Y Đạo Quan Đồ

Chương 539: Chương 539: Cầu vượt ánh trăng (1-2)




Công bằng mà nói, Trương Dương cũng không có sinh ra những ý nghĩ không an phận gì với Thì Duy cả, từ trước đến giờ đều xem cô ta là bạn cả, chỉ có cái lần đó Thì Duy xuống say rồi ôm hắn thổ lộ cõi lòng mà thôi, lúc ấy Trương Dương mới biết được Thì Duy thích mình, chỉ là hắn chưa bao giờ nói ra chuyện này cả, cũng không có nghĩ đến, cho dù hắn có chia tay với Sở Yên Nhiên, thì hắn cũng không chọn Thì Duy, vì giữa hắn và Thì Duy còn thiếu đi loại tình cảm giữa nam và nữa, cá tính của Thì Duy cũng không nằm trong loại hình mà Trương Dương thích. Trương Dương cũng biết Thì Duy không phải là vô duyên vô cơ nói ra chuyện này, cô ấy hẳn là muốn mượn cơ hội này để đem tin tức này nói cho mình biết.

Kiều Mộng Viện đương nhiên biết Thì Duy thích Trương Dương rồi, chỉ là cô cũng nhìn ra được Trương Dương không hề có một chút tình cảm nam nữ nào với Thì Duy cả, cô không đành lòng nhìn Thì Duy tiếp tục sa lày vào trong loại tình cảm đơn phương như vậy được.

Trương đại quan nhân đang muốn nói cái gì đó, nhưng những tiếng trống kèn vang lên đã cắt đứt lời của hắn, ánh mắt của mọi người đều chuyển lên sân khấu, sân khấu nhỏ bắt đầu màn biểu diễn đặc sắc, biểu diễn kịch hề đặc sắc, các thực khách đều vỗ tay rất lớn, người biểu diễn rất biết điều động tâm tình của mọi người, đứng trên sân khấu biểu diễn, sau khi bầu không khí ở đây được điều động lên, người này liền đi xuống trước bàn của khách để biểu diễn.

Khi đến trước bàn của Kiều Mộng Viện thì người này có dừng lại một chút, Trương Dương lưu ý thấy tuy rằng Kiều Mộng Viện có mỉm cười, nhưng trong nụ cười lại mang theo tia ưu thương nhàn nhạt, rốt cục là cái gì đã làm cho Kiều Mộng Viện mất đi hứng thú với tất cả? Chẳng lẽ bởi vì cái chết của Hứa Gia Dũng sao? Vừa nghĩ đến đây, trong lòng của Trương Dương nhất thời cảm thấy khó chịu.

Thì Duy nói chuyện điện thoại rất lâu, mãi cho đến khi màn diễn kết thúc thì mới trở về, cười nói : " Tiểu Quách hẹn tôi đi xem biểu diễn, tôi quên mất chuyện này luôn, bảy giờ ba mươi sẽ mở màn, tôi kêu hắn chuẩn bị thêm vé, chúng ta ăn cơm xong cùng nhau đi!"

Cao Liêm Minh nói : "Tốt!"

Kiều Mộng Viện lại nói : "Các người đi đi, tôi về nhà nghỉ ngơi trước"

Trương Dương nói : "Tôi còn có việc, cũng không đi!"

Thì Duy nói : "Thật mất hứng, mặc kệ các người, ăn nhanh lên, đúng rồi, Trương Dương, lát nữa đưa chị tôi về nhà đấy nhé"

Trương Dương gật đầu, không cần Thì Duy nói hắn cũng sẽ làm.

Thì Duy, Cao Liêm Minh, Đàm Nguyệt Minh đi rồi, Trương Dương giành trả tiền với Kiều Mộng Viện, Kiều Mộng Viện nói : " Tôi mời khách mà, sao lại để anh trả tiền"

Trương Dương nói : "Tôi có thể trả được!"

Kiều Mộng Viện thở dài nói : " Tôi không tình nguyện để anh trả tiền!"

Trương Dương cười nói : "Cô thấy tôi chiếm tiện nghi của người ta khi nào chưa, nói giỡn thôi!"

