Y Đạo Quan Đồ

Chương 1448: Chương 1448: Câu cá (2)




Thường Hải Long bên này cũng không câu nổi một con cá nào, trình độ câu cá của hắn rất bình thường, ngồi cả buổi không câu được con nào, trong lòng cũng có chút chán ngán, hắn nói với Trương Dương: Hay là anh thử xem?

Trương đại quan nhân lắc đầu, hắn không có hứng thú kiên nhẫn ngồi câu cá giữa trời nắng, mặt trời ngày xuân khá nóng, cầm cần câu đứng bất động ở đó, tư vị không dễ chịu gì.

Tính nhẫn nại của hai thằng ôn này đều không thể nào sánh bằng được Trình Nhuận Sinh, Thường Hải Long đi xuống hạ du, cách Trình Nhuận Sinh một đoạn, Trương Dương ghé tới nói khẽ: Chúng ta không thể bỏ phí cả một ngày ở đây được, nhìn ý của giáo thụ Trình, không câu được con nào thì ông ta không chịu đi đâu.

Thường Hải Long cười nói: Chờ một chút, câu cá là chuyện tu tâm dưỡng tính, quan trọng là cái quá trình kìa.

Trương Dương nói: Nếu muốn hưởng thụ quá trình, các anh dứt khoát học theo Khương Thái công đi, làm luôn cái mũi câu thẳng ấy? Đừng có tự dát vàng lên mặt mình, trình độ câu cá vẫn còn kém lắm.

Thường Hải Long cười cười lắc đầu: Tôi thì kém thật, có điều giáo thụ Trình chức khá hơn. Trước đây tôi đã đi câu cá cùng ông ta vài lần, mỗi lần đều thu hoạch khá phong phú, hôm nay không biết vì sao lại vậy. Hắn nhìn Trương Dương, ánh mắt lộ ra vẻ kỳ quái.

Trương đại quan nhân nói: Anh nhìn tôi làm gì? Chẳng lẽ các anh không câu được cá có liên quan tới tôi à?

Thường Hải Long nói: Không khéo thật sự là tại anh!

Trương Dương thở dài nói: Đái dầm đổ tại cu, thích đổ oan cho tôi à? Hiềm tôi chướng mắt chứ gì, tôi về xe ngủ tiếp. Thằng ôn này vào trong xe, phát hiện ra một vận đề, hôm nay họ ra ngoài quá vội, chuẩn bị không đủ, trong xe không có lương khô, mắt thấy sắp đến trưa rồi, nếu không câu được cá thì bọn họ đành chịu đói bụng.

Khi Trương đại quan nhân đ nghĩ xem kiếm gì ăn thì Tiết Vĩ Đồng gọi điện thoại tới, nhắc nhở hắn hôm nay tới nhà cô ta tái khám cho Tiết Anh Hồng.

Trương Dương cười nói: Yên tâm đi,anh không quên đâu, có điều anh bây giờ còn vẫn đang ở Mật Vân, không biết có thể về đúng giờ hay không, vạn nhất nếu về muộn thì không khéo phải ăn cơm ở nhà em rồi.

Tiết Vĩ Đồng nói: Khách khí cái gì? Anh cứ tới đi, ông nội của e cũng rất thích anh, có anh ăn cơm cùng ông khẳng định sẽ rất cao hứng, đúng rồi, em tối nay phải ra ngoài bàn chuyện làm ăn, không thể tiếp anh được.

Trương Dương nói: Anh lớn rồi cần gì em tiếp, vả lại anh có phải là không quen nhà em đâu.

Quen là tốt rồi, đúng rồi, dượng em cũng từ Tây Tạng trở về, còn muốn gặp anh để cám ơn đó.

Trương Dương cười nói: Đã là người một nhà rồi, có gì mà phải khách khí. Nếu không phải hắn trị nội thương cho Nghiêm Tuấn Cường, Tiết Anh Hồng cũng sẽ không thuận lợi mang thai, chỉ từ phương diện này mà nói thì hắn cũng đã là đại ân nhân của Nghiêm Tuấn Cường rồi.

Tiết Vĩ Đồng nói: Anh cố tới sớm một chút! Ông nội của em rất thích anh, trước đây em cũng từng dẫn bạn tới nhà, nhưng chưa từng thấy ai được ông thích như anh.

