Y Đạo Quan Đồ

Chương 487: Chương 487: Căn phòng nhỏ




Trương Dương lái chiếc xe của hắn đi lòng vòng xung quanh Bắc Kinh trong buổi tối, hắn lái xe mà không có mục đích. Mở đài phát thanh lên, từ trong đó truyền ra một bản dương cầm ngọt ngào. Trương Dương cảm thấy có chút quen thuộc, bất giác trước mặt hiện lên một hình ảnh, là cảnh tượng Sở Yên Nhiên mặc chiếc váy dài màu hồng, ngồi đánh đàn cho hắn nghe. Tất cả điều này như vừa mới xảy ra ngày hôm qua, đó là lúc Sở Yên Nhiên cắm nến chúc mừng sinh nhật Trương Dương, nghĩ đến những gì Sở Yên Nhiên đã làm cho mình, lòng Trương Dương lại cảm thấy khó chịu, hắn đi một cách vô định rồi vô tình đến nhà hàng Louisia, nơi trước đây hắn và Sở Yên Nhiên cùng nhau qua sinh nhật của hắn, những ánh đèn màu da cảm chiếu lọt qua tấm rèm che cửa, chiếu lên mặt được. Qua lớp cửa kính có thể nhìn thấy những đôi trai gái đang nói chuyện vui vẻ với nhau, không khí thật là lãng mạn và ấm áp.

Nếu đổi lại như bình thường thì Trương Dương sẽ không một mình chủ động đến nơi như thế này, hắn thà đến sạp nướng ven đường hay đi ăn đồ kho còn hơn, vì dao dĩa không hợp với hắn. nhưng tối nay, Trương Dương, người luôn mang trong lòng hình ảnh của Sở Yên Nhiên liền một mình bước vào nhà hàng Louisia mang theo sự hối hận và nuối tiếc những chuyện xưa. Hắn tìm một góc khuất ngồi xuống, trong lòng vẫn mang một tia hi vọng, hi vọng Sở Yên Nhiên vẫn chưa đi, hi vọng Sở Yên Nhiên vẫn đang ở Bắc Kinh, và đang ở trong nhà hàng này.

Trương Dương gọi một suất sườn bò và một chai rượu vang, nghe huyền luật du dương của cây violong, dưới ánh đèn mờ ảo, màu rượu vang như biến thành màu hổ phách, Trương Dương đang nhớ lại cái đêm sinh nhật hắn.

Hắn vẫy vẫy tay gọi phục vụ, hắn đưa cho phục vụ một tấm thẻ, trên đó ghi tên một bản nhạc: Adeline bên dòng sông. Người phục vụ rất lịch sự trả lời: "Thưa ngài, tối nay người chơi đàn piano không đến, ngài có thể chọn một bản violong khác ạ."

Trương đại quan nhân tức giận trợn mắt lên nói: "Vậy bảo anh ta kéo cho tôi khúc Nhị Tuyền Ánh Nguyệt."

Người phục vụ cười khổ nói: "Thưa ngài, anh ấy chơi đàn violong ạ."

Trương Dương lật túi áo, rút ra năm tờ chi phiếu nhét vào tay người phục vụ đó: "Kéo, tôi muốn nghe."

Người phục vụ có chút bất lực lắc đầu, nhận tiền rồi xoay người đi, đến trước mặt người kéo đàn violong nhỏ tiếng nói mấy câu.

Người kéo đàn cũng ngẩn ra, thầm nghĩ người này thật là đồ gây rối, bảo mình kéo khúc Nhị Tuyền Ánh Nguyệt, khỉ thật, sao không lên cầu vượt kia mà tìm người kéo đàn nhị ý. Có điều chúng ta cũng nhận tiền rồi, chẳng ai lại làm khó dễ với tiền bạc cả. Chẳng qua chỉ là khúc Nhị Tuyền Ánh Nguyệt thôi chứ gì? Chỉ cần có bản nhạc thì chúng ta sẽ kéo ra được thôi.

Tiếp theo đó, bên trong nhà hàng Pháp liền vang lên khúc Nhị Tuyền Ánh Nguyệt bi thương. Phải công nhân rằng trình độ của tay kéo violong này không tồi. Khúc nhạc này vốn chỉ có đàn nhị mới có thể thể hiện hết được âm vị trong đó, nhưng tay kéo đàn violong này kéo ra những giai điệu rất hay. Hay thì có hay nhưng lại không phù hợp với không khí trong nhà hàng người ta. Trương đại quan nhân vốn tâm trạng đã không tốt, càng nghe lại càng thấy buồn bực. Hôm nay làm sao vậy nhỉ? Rõ ràng là tự đày đọa mình mà.

Tay kéo đàn cuối cùng cũng kéo hết khúc Nhị Tuyền Ánh Nguyệt, Trương đại quan nhân bê tách rượu lên, một hơi uống hết. Đúng lúc đang chuẩn bị đứng dậy tính tiền thì thấy một bóng người bước tới cây đàn dương cầm, Trương Dương dụi mạnh mắt mình, hắn thật không ngờ lại có thể gặp được Sở Yên Nhiên ở đây.