Hai người sóng vai nhau đi ra cửa, Kiều Mộng Viện lúc này mới biết Trương Dương không có lái xe, lúc Trương Dương đưa tay chuẩn bị đón xe, Kiều Mộng Viện nói : "Chổ này cách đường Trữ Tĩnh cũng không xa, đi bộ trở về với tôi cũng được"

Trương Dương gật đầu, cùng Kiều Mộng Viện đi về hướng cầu vượt phía trước, trên cầu vượt, một cụ già mang kính râm ngồi trên đỉnh cầu dưới làn gió lạnh chơi một khúc nhạc từng điên đảo đại giang nam bắc : Tình yêu người lái thuyền.

Trương Dương đi ngang qua người ông ta, thì ông ta cầm cái chén giơ lên, cái này rất khác so với các nghệ nhân đường phố nước ngoài, người ta đặt cái chén ở đó, bạn muốn cho hay không thì tùy bạn. Trương Dương đưa tay vào túi tiền tìm tiền xu, chỉ tiếc là không có, trong túi tiền nhỏ nhất cũng là mười đồng, nếu đã làm ra động tác rồi, ngay trước mặt của Kiều Mộng Viện thì hắn cũng không thể không cho được, thế là đành lấy giấy mười đồng bỏ vào trong chén, chỉ là lúc bỏ tiền, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại rớt tờ một trăm đồng xuống. Trương đại quan nhân không dự định cho nhiều như vậy, chỉ là mọi việc đều có ngoài ý muốn cả, ông già kia tuy rằng đeo kính râm nhưng không có bị mù, mắt còn sáng hơn cả mắt trộm nữa, thấy tờ tiền có giá trị một trăm đồng rơi xuống, liền đưa tay ra chụp lấy nắm chặt lại : "Cảm ơn! Chúc hai người sống mãi trong bể tình, suốt đời hạnh phúc" Ông ta cũng biết tờ một trăm đồng này là người ta không cẩn thận làm rơi ra, chỉ là rơi ngay trước mặt bị tôi lượm được rồi, thì cậu trai trẻ cũng đừng mơ mà lấy lại được, mà tôi cũng đã dùng lời chúc để chặn đường đòi tiền của cậu rồi.

Trương Dương vốn không phải là một người keo kiệt, thấy mọi việc đã đến nước này, đương nhiên cũng không tiện mở miệng đòi người ta một trăm đồng rồi.

Kiều Mộng Viện thì cứ đứng nhìn bàng quan, nhìn thấy được chi tiết nhỏ bé ấy, không khỏi mỉm cười.

Ông lão đeo kính râm cầm lấy cây saxophone của mình lên : "Tặng cho các người một khúc " Ánh trăng đại biểu cho lòng anh" !" Giai điệu du dương từ trong cây saxophone chảy xuôi ra, làm cho ánh trăng của đêm thu tựa hồ trở nên ôn nhu rất nhiều.

Kiều Mộng Viện xoay người đi về phía trước, Trương Dương nhanh chân đuổi theo, hai người bọn họ dưới ánh trăng ấy mà chậm rãi bước đi trên cầu vượt, tâm tình của Kiều Mộng Viện bỗng nhiên có một cảm giác như muốn bay lên.

Trương Dương vốn định cởi áo khoác của mình để phủ thêm cho Kiều Mộng Viện, chỉ là vừa mới cởi áo ra, Kiều Mộng Viện liền phát hiện ra ý đồ của hắn, nhẹ giọng nói : "Không cần, tôi không lạnh!"

Trương đại quan nhân cười cười xấu hổ, liền đánh trống lảng đi, nói : "Tôi không có ý đó, chỉ là tôi thấy nóng thôi"

Kiều Mộng Viện không nhịn được cười thành tiếng, Trương Dương cũng nở nụ cười theo, hai người vừa cười vừa đi, một hồi sau mới dừng lại, gió đêm đã mang âm thanh của tiếng kèn saxophone đi xa, xem ra tác dụng của tờ một trăm kia không nhỏ, ông già ấy ra sức thổi rất nhiều.

