Trương Dương cười nói: Xông vào võ giáo Đại Thành thì tôi có nắm chắc, nhưng xông vào cảnh giáo kinh thành thì trong lòng tôi cũng không chắc, dù sao đến nơi này. ANh cũng chưa chắc đã nguyện ý xử lý theo cách giang hồ với tôi.
Lý Thái Trung nói: Nếu không phải Sử lão gia tử trước chuyện đã gọi điện thoại thì tôi có lẽ sẽ coi anh là kẻ làm nhiễu loạn trị an xã hội rồi bắt lại.
Trương Dương nói: Chúng ta đây đều phải trả cái giá nhất định.
Lý Thái Trung mỉm cười nhìn Trương Dương một cái, thằng ôn này chẳng những võ công siêu quần. Hơn nữa cũng can đảm hơn người, khí chất hào hiệp trên người thời buổi này cũng không còn thấy nhiều.
Người tới người tới công ty bảo an Thiết Thành, Trương Dương sau khi vào cửa thì hét to: Mã Vĩnh Cương.Ra đây cho tôi!
Một gã bảo vệ đi tới, nói với Trương Dương: Anh ồn ào cái gì? Nơi này là nơi làm công, anh tên gì?
Trương đại quan nhân nheo mắt lại nhìn người này, không khỏi có chút buồn cười : Mã Vĩnh Cương có đây không?
Không có!
Trương đại quan nhân đang chuẩn bị giáo huấn thằng cha này một chút thì Lý Thái Trung nói: Tống Ích Sinh có ở đây không? Tôi là sư thúc của hắn!
Bảo vệ đó ngây ra một thoáng rồi chợt: Anh là sư thúc của Tống tiên sinh ư?
Lý Thái Trung nói: Anh thấy tôi giống giả mạo lắm không?
Bảo vệ đó nhìn từ trên xuống dưới rồi gật đầu nói: “Các anh chờ đó, tôi đi thông báo một tiếng.
Bảo vệ đi không thì Tống Ích Sinh đi theo hắn ra, hắn từ xa đã cười nói: Sư thúc. Đúng là ngài à, nhiều năm rồi không gặp, ngài có khỏe không?
Trương đại quan nhân ở bên cạnh quan sát Tống Ích Sinh, thằng cha này hơn ba mươi tuổi, dáng người trung đẳng. Có điều trong mỗi cái nhấc tay nhấc chân chỉ liếc một cái là biết người luyện công phu.
Lý Thái Trung nói: Ích Sinh, anh hôm nay có tới trung tâm triển lãm quốc mậu không?
Tống Ích Sinh hơi ngẩn ra, hắn lúc này mới lưu ý thấy Trương Dương bên cạnh Lý Thái Trung, lập tức sinh lòng cảnh giác: Sư thúc, tôi không rõ ngài có ý gì?
Đúng lúc này, Kiều Mộng Viện dẫn Liễu Đan Thần và Cố Dưỡng Dưỡng đến. Liễu Đan Thần liếc một cái là nhận ra Tống Ích Sinh, cô ta căm giận nói: Hắn, hôm nay dẫn người quấy rối chính là hắn!
Trương đại quan nhân vừa nghe vậy thì hai mắt lập tức trợn tròn.
Lý Thái Trung tức giận nói: Đồ khốn nạn, quả nhiên là mày làm, quỳ xuống cho tao.
Tống Ích Sinh nói: Tôi kinh ông là sư thúc, ông không ngờ thông đồng với người ngoài hại tôi. Tống Ích Sinh tôi lạy trời lạy đất lạy cha mẹ, lạy sư phụ, vốn quỳ xuống trước mặt ông cũng không có vấn đề gì, nhưng ông bất nhân đối với tôi thì đừng trách tôi bất nghĩa đối với ông.
Lý Thái Trung nói: Mày làm sai còn dám chống chế ư?
Tống Ích Sinh nói: Ông thông đồng với người ngoài hãm hại đệ tử bổn môn, có tư cách gì mà giáo huấn tôi?
Trương đại quan nhân thở dài nói: Hiệu trưởng Lý, thực sự không phải là tôi xúi bẩy đâu, nhưng chuyện này mà là tôi thì tôi không thể nào nhịn được!
Lý Thái Trung thật sự là dở khóc dở cười, thằng cha này rõ ràng đang xúi bẩy, không ngờ còn ở bên cạnh giả vờ vô tội, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: Được! Hôm nay tao sẽ thay sư huynh quản giáo mày.
