Y Đạo Quan Đồ

Chương 1234: Chương 1234: Có chút động tâm (2)




Từ bên trong nhà hàng rất nhanh liền có năm người đi ra, trong đó có một người là chủ xe, thấy bên ngoài có một mỹ nữ đang ở đá lên xe việt dã của mình, nhất thời liền tức lên, hắn đi nhanh vọt qua, giận dữ hét: Cô làm cái gì đó?

Trương Dương xoay người nhìn lại, nhận ra trong năm người này có một người là Kỳ Sơn, cũng không phải xe của Kỳ Sơn, mà là một người bạn của Kỳ Sơn, Kỳ Sơn thấy Trương Dương, liền nhận ra người thích đá xe việt dã lại có thể là thiên kim Kiều Mộng Viện của bí thư Tỉnh ủy, Kỳ Sơn không khỏi giật mình, y đưa tay ngăn cản người bạn này lại, hướng Trương Dương chớp mắt vài cái nói: Chủ nhiệm Trương, đó là xe của bạn tôi, đừng đập phá!

Trương đại quan nhân có chút ngại ngùng cười cười nói: Cô ấy có một chiếc xe giống như đúc, nên nhận lầm, thật ngại quá.

Khuôn mặt của người bạn của Kỳ Sơn kia cũng tái rồi, nhưng Kỳ Sơn lên tiếng, hắn hiển nhiên cũng không thể nói cái gì.

Trương đại quan nhân hướng vị xe chủ kia ôm quyền: Xin lỗi, hôm nào tôi nhất định tới cửa tạ lỗi! Ngươi kính ta một thước, ta kính ngươi một trượng, Trương đại quan nhân cho tới bây giờ đều là cái dạng này.

Kỳ Sơn cùng mấy người bạn đi trở về, Trương Dương đi tới bên cạnh Kiều Mộng Viện, vỗ vỗ vai của nàng, khuyên giải an ủi nói: Mộng Viện, nhầm rồi, chiếc xe này không phải của em!

Kiều Mộng Viện đại khái là đá có chút mệt mỏi, ngồi xuống phía dưới, thấp giọng khóc lên.

Trương Dương ngồi xuống bên cạnh nàng: Đi, anh cõng em đi!

Kiều Mộng Viện bò tới trên lưng Trương Dương, cảm thấy mình như đang ở trên một con thuyền lảo đảo, nàng sợ chính mình sẽ ngã xuống, vô ý thức ôm sát lấy cái cổ của Trương Dương: Em mệt mỏi!

Trương Dương nói: Biết rồi, anh đưa em về nhà nhé?

Em sẽ không đi, em không bao giờ muốn trở lại nữa.

Trương Dương nói: Em không sợ anh đối với em làm cái. . .

Kiều Mộng Viện đem mặt tựa ở trên cổ của Trương Dương: Trương Dương, trên đời này người em không sợ nhất chính là anh. . .

Em nói cái gì? Trương đại quan nhân có chút cảm động quay mặt đi.

Kiều Mộng Viện nói: Em là nói. . . Oa. . .

Trương đại quan nhân nằm mơ cũng không ngờ giao lưu thân mật giữa hai người bọn họ là thông qua phương thức này, đêm đó Trương Dương đưa Kiều Mộng Viện từ biệt thự của Lương Thành Long về, Sở Yên Nhiên mới vừa đi, phòng mới trống lại có thêm một vị khách nữa, lúc mang theo Kiều Mộng Viện đến nơi đây, Kiều Mộng Viện đã say đến bất tỉnh nhân sự,Trương đại quan nhân hầu hạ nàng rửa mặt cùng chân tay, đưa lên trên giường xong, lúc này mới nghĩ tới tắm rửa cho tốt.

Trương Dương tắm cho sạch sẽ một lần, thay áo ngủ trở lại bên người Kiều Mộng Viện, thấy Kiều Mộng Viện vốn ở trên giường đã lăn xuống mặt đất, Trương đại quan nhân bất đắc dĩ lắc đầu, một lần nữa bế nàng trở lại, lấy chén nước cho Kiều Mộng Viện, ôm bờ vai thơm mát của nàng, cho nàng uống vài ngụm nước.

Kiều Mộng Viện nói mê nói: Có phải tôi say hay không?

Trương đại quan nhân cười nói: Không có, Kiều đại tiểu thư em sao lại say chứ?

