Y Đạo Quan Đồ

Chương 1343: Chương 1343: Chuyện tình có biến (1)




Vinh Bằng Phi suy nghĩ một chút, thấp giọng nói!' Thật ra lúc đầu tôi muốn đem Trình Diễm Đông tới tỉnh, đây là một mầm tốt.

Trương Dương nói: “Mầm tốt càng cần rèn luyện, đem người tới sở tỉnh các người, khẳng định bị hoang phế, hơn nữa hắn hình như cũng không có chiến tích chói mắt gì, lần này đi Tân Hải có thể lớn làm một trận.

Vinh Bằng Phi nở nụ cười: Nói đi nói lại, còn không phải là vì khai triển công tác cho cậu?

Trương Dương nói: Tôi đem công tác khai triển được rồi, trình độ trị an tổng thể của các người cũng lên rồi, Vinh sở troửng, đạo lý đơn giản như vậy, lẽ nào ông đều không rõ ràng?

Vinh Bằng Phi gật đầu nói: 'Được! Bất quá chuyện này tôi còn phải thương lượng với Cao sở trưởng một chút.”

Được, tận lực đừng kéo dài lâu!

Vinh Bằng Phi nói: Tính tình của cậu sao gấp như thế?

Trương Dương nói: Ông nghĩ đi, trước khi tôi tiền nhiệm, các người đem chuyện này xử lý xong, người khác sẽ không nghĩ đến trên người tôi, nếu như khi tôi tiền nhiệm đem Trần Khải thay đổi, người khác khẳng định muốn đem trách nhiệm tính trên đầu tôi, tôi vừa đi Tân Hải, thì đắc tội với người, ông nói cái này có phải là đối với bất lợi công tác khai triển sau này?

Vinh Bằng Phi nói: Cậu sợ đắc tội với người, tôi không sợ à, người tốt đều cho cậu, không ngờ chuyện xấu như thế tất cả đều rơi vào trên người tôi?

Trương Dương nói: Ông là cấp bậc gì? Ông là phó sở trưởng, những người kia trước mặt ông không dám nói nửa chữ, tôi thì không được cấp bậc như ông, đương nhiên không có loại khí phách này, nếu như tôi leo lên đến loại tình trạng này, đừng nói là cục trưởng cục công an huyện Tân Hải, tôi đem mấy người của thành phố Bắc Cảng đều thay đổi? Ông nói xem cái đám phế vật này, ăn không ngồi rồi mặc kệ chính sự, nếu chịu làm thì tình huống trị an của cũng Bắc Cảng không thể loạn thành cái dạng này, Vinh sở trưởng, ông nói có phải không?

Vinh Bằng Phi nhíu nhíu mày nói: Sao tôi nghe hình như cậu đang chế giễu tôi hả?

Đâu dám? Vinh sở trưởng, ông là hóa thân của chính nghĩa trong lòng tôi, nếu như tôi chế giễu ông, cũng là chế giễu sứ giả chính nghĩa, tôi nghịch thiên rồi!

Vinh Bằng Phi nâng ly rượu nói: Tên nhóc cậu bớt cho tôi thuốc mê, uống rượu!

Hai người uống cạn ly rượu, Trương Dương vội vàng rót đầy, Vinh Bằng Phi nói: Được rồi, trước tiên là nói về chính sự, vừa rồi tại sân thể dục xảy ra chuyện gì?

Trương Dương nói: “Tình huống ông khẳng định rõ ràng, tôi và Kỳ Sơn cũng là ngẫu nhiên gặp, một đám oắt con mang theo dao gâm muốn đâm hắn, theo tôi thấy chuyện này là một vụ mưu sát có ý định.

Vinh Bằng Phi nói: Kỳ Sơn người này không đơn giản!

Trương Dương nói: Coi như hắn mạng lớn, nếu như ngày hôm nay tôi không ở đó chỉ sợ hắn sẽ phiền phức.

