Đêm về khuya, Tần Manh Manh dỗ cho Tần Hoan ngủ xong, rón rén rời khỏi phòng, đi lên sân thượng, bây giờ Trương Dương đang đứng một mình ở đó, nhìn những gợn sóng trên sông nhỏ trước cửa đến ngơ ngác xuất thần, Tần Manh Manh đi qua, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, mới làm cho Trương Dương giật mình tỉnh lại từ trong trầm tư.
Trương Dương ngượng ngùng cười : "Thất thần, bỗng nhiên nhớ đến tình cảnh thực tập của anh tại Xuân Dương"
Tần Manh Manh nói :" Lịch sử của anh quả là một truyền kỳ, một vệ giáo sinh tự nhiên lại đi lên con đường làm quan, và còn làm rất là sinh động nữa ..."
Trương Dương nói : "Bản thân anh cũng không rõ vì sao lại đi trên con đường này, nhưng mà bây giờ xem ra, lựa chọn của anh cũng không sai ..."
Tần Manh Manh cười cười nói :" Môt bước lên mây, thuận buồm xuôi gió, con đường làm quan của anh làm cho rất nhiều người hâm mộ"
Trương Dương nói :" Người khác đều nói anh có vận khí tốt, luôn luôn gặp phải quý nhân tương trợ ..."
Tần Manh Manh nói : "Trên đời này làm gì có nhiều A Đấu, cho dù có Gia Cát Lượng giúp hắn cũng không làm được nên chuyện ..."
Trương Dương cười ha hả, hắn thấp giọng nói : "Thật ra quan trường là một chốn hiện thực nhất tàn khốc nhất, khi bản thân bước chân vào trong, mới cảm giác được ý tứ của cái này, đại khái trời sinh anh là một kẻ không chịu ngồi yên rồi, đấu cờ với người vui vô cùng ..."
Tần Manh Manh không nhịn được bật cười, trong sự xinh đẹp lộ ra vẻ điềm tĩnh, giống như một đóa sen trắng nở rộ vậy, trong lòng Trương Dương thầm than, thảo nào Văn Hạo Nam lại si mê cô ta như vậy.
Đối với vấn đề tình cảm của Tần Manh Manh, Trương Dương cũng không quan tâm lắm, tuy rằng Tần Manh Manh đã là em gái nuôi của hắn, chỉ là về thân thể của Tần Hoan, cùng với quá khứ của Tần Manh Manh, cô ta chưa bao giờ nhắc đến, mỗi người đều có một bí mật riêng, mà tất cả cái này đều là vùng cấm trong lòng của Tần Manh Manh.
Tần Manh Manh đột nhiên chủ động nhắc đến Văn Hạo Nam : "Gần đây có gặp Văn Hạo Nam không?'
Trương Dương gật đầu nói : "Gặp rồi, hắn vẫn khỏe ..."
Tần Manh Manh mỉm cười nói : "Khỏe là tốt rồi!" Ngoại trừ những lời này ra, Tần Manh Manh cũng không biểu thị thêm cái gì dư thừa nữa.
Trương Dương nhìn Tần Manh Manh một chút, biểu tình của cô là vẻ gặp sóng gió không sợ hãi, từ ánh mắt tỉnh lặng như mặt trăng dưới hồ mùa thua có thể thấy được nội tâm của cô, bây giờ cô hẳn là đã cắt đứt tình cảm, hoàn toàn thoát khỏi cảm tình phức tạp kia, xuất phát từ quan tâm, Trương Dương không nhịn được nói : "Em không có khả năng cả đời như vậy, em còn trẻ ..."
Tần Manh Manh cười nói : "Được rồi, đừng nói đạo lý lớn với em, việc anh nên làm nhất là nên quý trọng Yên Nhiên ..." Cô ta bước đến trước hai bước, nắm lấy lan can, nhìn ánh trăng lóe lên trên mặt sông nhỏ, nghe âm thanh giữa dòng sông nhỏ trong đêm tối yên lặng, tắm rửa trong làn gió thu hơi lạnh, cả người cảm thấy thoải mái trước nay chưa từng có, Tần Manh Manh nhỏ giọng nói : "Anh, cảm ơn anh, anh không chỉ cứu tiểu Hoan, mà còn cứu em, em rốt cục đã hiểu được ý nghĩa của sự sống bản thân rồi ..."
Trương Dương cười nói : "Đừng nói anh như là đấng cứu thế vậy, Manh Manh, thật ra người cứu em là tiểu Hoa, tương lai của em tràn ngập hy vọng, mà hy vọng của em chính là tiểu Hoan!"
Tần Manh Manh mạnh mẽ gật đầu, đạo lý đơn giản như vậy, lúc trước cô vẫn không hề rõ, bởi vì thù hận quá sâu đã che mờ lý trí của cô, cô đã quên sự tồn tại của những thứ trân quý khác, Tần Manh Manh nói : "Em sẽ chăm sóc tốt cho tiểu Hoan, để cho nó khỏe mạnh lớn lên trong hoàn cảnh hạnh phúc ..."
Trương Dương mỉm cười gật đầu, Tần Manh Manh có thể hạnh phúc là tâm nguyện lớn nhất mà hắn muốn thấy, hạnh phúc của Tần Hoan được quyết định bởi Tần Manh Manh, Tần Manh Manh hôm nay đã đi ra khỏi ám ảnh năm xưa, Trương Dương tin rằng hai mẹ con họ sẽ có ngày mai tươi sáng hơn, Trương Dương nói : "Khi nào đến Bắc Kinh?"
Tần Manh Manh nói : "Qua Trung Thu đi, cỡ hai mươi hai hai mươi ba rồi đi"
Trương Dương nói : "Tháng mười anh sẽ đến Bắc Kinh gặp mặt hai người ..."
Trong chuyện của Kim Toa, Trương Dương cũng không có tiếp tục điên cuồng với đối thủ, muốn quảng cáo thì cứ quảng cáo, muốn mở tiệm bánh thì mở tiệm bánh, hắn không chỉ không đập tiệm bánh kem Kim Toa, mà cỏ bỏ thời gian ra, đặc biệt đi đến thăm tiệm bánh kem Kim Toa một chuyến, đặt một ổ bánh cưới năm tầng cho đám cưới của Tần Bạch.