Trương Dương nói : "Giai điệu cũng không tồi"

Kiều Mộng Viện nói : "Rất bình thường rất nghiệp dư" Đôi mắt đẹp lại không tự chủ nhìn lên vầng trăng khuyết trên cao, trăng sắng mỏng như một miếng băng treo lơ lửng trong bầu trời đêm màu xanh, Kiều Mộng Viện nhìn ánh trăng, Trương Dương nhìn Kiều Mộng Viện, lần này gặp lại đã làm cho hắn có một cảm giác xa cách rất mạnh, Trương Dương không thích loại cảm giác này, hắn nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nói : "Sao lại đột nhiên kiêng rượu?" Lúc Trương đại quan nhân nói ra những lời này rõ ràng là cố ý tò mò rồi.

Ánh mắt của Kiều Mộng Viện vẫn nhìn chăm chú vào vầng trăng sáng, nhẹ giọng nói :" Rượu là một chất độc, biết rõ là chất độc, vì sao lại không dừng uống?"

Trương Dương nói : "Rất nhiều thứ chỉ cần nghiện rồi thì không bỏ được"

Kiều Mộng Viện nói : "Trên đời này không có cái gì là không bỏ được cả" Nói xong câu đó, cô không nhịn được hắt xì một cái, Trương Dương nhân cơ hội này đem cái áo khoác vừa cửa ra phủ cho cô, lần này thì Kiều Mộng Viện không có từ chối.

Trương Dương nói : "Có phải là đang suy nghĩ về chuyện quá khứ hay không?"

Kiều Mộng Viện lắc đầu nói : "Thật ra từ khi anh đưa tôi đến Đông Giang, tôi vẫn chưa từng một lần trở lại"

Trương Dương nao nao, thấp giọng nói : "Còn trở lại hay không?"

Kiều Mộng Viện nói : "Tổng tài của tập đoàn Lam Tinh Kim Thượng Nguyên tiên sinh, cuối năm sẽ đến Giang thành, tôi phải tìm ông ta để bàn chuyện hợp tác kỳ hai"

Trương Dương cười nói : "Bây giờ ngoại hối đã đi vào quỹ đạo rồi, cô về hay không về cũng không còn khác biệt gì nữa"

Kiều Mộng Viện giống như là đang suy nghĩ vậy, nói : "Thật ra con người trên thế giới này rất nhỏ bé, vô luận là thiếu sự tồn tại của ai, thì thế giới này cũng không thay đổi gì cả"

Trương Dương nói : "Con người sống đúng là không dễ dàng, nguyên nhân chính là vì như vậy, cho nên chỉ cần sống một ngày thì phải sống cho thật đặc sắc, về phần sau đó lưu lại cái gì? Tôi không nghĩ đến, mà cũng không đến lượt chúng ta nghĩ đến" Kiều Mộng Viện giữ chặt áo khóac của Trương Dương, tiếp tục đi về phía trước, nhiệt độ không khí dần dần giảm xuống, hơi thở của cô cũng đã dần xuất hiện những làn khói trắng : "Anh của tô gần đây hợp tác với anh?"

Trương Dương cười nói : "Hẳn là hỗ trợ cho tôi mới đúng, bí thư Từ giao công tác xây dựng trung tâm thể dục mới cho tôi, tôi giao công trình này cho tập đoàn Phong Dụ của Lương Thành Long, bởi vì có liên quan đến vấn đề đầu tư, một mình Lương Thành Long không có năng lực bỏ ra nhiều vốn như vậy, cho nên mới tìm đến anh của cô, ít nhiều gì cũng là nhờ anh của cô hỗ trợ giải quyết vấn đề tài chính"

Kiều Mộng Viện cười nói : "Anh ấy mượn của tôi ba chục triệu"

Trương Dương cười ha hả.

Kiều Mộng Viện nói : "Tôi tin tưởng anh nhất định sẽ thành công"

Trương Dương dừng chân lại, nói : "Vì sao tin tưởng tôi?" Hắn cố gắng bắt lấy ánh mắt của Kiều Mộng Viện, nhưng Kiều Mộng Viện vẫn tiếp tục đi về phía trước, Trương Dương đành phải tiếp tục đuổi theo bước chân của cô, Kiều Mộng Viện nói : "Một loại cảm giác"

Trương Dương nói : "Không phải là cảm giác đâu, mà thành lâp dựa trên cơ sở hiểu biết của cô về tôi"