Sở Yên Nhiên rõ ràng là tiều tụy đi rất nhiều, cô ấy mặc một chiếc váy dài màu đen, khuôn mặt nhợt nhạt, thân hình gầy đi trông thấy, một chuỗi huyền luật bi thương động lòng người chảy ra theo sự chuyển động của ngón tay cô ấy. Khúc nhạc lần này cô ấy dạo là "Lời thì thầm mùa thu", trong thời tiết như thế này, trong tâm trạng như thế này, một khúc nhạc như vậy càng có thể biểu đạt được sự ai oán của Sở Yên Nhiên. Tối qua Sở Yên Nhiên đã khắc phục được chướng ngại tâm lí trùng trùng, chuẩn bị hẹn hò đêm với Trương Dương, muốn cho hắn một bất ngờ, nhưng cả chặng đường lại không gọi được điện thoại cho hắn. khi đến biệt viện Hương Sơn, Sở Yên Nhiên ghé mắt nhìn qua khe cổng thấy bên trong còn sáng đèn, gõ cửa nhưng không thấy ai trả lời, chỉ còn cách trèo qua tường. Cô ấy sợ Trương Dương xảy ra chuyện gì. Nhưng ai mà ngờ được cô ấy lại nhìn thấy cảnh Trương Dương và Trần Tuyết đang quấn lấy nhau trên giường. Sở Yên Nhiên đau đớn muốn chết, liền ngậm nước mắt bỏ đi.

Cô ấy vốn muốn về Mỹ, nhưng với tâm trạng của cô ấy bây giờ khi về nước chắc chắn bà ngoại sẽ nhìn ra, cô ấy không muốn bà ngoại phải lo lắng, lại muốn về Bắc Nguyên thăm ông ngoại, nhưng cũng lo tâm tư của mình bị ông ngoại phát hiện, đành phải cô đơn lẻ loi thuê phòng khách sạn ở lại.

Sở Yên Nhiên hạ quyết tâm quên Trương Dương đi, nhưng từ tối qua đến giờ trong đầu cô ấy luôn xuất hiện hình bóng Trương Dương, rồi những kỉ niệm trước đây cứ ùa về, cô ấy không tin những gì xảy ra giữa hai người trước đây đều là giả. Sở Yên Nhiên cũng đang đi tản bộ xung quanh, nhưng thần xui quỷ khiến thế nào lại đến đây, nhìn thấy nhà hàng Louisia, cô ấy chợt nhớ tới cảnh tượng sinh nhật Trương Dương năm trước, nhớ tới ánh mắt dịu dàng của Trương Dương dành cho mình, nhớ tới những ngọn nến và sự lãng mạn lúc đó.

Sở Yên Nhiên khi chơi khúc nhạc này đã dốc hết toàn bộ cảm xúc, có thể cảm nhận được tất cả sự cô đơn, sự lạc lõng hụt hẫng chưa từng có đang bao trùm lên nội tâm Sở Yên Nhiên. Cô ấy cuối cùng cũng không kìm nén được cảm xúc trong lòng, nước mắt cứ thế trào ra, từng giọt rơi lên phím đàn.

Trương Dương ngắm nhìn hình ảnh Sở Yên Nhiên cô đơn nhưng hoàn mĩ, hắn chợt rút một bông hoa hồng trong bình ra, từ từ bước tới, đứng phía sau Sở Yên Nhiên, khi Sở Yên Nhiên đánh xong nốt cuối cùng thì hắn liền đặt bông hoa lên trên kệ đàn, thấp giọng nói: "Anh vẫn luôn tìm em..."

Cơ thể Sở Yên Nhiên đứng bật dậy theo phản xạ, nước mắt trào ra nhiều hơn, cô ấy không quay đầu lại, cũng không cần quay đầu lại, vì cô ấy biết ai đến. Sở Yên Nhiên không thể hiểu nổi mình đang vui mừng hay đang tức giận, cô ấy hoảng loạn đứng lên, chạy ra ngoài.

Trương Dương sợ Sở Yên Nhiên lại một lần nữa chạy biến mất trước mắt mình, liền vội vã chạy theo sau.

Vừa bước ra sảnh lớn thì giám đốc nhà hàng đuổi theo nói: "Thưa ngài, ngài chưa trả tiền..."

Trương Dương vội móc túi áo cầm ra một đống chi phiếu ném tới, sau đó đuổi theo Sở Yên Nhiên.

Sở Yên Nhiên đã bắt đầu chạy theo dòng người trên phố, tốc độ càng ngày càng nhanh, nhưng đáng tiếc, cô ấy đi giày cao gót, nó ảnh hưởng đến tốc độ chạy trốn của cô ấy, Sở Yên Nhiên khom người xuống, nhanh chóng cởi giầy rồi lại chạy tiếp.

Trương Dương lớn tiếng nói: "Yên Nhiên, dừng lại, nghe anh giải thích."

Sở Yên Nhiên che mồm chạy, tốc độ của cô ấy không đủ để thoát khỏi sự theo đuôi của Trương Dương, cô ấy cắn chặt răng, đột nhiên lao xuống con đường đầy xe, cô ấy muốn vượt ngang qua đường.

