Y Đạo Quan Đồ

Chương 1841: Chương 1841: Câu lạc bộ Hồng Kỳ (5)




Sadam nói: Sarah đã từ chức khỏi công ty Inder rồi, cô ta hiện tại đã trở thành trợ lý chuyên trách của tôi.

Trương đại quan nhân thầm than trong lòng, Sadam này chính là một lão sắc quỷ chân chính, chắc Sarah đi theo bên cạnh hắn, tám chín phần mười là léng phéng với thằng ôn này rồi.

Sarah ở bên cạnh nói: Trương Dương, anh tới Tân Hải rồi à, được rồi, đoàn thương mậu của chúng tôi có thể sửa đổi hành trình, không đi Nam Tích nữa. Trực tiếp tới Tân Hải.

Trương đại quan nhân vội vàng lắc đầu: Sarah, Sarah, chúng ta đừng như vậy mà, loại chuyện người nhà đào góc tường của nhau chúng tôi không thể làm được, thể chế của quốc gia chúng ta tuy rằng bất đồng, nhưng người trong thể chế như chúng ta nên công và tư rõ ràng, cô nói xem đúng không?

Sadam cười nói: Tôi đồng ý. Sarah, lần này sau khi tới Nam Tích khảo sát, không ngại thì lại tới Tân Hải xem thử, có lẽ sẽ có thu hoạch không nhỏ.

Trương Dương nói: Sadam tiên sinh, có chuyện tôi muốn thương lượng riêng với anh một chút.

Sadam đi chậm lại. Trương Dương nói chuyện muốn nhờ hắn hỗ trợ đưa Tần Manh Manh về nước Mỹ.

Sadam vốn cho rằng Trương Dương là tìm hắn hỗ trợ dẫn người nhập cư trái phép, sau khi Trương Dương nói xong mới biết thì ra Tần Manh Manh là công dân Bahamas. Hắn gật đầu: Việc này dễ thôi. Khi tôi đi thì mang cô ta đi cùng là được.

Trương Dương nói: Còn phải phiền anh một chuyện, tốt nhất anh trực tiếp tới đại sứ quán Bahamas nhận người.

Sadam đáp ứng ngay.

Sau khi Chuyện này được giải quyết, tảng đá trong lòng Trương Dương cũng coi như được bỏ xuống. Quan hệ học là khá quan trọng, thông qua vài lần tiếp xúc với Sadam, Trương Dương phát hiện, quan hệ học không chỉ áp dụng ở trong nước, cũng đồng dạng có thể áp dụng với người nước ngoài, Sadam tận tâm hết sức giúp Trương Dương, đương nhiên không chỉ là vì tình bạn của bọn họ, cũng không phải là bởi vì Trương Dương đã cứu tính mạng của hắn, chủ yếu là bởi vì hắn có nhược điểm bị Trương Dương nắm ở trong tay, chỉ cần Trương Dương không vui, tùy thời cũng có thể khiến hắn thân bại danh liệt.

Tiết lão không không muốn làm ra động tĩnh quá lớn, dựa theo ý tứ của ông ta, nếu đã về hưu thì phải làm thật nhỏ nhẹ, nhưng Tiết Thế Luân kiên trì chuẩn bị tiệc thọ lớn cho cha, lý do là chúc mừng cha đã chiến thắng bệnh nan y, trọng hoạch tân sinh, Tiết lão nghĩ hắn cũng là vì hiếu thảo, chỉ có thể gật đầu chấp nhận. Nhưng ông ta lại cường điệu, thọ yến có thể làm, nhưng đừng quá mức phô trương, làm mấy bàn cơm, mọi người tụ tập là được. Trên Quan trường thường gặp nhất chính là người vừa đi thì trà liền lạnh, Tiết lão cũng không muốn ở lúc tuổi già phải nếm lại hương vị nhân tình ấm lạnh, bảo Tiết Thế Luân chỉ mời bạn tốt chí thân thôi.

Bí thư thị ủy Bắc Cảng Hạng Thành chính là tân khách được Tiết lão điểm danh mời, thị trưởng Bắc Cảng Cung Hoàn Sơn tuy rằng không nằm trong danh sách mời của Tiết lão, nhưng hắn cũng đi theo.

Hạng Thành và Cung Hoàn Sơn đồng thời xuất hiện ở ban trú kinh Bắc Cảng vẫn là lần đầu tiên.

Chủ nhiệm Ban trú kinh Hoắc Vân Châu biểu hiện ra vẻ khá coi trọng đối với việc này, tự mình đi tới sân bay đón hai vị lão đạo cao nhất Bắc Cảng.

Trên đường về, Hạng Thành nói: Tiểu Hoắc, đã thông tri cho Trương Dương chưa?

Hoắc Vân Châu cười cười hồi đáp: Ngày hôm qua tôi đã thông tri rồi, hắn buổi tối sẽ tới đây ăn cơm.

Cung Hoàn Sơn ở bên cạnh tuy rằng không nói gì, nhưng trong lòng lại vô cùng khó hiểu, hắn thật sự không rõ, Hạng Thành nếu đa không thích Trương Dươngn thì vì sao chuyện thứ nhất tới kinh thành là muốn gặp mặt hắn

Hạng Thành tựa hồ nhìn ra mê hoặc trong lòng Cung Hoàn Sơn, mỉm cười nói: Tiết lão mời Trương Dương làm lão sư thư pháp cho ông ấy, tôi đã tìm được một mặt quạt tốt, để Trương Dương đề chữ cho tôi.