Tần Bạch còn có chút lo lắng, hắn biết Trương Dương cực kỳ mẫn cảm với hai chữ Kim Toa này, nếu như có sóng gió gì, khẳng định là sẽ đập nát tiệm bánh kem Kim Toa.
Nhưng mà Trương đại quan nhân cười tủm tỉm nói : "Không sao cả, cậu yên tâm đi, cảnh giới của tôi không đáng chấp nhất với bọn họ làm gì ...
Tần Bạch nói : "Lần trước đập khu trò chơi, cục trưởng Vinh đã mắng cho tôi một trận té tát, tôi sắp kết hôn rồi, cũng không muốn bị ai phê bình đâu ..."
Trương Dương cười nói : "Cậu không tin tưởng tôi sao? Cho dù tôi muốn đập thật, cũng không liên lụy đến cậu ..."
Cô nhân viên tiếp khách trước cửa cầm quả bong bóng quơ đến hướng bọn họ : "Hoan nghênh đến đây ..."
Trương Dương vui vẻ gật đầu, hai cô nàng này mặc váy ngắn màu hồng, mang mũ nữ hầu, thoạt nhìn rất dễ thương, hình như đã gặp qua đâu đó trên TV, cẩn thận suy nghĩ một chút, à ... hình như là giống mấy nữ diễn viên trong mấy bộ phim AV của Nhật bản.
Nghĩ đến đây, nụ cười của Trương đại quan nhân không khỏi có chút tà ác, hai cô nàng kia thấy hắn cười không đến, lại phất phất tay nói : "Hoan nghênh đến đây .."
Tần Bạch đẩy hắn một cái, hai người lúc này mới đẩy cánh cửa treo đầy phong linh đi vào.
Lúc Tần Bạch đặt bánh kem, Trương Dương đi chung quanh quan sát một chút, tiệm bánh này rất chính quy, không có khuyết điểm gì cả, nếu như phải tìm kiếm, thì khuyết điểm lớn nhất chính là hai chữ Kim Toa, bởi vì hai chữ này đã làm cho rất nhiều người chê cười Trương Dương, cậu không phải là ghê gớm sao? Cậu không phải nói ngày nào cậu còn ở Giang thành, thì ngày đó không có hai chữ Kim Toa này sao? Bây giờ trên đường đi chổ nào cũng đầy quảng cáo của Kim Toa, cậu cũng không có biện pháp gì cả!
Trương Dương tiến đến quầy tính tiền, nói với người phục vụ : "Chủ tiệm của các người đâu ?"
Một người đàn bà trung niên dùng giọng miền nam nói : "Tiên sinh tìm tôi có chuyện gì?"
Trương Dương cười nói : "Bà là chủ ở đây à? Tôi là Trương Dương ..."
Người đàn bà trung niên kia vừa nghe tên của hắn xong sắc mặt rõ ràng đã có chút thay đổi, bà ta cũng nghe nói đến chuyện của Trương Dương, run giọng nói : "Cậu muốn làm gì? Không được xằng bậy ... tôi sẽ báo cảnh sát ..."
Trương Dương cười cười nói : "Làm gì vậy? Chúng tôi đến đặt bánh kem thôi, tiệm bánh của bà cũng rất tốt, tên đặt rất hay ..."
Người đàn bà trung niên nói : "Tôi chỉ tùy tiện đặt thôi ..." Bà ta rõ ràng có chút sợ.
Trương Dương nói : "Không sao cả, rất tốt, đúng rồi, bạn của tôi kết hôn, cái bánh kem này nhất định phải làm tốt ..."
Người đàn bà trung niên nói : "Yên tâm, nhất định, nhất định ... "
Ngay cả Tần Bạch cũng vô cùng kinh ngạc vì biểu hiện bên ngoài của Trương Dương thật là bình tĩnh, hai người rời khỏi tiệm bánh, Tần Bạch nói : "Nãy giờ tim của tôi như muốn nhảy ra ngoài vậy, rất sợ anh không nhịn được cầm cây lên đập tiệm bánh đó nữa"
Trương Dương cười nói : "Cậu thấy cảnh giới của tôi thấp như vậy sao? Bây giờ tôi tốt xấu gì cũng là thường ủy của Phong Trạch, cái tiệm bánh ấy đáng để tôi chấp nhất hay sao?"
Tần Bạch cười cười nói : "Tôi cũng nghĩ như vậy, anh nói Mã Ích Lượng đắc tội anh, anh cũng không thể dạy dỗ tất cả người họ Mã được đúng không"
Trương Dương nói : "Con chó ấy, chỉ cần dám lộ diện tại Giang thành, tôi không đánh cho hắn kêu cha gọi mẹ là không thể ..."
Tần Bạch cười nói : "Vừa mới nói cảnh giới anh cao, tại sao lúc này lại tụt xuống lại rồi ..."
Trương Dương nói : "Cái thứ cảnh giới này, không thể giữ nguyên được, lúc cần xuống thì nhất định phải xuống, lúc cần lên thì nhất định phải lên, cái này gọi là cầm được thả được như thường"
Tần Bạch nói : "Cầu anh một chuyện!"
Trương Dương cười nói : "Với quan hệ của hai ta, cậu cầu cái gì?"
Tần Bạch nói : "Ngày tôi kết hôn, anh có thể nâng cao cảnh giới một chút được hay không?"
Trương Dương cười ha hả : "Nếu như cảnh giới tôi cao, mà đám khỉ con ấy không đáp ứng thì sao?"
Tần Bạch nói : "Chị của tôi ba mươi này có thể đến, hai người làm phù dâu bên chúng tôi là Thường Hải Tâm và Trình Quyên!"
"Trình Quyên nào vậy?" Trương Dương tò mò hỏi.
"Là bạn gái của Điền Bân, làm bên khoa tuyên truyền ấy"
Lúc này Trương Dương mới nhớ ra, lúc Điền Bân bị thương nằm bệnh viện, đã từng gặp mặt một lần trong phòng bệnh.