Vì là con đường đông tây chủ đạo nên xe qua lại rất nhiều, sự lao nhanh qua đột ngột của Sở Yên Nhiên làm cho rất nhiều tài xế không kịp tránh, có người nhấn phanh, có người xoay hướng, có hai chiếc xe vì tránh cô gái đột nhiên lao ra đường mà va phải nhau.

Trương Dương không khỏi lo lắng, lớn tiếng nói: "Đừng chạy, đừng chạy."

Sở Yên Nhiên căn bản không nghe lời hắn, cô ấy thậm chí còn không thèm nhìn xe trên đường mà cứ lao một mạch về phía trước.

Trương đại quan nhân nhảy vọt lên không, một chân đạp lên nắp chiếc xe ô tô màu đen rồi vọt tới xoay người 360 độ, đuổi kịp Sở Yên Nhiên và túm lấy cô ấy.

Một chiếc xe chở hàng vì không phanh kịp mà lao về phía họ, Trương Dương dùng cơ thể cho cho Sở Yên Nhiên, trong lòng thầm mong chiếc xe đó đâm vào mình, chỉ cần chạm nhẹ vào mình là mình sẽ bay lên, vừa kịp diễn một màn kịch tình khổ, làm cảm động Sở Yên Nhiên.

Nhưng ông trời không thể thuận theo ý hắn, chiếc xe chở hàng đó rít lên rồi cuối cùng dừng lại cách chỗ họ khoảng một mét.

Sở Yên Nhiên sợ tái mặt, nhưng Trương Dương lại thầm nghĩ: "Sao anh không lao nhanh một chút chứ, tôi vẫn còn chưa kịp diễn kịch mà." Rồi hắn thấp giọng nói: "Em không sao chứ?"

Sở Yên Nhiên lạnh lùng đẩy hắn ra. Tài xế xe mở cửa sổ thò đầu ra ngoài, chỉ tay vào Sở Yên Nhiên chửi: "Con điên, muốn chết à?"

Sở Yên Nhiên tức giận quay đầu đi, đột nhiên nhặt từ dưới đất lên một nửa cục gạch, rồi giơ lên ném mạnh vào kính chắn gió của chiếc xe chở hàng đó, hét lên: "Tôi muốn chết đấy, có giỏi thì đâm đi." Cô ấy như vẫn chưa hả giận, liền dùng hai tay đập vào thùng xe.

Kính chắn gió của chiếc xe bị nứt mấy phần, tài xế đó bốc hỏa, mở cửa xe, lao tới: "Đồ đàn bà chanh chua, có tin tôi đập chết cô...."

Lời đe dọa vẫn chưa nói hết thì Trương Dương đang giơ tay lên đấm bộp một cái vào mặt gã, làm cho gã gã gục xuống đất, hoa mắt chóng mặt.

Trên chiếc xe này cũng không phải chỉ có một người, từ ghế sau hai người đàn ông nhảy ra, phía sau còn có ba chiếc xe nữa, vừa thấy bạn mình bị đánh liền xông ra mười mấy người, bọn họ bao vây lấy Trương Dương và Sở Yên Nhiên.

Sở Yên Nhiên vốn định gây chuyện một chút để kéo chân Trương Dương, nhưng ai ngờ chính mình cũng dính vào vòng vây.

Trương Dương an ủi cô ấy: "Đừng sợ, có anh đây rồi."

Sở Yên Nhiên không chút cảm động nói: "Anh là ai? Đi ra chỗ khác đi."

Bọn họ làm loạn một hồi khiến cho giao thông tại nơi đó lập tức bị tắc nghẽn, rất nhanh đã có một nhân viên cảnh sát tới, tức giận nói: "Làm cái gì thế, làm cái gì thế? Lập tức lái xe đi ngay, còn gây chuyện ở đây có tin tôi bắt tất cả về đồn không."

Mấy người tài xế vây lấy viên cảnh sát rồi nói rào rào lên, người tài xế bị Trương Dương đánh gã liền bịt mũi đang bị chảy máu chỉ tay về phía Trương Dương kháng nghị. Sở Yên Nhiên phát hiện có một khe hở, đang muốn chuồn đi liền bị viên cảnh sát cản lại: "Cô đứng lại cho tôi, gây ra chuyện còn muốn đi à? Không dễ như vậy đâu. Tất cả theo tôi về đồn điều tra."

Trương Dương và Sở Yên Nhiên cùng bị đưa về đồn cảnh sát gần đó, rắc rối lần này rõ ràng là do bọn họ gây ra, nhân chứng mục kích tại hiện trường có rất nhiều.

Nhân viên cảnh sát phụ trách án của bọn họ cầm một kẹp tài liệu rồi đập mạnh xuống bàn làm việc, rất có uy nghiêm nói với bọn họ: "Nói đi, chuyện là như thế nào? Chính sách của chính phủ chúng ta từ trước đến nay đều là nói thật được khoan dung, chống lại sẽ bị nghiêm trị." Sở Yên Nhiên căn bản chẳng thèm để ý đến anh ta, quay mặt sang một bên, cảnh sát đó liền quay sang hỏi Trương Dương.

