Y Đạo Quan Đồ

Chương 1971: Chương 1971: Chuyện giang hồ (2)




Trương Dương nói: Đệ tử của Quy Dương môn đả thương bằng hữu của tôi, anh là đương gia thì phải có trách nhiệm, giang hồ có ân oán giang hồ, theo quy củ thì anh nếu bị đánh bại, phải giao người ra đây cho tôi. Ánh mắt của hắn giống như mũi dao đâm thẳng vào nội tâm của Cát Hạc Thanh.

Cát Hạc Thanh nói: Tôi nếu nói không thì sao?

Trương Dương nói: Vậy thì phải xem có bản sự đó không đã.

Cát Hạc Thanh nghe thấy dưới chân rung động, cúi đầu nhìn lại thì liền thấy lan can làm bằng thép và bê tông vỡ ra, một khe nứt đang uống lượn lan tới chỗ mình.

Cát Hạc Thanh hít một hơi lạnh, biết công phu của mình so với đối phương thì còn kém quá xa.

Trương Dương dùng truyền âm nhập mật nói với Cát Hạc Thanh: Võ giáo Đại Thành xây dựng được hai mươi năm, có thể kinh doanh đến quy mô ngày này thì cũng không dễ dàng gì, trong mắt những đệ tử ở đây, hiệu trưởng Cát là tồn tại giống như thần thoại, nếu tôi đập nát thần thoại này, như vậy về sau võ giáo Đại Thành liệu có thể sống yên ở ở kinh thành này hay không?

Cát Hạc Thanh bị những lời này của hắn nói trúng chỗ đau, nếu Trương Dương thực sự đánh bại đưa hắn ở trước mặt nhiều sư sinh tại như vậy, thanh danh mà hắn thiên tân vạn khổ tích lũy được tất nhiên sẽ trôi theo dòng nước, hắn sẽ thua mà không đứng dậy nổi.

Trương Dương chính là nhìn ra điểm này mới triển khai thế công tâm lý đối với hắn. Thật ra vừa rồi hắn muốn khiến Cát Hạc Thanh xấu mặt thì vô cùng dễ dàng, nhưng hắn nếu làm như vậy, chưa chắc đã có thể khiến Cát Hạc Thanh thổ lộ tình hình thực tế, ngược lại sẽ kết thù hận với Quy Dương môn trên dưới. Cát Hạc Thanh và Quy Dương môn không hề đắc tội với hắn, người đả thương Cố Dưỡng Dưỡng là một kẻ khác, võ công của người này thậm chí trên cả Cát Hạc Thanh.

bốp, lan can làm bằng thép và bê tông dưới chân Cát Hạc Thanh nứt ra như mạng nhện, công phu trấn định của hắn cũng coi như là không tồi, cho dù ở dưới tình huống lâm vào thế hạ phong vẫn không hề biểu hiện ra vẻ hoảng loạn.

Sư huynh tôi Triệu Duyên Khánh. Bên trong Quy Dương môn, võ công vượt qua Cát Hạc Thanh chỉ có một người, thật ra Cát Hạc Thanh cho dù không nói thì Trương Dương cũng sẽ điều tra ra.

Trương Dương nghe thấy tên của Triệu Duyên Khánh thì mỉm cười: Cám ơn! Hắn bay lên không, dưới cái nhìn sợ hãi của một người, giống như một con diều đứt dây cắm thẳng xuống đất, khi còn cách mặt đất khoảng ba thưởng thì lộn mình một cách bất khả tư nghị rồi vững vàng hạ xuống đất.

Cát Hạc Thanh cũng nhảy xuống lan can, hắn vừa rời khỏi đó thì liền nghe thấy tiếng lan can vỡ, cả một khối bê tông và xi măng lớn rơi xuống, chỗ vừa rồi bọn họ đứng chỉ còn lại mấy thanh thép. Cát Hạc Thanh thầm toát mồ hôi lạnh, may mà mình không lựa chọn tiếp tục ra tay với Trương Dương, nếu không thì người mất mặt tất nhiên sẽ là mình.

Nhìn Trương Dương khải hoàn mà về, trong mắt Kiều Mộng Viện tràn ngập tình ý ôn nhu, đối mặt với bát trăm tráng hán mà mặt không hề đổi sắc, trong thiên hạ to lớn này có mấy ai có thể làm được.

Nơi tiếp theo Trương đại quan nhân tới là cảnh giáo kinh thành, so với võ giáo Đại Thành, nơi trước là nơi người thường không dám xông vào, trừ hiệu trưởng Lý Thái Trung võ công cường đại ra, tính chất đặc thù của bản thân cảnh giáo cũng có tác dụng uy hiếp khá lớn.

Nhưng Trương đại quan nhân cũng không để ý tới chuyện này, ai chọc tới hắn thì cho dù là Thiên Vương lão tử hắn cũng không sợ.