Trương Dương nói : "Kết hôn là chuyện lớn cả đời, yên tâm đi, tôi bảo đảm sẽ coi chừng đám khỉ kia, không để cho bọn họ nói giỡn quá độ, cần phải cao nhã khôi hài, không thể hạ cấp hạ lưu được"
Tần Bạch nói : "Người khác tôi không lo lắng, chỉ lo nhất là Ngưu Văn Cường"
Trương Dương cười cười, hắn gật đàu nói :" Không sao cả, như vậy đi, Hải Tâm từ xa chạy đến đây, đừng để người ta mệt mỏi, để cho Đổng Hân Vũ đón dâu cho cậu, Ngưu Văn Cường hắn thân ốc còn chưa mang nổi vỏ ốc, còn lo rằng sẽ gây thêm phiền cho cậu được hay sao?"
Tần Bạch vui mừng gật đầu, chiêu này của Trương Dương đúng là rất hay, hắn hài lòng nói : "Chị của tôi bận rộn làm việc, lễ trung thu năm nay cũng không về nhà, lần này cuối cùng cũng có thể đoàn tụ rồi"
Trương Dương nói : "Đúng rồi, Yên Nhiên gọi điện qua, cô ấy bận, không đến được, không thể tham dự hôn lễ của cậu, nên nhờ tôi xin lỗi cậu một tiếng"
Tần Bạch mỉm cười nói : "Cảm ơn!" Hắn đem những tấm thiệp cưới chuẩn bị tốt giao cho Trương Dương : "Không biết có nên mời bí thư Đỗ hay không, những cái này còn trống hết đó, anh giúp tôi đi nhé"
Trương Dương nói : "Vì sao không gọi? Chị của cậu là phó thị trưởng Lam Sơn, lúc trước là bí thư đoàn ủy Giang thành, bên bí thư Đỗ cũng đã lên tiếng với tôi, hôn lễ của cậu bọn họ nhất định phải đến tham gia, nếu mà cậu không mời, thì về cấp bậc hay lễ nghĩa đều không chu toàn"
Tần Bạch nói : "Tôi cuối cùng luôn cảm thấy không tốt, tôi cũng không quen thân gì với bọn họ cả"
Trương Dương gật đầu nhận việc : "Chuyện này cậu đừng quản, để tôi xử lý, nên mời người nào đến, tôi tự biết suy nghĩ!"
Tuy rằng Tần Bạch thấy không thích hợp, nhưng mà Trương Dương lại không cho là vậy, Tần Bạch không chỉ là bạn của hắn, trên thực tế là em vợ của hắn, em vợ kết hôn, cần phải phô trương ra, phải sĩ diện ra, trong cái khu Giang thành này, Đỗ Thiên Dã đích thân đến chính là mặt mũi lớn nhất cho buổi hôn lễ này không cần nghi ngờ nữa, tốt nhất là Tần Thanh và Đỗ Thiên Dã cùng nhau đến.
Trương Dương đặt thiệp cưới lên trên bàn làm việc của Đỗ Thiên Dã, Đỗ Thiên Dã cầm lấy thiệp cưới nhìn một chút, nói :" Tần Bạch kết hôn, vì sao tên nhóc này không đến chổ tôi đưa?"
Trương Dương cười nói : "Người ta không thân không quen với ông, sợ ông nói hắn nịnh bợ ông!"
Đỗ Thiên Dã nói :" Cậu có quan hệ gì với hắn, dựa vào cái gì mà phải đi đưa?"
Trương Dương biết trong lòng Đỗ Thiên Dã nghĩ cái gì, thở dài nói :" Tôi nói bí thư Đỗ này, ông tốt xấu gì cũng là bí thư thị ủy, cảnh giới không thể nâng cao một chút được sao?"
Đỗ Thiên Dã nói : "Cỡ như cậu cũng xứng nói cảnh giới sao?"
Trương Dương nói : "Đừng làm trật trọng tâm câu chuyện, Tần Bạch kết hôn dự định mời người chứng hôn, ông có đáp ứng hay không?"
Đỗ Thiên Dã nói : "Đương nhiên đáp ứng, không nói Tần Thanh lúc trước là cán bộ ở chổ chúng ta đi ra, chỉ bằng quan hệ của hai chúng ta thôi, tôi cũng phải đáp ứng"
Trương Dương nói : "Ông nói bên thường ủy nên mới ai thì hợp?"
Đỗ Thiên Dã nói : "Vinh Bằng Phi khẳng định sẽ đến, những người khác cậu nguyện ý mời ai, thì đưa thiệp cho người đó"
Trương Dương nói : "Lý Trường Vũ, Nghiêm Tân Kiến, Từ Bưu ... được rồi, thẳng thắn mời hết bọn họ đi, cho những thường ủy này một bàn đặc biệt, các người bình thường cũng không có cơ hội ngồi cùng nhau uống rượu đúng không?"
Đỗ Thiên Dã cười nói : "được rồi, cậu đưa thiệp cưới cho tôi, lát nữa khi họp hội nghị thường ủy tôi sẽ đưa giúp cậu"
Trương Dương đem những cái thiệp còn trống cho ông ta : "Ông tự viết đi!"
Đỗ Thiên Dã cười lắc đầu, thằng nhãi này hỗ trợ cho Tần Bạch quả nhiên là tận lực, tất cả thường ủy Giang thành đều tham dự vào hôn lễ của một người, ngoại trừ con cái của một vị thường ủy kết hôn, thì người khác không cách nào hưởng thụ sự đãi ngộ này. Nhưng mà ngẫm lại bây giờ Tần Thanh đã là phó thị trưởng Lam Sơn rồi, em trai của cô ta kết hôn, lãnh đạo của Giang thành có mặt cũng là điều nên làm.
Trương Dương đang muốn đi, lại bị Đỗ Thiên Dã gọi lại.
Đỗ Thiên Dã nói : "Trương Dương, tôi muốn cầu cậu một việc"
Trương Dương cười nói : "Bí thư Đỗ, đừng, cứ việc nói là được, ngàn vạn lần đừng dùng chữ cầu này"
Đỗ Thiên Dã nói : "Mẹ của Tô Viện Viện bị bệnh, tôi muốn cậu đi nhìn thử"
Trương Dương vừa nghe xong sắc mặt liền thay đổi, hắn không hiểu được nhìn Đỗ Thiên Dã : "Tôi nói bí thư Đỗ này, ông nói thiệt hay giả? Lần trước bị người đàn bà đó hại còn chưa đủ sao?"