Trương Dương nói: "Tên tài xế đó đáng bị đánh, gã suýt nữa đâm vào bạn gái tôi, còn nói láo."

Sở Yên Nhiên tức giận nói: "Ai là bạn gái của anh, con người anh có bị bệnh không vậy?"

Viên cảnh sát mặt đen nói: "Hừ, các người coi sở cảnh sát chúng tôi là chỗ nào chứ? Tôi không cần biết các người có quan hệ gì? Các người đánh người là không đúng rồi."

Trương Dương nói: "Ai bảo hắn mồm thối."

Cảnh sát mặt đen nói: "Anh đừng có giở trò ngang ngược với tôi, ở trên đất Bắc Kinh này có loại người nào mà tôi chưa từng gặp chứ. Các người cãi nhau cũng được, yêu đương cũng được nhưng đừng có rảnh việc rồi chạy ra giữa đường gây sự chứ?" Rồi anh ta lại quay sang Sở Yên Nhiên nói: "Cô gái này tính cách cũng ghê quá cơ, nếu như có giận anh ta thì cô lấy gạch mà đập vào đầu anh ta ý, chứ xe người ta có đắc tội gì với cô đâu mà cô lại đáp gạch vào xe người ta."

Sở Yên Nhiên không nói gì, không nên đáp thì cũng đáp rồi, anh thích nói gì thì cứ nói đi.

Trương Dương nói: "Chuyện này không liên quan đến cô ấy, gạch là do tôi đập, người là do tôi đánh, muốn xử lí thì cứ xử lí tôi, để cô ấy đi đi." Trong thời khắc mấu chốt Trương đại quan nhân đã thể hiện sự cao thượng của mình, muốn gánh hết trách nhiệm cho Sở Yên Nhiên.

Sở Yên Nhiên bực mình nói: "Đừng có vờ làm người tốt trước mặt tôi, anh là anh tôi là tôi, chúng ta chẳng quen biết nhau."

Cảnh sát mặt đen không vui nói: "Hai người đừng có diễn kịch trước mặt tôi nữa, muốn như thế này để thoát tội à. Nằm mơ, hai người không quen biết nhau sao? Được, vậy thì làm quen đi, cùng vào trong phòng tạm giam mà ngồi, khi nào nghĩ thông thì đến tìm tôi." Rồi anh ta gọi một viên cảnh sát khác đến đưa Trương Dương và Sở Yên Nhiên vào một căn phòng giam nhỏ.

Trương đại quan nhân đúng là cầu còn không được, thầm nghĩ bình thường hay nghĩ ai là người đáng yêu nhất, hôm nay mới phát hiện ra chính là cảnh sát, cái gì mà lo nỗi lo của dân, nghĩ những gì dân nghĩ, cảnh sát mặt đen này đúng là mẫu người điển hình cho cách nói đó.

Sở Yên Nhiên không vui kháng nghị nói: "Dựa vào đâu mà nhốt tôi chung với anh ta? Anh ta không phải là người tốt, tôi không đồng ý."

Cảnh sát mặt đen nói: "Bây giờ hối hận rồi à, sao không nói sớm đi, sở cảnh sát chúng tôi rất chật hẹp, cô muốn phòng đơn à? Không có đâu, dùng tạm đi."

Sở Yên Nhiên tức giận nói: "Nhỡ anh ta giở trò lưu manh thì sao?"

Cảnh sát mặt đen nói: "Giở trò lưu manh? Cô nghĩ sở cảnh sát chúng tôi là nơi nào chứ, anh ta dám sao?"

Trương Dương chồm lên nói với viên cảnh sát: "Anh cảnh sát thật sáng suốt, tôi thật sự không dám đâu, tôi là một người công dân tốt lại còn là cán bộ nhà nước, chưa bao giờ giở trò lưu manh cả. Có đánh chết tôi cũng không làm đâu."

Cảnh sát mặt đen nói: "May mà anh còn giác ngộ ra được mình là cán bộ nhà nước đấy, đi vào trong phòng tạm giam tự kiểm điểm lại mình đi." Vì cán bộ nhà nước ở Bắc Kinh này nhiều vô kể nên không có gì là kì lạ.

Thế nên Trương đại quan nhân và Sở Yên Nhiên liền bị nhốt vào trong một căn phòng nhỏ tối, sau khi Sở Yên Nhiên bị nhốt vào trong, tức tối vô cùng. Bên trong căn phòng trống không, chẳng có gì cả, Trương Dương ngồi xuống một chỗ, vui mừng nhìn Sở Yên Nhiên, thầm nghĩ lần này không sợ cô ấy chạy mất nữa.

Sở Yên Nhiên đứng cách xa Trương Dương, dựa vào tường, ánh mắt nhìn vào cửa sổ nhỏ ở đối diện.

Trương Dương nói: "Chúng ta thật là có duyên, Bắc Kinh lớn như vậy mà cũng gặp được nhau." Sở Yên Nhiên nói: "Anh không nói người ta cũng không nghĩ anh bị câm đâu."