Bảo vệ cửa của cảnh giáo Kinh thành không hề cản trở bọn họ gì nhiều, sau khi nghe thấy Trương Dương thông báo tính danh thì bọn họ lập tức nói: Hiệu trưởng Lý ở trong văn phòng chờ anh lâu rồi.

Lần này đến phiên Trương đại quan nhân có chút kinh ngạc, chẳng lẽ Lý Thái Trung này có khả năng biết trước? Loại khả năng này đương nhiên là không lớn, phỏng chừng mười phần có chín là đã nhận được tin tức. Kiều Mộng Viện lái ô tô chậm rãi tiến vào cửa lớn của cảnh giáo, cô ta nhỏ giọng nói với Trương Dương: Có thể giải quyết hòa bình thì tốt nhất, cảnh giáo cũng không phải là địa phương bình thường, ân oán giang hồ của anh cũng không thích hợp với nơi này. Nếu gây sự thì cẩn thận bọn họ lấy tội nhiễu loạn xã hội trị an bắt anh lại đó.

Trương Dương cười cười, bên ngoài trời đã bắt đầu mưa, hắn nói với Kiều Mộng Viện: Cô ở dưới lầu chờ tôi, một mình tôi đi lên được rồi.

Kiều Mộng Viện lần này cũng không theo hắn, gật đầu nói: Anh làm gì cũng cẩn thận một chút, chú ý khống chế tính tình của mình.

Trương Dương nói: Người không phạm tôi thì tôi không phạm người.

Trương Dương tới văn phòng hiệu trưởng, gõ cửa phòng, nhưng không có ai lên tiếng trả lời lên tiếng trả lời, một gã trẻ tuổi mặc cảnh phục vừa hay đi qua, nói với Trương Dương: Anh tìm hiệu trưởng Lý à? ông ta ở nhà huấn luyện ấy?

Trương Dương nói: Nhà huấn luyện ở đâu?

người Trẻ tuổi đó người cười: Tôi dẫn anh đi!

Trương đại quan nhân đi theo hắn xuống dưới lầu, tiến vào hậu viện, người trẻ tuổi chỉ chỉ vào một tòa kiến trúc hình trứng ở xa xa rồi nói: Là ở chỗ này.

Trương Dương lịch sự gật đầu với hắn rồi đội mưa đi vào nhà huấn luyện.

Trong Nhà huấn luyện có không ít cảnh hiệu sinh đang đối luyện, hiệu trưởng Lý Thái Trung đang ở hiện trường chỉ đạo động tác của cho hai đệ tử, nghe nói có người tìm hắn. Hắn ngừng công tác, đi tới.

Tới trước mặt Trương Dương, đánh giá người trẻ tuổi này một chút rồi mỉm cười nói: Anh chính là Trương Dương?

Trương Dương gật đầu nói: Hiệu trưởng Lý biết tôi à?

Lý Thái Trung nói: Hôm nay mới tính là biết, vừa rồi Sử lão gia tử gọi điện thoại cho tôi. Nói anh sẽ tới.

Trương đại quan nhân vốn đã chuẩn bị đánh nhau một trận, nhưng người ta khách khí như vậy, hắn cũng không thể quyền cước tương hướng, nói khẽ: Có một số việc muốn thỉnh giáo hiệu trưởng Lý, chúng ta có thể tới chỗ khác nói chuyện không?

Lý Thái Trung nói: Được, đi theo tôi!

Hai người tới một phòng huấn luyện, trong căn phòng rộng rãi chỉ có một quyền đài. Lý Thái Trung chậm rãi cởi bỏ quần áo thể thao trên người, cơ bắt của hắn khá là rắn chắc.

Trương Dương nói: Hiệu trưởng Lý... Hắn có chút không hiểu ý tứ của Lý Thái Trung.

Lý Thái Trung nói: Ân oán giang hồ thì dùng cách của giang hồ để giải quyết, nơi này không có người ngoài, anh nếu đăng môn khởi binh vấn tội thì tôi trước tiên phải thử xem anh có bản sự này hay không đã. Hắn vén dây bao đi vào trong quyền đài.

Trương Dương thở dài: Thật ra, chúng ta không cần phải như vậy!

Lý Thái Trung nói: Tôi nghe nói anh đã tới võ giáo Đại Thành, có phải đã tìm được đáp án mà anh muốn rồi hay không?

Trương Dương nói: Nếu anh cũng ở đó thì sẽ không làm ra loại chuyện vô ích này.

Lý Thái Trung cười nói: Tiểu tử, cuồng vọng lắm, tuy rằng Sử lão gia tử rất tôn sùng anh. Nhưng tôi cũng không phải là dễ khi dễ như vậy đâu, anh cho rằng tôi cảnh giáo trưởng kinh thành của tôi là làm vô ích à? Trước đây, tôi tốt xấu gì cũng là nhân vật có tiếng tăm, giáo đầu của Tám mươi vạn cấm quân đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.