Y Đạo Quan Đồ

Chương 1664: Chương 1664: Chẳng thà không thấy (1)




Hạng Thành không biết chuyện Cố Doãn Tri đến Tân Hải, trong tay y chỉ có danh sách khách mời của phía thành phố Bắc Cảng, danh sách phía Tân Hải mời thì y không có, Trương Dương cũng chỉ vừa mới đưa cho y một bản, nhưng Hạng Thành cũng chưa xem, hiện tại mới biết được bí thư tỉnh ủy tiền nhiệm Cố Doãn Tri tới, thân là cấp dưới trước đây, Hạng Thành đương nhiên cũng phải đi chào hỏi, chuyện xảy ra hôm nay khiến Hạng Thành đầy một bụng tức, càng nhìn càng thấy Trương Dương không vừa mắt, khi hai người đi đến một chỗ, Hạng Thành không nhịn được thầm oán: Bí thư Cố tới mà anh cũng không cho tôi biết.

Trương Dương nói: Danh sách khách quý đã đưa cho ngài rồi!

Được hắn nhắc nhở, lúc này mới lấy ra xem lại, quả thực không trách được Trương Dương, là vì y căn bản là không có bao nhiêu hứng thú với khách quý mà Trương Dương có thể mời, giờ đọc mới thấy có thật, thằng cha này chẳng những mời Cố Doãn Tri, còn mời cả bí thư thị ủy Lam Sơn hứng thú, bí thư công ủy đảng nội thành mới Đông Giang Tần Thanh, bí thư thị ủy Nam Tích Lý Trường Vũ. trong Bí thư thị ủy Hạng Thành chỉ mời có Đỗ Thiên Dã, bởi vì thành phố gần nhau, hơn nữa Đỗ Thiên Dã lại là thường ủy tỉnh, tỉnh trưởng Chu Hưng Dân lại tự mình điểm danh muốn gặp mặt Đỗ Thiên Dã. Về phần những người như Thường Tụng, Lý Trường Vũ, y không phải không muốn mời, mà là cho rằng Tân Hải Thường Tụng không đến mức phải phiền đến những người đứng đầu cấp thành phố này, dù sao anh cũng chỉ là một thành phố cấp huyện, ai thèm đám quan tép ria như anh?

Thật ra Hạng Thành nhìn thấy danh sách thì vẫn có chút không tin được, Trương Dương anh tuy rằng mời người ta, nhưng người ta chưa chắc đã đến!

Hạng Thành nói: Bọn họ đều xác định sẽ tới chứ?

Trương Dương còn chưa kịp trả lời thì điện thoại đã vang lên, hắn điện thoại, sau khi bắt máy thì biết được đoàn tới xem lễ của Lam Sơn và Nam Tích đều đã tới.

Trương Dương cười nói: Bí thư Hạng, bí thư Thường của Lam Sơn, bí thư Lý của Nam Tích, phó thị trưởng Cung đều tới, tôi ra đón họ chút nhé.

Hạng Thành vừa nghe vậy lập tức sửng sốt, Thường Tụng và Lý Trường Vũ đều là người đứng đầu cấp thành phố, theo lý thì phải là y tự mình ra nghênh đón, bằng không thì có chút thất lễ, nhưng khiến y xấu hổ là, Thường Tụng và Lý Trường Vũ cũng không phải là y mời, là Trương Dương mời người ta đến, giờ gặp mặt cũng có chút khó xử.

Chu Hưng Dân nói: Trương Dương, các anh đi đi, tôi và lão Diêm tự đi, vừa hay có thể ôn lại chuyện xưa phải bí thư Cố.

Lần này thì Hạng Thành không đi cũng phải đi.

Hạng Thành và Trương Dương cùng vào xe Hồng Kỳ của y, mặt Hạng Thành lập tức xuống dưới: Trương Dương, sau khi anh xác định danh sách sao không báo cho tôi biết một tiếng.

Trương Dương nói: Bí thư Hạng, ngài đừng trách tôi, chuyện này thật ra không liên quan gì tới tôi, bí thư cố là Tiết Thế Luân đặc biệt mời, người ta tới đây là để ôn chuyện với lão bằng hữu. Bí thư Lý của Nam Tích vì là bạn học cũ phó thị trưởng thường vụ Đổng Ngọc Vũ của chúng tôi nên tới, về phần bí thư Thường của Lam Sơn, con trai và con gái của y đều công tác ở Tân Hải, y lần này tới đây chính là muốn xem tình hình của họ, bí thư Hạng, không liên quan tới tôi!