Cung Hoàn Sơn nói: Thư pháp của hắn thật giỏi vậy ư?

Hạng Thành nói: Rất giỏi, Thiên Trì tiên sinh lúc sinh tiền tự mình từng chỉ điểm hắn, đối với hắn cũng có chút thưởng thức, cuối cùng còn muốn tặng Hương Sơn trạch viện của mình cho hắn.

Hoắc Vân Châu nói: Tòa trạch viện đó nghe nói giá trị ngàn vạn, Thiên Trì tiên sinh đối với bí thư Trương thật đúng là khẳng khái.

Hạng Thành cười nói: Hắn thiếu tiền chắc? Vợ chưa cưới của hắn là Sở Yên Nhiên, Sở Yên Nhiên là tổng tài của tập đoàn tài chính Benin, nghe nói có giá trị hơn trăm triệu đôla.

Cung Hoàn Sơn cảm thán nói: Trương Dương đúng là tốt số.

Hạng Thành nói: Vận mệnh của mỗi người đều khác nhau, người khác tốt số, anh có hâm mộ cũng không được.

Cung Hoàn Sơn cười nói: Tôi không phải là hâm mộ, tôi chỉ cảm khái vài câu thôi.

Trương Dương quả nhiên tới ban trú kinh Bắc Cảng đúng giờ, tới cửa lớn thì thấy Hồng Thi Kiều ở đó chờ hắn, Hồng Thi Kiều thủy chung thấy có lỗi với Trương Dương, dù sao lúc trước cũng từng hãm hại hắn, tuy rằng Trương Dương đại nhân không thù dai, nhưng Hồng Thi Kiều vẫn chột dạ, nếu không phải Hoắc Vân Châu phái cô ta tới nghênh đón Trương Dương thì cô ta khẳng định sẽ lựa chọn lảng tránh.

Trương Dương cười nói: Tiểu Hồng à, bí thư Hạng đã đến chứ? Biểu hiện của hắn đối với Hồng Thi Kiều là khá thản nhiên.

Hồng Thi Kiều nói: Đến rồi, đang cùng nói chuyện phiếm với thị trưởng Cung. Cô ta dẫn đường cho Trương Dương, dẫn hắn tới phòng của Hạng Thành, cửa phòng mở, từ bên ngoài có thể nghe được tiếng cười của Hạng Thành, xem ra tâm tình của Hạng Thành hôm nay không tồi.

Trương đại quan nhân tới ngoài cửa, vừa hay Hoắc Vân Châu từ bên trong đi ra, nhìn thấy Trương Dương, Hoắc Vân Châu cười nói: Bí thư Trương, bí thư Hạng và thị trưởng Cung đều đang đợi anh đấy, anh đi vào nói chuyện với hai vị lãnh đạo đi, tôi xuống chuẩn bị một chút.

Hồng Thi Kiều đi theo Hoắc Vân Châu.

Trương Dương đi vào trong phòng, Hạng Thành và Cung Hoàn Sơn đều mặt mày tươi cười.

Trương Dương cười ha ha, nói: Hai vị đại nhân tán gẫu gì mà cao hứng thế, hy vọng tôi không làm phiền hai vị.

Hạng Thành cười nói: Đâu có, chúng tôi đang nói về chuyện năm đó tôi và Tiết lão quen nhau.

Trương Dương nói: Vậy tôi đã tới chậm rồi, bí thư Hạng kể lại đi.

Hạng Thành nói: Cũng không có gì đáng nói cả. Y mời Trương Dương ngồi xuống.

Trà đã được pha, Trương Dương cầm một cái chén, tự rót cho mình.

Hạng Thành tiếp tục đề tài vừa rồi: Vào cái năm đặc thù đó, Tiết lão phải chịu rất nhiều đãi ngộ không công bình, có điều khí khái của lão nhân gia người khiến cho người ta phải khâm phục, bất kể ở trong nghịch cảnh như thế nào, đều kiên trì tín niệm của mình, chưa bao giờ lộ ra nửa phần thoái chí, lão gia tử trời sanh tính tình lạc quan, ông ta cho rằng trường hạo kiếp này chắc chắn sẽ qua, đảng của chúng ta tất nhiên sẽ dẫn dắt chúng ta đi đi ra khỏi bóng tối ngắn ngủi, nghênh đón ánh sáng. Y uống ngụm trà, nói với Trương Dương: Trương Dương à, cậu và Tiết lão kết duyên nhờ chữ, lần này có phải lại muốn tặng cho Tiết lão một bức tranh chữ hay không?

Trương đại quan nhân cười nhạt, Hạng Thành hiển nhiên là không biết nội tình, mình và Tiết lão không phải là kết duyên nhờ chữ, mà là kết duyên vì bệnh, lần này hắn cũng không định tằng Tiết lão tác phẩm thư pháp gì cả, mà là tặng cho Tiết lão sức khỏe, trên đời này không có lễ vật gì trân quý hơn sức khỏe. Trương Dương nói: Tiết lão có nhiều sở thích lắm, có điều tôi thấy gần đây ông ta thích nhiếp ảnh hơn thư pháp.”

Hạng Thành nói: Nói đến thư pháp, tôi còn có chuyện muốn nhờ cậu giúp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.