Đỗ Thiên Dã nói : "Trương Dương, cậu yên tâm đi, tôi và cô ta không có gì cả, chỉ là tôi thấy cô ta cũng đáng thương, mọi chuyện cũng qua lâu như vậy rồi, cậu giúp cô ta một tay đi!"
Trương Dương thở dài nói :" Tôi thấy vết sẹo của ông vừa lành là quên đau, ông nghe tôi khuyên một câu đi, Tô Viện Viện có thể bán đứng ông trong thời gian ông cần trợ giúp nhất, chứng minh rằng người này không đáng giúp, ông ngàn vạn lần đừng có qua lại gì với cô ta nữa"
Đỗ Thiên Dã có chút phiền, nhíu nhíu mày nói : "Cậu nói nhiều lời vô ích như vậy làm gì, rốt cục là cậu có giúp hay không?"
Trương Dương nói :" Ấy da, nổi nóng, được, tôi giúp ông một lần, nhưng mà ông phải hứa với tôi, đừng liên hệ với cô ta, ngàn vạn lần đừng, lần trước cô ta thiếu chút nữa đã làm cho Trần lão bá tiến vào trong tù rồi"
Đỗ Thiên Dã mấp máy môi, nói : "Trương Dương, tôi thật sự là đồng tình cho cô ta thôi, không có nguyên nhân khác"
Trương Dương nói : "Bí thư Đỗ lấy ơn báo oán, tôi chỉ có thể thành toàn cho mỹ danh của ông thôi"
Đỗ Thiên Dã nói : "Thật ra thù hận cũng là thứ dày vò người nhất, cậu không cách nào tha thứ cho người khác, thật ra là không cách nào tha thứ cho chính mình, cậu đó, cảnh giới quá thấp, nói với cậu cậu cũng không hiểu được"
Trương Dương trả lời một cách mỉa mai : "Nếu như cảnh giới của tôi cao thì có thể ngồi trên vị trí bí thư mà ông đang ngồi không?"
Trương Dương vốn không muốn giúp Tô Viện Viện, hắn vẫn còn ghi nhớ chuyện lần trước Tô Viện Viện bán đứng Đỗ Thiên Dã, cho rằng một người như vậy không đáng đồng tình, chỉ là nếu Đỗ Thiên Dã đã lên tiếng, nói thế nào thì hắn cũng phải cho bí thư Đỗ cái mặt mũi này. Nhưng mà hắn đi một mình đến thì không thích hợp, nghĩ tới nghĩ tôi, liền lôi Vu Tử Lương đến, chỉ nói là nhờ Vu Tử Lương hỗ trợ xem bệnh cho bạn mà thôi, Vu Tử Lương cũng không biết nội tình bên trong, nhưng mà do quan hệ của gã và Trương Dương, cho nên gã cũng không thể từ chối.
Sự xuất hiện của Trương Dương làm cho Tô Viện Viện cảm thấy vô cùng đột ngột, đôi mắt đẹp mở to ra, trong ánh mắt tràn ngập kinh ngạc và kinh ngạc vô cùng, Trương Dương nói : "Tôi nghe nói bác gái bị bệnh, cho nên đến xem qua"
Tô Viện Viện lấy tay chặn ngay cửa, không có ý để cho hắn vào, Vu Tử Lương đứng phía sau Trương Dương có chút buồn bực nghĩ, không phải là bạn sao? Tại sao ngay cả một chút ý tứ hoan nghênh mà người ta cũng không có vậy.
Trong lòng Trương Dương đã có chút không nhịn được, chỉ là ngày hôm nay mang theo nhiệm vụ đến, không thể biểu hiện ra sự bất mãn được, nhẫn nại nói :" Bí thư Đỗ kêu tôi đến xem, đây là bác sĩ Vu chuyên gia y học trứ danh"
Tô Viện Viện do dự một chút, đúng lúc này nghe được một giọng nói suy yếu : "Viện nhi ... có khách đến? Mau mời khách vào trong ngồi đi"
Tô Viện Viện lúc này mới mở cửa ra, để cho Trương Dương và Vu Tử Lương sau lưng cùng đi vào trong sân.
Nhìn thấy trong sân là một bà lão tóc hoa râm ngồi trên xe đẩy, đang phơi nắng dưới ánh mặt trời, hai chân lỏa lồ ra ngoài đã có chút sưng phù, một phần da đã thối rửa, bà ta chính là mẹ của Tô Viện Viện, Trầm Tĩnh Hiền.
Con mắt của Trầm Tĩnh Hiền ảm đạm vô thần, mỉm cười về hướng của Trương Dương và Vu Tử Lương, nói : "Các người mời ngồi, tôi hành động không tiện, con mắt lại không thấy đường, không có biện pháp bắt chuyện với mọi người, Viện nhi, mau mời khách ngồi đi, châm trà cho bọn họ!"
Trương Dương cười nói : "Bác gái, con là bạn của Tô Viện Viện, ngày hôm nay đặc biệt mời một chuyên gia đến để xem bệnh cho bác"
Trầm Tĩnh Hiền nói : "Cảm ơn các người!"
Tô Viện Viện cắn môi, nhẹ giọng nói : "Mời chủ nhiệm Trương ngồi, mời bác sĩ Vũ ngồi!" Cô ta vẫn xưng hô với Trương Dương như lúc trước, đưa đến hai cái ghế đẩu, rồi xoay người đi châm trà.
Trương Dương nói với Trầm Tĩnh Hiền : "Bác gái, năm nay bác bao nhiêu tuổi rồi?"
Trầm Tĩnh Hiền nói : "Bốn mươi tám, thân thể không được tốt, bệnh tiểu đường, lúc trước không coi trọng, bây giờ di chứng đã đến"
Vu Tử Lương không khỏi cười khổ, gã chỉ là một bác sĩ ngoại khoa, Trương Dương lôi gã đến xem bệnh cho một người bị tiểu đường, bây giờ gã rốt cục đã rõ, thằng nhãi này muốn dùng gã làm lớp ngụy trang, nhưng mà, nếu đã đến thì làm cho trót, nhìn xem Trương Dương biểu diễn như thế nào.
Trương Dương nói : "Bác gái, để bọn con nhìn giúp bác được không?"
