Y Đạo Quan Đồ

Chương 2054: Chương 2054: Chết để sau sống lại (2)




Kim Thừa Hoán vươn tay ra muốn lau đi nước mắt cho cô ta, lại bị Kim Mẫn Nhi tránh, cô ta nói khẽ: Con đi trang điểm lại!

Trương đại quan nhân bị người ta ném vào xe, những binh lính này đối với một cỗ thi thể thì hiển nhiên là không tôn trọng gì, ô tô lới tới ngoại ô thành phố Hán Thành, Trương Dương vốn cho rằng đám người này sẽ tìm một chỗ để mai táng mình.

Nhưng sau khi đến nơi mới biết có một chiếc xa quấy bê tông đứng đợi ở đó, đám người này là muốn chôn mình trong đống bê tông của một công trường nào đó.

Hai binh lính khiêng túi đựng xác lên ném vào trong một cái hố đã được đào trước, sau đó thì xe quấy bê tông đổ bê tông vào trong hố. Trương đại quan nhân không lập tức phản kháng, bởi vì hắn thật sự không muốn lập tức để người khác biết được bí mật của mình, bê tông cũng sẽ không lập tức khô lại, chỉ cần đám người này rời khỏi trước khi bê tông đóng kết thì mình có thể thoát khỏi cái mộ bê tông này.

Trương đại quan nhân căn cứ vào chấn động mà mặt đất truyền đến nhận thấy được chiếc xe đó vừa đi, qua năm phút hắn mới tiềm vận nội lực, đánh văng ra tầng bê tông phủ ở trên người rồi đi ra khỏi hố sâu.

Chỗ hắn đang ở là một nhà xưởng bỏ hoang. Bên trong là những chiếc máy cũ bị vứt lại ngổn ngang, binh lính phụ trách đưa hắn tới đây chôn đã đi xa. Trương Dương mở cửa sổ nhảy, bên ngoài mưa rất lớn, sắc trời mờ mịt, chắc là đang lúc hoàng hôn, Trương Dương nhảy vào cái ao ngoài cửa, rửa sạch bùn đất trên người, rời khỏi ao. Đứng ở nơi cao, trong mưa to nhận rõ nơi có ánh đèn sáng, phía chính bắc chắc là Hán Thành.

Đi bộ gần nửa giờ mới tới đại lộ, Trương Dương tìm tới gần công cộng gần nhất, đi vào trong, Trương Dương bấm số của Quyền Chính Thái, ở Nam Triều Tiên người hắn quen vốn không nhiều lắm, liên hệ với Quyền Chính Thái cũng là quyết định sau khi trải qua thâm tư thục lự, hiện tại Quyền Chính Thái tuy rằng bằng hữu khó phân, nhưng tính mạng của hắn vẫn nằm trong tay mình, lúc trước để đổi lấy sự tín nhiệm của mình, Quyền Chính Thái từng nuốt thất nhật đoạn mệnh hoàn, tính ra thì cách thời gian phát bệnh cũng không còn bao nhiêu ngày nữa, nếu mình chết thì hắn cũng đừng hòng sống sót.

Quyền Chính Thái nhận được điện thoại của Trương Dương thì vô cùng kinh ngạc, đồng thời hắn lại cảm thấy kinh hỉ, sau khi thuận lợi giải cứu Kim Thừa Hoán, hắn đang chuẩn bị tới tìm Trương Dương để đòi lấy giải dược, nhưng không ngờ Trương Dương đột phát bệnh cấp tính, sợi đen trên người đòi lấy đã lan tới vai trái của hắn rồi, tính ra thì cách ngày mình độc phát cũng chưa tới ba ngày, Quyền Chính Thái tất nhiên là nóng lòng, trên đời này ai mà không sợ chết chứ, hắn cũng không ngoại lệ, khi đang cân nhắc có nên thăm Trương Dương một chút hay không thì vừa hay Trương Dương lại gọi tới vào đúng lúc này.

Quyền Chính Thái nhận được điện thoại của Trương Dương thì lập tức liền cảm thấy chuyện có chút không ổn, căn cứ vào tin tức mà phủ tướng quân truyền đến thì Trương Dương đột phát bệnh cấp tính, nhưng Trương Dương lại yên lành gọi điện thoại tới, Quyền Chính Thái cũng không phải nhân vật tầm thường, kiếp sống KBR nhiều năm khiến hắn có đầu óc bình tĩnh và năng lực phân tích nhất đẳng hơn người, hắn ý thức được Trương Dương và Kim gia có thể đã xảy ra một số vấn đề.

Trương Dương cũng nói nhiều với Quyền Chính Thái, chỉ bảo Quyền Chính Thái lập tức tới đón mình, cũng dặn dò Quyền Chính Thái, chuyện này nhất định phải giữ bí mật, quyết không thể để người ngoài biết.

