Trương Dương nói: Ngày hôm qua y đi tới Nam Tích vì chuyện tuyên truyền cho Tỉnh Vận Hội, cháu cùng y trò chuyện một hồi.
Tống Hoài Minh nói: Cậu chuẩn bị công tác đầy đủ thật, chuyện gì cũng đều nghĩ tới.
Trương Dương nói: Y nói tới Yên Nhiên!
Tay của Tống Hoài Minh bỗng nhiên dừng lại một chút, sau đó cười nói: Nói cái gì?
Trương Dương nói: Y nói quen biết Tư lệnh Sở, còn nói quá khứ đã từng là bạn tốt của chú.
Tống Hoài Minh ngẩng đầu, vẻ mặt của y cực kỳ phức tạp, ngóng nhìn Trương Dương, thanh âm trầm thấp nói: Y đến tột cùng là nói gì?
Trương Dương nói: Y nói có chút chuyện về mẹ Yên Nhiên muốn nói cho cô ấy!
Tống Hoài Minh hé miệng nhấp trà : Y biết Yên Nhiên đã trở về?
Trương Dương gật đầu nói: Cháu nghĩ y hẳn là đã biết. Nói xong lúc hắn lặng lẽ quan sát biểu tình của Tống Hoài Minh, Tống Hoài Minh rơi vào trầm mặc trong một lúc lâu, qua một hồi lâu mới nói: Yên Nhiên đang ở tại Tĩnh An.
Trương Dương nói: Cháu biết, cháu có thể nhìn ra Lý Đồng Dục cũng không thân mật với chú, cho nên tôi lo lắng y nói cho Yên Nhiên biết chuyện có khả năng sẽ làm tổn hại đến quan hệ của cha con hai người.
Tống Hoài Minh yên lặng uống trà, lại đem chén trà lên môi, ánh mắt nhìn chăm chú vào màu nước tỏng của chén trà, thấp giọng nói: Lý Đồng Dục đã từng là bạn tốt nhất của tôi, năm đó chúng ta thường cùng ở một chỗ đánh bóng bàn, kỹ thuật của chúng ta không sai biệt lắm, tuổi cũng không sai biệt lắm, có một lần, chúng ta hẹn nhau đi tới cung văn hoá Công Nhân chơi bóng, y mang đến một cô gái qua xem đánh bóng, y bắt chuyện với tôi, nói nhất định phải để cho y thắng. Nói đến đây Tống Hoài Minh rơi vào trong trầm tư đối với chuyện cũ.
Trương Dương không dám làm nhiễu y, lẳng lặng tay để lên chén trà.
Tống Hoài Minh nói: Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Tĩnh Chi, tôi biết Lý Đồng Dục rất thích nàng, đang theo đuổi nàng, cho nên ngày đó tôi cùng Lý Đồng Dục đánh bóng, tất cả đều là tôi thua, nhưng liên tục thua nhiều ván như vậy, thấy Tĩnh Chi đang cười, tôi cảm thấy mất mặt mũi, cho nên thay đổi chủ ý, cuối cùng tôi muốn thắng, vì vậy tôi dùng hết toàn lực, Lý Đồng Dục cũng dùng hết toàn lực, trình độ của chúng tôi không sai biệt lắm, cho nên ván náy đánh rất đặc sắc.
Trương Dương cười nói: Cuối cùng ai thắng? Không nghĩ tới người trầm ổn như Tống Hoài Minh cũng có lúc mưu khinh khí thịnh.
Tống Hoài Minh cười lắc đầu nói: Cuối cùng vẫn là tôi thua, tôi không chỉ thua, hơn nữa để cứu một pha bóng cuối cùng, bởi vì khuyết điểm trong pha khó khăn, thân thể mất đi thăng bằng, đầu của tôi đập vào góc cạnh trên bàn bóng bàn.
Trương Dương nga một tiếng.
Tống Hoài Minh nói: Rất không may, bàn bóng bàn khi đó là xi măng, cái trán của tôi bị đập ra máu, lúc đó Tĩnh Chi liền vọt qua, lấy tay ngăn máu trên trán của tôi, tôi lúc đó cảm thấy rất hạnh phúc, từ đó tôi liền thích nàng. Hai người bọn họ đưa tôi đến bệnh viện, lúc tới bệnh viện, tôi mới biết được, hóa ra Tĩnh Chi là bác sĩ của bệnh viện này, trán tôi phải khâu tới năm mũi. Tống Hoài Minh chỉ chỉ vào phía bên trái cái trán của mình, Trương Dương tỉ mỉ nhìn kỹ lại, quả nhiên thấy chỗ y chỉ có một đạo dấu vết nhợt nhạt, bởi vì khôi phục tương đối tốt, nếu không nhìn kỹ là không nhìn ra được, không nghĩ ra dấu vết này còn có chuyện cũ như vậy.
