Trình Diễm Đông nói: Có lẽ cô ta thích anh, nhìn thấy anh và Nguyên Hòa phu nhân thân mật như vậy, cho nên mới vì yêu mà sinh hận, làm ra cái chuyện đập nồi dìm thuyền này. Chính hắn nói xong cũng không nhịn được bị những lời hoang đường này khiến cho bật cười.
Trương Dương trừng mắt lườm Trình Diễm Đông một cái rồi nói: Lấy tôi ra trêu đùa có phải hay không?
Trình Diễm Đông nói: Không dám, không dám, tôi chỉ nói vậy thôi.
Trương Dương nói: Đưa di động cho tôi dùng.
Trình Diễm Đông lấy di động ra, Trương Dương trước tiên gọi điện thoại cho Phó Trường Chinh, Phó Trường Chinh đã lấy xong di động cho hắn, nói với Trương Dương rằng, Thường Hải Thiên vừa mới đến tìm hắn, nói có chuyện trọng yếu muốn báo cáo với hắn.
Trương Dương bảo Phó Trường Chinh liên hệ bảo Thường Hải Thiên, buổi trưa mình sẽ tới bộ chỉ huy công trình khu bảo lưu thuế nhập khẩu, bảo Phó Trường Chinh cũng tới đưa di động cho hắn.
Trương Dương vừa gác máy thì nhìn thấy Trình Diễm Đông có khách tới chơi, chính là tổ trưởng tổ công tác thính công an tỉnh Văn Hạo Nam.
Văn Hạo Nam cũng không ngờ Trương Dương cũng ở đây, có chút kinh ngạc nói: Khéo vậy?
Trương Dương đứng dậy cười nói: Anh Hạo Nam, tôi đến để thị sát công tác, anh tới làm gì? Thật ra hắn đã đoán được mục đích Văn Hạo Nam tới đây là để điều tra.
Văn Hạo Nam nói: Tôi tới đây là muốn tìm hiểu một vụ án lúc trước, vừa hay cậu cũng ở đây, tôi không cần phải đi tìm cậu nữa.
Trương Dương nói: Việc này có liên quan tới tôi à?
Văn Hạo Nam gật đầu nói: Năm đó Kiều Mộng Viện ở Bắc Cảng từng bị mất một chiếc xe Mercedes, bởi vì sự kiện đó mà cậu đã có hành động vượt địa bàn, làm rất găng với cảnh sát Bắc Cảng.
Trương Dương và Trình Diễm Đông liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt của hai người cũng có chút bất đắc dĩ, xem ra Văn Hạo Nam thực sự định làm lớn một hồi ở Bắc Cảng rồi, ngay cả chuyện này cũng đào ra.
Trương Dương nói: Sự kiện đó, anh không nhắc tôi thì tôi cơ hồ cũng quên rồi.
Văn Hạo Nam nói: Lúc ấy ở trên Hưng Long hiệu tìm được ba chiếc xe hơi cao cấp bị mất trộm, rượu vang giá trị gần năm trăm vạn, một vụ án buôn lậu rất lớn, cậu lại quên được ư? Trương Dương, cậu không dễ quên vậy chứ?
Trương Dương nói: Chuyện của Tân Hải cần tôi quản rất nhiều, tôi không thể cứ mãi chú ý vào một chuyện, mỗi người đều có phân công, Diễm Đông, sự kiện đó cuối cùng được xử lý như thế nào xử lý như thế nào?
Trình Diễm Đông nói: Chủ thuyền đăng kí của Hưng Long hiệu là Lý Vượng Cửu, sau khi phát sinh sự kiện đó không lâu thì Lý Vượng Cửu sợ tội tự sát.
Văn Hạo Nam nói: Nhưng tôi nghe thấy rất nhiều cách nói, ai cũng bảo chủ thuyền thực sự của Hưng Long hiệu là Viên Hiếu Nông, Lý Vượng Cửu chỉ ra gánh tội thay.
Trình Diễm Đông nói: Vụ án đó không thuộc phía Tân Hải chúng tôi quản, nếu muốn biết tình huống tường tận thì tôi đề nghị anh tới phân cục cảng mới của Bắc Cảng tìm Tô Vinh Thiêm Tô cục, vụ án đó là hắn phụ trách xử lý.