Hạng Thành mắng thầm trong lòng, không liên quan tới cậu mới lạ.

Trương Dương cố ý nói: Bí thư Hạng, tôi nghe nói hôm nay tỉnh trưởng Chu phát hỏa à? Thằng cha này là đang cố ý chòng ghẹo.

Hạng Thành nói: Cậu đừng có tin mấy cái lời đồn vớ vẩn. Y hận không thể mắng to Trương Dương một trận để phát tiết cơn tức trong lòng, nhưng lời nói đến môi thì lại thấy mình quả thực không tìm thấy lý do để mắng hắn, chỉ có thể nuốt cục tức này xuống, mặt nhìn ra ngoài, không để ý tới hắn nữa.

Thường Tụng và Lý Trường Vũ đến để cho Trương Dương mặt mũi, bọn họ khác với tỉnh trưởng Chu Hưng Dân tới đây để xem lễ với tính chất thị sát, bọn họ thuần túy là khách mới bạn bè, Thường Tụng còn có thêm một lý do, từ khi con trai và con gái y quyết định đến Tân Hải phát triển, Thường Tụng vẫn muốn đến thăm họ, lần này vừa hay tìm được một cơ hội thích hợp.

Khi Trương Dương và Hạng Thành tới, thành viên của đoàn xem lễ của hai tòa thành thị Lam Sơn, Nam Tích đều đã uống trà nghỉ ngơi ở nhà khách thị ủy, phó thị trưởng thường vụ Đổng Ngọc Vũ, cố vấn khu bảo lưu thuế nhập khẩu Thường Hải Thiên, bí thư thị ủy đoàn Tân Hải Thường Hải Tâm tất cả đều đến. Đổng Ngọc Vũ phụ trách tiếp đãi bạn học bí thư thị ủy Nam Tích Lý Trường Vũ, hai người đang ôn chuyện.

Huynh muội Thường Hải Thiên thì đương nhiên là tới để gặp cha.

Hạng Thành tuy rằng trong lòng khó chịu với Trương Dương, nhưng y không thể để mất phong độ trước mặt quan khách, mỉm cười tiếp đón từng người bọn họ, Trương Dương cũng tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận đứng phía sau Hạng Thành, khi Hạng Thành và hai vị bí thư thị ủy nói chuyện với nhau , Trương Dương tới trước mặt phó thị trưởng thường vụ Nam Tích Cung Kì Vĩ, cười nói: Thị trưởng Cung, không ngờ ngài bận trăm công nghìn việc thế mà cũng giành thời gian tới Tân Hải.

Cung Kì Vĩ nói: Muốn tới tham quan khu bảo lưu thuế nhập khẩu của các anh.

Trương đại quan nhân ở trước mặt Cung Kì Vĩ không cần phải nói ngoa, hắn cười nhẹ nói: Chữ bát cũng chưa phẩy mà...

Cung Kì Vĩ nói: Khiêm tốn khiến người ta béo phì, hiện tại đã thành kết cục đã định, chúng tôi lại không phải tới tranh giành, thằng nhóc cậu đừng sợ.

Trương Dương nói: Sớm biết rằng làm khu bảo lưu thuế nhập khẩu phiền toái như vậy, lúc trước chẳng thả chủ động nhượng hiền! Hắn nói câu này không lớn cũng không nhỏ, vừa hay lọt vào tai Hạng Thành, Hạng Thành nhíu mày, trong lòng minh bạch thằng ôn này rõ ràng là đang nói cho mình nghe. Hạng Thành ý thức được hoạt động lễ mừng lần này tuyệt đối sẽ không trôi qua trong gió êm sóng lặng, vẫn chưa biết Trương Dương sẽ làm ra cái trò gì?

Cung Kì Vĩ nghe vậy thì lai cho là Trương Dương được tiện nghi rồi khoe mẽ, y cười nói: Được rồi, chỉ cần các anh nguyện ý, chúng tôi không ngại chuyển khu bảo lưu thuế nhập khẩu tới Nam Tích.

Cố Doãn Tri nhìn thấy tỉnh trưởng Chu Hưng Dân và thư ký trưởng tỉnh ủy Diêm Quốc Đào người tới thăm, cũng có chút cao hứng, tuy rằng Cố Doãn Tri coi nhạt danh lợi, nhưng khi một người về hưu rồi, trong lòng vẫn khát vọng được người khác tôn trọng và công nhận, cho dù là Cố Doãn Tri cũng không thể ngoại lệ.