Hắn ngồi sát phía trước một ít, thấp giọng nói: Vinh sở trưởng, ông nói thật với tôi, Kỳ Sơn có phải là có chuyện không?

Vinh Bằng Phi thở dài nói: Tôi hiện tại càng ngày càng hoài nghi hắn có chuyện, từ gần đây phát sinh một loạt chuyện mà xem, cái chết của Kỳ Phong như là người khác cho Kỳ Sơn một cảnh cáo, dưới tiền đề thiếu chứng cứ, chúng tôi chỉ có thể căn cứ chuyện đã xảy ra mà làm một giả thuyết, giả như Kỳ Sơn có một kẻ thù, hắn ta muốn dùng hết mọi biện pháp đem Kỳ Sơn chỉnh đảo, như vậy hắn sẽ liên tục ra tay nhằm vào Kỳ Sơn.

Trương Dương nói: Tôi cũng cho rằng như thế, Kỳ Sơn không biết đắc tội với nhân vật lợi hại nào, gần đây những chuyện không may hắn gặp phải quả thật không nhỏ.

Vinh Bằng Phi nhếch miệng, nói một câu : Tôi hoài nghi cái chết của Khương Lượng cũng có liên quan với kẻ thù của Kỳ Sơn hệ, Khương Lượng sau khi mất không lâu, thì có chứng cứ chỉ hướng Kỳ Phong, lúc đầu tôi cũng hoài nghi Kỳ Phong, nhưng sau đó Kỳ Phong lại chết, cái này phủ định phán đoán ban đầu của tôi, người này sở dĩ sát hại Khương Lượng, cũng là vì tiến thêm một bước đem Kỳ Sơn đẩy vào khốn cảnh. Ngón tay của Trương Dương nhẹ nhàng gõ lên trên bàn một chút, sau đó cấp tốc nâng ly rượu uống, nhắc tới Khương Lượng, hắn không khỏi nhớ tới hai mắt bi thương của Khương Tử Hàm, lúc đối mặt Khương Tử Hàm, Trương Dương thậm chí không dám nhìn thẳng con mắt của đứa nhỏ, chuyện của Khương Lượng đã qua một thời gian rất dài, thế nhưng đến nay vẫn đang không tìm được hung thủ.

Trương Dương thấp giọng nói: Hai ngày trước tôi đi đến nhà Khương Lượng

Mặt của Vinh Bằng Phi xẹt qua một tia thống khổ, ông uống rượu nói: Tử Hàm có thành tích không tốt, đứa nhỏ này đã bị ảnh hưởng rất lớn, lúc đầu tôi muốn đón hai mẹ con bọn họ tới Đông Giang ăn tết, nhưng bọn họ không muốn.

Trương Dương nói: Mọi việc đều cần có một quá trình thích ứng, khiến cho một người đứa nhỏ tiếp thu thống khổ như vậy sự thật cần thời gian.

Vinh Bằng Phi nói: Nó đã quyết định trở về Giang thành đi học, thủ tục tôi đang chuẩn bị giúp nó.

Trương Dương gật đầu.

Vinh Bằng Phi nói: Đứa nhỏ này cho rằng muốn phụ một ít trách nhiệm về cái chết của cha, nó còn nói, nếu như không phải nó thi vào trường trung học Đông Giang, cha sẽ không đến Đông Giang công tác, nếu như không đến Đông Giang, sẽ không phát sinh bi kịch như vậy.

Vinh Bằng Phi lúc nói, nội tâm bị thống khổ lớn lao dằn vặt.

Trương Dương nói: Sao nó lại có ý nghĩ như vậy? Trường trung học Đông Giang là trường học tốt nhất tỉnh, vì sao muốn chuyển trường?

Vinh Bằng Phi nói: Để cho hai mẹ con bọn họ cùng một chỗ cũng được, có thể chiếu cố lẫn nhau, đối với khôi phục của cũng có lợi.

Trương Dương thở dài.