Văn Hạo Nam nói: Tôi sẽ đi tìm, đồng chí Diễm Đông, tôi muốn hỏi một câu, rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến anh không tiếp tục điều tra nữa? Chẳng lẽ anh không biết là vụ án này dầy điểm đáng ngờ ư? Là vì vụ án liên quan tới Viên Hiếu Nông? Mà đại ca hắn chính là cục trưởng cục công an Viên Hiếu Công ư?
Trình Diễm Đông không nói gì, nhưng đã bị loại khí thế bức nhân này của Văn Hạo Nam chọc giận, hắn mở miệng nói: Có một số việc không thể chỉ nhìn bề ngoài, anh sao biết chúng tôi không tra? Anh sao có thể nhận định chúng tôi cố kỵ Viên Hiếu Công? Anh Hạo Nam, làm việc là phải chú ý sách lược, rất nhiều lúc không thể quá cứng rắn.
Văn Hạo Nam nói: Tôi không biết cái gọi là sách lược của các anh là gì? Nhưng thân là một nhân viên cảnh vụ, khi phát hiện tình huống dị thường, tuyệt không thể từ bỏ giữa đường, Trình Diễm Đông, nếu để tôi tra được trong đó tồn tại bất kỳ hành vi không làm tròn trách nhiệm nào, tôi tuyệt đối sẽ không làm việc thiên tư. Văn Hạo Nam nói xong đứng dậy bỏ đi.
Trương đại quan nhân cực kỳ buồn bực nhìn Văn Hạo Nam, đợi cho sau khi cửa phòng đóng lại phía sau hắn, mới thở dài: Tôi sao cảm thấy hắn hình như muốn đối địch với toàn thế giới thế nhỉ?
Trình Diễm Đông nói: Hắn lật lại tất cả chuyện trong quá khứ, trong mắt hắn, sợ là chúng ta đều phần tử phạm tội thông đồng làm bậy, trong thiên hạ chỉ có một mình hắn là trong sạch, chỉ có hắn là hóa thân của chính nghĩa, cứ làm như vậy tiếp thì khẳng định sẽ gây phiền toái.
Trương Dương cười nói: Tôi thật sự có chút lo lắngcho hắn, làm việc quá mức chấp nhất là không tốt.
Thường Hải Thiên tìm Trương Dương là vì chuyện của cảng Phước Long, một chiêu của Trương Dương ngày hôm qua đã nhận được công hiệu diệu kỳ, căn cứ vào tin tức mà tặng lại đưa về, trước mắt trong nhà máy đã có hơn nửa công nhân tỏ vẻ muốn yêu cầu chính phủ từ bỏ kế hoạch xây dựng cảng mới, Bàng Kim Quý đang ký, phàm là người hy vọng thị lý bắt đầu lại công trình cải tạo xây dựng thêm cảng Phước Long thì phải ký tên bên trên.
Nhìn thấy Trương Dương, Thường Hải Thiên không khỏi oán giận: Bí thư Trương, ngài chạy đi đâu vậy, tôi gọi mấy cú cho ngài nhưng thủy chung đều tắt máy.
Trương Dương nói: Không phải tắt máy, là di động rơi xuống nước.
Thường Hải Thiên nói: Bí thư Trương, tôi hiện tại đã bội phục anh tới sát đất rồi, anh vừa phóng ra tin tức muốn xây dựng cảng mới, công nhân phía cảng Phước Long đều hoảng loạn, hiện tại trong nhà máy đang làm tình nguyện, yêu cầu thị lý từ bỏ kế hoạch xây dựng cảng mới, dựa theo kế hoạch vốn có xây dựng thêm cảng Phước Long.
Trương Dương cười nói: Con người mà, chính là lòng tham không đủ rắn nuốt voi, không dùng chút thủ đoạn thì bọn họ sẽ được một tấc lại muốn tiến một thước.
Thường Hải Thiên nói: Thật ra làm việc với người dân cũng cần chú ý sách lược, khi cần thiết quả thực cần chơi thủ đoạn.
Trương Dương nói: Tận lực chiếu cố đến lợi ích của người dân, những điều kiện chính sách mà chúng ta đã hứa hẹn trước đây cần phải được thực hiện.
Thường Hải Thiên nói: Anh yên tâm đi, lần này tôi nhất định sẽ không khiến anh thất vọng.
Trương Dương cười nói: Hiện tại có bao nhiêu người muốn thấy chúng ta bị cười chê, càng là như thế, chúng ta càng phải làm tốt khu bảo lưu thuế nhập khẩu.