Kiều Mộng Viện nói : " Tôi không biết anh, tôi vốn tưởng rằng mình rất thông minh, dễ dàng nhìn thấu tất cả xung quanh, nhưng mà đến bây giờ tôi rốt cục đã hiểu, cái nhìn thấu là ánh mắt của tôi chứ không phải là nội tâm của tôi"

Trương Dương cẩn thận suy nghĩ về lời nói của Kiều Mộng Viện, trải qua một hồi lâu hắn mới nói : "Nội tâm của cô luôn luôn là chốn cực al5c"

Kiều Mộng Viện nói : "Tôi mong là có thể như vậy"

Phía trước đã là đại viện tỉnh ủy rồi, Kiều Mộng Viện dừng chân lại, cười thản nhiên với Trương Dương, nói : "Không cần tiễn tôi nữa, tôi tự mình đi vào"

Trương Dương nói : "Tiễn phật tiễn đến Tây Thiên, đưa người thì đưa đến cửa lớn, không thiếu hai bước"

Kiều Mộng Viện lắc đầu, trả áo khoác lại cho hắn, khoát tay áo, xoay người đi vào cửa lớn, Trương Dương đứng ở nơi đó nhìn bóng lưng của Kiều Mộng Viện từ từ biến mất, lúc này mới chịu xoay người rời đi.

Trương Dương sáng ngày hôm sau đã trở về Nam Tích, hành trình đến Đông Giang lần này cũng không đạt được bất kỳ thành quả nào hết, thái độ của Quan Chỉ Tình rất rõ ràng, người ta không coi cái loại hình thi đấu cấp tỉnh này ra gì cả, nếu như đã nói rõ với nhau rồi, thì Trương đại quan nhân cũng không đi quấy rầy người ta nữa, Đinh Triệu Dũng nói một câu rất đúng, vận động viên trong nước nhiều, Quan Chỉ Tình không muốn, tự nhiên sẽ có người khác muốn, lúc đầu lựa chọn Quan Chỉ Tình không chỉ bởi vì suy nghĩ đến lực ảnh hưởng của cô ta, mà còn cho rằng nguyên quán của cô ta là ở Nam Tích. Sau khi Quan Chỉ Tình từ chối, Trương Dương dự tính đặt ánh mắt rộng lớn, tìm trong giới thể dục thể thao trong nước để kiếm đại sứ hình tượng, chỉ cần phát ngôn thôi cũng được nữa, hẳn là có thể thu xếp được chuyện này.

Bên trong ủy ban thể dục đang chia ra làm hai phái, một vài người do phó chủ nhiệm Tang Kim Đường dẫn đầu cho rằng cần phải sử dụng tiền vào chổ cần thiết nhất, bởi vì tiền bây giờ đang là cái rất quan trọng, mà đại sứ hình tượng thì chẳng cần thiết. Phe còn lại do Lý Hồng Dương dẫn đầu, Lý Hồng Dương cho rằng mời đại sứ hình tượng cũng có thể, nhưng mà nhất định phải mời vận động viên quê quán tại Nam Tích, nếu không thì làm sao có thể nói là đại biểu cho hình tượng của Nam Tích được chứ?

Trương đại quan nhân thì không cho là như vậy, trong cuộc họp đảng, hắn đem suy nghĩ của mình nói ra : "Tôi cho rằng mời đại sứ hình tượng, tiêu tốn một số tiền là đáng giá, có đại sứ hình tượng, thì độ nổi tiếng của đại hội tỉnh chúng ta sẽ tăng lên, sẽ có xí nghiệp chủ động tìm đến tài trợ, nỗ lực của chúng ta chính là vì phần tiền đó, bỏ ra một để đối lại lại mười hoặc một trăm hồi báo, tôi cho rằng như vậy là kiếm ổn không bồi"

Tang Kim Đường nói : "Chủ Nhiệm Trương, tôi cảm thấy rằng công tác đảng không giống với việc làm ăn kinh doanh, chúng ta không nên chỉ suy nghĩ đến hồi báo, mà còn phải lo lắng đến ảnh hưởng xã hội, nếu như đến cho dân chúng biết chúng ta dùng tiền để mời người phát ngôn, như vậy thì bọn họ sẽ nghĩ gì?"