Vinh Bằng Phi nói: Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ phụ trách . Lời nói của ông như là một loại hứa hẹn. Trương Dương đối với nhân phẩm của Vinh Bằng Phi tuyệt không có nghi vấn, tuy rằng bởi vì chuyện của Khương Lượng, hắn một lần nữa sản sinh ý kiến đối với Vinh Bằng Phi, nhưng sau đó nghĩ thông suốt, Vinh Bằng Phi cũng không muốn chuyện này phát sinh.

Trương Dương nói: Hiện tại cái chúng ta có thể làm cũng là mau chóng phá án và kết thúc vụ án này, báo thù cho Khương Lượng, chỉ có như vậy mẹ con bọn họ mới có thể được an ủi.”

Vinh Bằng Phi gật đầu.

Buổi sáng ngày hôm sau, lúc đầu Trương Dương dự định cùng Sở Yên Nhiên và lão thái thái đi di chỉ Thu Hà Cổ Tự nhìn, buổi chiều đưa bà ấy trở về Tĩnh An, lúc đầu Margaret đâu có muốn qua tiết nguyên tiêu tại Đông Giang, nhưng mắt thấy sẽ tới, lão thái thái lại đột nhiên chuyển biến chủ ý, nói cái gì cũng đều phải trở về Tĩnh An, nguyên nhân rất đơn giản, bà ấy nhớ chồng, nhớ cây thụ bạch quả, nguyên tiêu cũng là ngày cả nhà đoàn viên, bà không đành lòng khiến cho ông lão một mình cô đơn. Nhưng Trương Dương đến Tống gia không lâu thì nhận được điện thoại của bộ tổ chức, bộ trưởng tổ chức Tiêu Nãi Vượng bảo hắn hiện tại đi bộ tổ chức một chuyến, có chuyện quan trọng cần nói.

Sở Yên Nhiên nghe nói Trương Dương có công tác muốn làm, bảo hắn mau chóng đi, cô ấy và vợ chồng Lâm Tú cùng lão thái thái đi là được, Trương Dương lại gọi điện thoại cho Tam Bảo hòa thượng, trùng hợp là Tuệ Không pháp sư ở đó, Trương Dương căn dặn Tam Bảo nhất định phải làm tốt công tác tiếp đãi, mình bận công tác xong thì lập tức đi qua.

Trương Dương đi tới bộ tổ chức tỉnh, Tiêu Nãi Vượng thấy hắn tiến đến, không nhịn được oán giận nói: Trương Dương, ai cho cậu nghỉ ngơi? Điều lệnh chính thức còn chưa có, cậu tự mình cho mình nghỉ? Khu nội thành mới bên kia cũng không đi?

Trương Dương cười nói: Tiêu bộ trưởng, tôi không phải bận sao, vừa nghe ngài muốn đem tôi đến Tân Hải, tôi bắt đầu tích cực làm công tác chuẩn bị, câu cửa miệng nói lo trước khỏi hoạ, tôi đối với tình huống bên kia của Tân Hải một chút đều không biết, không bỏ công là không được.”

Tiêu Nãi Vượng cười nói: Đừng nói vậy, tôi cũng không đem cậu đến Tân Hải, đề nghị cậu đi Tân Hải chính là Chu tỉnh trưởng, Tống bí thư tự mình gật đầu, không liên quan đến tôi.”

Trương Dương không chút khách khí ngồi xuống sô pha: Tiêu bộ trưởng, tôi không oán giận ai, bởi vì sự kiện này trong lòng tôi còn cảm kích không hết, đang chuẩn bị cảm ơn ngài.

Tiêu Nãi Vượng nói: “Thủ tục điều động tôi đều chuẩn bị rồi, ngày kia phải đi Tân Hải tiền nhiệm.

Trương đại quan nhân mở to hai mắt nhìn nói: Sao đột nhiên như thế? Không phải sau mười lăm này sao?