Kiều Mộng Viện ôm lấy cánh tay hắn, rất nhanh liền tiến vào trong giấc mộng đẹp với hương vị ngọt ngào, Trương Dương cứ như thế nằm ở bên người nàng, nghe tiếng tuyết rơi ở bên ngoài, trong lòng chính là rất lâu mới có thể bình tĩnh lại, trong khoảng thời gian gần đây, vô luận là đối với Kiều gia hay là đối với Kiều Mộng Viện mà nói, không thể nghi ngờ đều là thời khắc gian nan nhất, Kiều Bằng Cử là kẻ khả nghi phạm tội kinh tế nhiều hạng mục, phiền phức chính là việc này phát sinh tại Hồng Kông. Đối thủ của Kiều gia chính là dùng cơ hội lần này làm khó dễ, làm cho con đường làm quan vốn đang xuân phong đắc ý của Kiều Chấn Lương bỗng trở nên bốn bề thọ địch. Mà hôn nhân của Kiều Chấn Lương và Mạnh Truyền Mỹ cũng đi tới đầu cùng, loạn trong giặc ngoài, cho dù cường đại như Kiều Chấn Lương cũng phải đi tới kinh hồi thành hướng về phía cha già nhờ vấn kế.

Đối với cô gái trẻ tuổi như Kiều Mộng Viện này mà nói, tất cả việc xảy ra đều trở thành gánh nặng trầm trọng trong lòng nàng. Trương Dương có khả năng làm chính là cố hết sức khuyên bảo nàng, bảo vệ nàng.

Tuyết ở Đông Giang lộ ra hơi thở dịu dàng, trong buổi tối này, ở kinh thành đã có tuyết rơi, bên ngoài gió Bắc gào thét, bên trong lại ấm áp như mùa xuân, thế nhưng trên mặt Kiều lão lại không có chút ấm áp nào, hai mắt thâm thúy dưới hai hàng mi trắng phau kia thủy chung nhìn chằm chằm vào đống củi đang cháy hừng hực bên trong lò sưởi.

Kiều Chấn Lương an vị tại bên người cha già, ở trong phòng to như vậy chỉ có hắn và cha già, vẻ mặt của cha hắn rất lạnh, lòng hắn cũng lạnh, đã nhiều năm như vậy nhưng hắn chưa bao giờ nản lòng thoái chí nhu bây giờ.

Kiều lão thấp giọng nói: Con và Tiểu Mạnh rốt cuộc xảy ra cái gì?

Kiều Chấn Lương nói: Nếu cô ấy đã một lòng hướng Phật thì con thả cô ấy đi.

Vì sao không nói cho ta biết?

Kiều Chấn Lương nói: Không muốn làm cho cha phiền lòng! Kiều lão thở dài một hơi nói: Ta cũng cho rằng sẽ không phiền lòng vi chuyện của con.

Kiều Chấn Lương lộ ra vẻ xấu hổ, những lời này của cha già tràn ngập thất vọng.Có tin tưc gì của Bằng Cử hay không?

Kiều Chấn Lương lắc đầu: Nó và Mộng Viện có liên hệ qua, hiện tại hẳn là không nguy hiểm.

Tuổi còn trẻ xung động, chỉ ham lợi mà làm, ánh mắt thiển cận. Trong lời Kiều lão liên tiếp định nghĩa về đứa cháu nội không có một câu có ích. Kiều Chấn Lương thấp giọng nói: Trách con không dạy được nó!

Lúc gặp chuyện không may, cho dù tự trách đến mấy cũng là chuyện vô bổ.

Bằng Cử là bị người hãm hại!

Kiều lão thản nhiên nói: Vậy thì sao chứ? Kỹ thuật không bằng người? Ta thấy nó căn bản không cần suy nghĩ đã nhào tới, nó đã là một người trưởng thành rồi, phải phụ trách hành vi của mình.

Kiều Chấn Lương nói: Trước khi tới đây, con và Khổng Nguyên đã nói chuyện qua.

Kiều lão không nói chuyện, tựa về phía sau sô pha, hai tay giao nhau đặt ở trên thắt lưng, nhắm hai mắt lại, đây là phương pháp dưỡng khí Trương Dương dạy cho ông ta, gần đây Kiều lão dưỡng thành tập quán, khi có thời gian thì sẽ luyện tập, đương nhiên hiện tại cũng không phải là lúc dưỡng khí thật là tốt, chỉ là ông ta chọn dùng tư thế như vậy để cho mình thoải mái hơn một chút mà thôi.

Kiều Chấn Lương nói: Hắn tại trên hội nghị Thường ủy công khai hướng con gây khó dễ, là có người ở sau lưng xúi giục, hắn nói là Văn Quốc Quyền.

Kiều lão nói: Có phải con bắt được nhược điểm gì của Khổng Nguyên hay không?

Kiều Chấn Lương gật đầu, tại trước mặt cha, hắn cũng không giấu diếm.