Thường Hải Thiên nói: Tôi thấy chuyện của cảng Phước Long chưa chắc đã có thể làm xong tất cả trước ngày mùng bảy tháng một, phía tập đoàn Nguyên Hòa liệu có phiền toái hay không? Trước đó bọn họ từng đáp ứng với tập đoàn Nguyên Hòa, sẽ làm xong toàn bộ công tác tiền kỳ của cảng Phước Long trước cuối tháng này, cho nên Thường Hải Thiên mới có lo lắng như vậy.
Trương Dương nói: Phía Nguyên Hòa Hạnh Tử tôi sẽ đi nói chuyện với cô ta, tôi tin cô ta sẽ hiểu.
Thường Hải Thiên cười nói: Anh đã chủ động đề suất thì tôi an tâm rồi.
Trương Dương nói: Cảng Phước Long chỉ là một trong những công tác của khu bảo lưu thuế nhập khẩu, các công tác khác cũng phải tăng mạnh.
Thường Hải Thiên nói: Cuối tuần chúng tôi định tới kinh thành tham gia hội kinh mậu mùa hè, tiến hành mở rộng khu bảo lưu thuế nhập khẩu ra ngoài.
Trương Dương nói: Ý tưởng này rất tốt.
Thường Hải Thiên cười nói: Đay cũng không phải là tôi nghĩ ra, là chủ ý của chủ nhiệm Kiều, cô ta đã ủy thác bằng hữu ở bên kia an bài vị trí triển lãm, sao? Cô ta không nói gì với anh à?
Trương đại quan nhân lắc đầu nói: Tôi không nghe cô ta đề cập qua.
Hai người đang nhắc tới Kiều Mộng Viện thì Kiều Mộng Viện và Phó Trường Chinh cùng nhau đi tới.
Phó Trường Chinh đưa di động mới cho Trương Dương.
Kiều Mộng Viện nói: Còn tưởng rằng anh mất tích rồi. Gọi mấy cú mà chẳng thấy anh nhấc máy.
Trương Dương cười nói: Đúng là quái thật, một di động của tôi mở thì chẳng có mấy ai gọi, sao di động vừa hỏng thì nhiều người gọi thế.
Phó Trường Chinh nói: Bí thư Trương, buổi sáng hôm nay rất nhiều người tìm anh, phó bí thư Cung cũng gọi điện thoại tới.
Trương Dương nói: Về sau phàm là nhận được điện thoại của hắn thì cứ nói tôi không có mặt.
Phó Trường Chinh cười cười, biết Trương Dương vẫn tức giận vì chuyện ngày hôm qua.
Kiều Mộng Viện nói: Lãnh đạo tìm anh anh cũng không có. Như vậy lãnh đạo không thích đâu.
Trương đại quan nhân nói: Tôi sống đầu tiên là muốn mình được thoải mái, nếu làm việc gì cũng phải nhìn sắc mặt lãnh đạo thì sống còn gì là thụ vị nữa?
Kiều Mộng Viện nói: Tôi thấy anh là khó tính đối với người ngoài, rộng rãi với mình, nếu những cấp dưới chúng tôi không nghe mệnh lệnh của anh, chỉ sợ đã đã sớm tức giận đến nỗi nhảy dựng lên rồi. Thường Hải Thiên và Phó Trường Chinh đều cười rộ.
Trương Dương cười nói: Cô quen tôi lâu như vậy, không ngờ lại nghĩ lòng dạ của tôi hẹp hòi đến vậy ư?
Thường Hải Thiên nói: Tôi cảm thấy lòng dạ của bí thư Trương vẫn rất rộng lớn.
Phó Trường Chinh cũng gật đầu theo.
Kiều Mộng Viện nói: Nhìn thấy chưa, cấp dưới nói chuyện với lãnh đạo đa số đều là rất trái lương tâm.
Trương Dương nói: Cái này chứng minh các anh đều dối trá. Tôi thì chân thật!
Kiều Mộng Viện nói: Tóm lại làm căng với lãnh đạo là không có lợi. Chính trị Trung Quốc từ xưa đến nay, phàm là đối nghịch với lãnh đạo thượng cấp rất ít khi nhận được lợi ích.
Trương Dương nói: Tôi cũng không phải là không phải cố ý đối nghịch với phó bí thư Cung, nhưng hắn hiện tại lúc nào cũng nhằm vào tôi, ngẫm lại năm đó tôi ở Nam Tích đi theo làm tùy tùng làm bao nhiêu chuyện cho hắn, hiện tại thái độ của hắn đối với tôi thật sự là khiến cho người ta cười chê.