Trương Dương nói : "Bọn họ sẽ cho rằng rất bình thường, theo tiến trình cải cách mở ra, bây gờ tư duy của mọi người đang dần thay đổi theo thời đại, không phải ai cũng là người bảo thủ đâu" Câu nói cuối cùng là hắn đang cố ý nhắm về hướng Tang Kim Đường.

Biểu tình của Tang Kim Đường có chút xấu hổ, vốn còn có vài câu chuẩn bị nói ra nhưng đã nuốt hết lại vào trong bụng rồi, tuy rằng Trương Dương đến đây không lâu, nhưng mà những người ở đây ai cũng lĩnh giáo tác phong cường thế của hắn hết rồi, Tang Kim Đường cũng rõ ràng kết quả nếu tiếp tục nói sẽ chỉ là tự tìm xấu mặt, ông ta cho rằng mình làm như vậy cũng là vì tốt cho ủy ban thể dục thôi, nếu người ta không cần, thì không cần phải nói ra luôn.

Phó chủ nhiệm Lý Hồng Dương nói : "Tôi đồng ý với cách làm tìm đại sứ hình tượng của chủ nhiệm Trương, nhưng mà tôi cho rằng chúng ta nên tìm vận động viên của Nam Tích, dù sao thì bọn họ cũng đại biểu cho hình tượng của thành phố Nam Tích mà, lão Tang nói không sai, mời đại sứ hình tượng chưa chắc đã cần thiết, nhưng mà nếu như là vận động viên của Nam Tích, bọn họ vì quê nhà mà bỏ ra một chút sức cũng là điều nên làm, cho dù có thu một ít phí tượng trưng thì cũng có thể, nhưng mà cũng không thể nào hét giá trên trời được"

Trương Dương cũng biết suy nghĩ của đám người này, nhưng mà với hiện thực trước mắt, Nam Tích quả thật là đang thiếu một vận động viên có lực ảnh hưởng lớn, tuy rằng trong đội thể dục có hai người, nhưng mà vẫn chưa tạo ra được hiệu ứng oanh động mạnh mẽ, mà cái Trương Dương đang cần chính là cái hiệu ứng oanh động mạnh mẽ ấy, đối với Trương Dương mà nói, chuyện lựa chọn đại sứ hình tượng nhất định phải là thà thiếu chứ không ẩu, hoặc là không tuyên truyền, nếu quyết định tuyên truyền rồi thì phải làm thật phô trương thật thanh thế, làm ra ảnh hưởng lớn. Trương Dương nói : "Cái đề tài này chúng ta tạm thời không thảo luận nữa, từ đây đến lúc đại hội khai mạc còn một khoảng thời gian, phương diện đi tìm đại sứ hình tượng vẫn còn có thời gian đi làm, có những chuyện đã gấp đến sát bên rồi không thể không làm ngay được"

Tất cả đảng viên đều nhìn về hướng của Trương Dương, chẳng biết chuyện gì mà hắn ta lại nói nghiêm trọng như vậy.

Trương Dương nói : "Tất cả mọi người đều là cựu nhân viên của ủy ban thể dục, hẳn là cũng biết hiện trường công trình trung tâm thể dục mới có những điểm không giống so với trong bản vẽ quy hoạch lúc đầu chứ?"

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, tổ trưởng kiểm tra kỷ luận Đoạn Kiến Trung nói : " Thi công cụ thể và quy hoạch lúc đầu là không giống nhau, sai số biến động một ít là được phép"

Trương Dương nói : "Cái tôi nói không phải là cái này, tôi đã xem qua bản vẽ quy hoạch lúc đầu, bây gờ nhìn bản vẽ hiện tại, bên trong có rất nhiều chổ thay đổi, công viên xanh hoa trong bản vẽ lúc trước cũng bị bỏ dở, có người đã cho xây không ít những kiến trúc trái phép ngay trong khu vực xây dựng công viên, chuyện này các người có biết không?"

Trợ lý chủ nhiệm Tiêu Điều Mẫn nói : "Chủ nhiệm Trương, ngài biết đấy, ủy ban thể dục lúc trước không có tham dự thi công thực tế, tình huống bên kia chúng tôi không rõ ràng"

Thôi Quốc Trụ nói : "Chuyện này thật ra tôi có biết một ít"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.