Tống Ích Sinh đứng trung bình tấn rồi hai tay ôm quyền nói: Mời!
Lý Thái Trung nhìn thấy thằng cha này ngỗ nghịch như vậy thì quả nhiên là tức giận đến nỗi râu tóc dựng đứng, vốn hắn cũng không muốn ra tay trước mặt người ngoài, nhưng đồ khốn nạn Tống Ích Sinh này không cho hắn đường lui.
Trương đại quan nhân ở bên kia ra hiệu cho Kiều Mộng Viện, Cố Dưỡng Dưỡng và Liễu Đan Thần lui về phía sau, vẫn không bỏ lỡ thời cơ châm ngòi thổi gió: Hiệu trưởng Lý thanh lý môn hộ, chúng ta tránh xa một chút, bị máu bay ra bắn phải là không hay đâu.
Lý Thái Trung đối với Tống Ích Sinh là đại bôn lôi đối với tiểu bôn lôi, với thân phận của hắn, không phải tình thế bức bách thì cũng sẽ không ra tay với tên sư điệt này, trước khi hắn ra tay lại nói: Con hư biết nghĩ lại quý hơn vàng, anh chỉ cần nói ra người ở sau lưng sai khiến là ai thì tôi có lẽ có thể thả cho anh một mặt lưới.
Tống Ích Sinh cười lạnh một tiếng, một quyền công tới Lý Thái Trung.
Trương đại quan nhân thở dài: Khi sư diệt tổ, loại nghịch này thiên lý cũng không tha!
Lý Thái Trung cũng đồng dạng một quyền đón đánh, hắn là luyện đại bôn lôi, cương mãnh vô chú, Tống Ích Sinh là tiểu bôn lôi, động tác tuy rằng giống nhau, nhưng hắn trọng về nhu kính hơn.
Ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, Trương Dương liếc một cái liền nhìn ra Lý Thái Trung không hề đánh hết sức, hắn hiển nhiên vẫn còn thủ hạ lưu tình với tên sư điệt này. Quyền đầu của hai người va chạm, Tống Ích Sinh cả người chấn động, nhưng cũng không lui lại, nhanh như tia chớp một quyền công tới sười trái của Lý Thái Trung.
Chỉ từ công lực mà nói thì Lý Thái Trung tất nhiên là hơn xa tên sư điệt này, nhưng hắn không đành lòng hạ sát thủ với người trong bản môn, Tống Ích Sinh không biết tốt xấu, liên tục ba quyền đánh hết sức, như hận không thể một quyền đánh ngã sư thúc.
Lý Thái Trung bên này đang bận thanh lý môn hộ thì bên ngoài có ba người tới, một trong số đó chính là Mã Vĩnh Cương, hắn nghe nói bên trong đánh nhau thì vẻ mặt bước vào, vốn muốn phát uy, nhưng nhìn thấy Trương Dương, biết đây không phải là người hắn có thể chọc được, lập tức vẻ mặt biến thành tươi cười.
Trương đại quan nhân cười nói: Đây không phải là mãnh tướng số một của Kinh Bắc ư? Mã tổng, biệt lai vô dạng!
Mã Vĩnh Cương mặt mày tươi cười nói: Bí thư Trương, thì ra là ngài, ở trước mặt ngài tôi đâu có tính là mãnh tướng gì, hôm nay hôm nay đến đây không biết có gì chỉ giáo? Hắn vừa nói với Trương Dương vừa nhìn Tống Ích Sinh, Tống Ích Sinh vừa mới bị Lý Thái Trung đánh trúng một quyền, ôm bụng liên tục lui về phía sau, sau khi đứng vững thì nổi giận gầm lên một tiếng tiếp tục xông lên, võ công tuy rằng kém hơn, nhưng tính tình ương ngạnh hung hãn thì không tầm thường.
Trương Dương nói: Tôi lần này đến kinh thành không tới chào hỏi Mã tổng cho nên gặp chút phiền toái.
Mã Vĩnh Cương nói: Bí thư Trương, ngài sao lại nói vậy? Ai mà không có mắt như vậy, không ngờ dám trêu chọc bí thư Trương, ngài nói cho tôi biết đi, tôi sẽ là người đầu tiên đi tìm hắn.
