tuấn Cường, mà là vì gia tộc hiển hách sau lưng cô ta.
Từ khẩu khí khẩn trương của Tiết Anh Hồng, Mạnh Tường Dân đã đoán ra hai người trẻ tuổi đang bị bọn họ vây bắt này nhất định có quan hệ cực kỳ mật thiết với gia tộc Tiết thị, Mạnh Tường Dân hạ điện thoại xuống rồi ngẫm nghĩ, lập tức quyết định gọi điện thoại cho trung đoàn trưởng Ngô Diệu Long.
Hùng Bỉnh Khôn đợi Mạnh Tường hạ điện thoại mới chạy đến bên cạnh hắn: Mạnh đội, tình huống thế nào?