Trầm Tĩnh Hiền nói : "Viện Viện đã mang tôi đi đến mấy bệnh viện rồi, cũng tìm không ít chuyên gia, chỉ là hiệu quả vẫn không rõ ràng"
Trương Dương nói : "Bác sĩ Vu này là danh y, ở trong nước có danh vọng cực cao, hắn nhất định có thể giúp cho bác"
Trầm Tĩnh Hiền gật đầu nói : "Vậy cảm ơn hai người!"
Vu Tử Lương mặc dù là bác sĩ ngoại khoa, nhưng mà gã cũng có một chút hiểu biết thông thường về các bệnh nội khoa, kiểm tra cho Trầm Tĩnh Hiền một chút, phát hiện ra bệnh tiểu đường của bà rất nặng, mắt và thận đều xuất hiện di chứng rất nghiêm trọng.
Tô Viện Viện mang trà ra, thấy Trương Dương giả bộ xem bệnh cho mẹ, cô ta không biết gì về năng lực của Trương Dương, nên cho rằng hắn đang giả bộ, Vu Tử Lương nói :" Có bệnh án cũ hay không?"
Tô Viện Viện trở vào trong phòng lấy bệnh án cũ của mẹ đem ra, Vu Tử Lương nhìn một chút, phương pháp trị liệu cũng không sai, chỉ là trị liệu bệnh nội khoa không phải là điểm mạnh của gã, gã cũng không có biện pháp nào hữu hiệu, gã nhìn Trương Dương một chút, lúc này Trương Dương đang rửa tay uống trà, Vu Tử Lương lúc này cũng đã rõ ràng mục đích của mình rồi, đến đây chẳng qua chỉ là yểm trợ cho Trương Dương, gã nhẹ giọng nói : "Tô tiểu thư, tôi kê cho cô một phương thuốc nha"
Tô Viện Viện nói :" Vào phòng ngồi đi, tôi lấy giấy bút cho anh"
Trương Dương và Vu Tử Lương theo Tô Viện Viện đi vào bên trong, điều kiện gia đình của Tô Viện Viện cũng bình thường, nhà ba tầng, bây giờ chỉ có cô ta và mẹ ở cùng với nhau, Trương Dương và Vu Tử Lương vào phòng khách ngồi xuống, Trương Dương nói với Tô Viện Viện : "Cô đi lo cho bác gái đi, tôi ở lại hỗ trợ là đ"
Tô Viện Viện gật đầu, xoay người đi chổ khác, không khỏi có chút nhíu mày, cách làm việc của Trương Dương đúng là làm cho khó hiểu.
Thật ra người kê đơn thuốc chính là Trương Dương, cũng không phải là Vu Tử Lương, Trương Dương sở dĩ mang Vu Tử Lương đến, chủ yếu là hắn không phải không tin tưởng vào năng lực xem bệnh của mình, mà cái quan trọng hơn chính là, hắn không muốn để cho Tô Viện Viện biết về y thuật thần kỳ của mình, nhưng theo Vu Tử Lương thấy, Trương Dương đang làm chuyện tốt mà không muốn để lại tiếng, tuổi còn trẻ mà đã có cảnh giới như vậy đúng thật sự là không dễ dàng.
Trương Dương viết xong phương thuốc, Vu Tử Lương cầm lên nhìn một chút.
Trương Dương cười nói : "Phương thuốc này đặc hiệu với bệnh tiểu đường, anh nhớ cho kỹ, sau này khẳng định là có thể dùng nhiều"
Vu Tử Lươn cảm thán : "Cậu đó, không làm bác sĩ đúng là đáng tiếc"
Trương Dương cười cười, ngẩng đầu lên, bị một bức ảnh chụp đen trắng trong phòng khách hấp dẫn, tấm ảnh chụp này được chụp từ rất lâu rồi, bên trong ảnh là một đám thanh niên mặc quân trang, cái hấp dẫn Trương Dương không phải là bản thân tấm ảnh, mà chính là một người trong tấm ảnh, hắn có thể tìm được Vương Quân Dao trong tấm ảnh đó, tuy rằng tuổi của Vương Quân Dao không nhỏ, nhưng mà bảo dưỡng rất tốt, đây là nguyên nhân vì sao Trương Dương liếc mắt một cái là có thể tìm ra được bà ta trong tấm ảnh chụp, Vương Quân Dao khi còn trẻ đích thật là rất đẹp, bà ta và một người nữ khác ngồi kề sát bên, Vương Quân Dao đặt cằm lên vai của đối phương, Trương Dương vất vả lắm mới nhận ra được người nữ ngồi chung với Vương Quân Dao khi ấy chính là mẹ của Tô Viện Viện, Trầm Tĩnh Hiền. Nhưng mà Trầm Tĩnh Hiền bây giờ đã có bộ dạng già nua rồi, không còn chút gì giống với thời trẻ tuổi cả. Cái này làm cho Trương Dương mừng rỡ, bây giờ hắn vẫn chưa nhận được ảnh chụp của quốc an gửi đến, không ngờ rằng ở Giang thành lại tự nhiên tìm được.
Trương Dương cuối cùng sau một hồi vất vả cũng tìm được Hứa Thường Đức trẻ tuổi, vóc người của Hứa Thường Đức không cao, đứng sát bên bìa, trên mặt mang theo nụ cười tự nhiên, lúc này vẫn chưa có lòng dạ của bí thư thị ủy, là một thanh niên tràn đầy sức sống. Trương Dương cẩn thận quan sát bức ảnh, mong rằng sẽ tìm được một người quen thuộc nào trong đó nữa, trong lúc đang ngắm thì nghe được âm thanh của Tô Viện Viện : "Bác sĩ Vu, buổi tối ở nhà ăn cơm đi!"
Vu Tử Lương lắc đầu nói : "Không được, buổi tối tôi còn có việc, Trương Dương, chúng ta đi thôi!"
Trương Dương lúc này mới lưu luyến lấy ánh mắt ra khỏi tấm ảnh chụp, Tô Viện Viện rất cảnh giác nhìn Trương Dương.
