Cố Dưỡng Dưỡng nói: Anh rể, anh yên tâm, về sau em sẽ không khiến anh khó xử nữa, trong lòng em nghĩ gì vĩnh viễn sẽ không nói ra, anh cứ coi em là bạn cũng được, em gái cũng được, anh bảo em làm gì, em sẽ nguyện ý làm việc đó, nói chung... em sẽ cố gắng diễn tốt vai mà anh cần em diễn...
Trương đại quan nhân trong lòng rất cảm động, hắn nói khẽ: Dưỡng Dưỡng, thật ra em hoàn toàn có thể sống vui vẻ hơn.
Cố Dưỡng Dưỡng nói: Anh cứ vui là em vui!
Trương đại quan nhân hít thật sâu một hơi không khí trong trẻo nhưng lạnh lẽo, hắn nói lảng đi: Cha em đã biết chuyện của Nguyên Hòa Hạnh Tử, anh lo lắng chuyện này sẽ gợi nên nỗi nhớ của ông ấy về Giai Đồng, em hay là trở về với ông ấy sớm một chút... Hắt xì...
Cố Dưỡng Dưỡng gật đầu nói: Anh cảm mạo nặng như vậy, hay là cũng về sớm một chút để nghỉ ngơi đi, sáng mai em và cha phải tới Giang Thành, không thể nói lời từ biết với anh.
Trương Dương cười cười cười cười nhưng nụ cười của hắn bỗng nhiên ngưng trệ trên mặt, cầm cánh tay Cố Dưỡng Dưỡng, nói khẽ: Đừng nhúc nhích! Cố Dưỡng Dưỡng thuận theo ánh mắt của hắn nhìn lại, liền thấy từ xa có hai luồng cát trôi nhanh tới gần chân họ.
Cố Dưỡng Dưỡng vốn cho rằng là mình nhìn lầm, cô ta trợn tròn mắt lên, ý thức được mình không hề nhìn lầm, Trương Dương trầm giọng quát: Ra phía sau anh, đừng chạy! Hắn bước ra một bước về phía trước, chợt khom người nện một quyền lên bờ cát, chính là Long tiềm vu uyên trong Thăng Long quyền, một quyền này đặc trưng là phát lực xuống dưới, với cảnh giới của Trương Dương sớm có thể làm được tới cách sơn đả ngưu, thu phát tự nhiên, Trương Dương từ hướng trôi của cát vàng đã nhìn ra dưới cát có huyền cơ.
Nhưng sau khi một quyền của Trương đại quan nhân ra, lập tức cảm thấy lực bất tòng tâm, quyền đầu nện lên cát vàng, cảm thấy nội tức cuộn trào trong đan điền, nhưng không thể nào đột phá được, giống như là đám đông vạn người đang chen ở một cửa ra chật hẹp, không ai ra được.
Hai luồng cát đã chạy tới dưới chân Trương Dương, hàn quang chia trái phải bắn vào chân Trương Dương.
Trương Dương đẩy Cố Dưỡng Dưỡng, thân thể bay lên không, sau đó hạ xuống thật mạnh, mượn thế rơi xuống giậm mạnh lên trên bờ cát.
Rầm một tiếng, cát vàng nổ tung, bị chấn cho bay túa ra xung quanh, một nam tử mặc trang phục võ sĩ từ trong cát vàng hiện thân, võ sĩ đao trong tay nhoáng lên một cái, chỉ thẳng vào Trương Dương, hàn mang bức người khiến hai mắt Trương đại quan nhân chớp một cái, đao khí lạnh thấu xương không truyền tới trên người hắn, da thịt phần mặt của Trương Dương cảm thấy hàn ý lành lạnh.
Hắn lui một bước về phía sau, cát vàng phía sau cũng rầm một tiếng nổ tung, một nam tử cũng mặc trang phục võ sĩ phía sau hắn vung võ sĩ đao giáp công.
Thân hình Trương Dương rùn xuống, lập tức đánh về phía trước, đối mặt với hai người tiền hậu giáp kích tiền hậu giáp kích, hắn chỉ có thể lựa chọn đánh một.
Trương Dương chọn dùng sách lược đánh cận thân, hắn hiện tại giống như là một đứa bé có gia tài bạc triệu, tuy có một thân nội công, đáng tiếc là không thể phát huy tự nhiên, nếu hôm nay chỉ có một mình hắn, Trương đại quan nhân sẽ lựa chọn bỏ chạy, nhưng bên cạnh hắn còn có Cố Dưỡng Dưỡng, hắn không thể lui về phía sau, chỉ có thể lựa chọn nghênh tiếp, chỉ có đánh bại đối thủ mới có thể đảm bảo cho sự an toàn của Cố Dưỡng Dưỡng.