Tống Ích Sinh thét lớn một tiếng, ngực dính liền hai phát trọng quyền của Lý Thái Trung, dây vẫn là Lý Thái Trung thủ hạ lưu tình, bằng không đã sớm đánh cho hắn miệng phun máu tươi rồi. Thằng cha này thằng cha này vẫn ương ngạnh, đến bây giờ vẫn liều lĩnh xông lên.
Trương đại quan nhân bĩu môi nói: Nhìn thấy chưa, tên đó chọc tôi đấy, anh lên đi, trút giận cho tôi!
Mã Vĩnh Cương bộ dạng tuy rằng lỗ mãng, nhưng thằng cha này tâm nhãn rất khá, cười nói: Tôi tới không phải là càng gây thêm phiền ư?
Nói tới đây, cuộc so đấu đã có biến hóa, Lý Thái Trung hiển nhiên bị sư điệt bức cho nổi giận rồi, ra tay không lưu tình nữa, trước tiên cho hắn hai quyền rồi thuận tay tát cho hắn hai phát, lần này Tống Ích Sinh bị đánh cho không đứng dậy nổi nữa, quỳ rạp trên mặt đất, miệng chỉ có thở ra chứ không hít vào.
Trương Dương nói với Mã Vĩnh Cương: Tên đang nằm trên mặt đất kia hôm nay dẫn người tới trung tâm triển lãm quốc mậu, tới quầy triển lãm của khu bảo lưu thuế nhập khẩu thành phố Tân Hải chúng tôi quấy rối, còn đả thương hai nữ hài tử này, anh nói xem món nợ này tôi phải tính thế nào đây?
Mã Vĩnh Cương vừa nghe vậy thì hốt hoảng: Bí thư Trương, chuyện này tôi không biết, tôi nếu biết thì tôi là cháu anh.
Trương Dương cũng đoán rằng hắn cũng không có gan như vậy, lạnh lùng nhìn hắn một cái rồi nói: Không anh làm ư? Tống Ích Sinh là người của anh mà? Anh giải thích với tôi thế nào đây?
Mã Vĩnh Cương vẻ mặt đau khổ nói: Bí thư Trương, tới văn phòng của tôi đi, ta có lời muốn nói với ngài.
Trương Dương gật đầu, Mã Vĩnh Cương Mã Vĩnh Cương tới văn phòng của hắn.
Mã Vĩnh Cương vào văn phòng, kêu khổ không ngừng: Bí thư Trương, chuyện tôi làm lão tổng ở đây đã là quá khứ rồi, cho dù là trước đây ỵ tôi cũng chỉ là phụ trách quản lý, ông chủ chân chính là Chung tiên sinh, hắn gần đây trong kinh doanh xuất hiện vấn đề, đã nhượng lại cổ phần của Kinh Bắc, Thiết Thành sớm đã được bán cho người khác rồi, tôi hiện tại chỉ phụ trách làm công tác giao nhận nghiệp vụ thiết chuyện của Thiết Thành tôi cũng không rõ lắm, quyền lực của Tống Ích Sinh kia so với tôi còn lớn hơn kìa.
Trương Dương nói: Chỗ anh có phải có một tên tên là Triệu Duyên Khánh không?
Mã Vĩnh Cương nói: Có, hắn thường xuyên đi lại với Tống Ích Sinh, tôi chuẩn bị tới cuối tuần là nghỉ việc rồi, bí thư Trương, chuyện ngài thực sự không có chút liên quan gì tới tôi.
Trương Dương nói: Ông chủ hiện tại của Thiết Thành là ai?
Mã Vĩnh Cương nói: Tôi không biết, tôi thật sự không biết, ngài nếu muốn biết thì tìm ông chủ Chung đi.
Trương đại quan nhân gật đầu nói: Được, tôi tin anh một lần, Mã tổng à, chúng ta cũng coi như là bằng hữu, tôi không hy vọng anh sẽ lợi dụng sự tín nhiệm của tôi. Trương Dương nhìn ra Mã Vĩnh Cương không giống như là không giống như là đang nói dối dối vả lại lần trước hắn đã giáo huấn Mã Vĩnh Cương cho phục rồi, thằng cha này không có gan lớn đối nghịch với mình như vậy.
Mã Vĩnh Cương lời thề son sắt nói: Tôi thề với trời tôi Mã Vĩnh Cương tôi đối với bằng hữu tuyệt đối là thẳng thẳn trung thực, chuyện của quốc mậu thực sự không hề liên quan một chút xíu nào với tôi.