Vu Tử Lương đưa phương thuốc cho Tô Viện Viện, nói : "Phương thuốc tôi đã viết rồi, cô cứ dựa theo nội dung mà bốc thuốc, cho mẹ của cô uống, sau đợt trị liệu này hẳn là có chuyển biến tốt đẹp, khi đó tôi sẽ lại đến tái khám" Trong lúc bọn họ nói chuyện thì Trương Dương đã đi đến bên người của Trầm Tĩnh Hiền, mỉm cười nói : "Bác gái, vừa rồi con ở trong phòng khách nhìn thấy một tấm ảnh chụp, bên trong có một người rất giống với bí thư thị ủy lúc trước Hứa Thường Đức"
Trầm Tĩnh Hiền nhẹ giọng nói : "Cậu nhìn lầm rồi, trong tấm ảnh đó không có bí thư Hứa! Tôi cũng không nhận ra Hứa Thường Đức là ai cả ..."
Trương đại quan nhân nao nao, chuyện này đúng là kỳ quái, rõ ràng người kia là Hứa Thường Đức, chỉ là Trầm Tĩnh Hiền vì sao lại nói là mình không nhận ra, cái này không phải là mở to mắt nói dối sao? Lẽ nào bên trong còn có nội tình? Khi Trương Dương đang muốn hỏi, thì Trầm Tĩnh Hiền đã nói :" Viện nhi, tiễn khách!"
Trong lòng Trương Dương âm thầm cười khổ, người ta đã ra lệnh đuổi khách rồi, hắn và Vu Tử Lương nhìn nhau, hai người có chút xấu hổ rời đi, Tô Viện Viện vẫn còn chút áy náy, tiễn bọn họ ra ngoài cửa : "Chủ nhiệm Trương, bác sĩ Vu, hẹn gặp lại ..."
Vu Tử Lương phất tay, còn Trương Dương thì ngay cả nói cũng không nói, bước đi, trong lòng nói hai mẹ con cùng một đức hạnh, tất cả đều là lấy oán trả ơn.
Tô Viện Viện buồn bực trở về, đi đến bên cạnh mẹ, thấy biểu tình của mẹ có chút không đúng, liền nhỏ giọng hỏi : "Mẹ, mẹ sao vậy? Có phải là khó chịu không ..."
Trầm Tĩnh Hiền nói : "Đến phòng khách gở tấm ảnh xuống cho mẹ ..."
Tô Viện Viện nói : "Là tấm ảnh chụp ở thôn à?"
Trầm Tĩnh Hiền nói : "Đúng vậy..." Bà ta bỗng nhiên nảy lên một ý niệm trong đầu : "Đốt tấm ảnh đó đi!"
Tô Viện Viện không hiểu, hỏi : "Vì sao? Đúng rồi, vừa rồi Trương Dương nói gì ..."
Trầm Tĩnh Hiền nói : "Con không nên hỏi, đốt tấm ảnh đi!"
Tô Viện Viện bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người vào trong phòng khách, gở gọng kính xuống, lấy tấm ảnh ra từ trong gọng kính, đi ra bên ngoài, đang chuẩn bị đốt, chợt nhìn lại tấm ảnh, cô liền thay đổi ý niệm trong đầu, vì sao mẹ lại có biểu hiện mẫn cảm với tấm ảnh này như vậy, lẽ nào bên trong tấm ảnh có cất giấu bí mật?
Giọng nói của Trầm Tĩnh Hiền lại một lần nữa vang lên : "Có đốt chưa?"
Tô Viện Viện nói :" Đang đốt!"
Trương Dương và Vu Tử Lương ngồi trong xe tải da, Trương Dương căm giận nói : "Hai mẹ con đều cùng một dạng người, tất cả đều là lấy oán trả ơn, sớm biết như vậy, tôi đã không đến ..."
Vu Tử Lương nói : "Lương y như từ mẫu, có thể giúp người ta thì giúp một tay. Phật tổ không phải đã nói rồi sao, cứu một mạng người bằng xây chùa bảy tháp, thiện nhân sẽ được thiện quả ..."
Trương Dương cười nói : "Bác sĩ Vu tin phật từ khi nào thế?"
Vu Tử Lương nói : "Tôi không tin phật, nhưng mà thích xem kinh phật, trong kinh phật có nhiều đạo lý giúp cho con người tỉnh ngộ ..."
Trương Dương nhìn thời gian một chút, đã là năm giờ rưỡi chiều rồi, hắn đề nghị Vu Tử Lương : "Cùng nhau đi ăn cơm đi, bây giờ trở về, chị dâu còn bận việc"
Vu Tử Lương nói : "Đến tiểu khu nhà tôi đi, gần đây mới mở một quán cơm, mùi vị cũng được"
Trương Dương gật đầu : "Anh gọi cho chị dâu đi, kêu chị ấy đừng làm cơm, cùng nhau ăn ..."
Vu Tử Lương nói : "Tôi gọi vợ chồng viện trưởng Tả ra luôn, tối nay đừng giành với tôi, tôi mời khách ..."
Trương Dương đã có một khoảng thời gian rồi không gặp Tả Ủng Quân, hắn vốn tưởng rằng Tương Tâm Tuệ sẽ không ra, nhưng thật không ngờ lần này Tương Tâm Tuệ và Tả Ủng Quân lại cùng nhau ra, Tương Tâm Tuệ từ sau sóng gió lần trước, tâm tính cũng thay đổi rất nhiều, trước mặt người khác cũng cúi thấp xuống, ngày hôm nay nhìn thấy Trương Dương, bà ta phát hiện ra Trương Dương còn anh tuấn tiêu sái hơn quá khứ nhiều, trong lòng không khỏi sinh ra một ý hối hận khôn kể, nếu như lúc đầu không phải là do bà, thì Trương Dương và con gái đã đến với nhau từ lâu rồi, chính là bởi vì bà can thiệp, mới làm cho tình cảm của hai người xuất hiện vết nứt, cuối cùng làm cho hai người chia tay, bây giờ con gái cũng đi Mỹ du học rồi.
Trương Dương từ vệ giáo sinh trở thành thường ủy Phong Trạch, phó thị trưởng Phong Trạch, đảm nhiệm chỉ huy hiên trường sân bay mới Giang thành, tuổi còn trẻ mà đã làm nhiều như vậy, con đường sau này của hắn còn rất dài, có thể dùng mấy chữ tiền đồ không thể đo lường để hình dung, mỗi khi nghĩ đến đây, trong lòng Tương Tâm Tuệ lại hối hận rất nhiều, là ánh mắt của bà vô cùng thiển cận, mới làm lỡ chung thân đại sự của con gái.