Trương Dương nói: "Bây giờ anh mới tin trên đời này thật sự có duyên phận."

Sở Yên Nhiên nói: "Không có thời gian rảnh để ý đến anh."

Trương Dương nói: "Tối qua thật sự là hiểu lầm..." Nói xong hắn dừng lại một chút: "Anh nói như vậy, em tin không?"

Sở Yên Nhiên bịt tai lại, ngồi xuống.

Trương Dương biết cô ấy cho dù có bịt tai thì nhất định cũng sẽ nghe thấy mình nói gì, liền thở dài nói: "Lúc đầu anh không biết Trương Dương ở đó, Thiên Trì tiên sinh trước khi chết đã tặng anh căn biệt viện đó, tặng tàng thư cho Trần Tuyết, mà anh lại không thường xuyên ở Bắc Kinh, cho nên việc chăm lo cho căn nhà giao lại cho Trần Tuyết. Tối qua anh có chút không khỏe, sợ em lo lắng cho nên không nói với em, liền lái xe về biệt viện ở Hương Sơn. Vốn định nghỉ ngơi một lát, nhưng ai ngờ một con chồn phát quang lại nhảy tới, cắn cho anh mấy phát, con vật đó có kịch độc, lúc đó anh trúng độc ngất đi, cho nên không nghe thấy điện thoại em gọi. Trần Tuyết vì cứu anh mà đã nằm lên người anh để hút độc tố."

Trong bóng tối, Sở Yên Nhiên cắn nhẹ môi, cô ấy lạnh lùng nói: "Việc này không liên quan gì đến em."

Trương Dương nói: "Sao lại không liên quan, em là vợ sắp cưới của anh, anh đương nhiên phải giải thích rõ ràng với em."

Sở Yên Nhiên lạnh nhạt nói: "Đều đã qua hết rồi." Khi nói những lời này cô ấy lại chợt cảm thấy đau xót trong lòng.

Trương Dương nói: "Giữa anh và Trần Tuyết thật sự không có quan hệ gì. Nếu như em không tin anh có thể tìm cô ấy đến giải thích."

Sở Yên Nhiên buồn bã thở dài: "Anh không phát hiện ra rằng giữa chúng ta đã đến mức phải cần người thứ ba giúp đỡ giải thích rồi sao?"

Trương Dương ngẩn ra, câu nói này làm cho lòng hắn trầm xuống.

Sở Yên Nhiên nói: "Trương Dương, em rất nhớ những lúc khi anh ở Hắc Sơm Tử, lúc đó chúng ta nghĩ rất ít, không có nhiều phiền muộn như thế này, cũng không có nhiều thị phi như vậy, có thể là vì chúng ta còn trẻ con, nhưng giờ chúng ta đều đã lớn rồi, có những chuyện không thể không nghĩ, anh có phát hiện ra giữa chúng ta đã có quá nhiều bí mật, quá nhiều giấu diếm, anh luôn mồm nói em là vợ sắp cưới của anh, nhưng sao lúc anh không khỏe, lúc anh cần người bên cạnh nhất lại không nói với em? Tại sao không để em bên cạnh anh? Cũng có lẽ anh chưa nhận thấy nhưng anh vô tình đã đẩy anh ra xa khỏi em, làm chúng ta lạ lẫm đi rất nhiều."

"Không phải. Chỉ là anh không muốn em phải lo lắng cho anh."

Sở Yên Nhiên đột nhiên vô cùng bình tĩnh, cô ấy nhẹ giọng nói: "Giữa những người yêu nhau nếu như chỉ có thể chia sẻ niềm vui mà không thể san sẻ lo lắng thì liệu tình cảm đó có thể bền vững được không?"

Trương Dương không nói gì, lời này của Sở Yên Nhiên đột nhiên làm cho hắn nhận thức được hắn đã có quá nhiều bí mật giấu Sở Yên Nhiên, giữa bọn họ sở dĩ đến bước đường này không phải là do Trần Tuyết, cũng không phải do một lần hiểu lầm mà vì có quá nhiều bí mật mới tạo thành những cách trở vô hình. Trương Dương thấp giọng nói: "Xin lỗi!"

Sở Yên Nhiên nói: "Anh không có lỗi với em, từ tối qua đến nay em luôn nghĩ em rốt cuộc là thích một người như thế nào? Nhưng cho dù em có nỗ lực đến mấy thì nhiều nhất cũng chỉ nghĩ về những hình ảnh khi cùng anh ở Hắc Sơn Tử, còn về những kí ức sau này lại không hề sâu sắc và rõ ràng như vậy. Trương Dương, em vẫn yêu anh, nhưng em không biết người mình yêu có phải là anh bây giờ không?"