Nghiêm khắc mà nói thì bất kể Chu Hưng Dân hay là Diêm Quốc Đào đều không tính là cấp dưới cũ của Cố Doãn Tri, bọn họ đều là sau khi Cố Doãn Tri về hưu mới đến Bình Hải, Chu Hưng Dân và Diêm Quốc Đào một trái một phải ngồi xuống bên cạnh Cố Doãn Tri, rất cung kính hỏi han ân cần.

Cố Doãn Tri cũng ân cần thăm hỏi Chu lão, ông nội của Chu Hưng Dân, đối với ngôi sao chính đàn Chu Hưng Dân này Cố Doãn Tri cũng có chút tìm hiểu, nhưng đều là gián tiếp, hai người cũng không có tiếp xúc thâm tầng gì, nhìn ra được Chu Hưng Dân làm người rất khiêm tốn, trên người y không có bất kỳ kiều kiều chi khí nào, nhưng sự ôn hòa của Chu Hưng Dân chỉ là hiện tượng ngoài mặt, từ trong cách nói năng của Chu Hưng Dân có thể cảm thấy người này rất có chủ kiến.

Chu Hưng Dân nói: Bí thư Cố, thời gian tôi đến Bình Hải thời gian không lâu, sự hiểu biết về Bình Hải vẫn còn ít lắm, phương diện quản lý về sau còn thường xuyên phải thỉnh giáo ngài, hy vọng bí thư Cô không ngại chỉ giáo.

Cố Doãn Tri cười nói: Tỉnh trưởng Chu quá khách khí rồi, trên thế giới này không có bất kỳ chuyện gì là vĩnh viễn bất biến, quản lý cũng như vậy, theo sự phát triển của thời đại, mô thức quản lý trước đây đã sớm không thể thích ứng với hiện tại, tỉnh trưởng Chu muốn lý giải tình huống thì tôi sẽ tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn, nhưng phương diện quản lý thì cách của tôi đã sớm lạc hậu rồi. Cố Doãn Tri rất khiêm tốn và tiêu sái, trong thể chế Bình Hải không có ai không biết, không có ai không hiểu, trên thực tế có thể triệt để lui xuống sau khi về hưu như y cũng không có mấy ai.

Chu Hưng Dân cười nói: Bí thư Cố rất khiêm tốn!

Cố Doãn Tri nói: Không phải khiêm tốn, là đang nói sự thật, trước đây loại cán bộ trẻ tuổi giương nanh múa vuốt giống như Trương Dương, khi tôi bổ nhiệm hắn khẳng định sẽ do dự, có thể nói trong thể chế cơ hồ không tìm thấy loại cán bộ có phong cách quản lý này, nhưng theo sự phát triển của thời đại, loại cán bộ trẻ tuổi này chẳng những có thể tồn tại, hơn nữa còn có thể được các anh trọng dụng, đủ để chứng minh phương diện tri nhân thiện nhiệm của các anh, các anh so với tôi đã cao hơn một bậc. Gừng càng già càng cay, những lời này của Cố Doãn Tri rõ ràng đang khen ngợi Trương Dương, cũng thành công chuyển đề tài tới trên người Trương Dương.

Chu Hưng Dân cười ha ha, nói: Lúc trước đề cử hắn tới Tân Hải một mình đảm đương một phía cũng là mạo hiểm, nhưng sự thật chứng minh thằng ôn này quả thực rất có năng lực, trong khoảng thời gian ngắn liên tiếp làm thành hai việc lớn.

Diêm Quốc Đào thầm nghĩ trong lòng, Bá Nhạc sớm nhất của Trương Dương cũng không phải là anh, là Cố Doãn Tri mới đúng, đoạn tình cảm đó của Trương Dương và con gái Cố Doãn Tri cơ hồ tất cả mọi người đều biết, cho tới bây giờ Trương Dương khi ở một mình vẫn gọi Cố Doãn Tri là cha. Nhắc tới đây Diêm Quốc Đào không khỏi lại liên tưởng đến bí thư tỉnh ủy Tống Hoài Minh. Thằng ôn Trương Dương này quả thật là có bản lĩnh, không ngờ có thể lừa được con gái của cả hai vị bí thư tỉnh ủy, sức liên tưởng của Diêm Quốc Đào vẫn luôn rất phong phú, không biết vì sao y lại nghĩ tới Kiều Mộng Viện, hình như quan hệ giữa Kiều Mộng Viện và Trương Dương cũng không giống bình thường, thằng ôn này thật sự là một nhân tài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.