Kiều lão nói: Khổng Nguyên kia có rất nhiều tật xấu, con có thể bắt được nhược điểm, người khác cũng có thể bắt được nhược điểm, làm cho hắn phải khuất phục dưới sự uy hiếp của con, chuyện tình nói ra như thế rốt cuộc có mấy phần có thể tin chứ?

Kiều Chấn Lương nói: Vốn là khi xảy ra chuyện này người thứ nhất mà con nghĩ đến chính là Văn Quốc Quyền, thế nhưng Khổng Nguyên nói như thế, con ngược lại không tin.

Kiều lão đạo: Chấn Lương à, con có nghe nói qua chuyện cũ huynh đệ săn nhạn?

Kiều Chấn Lương gật đầu: Cha, cha hoài nghi. . .

Kiều lão thản nhiên nói: Trên chính trị không có địch nhân vĩnh viễn, cũng không có bạn vĩnh viễn, duy nhất có thể đạt thành thống nhất chính là cộng đồng lợi ích, ta cũng không biết tại sao bọn họ lại làm như vậy, thế nhưng ta cũng hiểu được một việc, chúng ta phải nhượng bộ.

Kiều Chấn Lương nói: Nhượng bộ?

Kiều lão thấp giọng nói: Bằng Cử làm ra chuyện như vậy, con thân là cha nó khó tránh được trách nhiệm, là lúc gian đem vị trí ở Bình Hải nhượng lại.

Lời cha nói dường như một cú đánh mạnh vào trong lòng của Kiều Chấn Lương, hắn vừa mất đi gia đình của mình, nhưng hiện tại lại phải mất đi sự nghiệp của mình sao? Kiều Chấn Lương chậm rãi lắc đầu nói: Cha, con không cam lòng. . .

Kiều lão nói: Nếu như con không lùi ra, chuyện của Bằng Cử sẽ không được giải quyết, nó hẳn là phải gánh chịu trách nhiệm, Kiều gia chúng ta sẽ không lảng tránh, nhưng là có một số người cứng rắn nện trên đầu nó, kỳ thực mục đích chính là bức bách chúng ta nhượng bộ, chỉ khi nào chúng ta nhượng bộ, mới có thể giải quyết được phiền phức của Bằng Cử.

Kiều Chấn Lương nói: Vì sao bọn họ muốn nhằm vào con?

Kiều lão chậm rãi giương đôi mắt, trong đôi mắt thâm thúy lộ ra quang mang cơ trí: Mục đích của liên thủ làm việc chính là vì có được lợi ích lớn nhất, có thể người khác phát hiện ra đối tượng hợp tác có lợi, hay có lẽ người khác từ của trên người con thấy được sự uy hiếp. Song song với việc con lợi dụng người khác, người khác cũng đã lợi dụng con, hắn phát hiện không thể lấy được lợ ích lớn nhất tại trên người chúng ta, cho nên liền lựa chọn ra tay trước, người xuống tay trước chung quy vẫn chiếm được một ít tiện nghi.

Cha! Lần này nếu như con lựa chọn thoái nhượng, thời gian tới chẳng phải là không còn cơ hội sao?

Kiều lão nhìn con trai, xem ra con trai vẫn là không có hoàn toàn hiểu được lý lẽ trên chính trị liền nói: Núi xanh còn đó, nhưng tiền đề là nếu như con là một tòa núi xanh, Bằng Cử là cháu nội của ta, ta không thể không quản, bất luận sự nhượng bộ nào trên chính trị, đều là vì để phản kích tiếp theo được tốt hơn, khi ra tay kẻ âm mưu cũng sẽ lưu lại một kẽ hở, chơi đùa càng nhiều, kẽ hở cũng lại càng nhiều.

Kiều Chấn Lương nói: Bình Hải cứ như vậy liền giao cho Tống Hoài Minh?

Kiều lão nhẹ giọng nói: Hoài Minh này là một người có lý tưởng thống trị rộng lớn của riêng minh, thường thường nhân tài như vậy là rường cột chân chính của nước nhà, con làm việc gì cũng cần lưu lại cửa sau, người như vậy dễ khiến cho cho người khác cảnh giác.

Phải lui thật sao? Nếu như ngươi ta chỉ biết là đi về phía trước, kết quả cuối cùng sẽ không phải là rớt xuống vách núi thì chính là rơi vào trong biển, đây không phải thoái nhượng, cái này gọi là lảng tránh, người khác đánh con một quyền, con không đánh lại, tuy rằng con thu lại năng lực làm cho hán bị thương, như vậy, trong tâm lý của hắn sẽ càng thêm bất an, hắn sẽ lo lắng, con sẽ tùy thời tùy chỗ xông lên trả thù hắn một quyền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.