Trương Dương mím môi. Lúc này hắn mới nhận ra mình đã tạo nên quá nhiều nỗi phiền muộn cho Sở Yên Nhiên. Trương đại quan nhân bốn từ "thẳng thắn khoan dung" nói ra thì dễ nhưng làm được lại rất khó, nếu như mình nói thẳng thật tất cả mọi chuyện cho Sở Yên Nhiên biết thì chỉ sợ cô ấy sẽ đau khổ đến tuyệt vọng thôi. Trương Dương nhìn về phía khuôn mặt ẩn hiện trong bóng tối của Sở Yên Nhiên, hắn nhìn thấy mờ ảo một giọt nước mắt rơi.

Trương Dương đầy dũng khí nói: "Yên Nhiên, anh rất yêu em."

"Em biết, nhưng em cũng biết anh đối với người khác cũng như vậy, ví dụ như..." Sở Yên Nhiên dừng lại một chút, lúc sau mới nói: "Tần Thanh."

Trương đại quan nhân nhớ tới một câu nói: "Muốn người ta không biết trừ phi mình đừng làm". Về chuyện này Sở Yên Nhiên sớm đã nghe nói, chỉ là không vạch mặt ra thôi. Bây giờ vấn đề cuối cùng cũng đã bầy ra trước mặt, Trương Dương không biết nên giải thích như thế nào với cô ấy, lẽ nào nói về quan niệm tình yêu và hôn nhân của mình sao? Những cách nghĩ mà mình mang từ thời Đại Tùy đến đây khẳng định một cô gái được sinh ra trong thời đại mới dưới lá cờ đỏ này không thể chấp nhận được. Bây giờ nam nữ đã bình đẳng rồi, muốn một chồng đa thê, muốn một người cùng ngủ với nhiều người, chắc chắn người ta sẽ nghĩ đầu người đó có vấn đề.

Trong lòng Trương đại quan nhân rất buồn bực. Giờ hắn đã hiểu rất rõ, mình từ lâu đã không phải là người Đại Tùy nữa rồi, hắn là một đảng viên, một cán bộ nhà nước, trong đầu lại toàn là tư tưởng tàn dư phong kiến, tư tưởng của hắn đang xảy ra mâu thuẫn kịch liệt với hình thái nhận thức của xã hội mới, ai đúng ai sai? Thật là không thể hiểu được.Ở Đại Tùy việc năm thê bảy thiếp là chuyện đương nhiên, nhưng bây giờ nó lại bị phán là trọng tội, ở Đại Tùy tay trái ôm một người tay phải ôm một người được gọi là phong lưu, nhưng bây giờ người ta gọi đó là vấn đề tác phong, gọi là giở trò lưu manh.

Trương Dương ôm đầu một hồi rồi nói: "Yên Nhiên, anh quá tồi tệ." Sở Yên Nhiên nói: "Ích kỉ mới đúng, chỉ nghĩ cho mình không nghĩ cho người khác."

Trương Dương nói: "Là anh quá tham lam." "Anh nói đúng điều mấu chốt rồi đấy."

Trương Dương dè chừng hỏi: "Vậy sau này em sẽ đối xử như thế nào với anh?"

Sở Yên Nhiên lại trầm mặc một lúc, Trương Dương như biến thành một kẻ tội phạm đang chờ tuyên án, mắt hắn nhìn dán chặt vào Sở Yên Nhiên, hai người trầm mặc trong đêm tối, phải khoảng mười lăm phút, Sở Yên Nhiên mới nói: "Em không biết. em chỉ chợt nhật ra tình cảm không phải là tất cả trong cuộc sống của mình, anh cũng không phải là tất cả của cuộc đời em, em còn có ông ngoại, có bà ngoại, có nghĩa vụ phải làm cho họ vui vẻ."

Nghe lời này của Sở Yên Nhiên, Trương Dương đã cảm thấy một cảm giác hụt hẫng không tên.

Sở Yên Nhiên nói: "Trước nay em luôn nghĩ rằng muốn làm một người con gái sống vì anh, coi anh là toàn bộ thể giới của em, nhưng sau khi trải qua chuyện này em chợt hiểu ra, nghĩ thông suốt, nếu làm một người con gái như vậy thì sẽ chỉ đánh mất bản thân mình, em đã từng chứng kiến bi kịch của mẹ, bi kịch đó xảy ra chính là vì mẹ đã gửi gắm tất cả niềm tin và hi vọng vào cha, còn ông ấy lại phụ lại mẹ..." Khi nói những lời này Sở Yên Nhiên lại khóc, nhưng trong lòng cô ấy lại như trở nên kiên cường hơn.

Trương Dương nói: "Anh không phải là người tốt, nhưng anh đối với em..."

"Em biết!" Sở Yên Nhiên nói nhẹ, sau khi nói ra hết những lời tích tụ đã lâu trong lòng, cô ấy cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Đến bây giờ cô ấy vẫn tin tình cảm của Trương Dương đối với mình là chân thật, Sở Yên Nhiên nói: "Em muốn chúng ta hãy cho nhau một thời gian để nhìn lại bản thân mình, có được không?"

Trương Dương gật gật đầu: "Đối với em anh mãi mãi sẽ không buông tay."

Sở Yên Nhiên nói: "Thế giới này căn bản không có hai từ "mãi mãi"!" Cô ấy quay người đi, đập cửa phòng, lớn tiếng gọi: "Đồng chí cảnh sát, thả tôi ra."