Tả Ủng Quân thì cởi mở hơn Tương Tâm Tuệ, chuyện tình cảm của con gái thì theo nguyên tắc hợp thì đến, không hợp thì chia, Trương Dương và con gái không đi đến với nhau, tất là có duyên mà vô phận, Tả Ủng Quân cũng rất thưởng thức người thanh niên Trương Dương này.
Lúc mọi người đến, Chu Tú Lệ đã chọn phòng rồi, còn gọi đồ ăn ra, Trương Dương lấy hai bình rượu từ trong xe ra.
Chu Tú Lệ thấy hắn cầm hai chai rượu vào, lập tức lên tiếng : "Trương Dương, buổi tối không thể chuốc say lão Vu nhà chúng tôi nha, ngày mai ổng còn có hai ca giải phẫu quan trọng nữa ...
Trương Dương cườ nói : "Uống nhiều quá, ngay cả khử trừng cũng quên thì ..."
Tất cả mọi người đều bật cười, Vu Tử Lương nói : "Uống phần cũng không uống được ..."
Tả Ủng Quân nói : "Tôi và Trương Dương đã lâu không gặp rồi, tối nay để tôi nhận thầu sáu phần, uống cùng với Trương Dương cho ..."
Tương Tâm Tuệ nói : "Tiểu Trương không phải lái xe đến sao, uống ít một chút ..."
Trương Dương cười nói : "Không sao cả, trở về tôi sẽ kêu tài xế đến đón ..." Hắn chỉ nói ngoài miệng thôi, chứ dựa vào tửu lượng của hắn thì đừng nói là mấy chai rượu này, cho dù thêm gấp đôi cũng không cần tài xế.
Tả Ủng Quân hỏi tình hình gần đây của Trương Dương : "Nghe nói lúc trước cậu nghỉ bệnh, có phải là do công tác quá mệt mỏi hay không?"
Trương Dương nói : "Sân bay mới đang trù bị, chuyện gì cũng đặt lên người tôi, chờ sau khi gọi thầu hoàn thành, cảm giác giống như trút được gánh nặng xuống, nhưng lại đột nhiên bị bệnh không hiểu, cho nên tôi nghỉ ngơi vài ngày luôn, điều chỉnh tình trạng thân thể lại, bây giờ thì tốt rồi, đã hoàn toàn khỏe mạnh lại ..."
Tả Ủng Quân nói : "Thanh niên đúng là khôi phục thật nhanh, nhưng mà cũng phải chú ý một chút, quan viên như cậu cả ngày bận rộn đại sự quốc gia, không chú ý rèn luyện thân thể, bây giờ còn trẻ tuổi thì có thể không thấy gì, chờ sau này già rồi, thì mới biết hối hận ..."
Trương Dương cười ha hả nói : "Tôi thì tính là quốc gia đại sự gì, thị trưởng Tả mới là người bận việc quốc gia đại sự ..."
Tả Ủng Quân nói : "Gần đây chú cũng không gặp mặt hắn nữa, khi hắn còn làm phó thị trưởng thì còn đỡ, bây giờ lên làm thị trưởng rồi, cả ngày bận rộn không về nhà, ngay cả em út trong nhà cũng có ý kiến"
Vu Tử Lương nói : "Cho nên nói, làm quan quá mệt mỏi, làm bác sĩ đơn giản là tốt nhất ..."
Tả Ủng Quân nói : "Bác sĩ bây giờ cũng không đơn giản, quyền ý thức của bệnh nhân cũng đã đề cao lên, dư luận xã hội đối với bác sĩ cũng không có lợi, khiến cho bệnh nhân và bác sĩ cứ như là thiên địch của nhau vậy, chưa bệnh gây tranh cãi um sùm ..."
Vu Tử Lương nói :" Đó là bởi vì ông là viện trưởng, đã rời khỏi đội ngũ bác sĩ bình thường rồi ..."
Tả Ủng Quân đề nghị : "Tôi còn là bác sĩ mà, tôi vẫn đến phòng giải phẫu làm việc đấy, nghiệp vụ cũng như nhau"
Vu Tử Lương nói : "Một tâm không thể chia hai, ông cứ thành thật làm quản lý đi" Quan hệ của Tả Ủng Quân và Vu Tử Lương rất là quen thuộc, cho nên trong lời nói của bọn họ cũng không tồn tại nhiều sự dối trá, Tả Ủng Quân nói : "Đúng vậy, làm quản lý rồi, nghiệp vụ liền chậm trễ ..."
Trương Dương nói : "Nghe hai người nói như vậy, sau này tôi đừng mang danh có phương thuốc cổ truyền ra lựa bịp làm gì, cứ thành thật làm việc trong thể chế là tốt nhất ..."
Vu Tử Lương cười nói : "Cậu là một ngoại lệ, cậu là chụp cả hai tay, hai tay lại rất cứng" Vu Tử Lương cũng rất thưởng thức Trương Dương, tuy rằng Trương Dương vẫn hay dùng phương thuốc tổ truyền để giải thích, nhưng mà Vu Tử Lương đã nhiều lần chứng kiến y thuật thần kỳ của Trương Dương rồi, cho nên cũng rất tôn sùng y thuật của người thanh niên này, gã cho rằng ty thuật của Trương Dương căn bản là không thể dùng khái niệm của y học hiện đại để giải thích.
Trương Dương cười nói : "Bác sĩ Vu đề cao tôi quá ..."
Vu Tử Lương nói : "Hai ngày trước Tần Hoan đến thăm tôi, nó đã hoàn toàn khôi phục rồi"
Trương Dương cười nói : "Ông là ân nhân cứu mạng của nó!"
Chu Tú Lệ nói : "Tôi đặc biệt quan tâm đến Thường Hải Tâm, không biết cô ta đã khôi phục thế nào rồi?"
Trương Dương nói :" Hai ngày nữa sẽ đến tham dự hôn lễ của Tần Bạch, cô ta sẽ đến bệnh viện một chuyến để cảm ơn hai người"
Tả Ủng Quân nói : "Chờ Hiểu Tinh tốt nghiệp, tôi sẽ kêu nó quay về Giang thành, học tập các bác sĩ xung quanh ..."