Trương Dương gác điện thoại rồi nghe radio trong xe một lát, cảm thấy có chút đói bụng, đáng tiếc trong xe không có lương khô, hắn mở cửa xe đi xuống, có kinh nghiệm lần trước, lần này không tới chỗ Trình Nhuận Sinh nữ, để tránh người ta lại phớt lờ mình. Có điều nhìn bộ dạng giống như lão tăng nhập định của Trình Nhuận Sinh, trăm phần trăm là vẫn chả câu nổi được một cái vây cá.

Tới bên cạnh Thường Hải Long, nhìn thấy Thường Hải Long giật cần một cái, Trương đại quan nhân nhìn về phía trước, rỗng tuếch, Thường Hải Long kéo cần câu lại xem, phát hiện mồi câu đã bị nuốt, hắn cảm thán nói cảm thán nói: Cá nơi này giảo hoạt thật.

Trương Dương nhìn hắn lại móc mồi vào câu, không khỏi nói: Anh hôm nay đi cho cá ăn hay là đi câu cá? Hay là chúng ta tìm chỗ nào ăn chút gì đi đã? Không thể nào để bụng đói mãi được.

Thường Hải Long nói: Đợi lát nữa đi, tôi mời anh ăn cá nướng.

Trương Dương nói: Trông cậy vào anh à? Anh đưa cần câu cho tôi cho tôi tôi tự mình động thủ kiếm cơm ăn.

Thường Hải Long chỉ mogn có người thế chân cho mình, lập tức đưa cần câu cho Trương Dương, Trương đại quan nhân hất cần, kể ra cũng lạ, mồi cá vừa rơi xuống nước, bong bóng cá liền nổi lên, Thường Hải Long đang uống nước, nhìn thấy có cá cắn, vội vàng nói: Đừng hoảng hốt!

Trương đại quan nhân chẳng thèm nghe hắn, dùng sức nhấc lên, một con cá nặng chừng một cân bị hắn từ dưới nước câu lên, thằng ôn này hưng phấn dị thường: Ha ha, câu được rồi, câu được rồi!

Thường Hải Long khổ sở chờ cả buổi sáng, cuối cùng cũng nhìn thấy một con cá sống rồi, hắn cũng cười theo: Ha ha, cuối cùng cũng câu được cá rồi.

Hai người đang cao hứng thì ở thượng du truyền đến một tiếng gắt: Đừng có làm ồn nữa, dọa cá chạy hết bây giờ! Giáo thụ Trình mất hứng. Cũng khó trách người ta mất hứng, câu cả một buổi sáng, đến vẩy cá cũng không thấy được một mẩu.

Thường Hải Long ở sau lưng Trình Nhuận Sinh làm mặt quỷ, giúp Trương Dương cất cá đi, Trương Dương nói: Một con không đủ ăn, tôi câu thêm mấy con nữa để trưa nay mời anh ăn cá rán.

Nói đến cũng lạ, Trương Dương ném cần vào nước chưa được hai phút, lại có cán căn câu rồi, lần này là một con cá nặng gần ba cân, Trương đại quan nhân trước đây cũng không biết câu cá có cảm giác thành tựu lớn như vậy, mừng rỡ liên tục hoan hô, Thường Hải Long không khỏi nhắc nhở hắn phải nhỏ nhẹ một chút, dù sao giáo thụ Trình đến bây giờ vẫn chưa câu được con nào, phải để cho khiến cho người ta chút mặt mũi, giáo thụ Trình này xưa nay luôn tranh cường háo thắng.

Không biết là vận khí hay là Trương đại quan nhân trời sinh đã là một cao thủ câu cá, từ lúc cần câu vào tay hắn, cá thường xuyên câu, cá trích, cá chép luân phiên vào tay, một lần còn câu được cả một con tôm càng xanh lớn.