Cảnh sát mặt đen trực đêm thả bọn họ ra khỏi căn phòng giam, khi gặp họ, câu đầu tiên mà anh ta nói là nói với Trương Dương: "Anh giở trò lưu manh à?"

Trương đại quan nhân mặt đầy vô can nói: "Không có, tôi thề là không."

"Không có thì tốt, nghĩ thông suốt rồi à?"

Trương Dương gật gật đầu: "Nghĩ thông rồi, tôi đánh người là không đúng, tôi đền tiền."

"Đền tiền là được sao? Vậy thì trên thế giới này những người có tiền đánh người xong đền tiền coi như không phạm pháp nữa à."

Sở Yên Nhiên nói: "Đánh thì đã đánh rồi, anh còn muốn thế nào nữa."

Cảnh sát mặt đen nói: "Á à, nói mạnh mồm thế."

Trương đại quan nhân lúc này đột nhiên tốt tính là thường, hắn cười híp mắt nói: "đồng chí Trình Chí Vĩ và Lương Liên Hợp ở chi cục đều là bạn của tôi, hay là để tôi gọi điện cho bọn họ?"

Cảnh sát mặt đen hơi ngẩn ra, nhìn Trương Dương lòng thầm nghĩ, anh ta quen với lãnh đạo của tôi sao không nói sớm, phải đợi khi tôi giam vào mới chịu nói, hai người này phải chăng đầu óc có vấn đề?

Trương Dương quả nhiên cầm di động gọi điện cho Trình Chí Vĩ, Trình Chí Vĩ nửa đêm bị Trương Dương đánh thức, cảm thấy bực mình nhưng khi nghe thấy giọng Trương Dương thì sự bực tức đó lập tức biến mất, sau khi biết chuyện liền bảo Trương Dương chuyển điện thoại của cảnh sát trực ban.

Cảnh sát mặt đen nhận được điện thoại của cục trưởng chi cục liền vô cùng lo sợ, nghe xong anh ta đặt điện thoại xuống, khi đối mặt với Trương Dương liền dùng bộ mặt tươi cười: "Ha ha ha.... ha ha ha..."

Trương đại quan nhân cũng : "Ha ha ha... ha ha ha..." Sở Yên Nhiên thật sự không chịu nổi bộ dạng của hai người đó, cô ấy rất ghét miệng lưỡi của những kẻ làm quan."

Cảnh sát mặt đen cười có chút gượng gạo: "Tôi bảo anh này, sao anh lại không nói sớm với tôi?"

Trương Dương cười nói: "Nói sớm cũng vậy thôi, mình phạm sai lầm thì phải gánh hậu quả, đúng không?"

Cảnh sát mặt đen gật gật đầu nói: "Như thế này đi, tôi giúp hai người giải quyết một chút, mẫu thuẫn nội bộ nhân dân mà, không nên làm lớn ra, chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa lành."

Trương Dương gật gật đầu.

Thông qua sự hòa giải của cảnh sát mặt đen, cuối cùng mọi thứ cũng xong, Trương Dương và Sở Yên Nhiên bồi thường phí sửa xe và thêm tiền thuốc tất cả là hai trăm tệ, vốn dĩ người tài xế đó không chịu, nhưng cảnh sát mặt đen kia liền chỉ vào mặt gã dọa nạt: "Anh suýt nữa đâm chết người ta, người ta không tìm anh đòi phí tổn hại tinh thần đã là tốt lắm rồi, giờ người ta còn bồi thường cho anh tiền thuốc, nên biết đủ đi." Bây giờ ở đâu cũng cần phải có người quen, tài xế đó có thể nhận ra chắc chắn người ta đã tìm người thân đến, nếu cứng đầu tiếp thì cũng chẳng có ý nghĩa gì, liền ấm ức cầm hai trăm tệ ra về.

Khi Trương Dương và Sở Yên Nhiên rời khỏi sở cảnh sát đã là 12 giờ đêm, giữa đường xảy ra chuyện,, giờ Sở Yên Nhiên đã bình lặng hơn rất nhiều, Trương Dương cũng yên lặng, chí ít hắn biết trong lòng Sở Yên Nhiên vẫn còn yêu hắn, nhưng cô ấy không chấp nhận nổi việc hắn đa tình.

Mùa thu Bắc Kinh có hơi lạnh, Trương Dương cởi chiếc áo khoác khoác lên người Sở Yên Nhiên, Sở Yên Nhiên cũng không từ chối, Trương Dương thấy giầy cao gót của cô ấy đã rơi đâu mất, giờ chỉ đi đôi tất giấy không trên đường, lo lắng cô ấy sẽ bị lạnh, liền quan tâm nói: "Anh cõng em nhé."

Sở Yên Nhiên lắc đầu.

Trương Dương cũng không miễn cưỡng, hắn khom người xuống, cởi đôi giày thể thao mình đang đi ra, bất giác tóm lấy đôi chân trần của Sở Yên Nhiên.