Dưới tình hướng này, cái mà Trương đại quan nhân so đấu là sức phán đoán và dũng khí, vũ khí của đối phương là võ sĩ đao, Trương Dương né tránh võ sĩ đao, dùng thân thể của hắn va mạnh lên người đối phương, làm ra lựa chọn này cũng là chuyện bất đắc dĩ, Trương Dương biết công lực bản thân suy giảm mạnh, hắn chỉ có lợi dụng phương thức này, ngoài mặt thì như là giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm, nhưng từ hiện tượng bị đánh có thể kích phát công lực tiềm tàng trong cơ thể có thể thấy, Trương đại quan nhân có thể lợi dụng loại phương pháp lưỡng bại câu thương này để kích phát công lực ở bên trong người.
Trương Dương va lên thân thể đối phương, giống như đánh vào vào khối đá núi cứng rắn, tuy rằng là hắn chủ động va chạm, nhưng tựa hồ Trương Dương bị thương nặng hơn.
Tên võ sĩ phía sau đao phong đã nhắm vào hậu tâm của Trương Dương.
Cố Dưỡng Dưỡng nhìn thấy tình thế nguy cấp, căn bản không quan tâm tới bản thân, nắm lấy cát vàng nắm vào mặt tên võ sĩ đó.
Tuy rằng cát vàng không gây thương tổn được cho đối phương, nhưng cũng khiến thế công đối phương chậm lại.
Một thoáng thời cơ mà Cố Dưỡng Dưỡng tranh thủ cho Trương Dương đã khiến hắn thành công khôi phục lại, Trương đại quan nhân dũng cảm lao lên, đánh cận thân, võ sĩ đao của đối phương mất đi đất dụng võ, võ sĩ đó bị Trương Dương ôm lấy, hắn cắm võ sĩ đao vào trong cát vàng, hai tay nắm lại, dùng khửu tay cứng rắn hung hăng nện lên lưng Trương Dương.
Tiếng bốp bốp không ngừng vang lên bên tai, trong đêm hôm vắng lạnh lộ ra vẻ kinh tâm động phách. Đổi thành người bình thường đã sớm bị hắn đập cho nằm bẹp xuống rồi, nhưng Trương đại quan nhân bị trọng kích như vậy, ngược lại cảm thấy trong cơ thể thoải mái, tiếng nện lên người giống như là đang lay tỉnh lực lượng đang ngủ say trong người hắn.
Cố Dưỡng Dưỡng muốn tới đi giúp Trương Dương, nhưng lại bị một gã võ sĩ khác ngăn lại, Cố Dưỡng Dưỡng cũng đi theo Trương Dương học tập một ít võ công, ra tay cũng có chút mạnh mẽ, tránh một đao của đối phương,tay trái đỡ lấy khửu tay của đối phương, hữu quyền quét ngang vào eo đối phương.
Thân pháp của Đối phương hai mắt của mình, giống như quỷ mụ biến mất trước mặt Cố Dưỡng Dưỡng, Cố Dưỡng Dưỡng không thể tin vào được hai mắt của mình, khi cô ta phục hồi tinh thần lại thì đao phong lạnh như băng đã dí lên cổ cô ta.
Lưng Trương đại quan nhân đã bị đối phương đánh vô số quyền, hắn chẳng những không bị đối phương đánh ngã, mà lực lượng trong cơ thể lại trở nên càng lúc càng hùng tráng, trọng kích như mưa của đối phương khiến khí đan điền của hắn bị kích động, lúc ban đầu thì chỉ có từng tia tràn ra, tơi sau cùng giống như sông lớn vỡ đê, nội tức hùng hồn từ trong đan điền ào ra ngoài, trong nháy mắt đã tràn ngập kỳ kinh bát mạch của hắn, Trương đại quan nhân bộc phát ra một tiếng rống to kinh thiên động địa, không ngờ nhấc cả người tên võ sĩ kia lên, dùng một thế vật ngược của Mông Cổ, ném tên võ sĩ ra phía sau, tên võ sĩ đó đầu giống như đóng cọc cắm sâu vào bờ cát, chỉ còn nửa thân dưới lộ ra ngoài, hai chân không ngừng đong đưa.