Thường Hải Long nhìn thấy bên Trình Nhuận Sinh vẫn không có chút phản ứng nào, hắn nhắc nhở Trương Dương hôm nay là để lừa giáo thụ Trình cao hứng, bọn họ có việc cầu người có việc cầu người ta, chỉ có Trình Nhuận Sinh cao hứng mới có thể đáp ứng Trương Dương thiết kế xanh hoá cho thành thị Tân Hải, nhưng hắn nhìn ra sắc mặt của Trình Nhuận Sinh càng lúc càng khó coi, vốn khi ông ta câu cá, tốt xấu gì cũng có bạn, hiện tại Trương Dương liên tục câu được cá, nhưng Trình Nhuận Sinh bên kia đến bây giờ vẫn chưa câu được con nào, so sánh với nhau thì Trình Nhuận Sinh có chút xấu hổ, còn nói là lão thủ câu cá nhiều năm, ngay cả tên chưa câu cá bao giờ cũng không bằng.

Thường Hải Long đề nghị để Trương Dương và Trình Nhuận Sinh thay đổi vị trí, hắn cũng là có hảo tâm, chạy đến trước mặt Trình Nhuận Sinh nói: Trình lão sư, ngài và tiểu Trương thay đổi vị trí đi, ngài qua bên kia câu thử xem.

Trình Nhuận Sinh nghiêm mặt nói: Tôi vì sao phải đổi? Anh có ý gì?

Thường Hải Long vỗ mông ngựa lại thành vỗ chân ngựa, rất là xấu hổ, Trương Dương bên kia đã thu cần lại, nghe thấy Trình Nhuận Sinh ngoan cố như vậy, cũng có chút bất lực, không câu được không ít cá, hiện tại đã đói bụng rồi, trước tiên giải quyết vấn đề cơn nước đã rồi nói sau. Trình Nhuận Sinh tuy rằng không câu được cá, có điều ông ta chuẩn bị rất đầy đủ, trong ba lô không ngờ còn có lò nướng và than củi, Trương Dương và Thường Hải Long tìm được một chỗ đất trống, một người nhóm lửa, một người giết cá, sau khi làm sạch sẽ thì nướng ngay tại chỗ.

Không bao lâu sau mùi cá nướng tỏa ra khắp nơi, Trương đại quan nhân thét to: Giáo thụ Trình, ăn trước đi đã rồi câu tiếp?

Trình Nhuận Sinh nói: Các anh ăn của các anh, mặc kệ tôi! Ngữ khí của ông ta rõ ràng có chút mất hứng.

Trương đại quan nhân mắng thầm ông ta không hiểu lòng tốt của người khác, mình đúng là úp cái mặt nóng vào cái mông lạnh rồi, theo lý mà nói thì mình có đắc tội với ông ta đâu? Chẳng có gì ngoài câu được vài con cái, cái này gọi là dựa vào bản sự để kiếm cơm, bản thân ông không câu được thì cũng đừng giận cá chém thớt chứ!

Thường Hải Long thấp giọng nhắc nhở Trương Dương đừng tự tìm mất mặt, Trương Dương đi vào xe lấy một bình rượu, hai người bọn họ vừa uống rượu vừa vừa ăn cá nướng, mùi cá nước bay vào trong mũi Trình Nhuận Sinh, Trình Nhuận Sinh lúc này cũng có chút đói bụng rồi, nhưng nhìn mặt nước vẫn yên ả, ông ta cũng cảm thấy kỳ quái, mình câu cá mấy chục năm rồi, vì sao hôm nay lại không câu được cá? Trong sông này rõ ràng có cá, không ngờ đội nắng cả ngày vẫn chẳng câu được con nào.

Bên kia Trương Dương và Thường Hải Long đã cơm no rượu say, đổi lại thành Thường Hải Long đi câu, Thường Hải Long dựng cần, lại câu lên được một con cá nặng hai cân, lần này thì chỉ có một mình Trình Nhuận Sinh chưa khai trương, Trình Nhuận Sinh lấy khăn mặt ra lau mồ hôi trên trán, ông ta định bỏ cuộc, không thể nào không câu được cá mà lại mất cả ngày, nhưng đột nhiên cần trầm xuống.

Trình Nhuận Sinh hai mắt sáng ngời, nhìn thấy bong bóng cá cá cũng đã nổi lên tiên tục, con cá kia xem ra cực kỳ giảo hoạt, sau khi thử vài lần, mới yên tâm nuốt mồi câu vào, Trình Nhuận Sinh giật cần, dây câu đột nhiên bị kéo vào trong nước, lập tức cong veo, Trình Nhuận Sinh lấy lại tinh thần, dựa vào kinh nghiệm câu cá nhiều năm của ông ta, đây nhất định là một con cá lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.