Sở Yên Nhiên kháng cự muốn đẩy hắn ra, nhưng sức lực của cô ấy dù sao cũng không thể chống lại được Trương Dương, cuối cùng cũng thuận tùng mang đôi giầy đối với cô ấy mà nói là quá lỗi mốt vào chân, Trương Dương quỳ một đầu gối xuống đất, cẩn thận buộc dây giầy cho Sở Yên Nhiên.

Nhìn thấy cử chỉ cẩn thận của Trương Dương, khóe mắt Sở Yên Nhiên lại chợt đỏ lên, cô ấy ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đen kịt không một áng mây, để cho nước mắt từ từ bay theo gió.

Trương Dương nhẹ nhàng nói: "Tuy giầy hơi to nhưng cũng đủ đảm bảo là không có thứ gì đâm vào chân em được."

Sở Yên Nhiên nói: "Còn anh thì sao?"

Trương Dương thắt xong dây giầy cho cô ấy, rồi ngẩng đầu lên, vẫn là nụ cười tươi rói: "Da chân anh thô dày, không sao."

Hắn đứng dậy, Sở Yên Nhiên bước về phía trước, Trương Dương thấp giọng nói: "Đừng chạy, em chạy thì anh sẽ đuổi theo."

Sở Yên Nhiên suýt nữa lại rơi nước mắt, cô ấy nhỏ tiếng nói: "Giày to quá, em không chạy nổi."

Trương Dương nói: "Bất kể là em có chạy đi đâu thì anh cũng đều sẽ đi theo dấu chân mà đuổi theo em."

Sở Yên Nhiên nhìn xuống chân Trương Dương, nhẹ giọng nói: "Muộn lắm rồi, về đi thôi." Trương Dương nói: "Xe vẫn còn ở cổng Lousiua.

Sở Yên Nhiên chỉ tay vào một khách sạn lớn không xa: "Em sắp đến rồi."

"Anh đưa em qua đó."

Sở Yên Nhiên lắc lắc đầu, nhưng không nói ra lời từ chối, cô ấy bước từng bước về phía trước. Trương Dương đi chân trần yên lặng theo sau, hai người một trước một sau, bóng in lên mặt đường lúc như kéo gần họ lại lúc như kéo họ ra rất xa.

Trên đường không ai nói câu nào, nhưng Sở Yên Nhiên biết rằng hắn đi ngay đằng sau cô, yên tâm! Trương Dương đang nhìn mình từ phía sau, yên tâm! Có những việc không cần phải nói ra bằng lời.

Đi tới chỗ cửa xoay tự động của quán ba Thiên Nguyên, Sở Yên Nhiên cũng không hề dừng bước, nhỏ giọng nói: "Không cần tiễn nữa!"

Trương Dương đứng ở gần tảng đá cẩm thạch trước cửa quán ba Thiên Nguyên, nhìn Sở Yên Nhiên đi vào, cô bước tới cửa, xoay người bước vào. Chiếc cửa xoay tự động làm cho hình bóng xinh đẹp của cô càng thêm huyền ảo đẹp lạ thường.

Trương Dương cứ đứng đút tay vào túi quần như vậy ở bên ngoài, cười tủm tỉm nhìn Sở Yên Nhiên. Vẻ mặt của hắn làm cho Sở Yên Nhiên thật muốn mắng hắn, muốn mắng hắn cái đồ vô lương tâm, thấy hắn thật đáng ghét, hận hắn đồng thời cũng thấy hắn đáng yêu.

Ánh mắt Sở Yên Nhiên trùng xuống, nhìn thấy đôi giày bên dưới chân, nơi yếu mềm nhất trong tâm hồn cũng đã bị làm tan ra, cô đã nhiều lần nhắc nhở mình không được dễ dàng cảm động, nhưng có những việc mà ý chí của mình không thể khống chế được, cô ngẩng đầu lên nhìn, bóng dáng Trương Dương ở phía ngoài cửa đã biến mất.

Sở Yên Nhiên cắn chặt môi, rốt cuộc cũng đẩy cửa chạy ra ngoài, nhìn thấy Trương Dương trong bóng tối, hắn đang ngồi bên bể phun nước, lặng nhìn xuống mặt nước, hai tay chống mặt. Trong trí nhớ của Sở Yên Nhiên, trước giờ hắn chưa bao giờ có dáng vẻ ủ rũ như vậy.

Cô nhỏ nhẹ hỏi: "Sao vẫn chưa về đi?"

Trương Dương đáp: "Anh sợ anh đi rồi sau này sẽ không còn được gặp em nữa."

Sở Yên Nhiên nhẹ nhàng đặt tay lên vai Trương Dương, ánh mắt Trương Dương vẫn nhìn về phía mặt nước: "Yên Nhiên, anh không thể từ bỏ em được."

Sở Yên Nhiên giơ hay tay ra, ôm lấy hắn vào lòng mình: "Trương Dương, em cũng không thể từ bỏ anh được, nhưng... Em không thể thuyết phục được chính mình....

"Anh hiểu!"

Sở Yên Nhiên nói: "Hãy cho em thời gian!"

"Anh sẽ đợi em, sẽ vĩnh viễn chờ đợi..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.