Chu Tú Lệ cười nói : "Đáng tiếc là năm nay nó trở về ngắn quá, tôi còn nhiều chuyện chưa nói với nó ..."
Tương Tâm Tuệ nói : "Con gái lớn rồi đều có lựa chọn riêng của mình, sau này không biết nó có nguyện ý trở về hay không ..."
Trương Dương nao nao, Tả Hiểu Tinh nghỉ hè trở về Giang thành? Sao hắn lại không biết gì cả, Tả Hiểu Tinh cũng không liên hệ gì với mình cả, hắn nâng ly rượu lên uống, thấp giọng nói : "Hiểu Tinh trở về ..."
Tương Tâm Tuệ gật đầu nói :" Vừa mới về hồi tháng tám, ở nhà chưa được một tuần đã rời đi"
Trong lòng Trương Dương đột nhiên nảy sinh ra một ý tưởng, Tả Hiểu Tinh hiển nhiên là đang lảng tránh mình, cô ta từ nước Mỹ trở về mà không gặp mặt mình, lẽ nào bây giờ bọn họ đã hoàn toàn trở thành người xa lạ?
Tương Tâm Tuệ nói : "Vốn Hiểu Tinh cũng chuẩn bị gặp mặt mấy người bạn học, chỉ tiếc là thời gian ngắn quá, không kịp làm gì cả ..." Bà giải thích thay cho con gái.
Trương Dương cười cười : "Còn cơ hội mà, đã lâu rồi không gặp, mọi người quả thật cũng nhớ cô ấy ..." Lúc nói ra lời này, Trương Dương bỗng nhiên ý thức được, mình và Tả Hiểu Tinh quả thật đã xa lạ hơn rất nhiều, thì ra tình cảm cũng cần phải giao lưu nhiều.
Trường hợp tối hôm nay không thích hợp để Trương Dương uống nhiều, hắn chỉ uống một chai rượu, rồi đứng dậy ra về, lên xe, cầm lấy điện thoại tính gọi vào điện thoại của Tả Hiểu Tinh ở nước Mỹ, do dự một hồi rốt cục cũng không gọi. Buông điện thoại xuống, Trương Dương khởi động xe, lúc chạy đến quảng trường Nhai Tâm, hắn dừng xe lại, nắm chặt tay lái, bỗng nhiên nhớ đến những ngày lúc đầu ở Xuân Dương với Tả Hiểu Tinh, những ngày ấy hắn vừa sống lại, đối với cái thế giới này tràn ngập kinh ngạc và mê hoặc, chính là Tả Hiểu Tinh đã dẫn hắn đi qua khoảng thời gian đó, Tả Hiểu Tinh trong tình cảm cũng không phải là một cô gái kiên cường, nhưng mà Trương Dương cũng không thể nghiêm khắc ép buộc mỗi cô gái đều phải chấp nhất mà kiên định vì hắn, hắn nhớ đến tình cảnh hai người bước chậm ven bờ sông Xuân Thủy, nhớ đến vụ cưỡng hôn trong ngày mưa, nhớ đến mặt cười đẫm lệ mông lung của Tả Hiểu Tinh, chổ mềm mại nhất trong lòng Trương đại quan nhân đã bị xúc động, hắn phát hiện ra tận sâu trong nội tâm của mình luôn có vị trí của Tả Hiểu Tinh, tuy rằng người đi đã làm cho bụi bịt kín lại, nhưng mà đoạn ký ức dưới lớp bụi kia thì luôn luôn không phai màu.
Tần Thanh đến Giang thành vào buổi chiều ngày ba mươi tháng chín, cô và Thường Hải Tâm cùng nhau đi xe của Thường Hải Long đến, bởi vì đường hẹp, cho nên chỉ có thể đậu xe bên ngoài, lúc Thường Hải Long đậu xe thì nhìn thấy được xe tải da của Trương Dương, không nhịn được cười nói : "Trương Dương đã đến sớm rồi"
Tần Thanh nói : "Hắn là một người thích góp vui, trường hợp như vậy thiếu hắn mới là lạ" Giọng nói tuy rằng bình thản, nhưng mà trong lòng lại tràn ngập khái vọng và tưởng niệm về Trương Dương, Thường Hải Tâm cũng có chút chờ mong về Trương Dương, nhưng mà vì có mặt Tần Thanh ở đây, cô không thích hợp biểu lộ ra bất luận tình cảm gì cả, nhẹ giọng nói : "Lần này em phải cảm ơn hắn mới được .."
Tần Thanh cười vỗ vỗ vai của Thường Hải Tâm, nhìn nhìn khuôn mặt xinh đẹp đã khôi phục lại không khác biệt của Thường Hải Tâm, Thường Hải Tâm khôi phục rất nhanh, vết bỏng trên da mặt chỉ còn lại một dấu vết mờ nhạt, nếu như không để ý sẽ không nhìn ra, không cần bao lâu nữa là có thể hoàn toàn khôi phục.
Thường Hải Tâm vẫn còn để ý đến chuyện làm phù dâu, nhỏ giọng nói : "Hay là em không đi đón dâu, chị xem, da mặt em vẫn còn chưa khôi phục hoàn toàn ..."
Tần Thanh nói : "Đã đủ đẹp rồi, chị sợ ngày mai em làm cho tân nương tử không sánh bằng nữa ..."
Thường Hải Long đậu xe xong, cười nói : "Chị Thanh, nghe chị nói như vậy, em của tôi còn chưa xuất giá mà người ta đã nói bậy rồi, nếu như để cho người nhà nghe được khẳng định sẽ mất hứng"
Tần Thanh nói : "Tôi cũng không có nói Trầm Vi như vậy, cô gái nhỏ này rất khả ái!" Cô chờ xe dừng lại xong, mở cửa xe bước xuống đầu tiên.
Thường Hải Long mang đến không ít lễ vật, đang chuẩn bị gọi người, thì thấy Đỗ Vũ Phong và Khương Lượng lái xe cảnh sát đến, Thường Hải Long nói : "Các người mau đến mang đồ phụ coi"
Khương Lượng và Đỗ Vũ Phong thấy bọn họ đến, vui vẻ gật đầu chào, Khương Lượng nói : "Phó thị trưởng Tần đại giá quang lâm! Hoan nghênh hoan nghênh!"