Ngày mai mười lăm, ngày kia không phải là sau mười lăm sao? Cậu chuẩn bị một chút, ngày kia chúng ta cùng nhau đi.

Trương Dương nói: Nhưng buổi chiều tôi phải đến Tĩnh An, tôi muốn đưa bà ngoại của Yên Nhiên trở lại.

Tiêu Nãi Vượng nói: Trung hiếu không thể lưỡng toàn, cậu chọn một cái!

Trương Dương nói: Nhưng tôi đã đáp ứng Tống bí thư!

Tiêu Nãi Vượng vừa nghe, được đấy, tên nhóc này đem cha vợ ra đè mình, Tiêu Nãi Vượng trừng mắt nhìn Trương Dương, Trương Dương cười nói: Tiêu bộ trưởng, nếu không chúng ta kéo thêm một ngày?

Tiêu Nãi Vượng nói: Không được! Cữu Thế Kiệt tắc nghẽn cơ tim phải nằm viện, hiện tại huyện Tân Hải như rắn mất đầu, nếu như cậu không đi, chúng tôi đành chọn người khác.

Trương Dương vừa nghe cũng không có cách nào, Tiêu Nãi Vượng không phải không cho hắn tự do, mà là chuyện tình chạy tới trên đầu, hiện tại không bắt hắn bắt ai? Lúc đầu Tiêu Nãi Vượng còn dự định cho hắn thời gian giao tiếp.

Trương Dương đến: Nếu không như vậy đi, hôm nay tôi đưa bà ngoại đến Tĩnh An, ngày mai qua mười lăm, tôi buổi sáng mười sáu nhất định chạy tới Tân Hải, hai ta hẹn thời gian, ngài đi của ngài, tôi đi của tôi.

Tiêu Nãi Vượng vừa tức giận vừa buồn cười, ông là bộ trưởng bộ tổ chức tỉnh, tên nhóc Trương Dương này chỉ là một người cán bộ cấp xử, lại có thể ở chỗ này ra giá mặc cả với ông, cũng may là Trương Dương, đổi thành người khác, Tiêu Nãi Vượng đã sớm đuổi ra phòng làm việc, Tiêu Nãi Vượng cũng không chỉ là bởi vì bối cảnh của Trương Dương mới khách khí với hắn, lúc trước tại Nam Vũ Trương Dương đã từng đã cứu tính mệnh cháu trai của ông, từ điểm này mà nói, Tiêu Nãi Vượng cả đời đều sẽ không quên cái nhân tình lớn lao này.

Trương Dương nói: Tiêu bộ trưởng, ngài đừng giận tôi, tôi luôn luôn phục tùng mệnh lệnh nghe chỉ huy, nhưng thứ này thật là khó làm, ngài biết đó, Yên Nhiên tôn kính nhất cũng là bà ngoại cô ấy, nếu như tôi ngay cả chuyện đáp ứng rồi đều làm không tốt, cô ấy không trở mặt với tôi là không thể! Tôi vất vả mới kiếm được một bà vợ, nếu như bị mất tôi tìm ai đền đây? Bộ tổ chức các người phụ trách sao?

Tiêu Nãi Vượng cười ha hả nói: Tôi đền không nổi, đó là thiên kim của Tống bí thư!

Trương Dương nói: Cho nên ngài thông cảm cho tôi nhiều một chút. Tiêu Nãi Vượng nghe Trương Dương nói như vậy, trong lòng thoải mái không ít, lý giải muôn năm, gật đầu nói: Chỉ cần không làm lỡ công tác, chuyện gì đều có thể.

Trương Dương nói: Tiêu bộ trưởng, ngài cứ yên tâm, mười sáu tháng giêng sáng sớm tôi chạy tới Tân Hải.

Tiêu Nãi Vượng nói: Cũng không cần quá gấp, phỏng chừng ba giờ chiều tôi mới có thể tới đó, trước ba giờ cậu chạy tới là được.

Trương Dương liên tục gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.