Tên võ sĩ còn lại thì dùng võ sĩ đao kề sát lên phần cổ của Cố Dưỡng Dưỡng, mặt hắn bịt rất kín, chỉ có hai mắt là lộ ra ngoài.
Trương đại quan nhân hoạt động cánh tay, chỉ cảm thấy nội lực sinh sôi không ngừng, tuần hoàn không dứt, cả người tựa hồ có lực lượng dùng mãi không hết. Hắn lạnh lùng nhìn thẳng vào tên võ sĩ đang bắt cóc Cố Dưỡng Dưỡng, tay phải nắm lấy võ sĩ đao cắm sâu vào bờ cắt, nói khẽ: Buông cô ta ra, lập tức rời khỏi đây, nếu không, tôi sẽ cho anh hối hận vì đã sinh ra trên thế giới này! Ánh mắt của hắn giống như lợi kiếm vô hình đâm thẳng vào tim đối phương.
Tên võ sĩ đó tuy rằng không nói gì, nhưng trong ánh mắt đã lộ ra ý sợ hãi. Hắn hơi hơi dứ dứ võ sĩ đao, nhắc nhở Trương Dương là Cố Dưỡng Dưỡng hiện tại đang ở trong tay của hắn.
Trương Dương nheo mắt lại, lắc đầu, hắn nhìn Cố Dưỡng Dưỡng, hai người thông qua trao đổi ánh mắt đã minh bạch tâm ý của đối phương, cùng với một tiếng hét lớn của Trương Dương, Cố Dưỡng Dưỡng dùng tay chặn ở giữa mũi đao và cổ, võ sĩ đao trong tay Trương Dương hóa thành một đạo quang mang, đột nhiên bắn về phía mặt tên võ sĩ kia, tên võ sĩ hoảng hốt, vội vàng thả Cố Dưỡng Dưỡng ra, vung võ sĩ đao gạt võ sĩ đao mà Trương Dương ném mạnh tới.
Keng một tiếng, võ sĩ đao bị hắn hất bay đi, tuy rằng tránh được yếu hại nhưng vẫn đâm thủng vai hắn, nói thì chậm nhưng hiện thực thì nhanh, Trương đại quan nhân đã bước nhanh tới trước mặt hắn, song quyền như mưa nện lên ngực tên võ sĩ đó, chỉ trong nháy mắt đã đánh ra mấy chục quyền, cuối cùng một quyền nện vào đan điề của hắn, đánh cho hắn bay ra ngoài khoảng hơn mười thước mới hạ xuống đất, tên võ sĩ đó gặp trọng kích liên tiếp, xương sườn trước ngực đã bị Trương Dương đánh gãy hết, một quyền cuối cùng của Trương Dương đã phế bỏ võ công của hắn, nếu không phải tức giận vì hắn bắt Cố Dưỡng Dưỡng làm con tin, Trương đại quan nhân cũng sẽ không nặng tay với hắn như vậy.
Trương Dương tới bên cạnh Cố Dưỡng Dưỡng, nhìn thấy tay cô ta lúc đỡ võ sĩ đao đã bị rách, Trương Dương điểm trúng huyệt đạo của Cố Dưỡng Dưỡng, cầm máu cho cô ta, Cố Dưỡng Dưỡng lúc này mới cảm thấy tay chân bủn rủn, vô lực tựa vào ngực Trương Dương, Trương Dương ôm vai cô ta, nói khẽ: Đừng sợ, không sao rồi!
Cố Dưỡng Dưỡng gật đầu, cô ta tuy rằng không nói gì, nhưng cô ta lại biết rõ chỉ cần Trương Dương ở bên cạnh cô ta thì trên đời này không phải sợ bất kỳ chuyện gì.
Trình Diễm Đông mười phút sau thì dẫn cảnh viên tới hiện trường, Trương Dương chỉ chỉ vào hai tên võ sĩ đạo đó: Chắc là người Nhật Bản, bắt lại cho tôi, khởi tố vì tội gián điệp và mưu sát.
Sau khi giao hai võ sĩ cho Trình Diễm Đông, Trương Dương đưa Cố Dưỡng Dưỡng về, hắn mang theo thuốc kim sang trên người, bôi lên da cho Cố Dưỡng Dưỡng, tới trước cửa, Cố Dưỡng Dưỡng nói: Anh trở về đi, chuyện đêm nay đừng nói với cha em.
Trương Dương chỉ chỉ vào vết máu trên người cô ta.
Cố Dưỡng Dưỡng vươn tay ra: Đưa áo khoác cho em!