Tống Hoài Minh nói: Tôi cùng Tĩnh Chi từ đó về sau quen biết, vài lần thay thuốc, lúc bọn tôi ở đây, lòng dạ Tĩnh Chi thiện lương, tôi tự mình không cẩn thận đập đầu, nàng chung quy cảm thấy mình có trách nhiệm, còn nói với tôi xin lỗi, tôi thích sự thiện lương của cô ấy, tôi cũng biết bạn tốt thích nàng, cho nên tôi vẫn cùng Tĩnh Chi duy trì cự ly. Sau khi tôi lành vết thương, tôi cùng Lý Đồng Dục lại đánh bóng bàn, Tĩnh Chi cũng thường qua xem, lúc bắt đầu là Lý Đồng Dục mang nàng tới, nhưng từ sau nàng luôn luôn chờ tôi, cùng tôi cùng nhau đi.
Trương Dương thầm than, quả nhiên cừ hận của Lý Đồng Dục đối với Tống Hoài Minh là như thế, y cho rằng Tống Hoài Minh hoành đao đoạt ái, làm không tốt còn có thể cho rằng Tống Hoài Minh dùng tới khổ nhục kế, trước tranh thủ đồng tình của Sở Tĩnh Chi, sau đó nhân cơ hội đánh cắp trái tim của nàng.
Tống Hoài Minh nói: Chuyện tình cảm thực sự khó nói, tuy rằng tôi biết như vậy là một loại đả kích với Lý Đồng Dục, nhưng sau đó tôi vẫn không cách nào khống chế cảm tình với Tĩnh Chi, rồi chúng ta yêu nhau. Sau khi Lý Đồng Dục biết chuyện này, đã bị kích thích rất lớn, y tìm được tôi, cùng tôi đánh một trận, chỉ trích tôi lợi dụng khổ nhục kế lừa dối cảm tình của Tĩnh Chi, tôi khuyên y bình tĩnh, y như điên như dại công kích tôi, nhưng ngay lúc đó tình cảnh lại bị Tĩnh Chi nhìn thấy được, nàng đứng ở bên tôi, trách cứ Lý Đồng Dục cố tình gây sự, từ đó Lý Đồng Dục không bao giờ liên hệ với tôi nữa, thế nhưng tôi biết, trong lòng y vẫn thủy chung không buông được Tĩnh Chi.
Sau khi Tĩnh Chi sinh hạ Yên Nhiên, bởi vì liên quan tới công tác, hai vợ chồng chúng tôi ở hai nơi riêng, Lý Đồng Dục vẫn đi dây dưa với Tĩnh Chi, tôi biết được thì rất tức giận, chủ động tìm Lý Đồng Dục nói chuyện này, Lý Đồng Dục nói cho tôi biết, có thể Tĩnh Chi không thích y, thế nhưng bất luận kẻ nào cũng không có quyền ngăn cản y đối tốt đối với Tĩnh Chi, tôi lúc đó cũng còn trẻ tuổi, tôi cảnh cáo y phải rời xa Tĩnh Chi, không nên quấy rầy cuộc sống yên tĩnh của chúng tôi, chúng tôi nói lời không hợp thì đánh lên, lần này là tôi thắng ! Nói tới chuyện cũ, trong miệng Tống Hoài Minh mang theo ưu thương sâu sắc.
Trương Dương vốn chỉ là muốn nhắc nhở Tống Hoài Minh đề phòng Lý Đồng Dục phá rối, cũng không ngờ Tống Hoài Minh sẽ nói nhiều với hắn như vậy, thậm chí đem đoạn gút mắt tình cảm năm đó nói thẳng ra, đủ thấy Tống Hoài Minh tương đối tín nhiệm đối với hắn.
Tống Hoài Minh nói: Động đất năm 82 cướp đi tính mạng của Tĩnh Chi, tôi mất đi vợ, cũng mất đi tín nhiệm của con gái . . Thời gian đó tôi thành cái bia của nghìn người, bọn họ đều cho rằng tôi là đầu sỏ hại chết Tĩnh Chi, tại lễ tang của Tĩnh Chi, bố vợ tôi khăng khăng không cho tôi tham gia, khi tôi tới ông ấy phẫn nộ móc ra khẩu súng muốn một súng bắn nát đầu tôi!
Trương Dương có thể tưởng tượng ra được tình cảnh lúc đó, lấy tính tình nóng nảy của Sở Trấn Nam, loại sự tình này khẳng định làm được. Từ trên người Tống Hoài Minh, hắn không khỏi nghĩ tới mình, mình làm cho Sở Yên Nhiên bị ủy khuất nhiều như vậy, trong lòng Sở lão gia tử còn không biết nghẹn đến như nào, lần này đi qua đó, sẽ không đem khẩu súng chuyển hướng mình chứ?
Tống Hoài Minh nói: Lý Đồng Dục lúc đó đã ở khu vực tai nạn, y là phóng viên, đang đưa tin khu thiên tai, sau khi biết được tin Tĩnh Chi chết, y đã chạy tới tìm tôi liều mạng, bị những người khác ngăn cản, tôi chính alf vẫn nhớ rõ lời y nói năm đó, y muốn tôi đền mạng cho tĩnh Chi, y là người đâì tiên chỉ trích tôi hại chết Tĩnh Chi. . .
Trương Dương tràn ngập đồng tình nhìn Tống Hoài Minh, tại trên vấn đề Sở Tĩnh Chi, sợ rằng Tống Hoài Minh cả đời này cũng không cách nào ngẩng đầu lên (khổ thân thằng bé ~~).