Quyền Chính Thái tuy rằng trong lòng tràn ngập nghi hoặc, nhưng hắn cũng không dám hỏi nhiều, dù sao tính mạng của mình đã bị Trương Dương nắm trong lòng bàn tay, nếu hắn gặp chuyện gì thì mình cũng không giữ được tính mạng.

Trương Dương tuy rằng không nói rõ chỗ của mình, nhưng Quyền Chính Thái căn cứ vào số điện thoại của hắn cũng không khó tra ra địa điểm hắn đang ở, hai mươi phút sau thì xuất hiện gần trạm điện thoại công cộng.

Để ổn thỏa, Trương Dương ẩn thân trong rừng cây ven đường, nhìn thấy Quyền Chính Thái một mình tới, lúc này mới nhanh chóng rời khỏi rừng cây tới bên cạnh hắn.

Quyền Chính Thái là người sáng mắt sáng lòng, nhìn thấy Trương Dương hiện thân, cũng không nói gì. Lập tức chui vào trong xe. Trương Dương mở cửa xe phía sau của Quyền Chính Thái rồi ngồi xuống.

Quyền Chính Thái sau khi khởi động ô tô mới hỏi: Gặp phiền toái à?

Trương đại quan nhân thở dài nói: Đám người các anh đúng là đáng ghét.

Quyền Chính Thái nói: Anh yên tâm, tôi sẽ tận lực giúp anh.

Trương đại quan nhân thầm nghĩ trong lòng: Anh con mẹ nó dám không giúp tôi ư? Nếu lão tử xảy ra chuyện thì anh cũng phải chôn cùng với tôi. Chuyện này trong lòng mọi người đều biết rõ, có điều không ai vạch trần.

Quyền Chính Thái dẫn Trương Dương tới một khu dân cư cao cấp của ở phía bắc Hán Giang, đây là một dãy biệt thự, Thôi Chí Cảnh, người phụ trách của KBR lúc sinh tiền cũng ở nơi này, vợ và con gái của Thôi Chí Cảnh đều ở nước Mỹ, trước mắt vẫn chưa nói với họ tin tức Thôi Chí Cảnh đã hi sinh vì nhiệm vụ, Quyền Chính Thái mở cửa phòng.

Trương Dương đi theo hắn vào, bật đèn phòng khách, Trương Dương đầu tiên nhìn thấy trên tường đặt ảnh gia đình của Thôi Chí Cảnh, hắn cầm ảnh nhìn nhìn, vợ của Thôi Chí Cảnh trông rất ôn nhu, con gái hoạt bát đáng yêu, nhưng gia đình này từ nay về sau sẽ tan vỡ, Thôi Chí Cảnh dùng sinh mệnh để cứu Kim Thừa Hoán, Trương Dương cũng xuất lực không nhỏ vì Kim Thừa Hoán, đến cuối cùng thì lại suýt nữa chết trong tay hắn.

Trương Dương nói với Quyền Chính Thái: Giúp tôi chuẩn bị một bộ quần áo, tôi đi tắm rửa cái đã.

Quyền Chính Thái gật đầu, sau khi Trương Dương đi, ánh mắt của hắn cũng hướng về phía bức ảnh gia đình dds, bất giác có chút ươn ướt, tới trước đàn dương cầm rồi ngồi xuống, đánh một khúc nhạc bi thương.

Trương Dương tắm rửa, vết thương của hắn đã lên vảy, thay quần áo mà Quyền Chính Thái chuẩn bị cho hắn. Dáng người của Trương Dương xấp xỉ Thôi Chí Cảnh.Tìm quần áo thích hợp cũng không khó.

Tắm rửa thay quần áo xong, Trương đại quan nhân quet sạch sự đồi phế trước kia, khôi phục lại là Trương Dương tinh thần phấn chấn, ý chí chiến đấu sục sôi trước đây, hắn cười cười với mình trong gương. Sau đó tới phòng khách, Quyền Chính Thái đã đàn xong nốt cuối cùng, đóng đàn lại.

Trương Dương nói: Đàn không tồi, không nhìn ra anh còn là một tay chơi nhạc.

Quyền Chính Thái nói: Chí Cảnh huynh mới được gọi là nhà dương cầm. Đáng tiếc đàn này anh ta không còn cần nữa rồi.

Trương đại quan nhân gật đầu: Tôi vốn định tự tay đưa giải dược cho anh ta. Trong Những lời này có thành phần tiếc nuối. Cũng có thành phần nhắc nhở, hắn đang nhắc nhở Quyền Chính Thái, anh đừng quên.Tính mạng của anh đang nằm trong tay tôi.

Quyền Chính Thái nói: Trương tiên sinh có thể nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì không?

Trương Dương nói: Thật ra biết càng ít thì đối với anh càng an toàn, tôi xảy ra chuyện gì thì anh không cần biết. Điều Anh hiện tại cần phải làm là giúp tôi tìm được Kim Mẫn Nhi, tôi muốn dẫn cô ta bỏ trốn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.