Trương Dương nói: Bộ trưởng Tiêu, tôi đã hai mươi tám tuổi rồi, trên chứng minh ghi rõ mà.
Tiêu Nãi Vượng cười nói: Xem ra là tôi nhớ lầm rồi, tôi luôn cảm thấy cậu rất trẻ tuổi, trẻ tuổi tốt thật.
Trương Dương cười nói: Tôi cũng muốn mới hai mươi bảy tuổi lắm, như vậy có thể làm quan thêm một năm.
Tiêu Nãi Vượng cười ha ha, nói: Làm quan có gì tốt? Đây là vây thành, ngoài thành thì muốn tiến vào, trong thành thì muốn đi ra.
Trương đại quan nhân nói: Vẫn có nhiều người muốn tiến vào hơn, người muốn ra thì không có mấy, chẳng lẽ ngài không nghe nói, có người bởi vì để được làm quan thêm mấy năm mà lặng lẽ sửa lại tuổi trong hổ tịch có, để rồi dựa theo tuổi mà tính thì chưa thành niên đã bắt đầu công tác rồi.
Tiêu Nãi Vượng lần này không bật cười, trong hiện thực quả thực tồn tại tình trạng như vậy.
Trương Dương nói: Bộ trưởng Tiêu, ngài vừa rồi nói tìm tôi có hai việc, việc còn lại là gì?
Tiêu Nãi Vượng nói: cậu đối với Cung Hoàn Sơn thì có đánh giá như thế nào?
Trương đại quan nhân ngây ra một thoáng, sau đó thì bật cười: Bộ trưởng Tiêu à, ngài bảo tôi đánh giá lãnh đạo trực tiếp của tôi, đây hình như không tốt lắm.
Tiêu Nãi Vượng nói: Có gì không tốt, ăn ngay nói thật, cứ nói ra cái nhìn thực sự của cậu đi, để cho tôi tham khảo.
Trương Dương nói: Nếu để tôi đánh giá thì khẳng định tôi sẽ mang theo rất nhiều tình tự cá nhân, khó tránh khỏi sẽ tạo thành đường lầm cho ngài, tôi thà không nói.
Nhất định phải nói, Bắc Cảng gần đây xảy ra không ít chuyện, cho nên chúng tôi trong phân công cán bộ làm vô cùng cẩn thận, Trương Dương, không giấu gì không giấu gì cậu, tìm cậu để tìm hiểu tình huống là vì chúng tôi tin tưởng cậu. Căn cứ vào tình huống trước mắt chúng tôi tìm hiểu được thì Hạng Thành tồn tại vấn đề rất lớn, đồng chí Cung Kì Vĩ bị hại có quan hệ trực tiếp với Hạng Thành, thậm chí có thể nói rất nhiều vấn đề xuất hiện ở Bắc Cảng đều có liên quan tới Hạng Thành. Tiêu Nãi Vượng nói tới đây thì tạm dừng một chút, nhìn Trương Dương rồi nói: Thật ra cậu đối với chuyện này thì hiểu rõ hơn cả tôi.
Trương Dương nói: Bất kể Hạng Thành tồn tại bao nhiêu vấn đề thì hắn cũng đã chết rồi, người Trung Quốc chúng ta thường nói cái chết vô đối chứng, cho dù trước đây tồn tại một số manh mối, hiện tại đến chỗ hắn thì đã gián đoạn toàn bộ, có thể trừ Hạng Thành ra, không ai biết được Bắc Cảng mấy năm nay rốt cuộc đã xảy ra những gì.
Tiêu Nãi Vượng nói: Vốn tổ chức phái đồng chí Cung Kì Vĩ tới Bắc Cảng để tiếp nhận công tác của Hạng Thành. Nhưng không ngờ đồng chí Kì Vĩ xảy ra chuyện mất sớm, đây là tổn thất quan trọng của đảng và quốc gia, thái độ của chúng tôi đối với quần thể cán bộ Bắc Cảng là lấy ổn định chủ, nhưng tuyệt đối không thể trên lựa chọn người dẫn đầu xuất hiện sai lầm, Bắc Cảng trong khoảng thời gian này, bắt đầu từ phó bí thư thị ủy Bắc Cảng Tưởng Hồng Cương, trước sau có bao nhiêu cán bộ xuất hiện vấn đề. Hơn nữa tập trung ở ban thường ủy, đây cũng là sai lầm trong công tác của chúng tôi, trên khảo hạch cán bộ đã xuất hiện hiện tượng sai sót nghiêm trọng, cho nên lần này chúng tôi tuyệt đối không thể để xuất hiện sai lầm nữa.
Trương Dương minh bạch rồi. Xem ra lãnh đạo tỉnh đối với Cung Hoàn Sơn vẫn mang thái độ hoài nghi, mấy ngày trước bận giải nguy cứu tế, cho nên lâm thời đẩy Cung Hoàn Sơn ra làm người đứng đầu vài ngày, hiện tại tình thế đã dần dần ổn định, các lãnh đạo đã bắt đầu một lần nữa cân nhắc tới cấu thành ê-kíp lãnh đạo tương lai của Bắc Cảng, có thể nói bên trong một ê-kíp lãnh đạo, mấu chốt Nhất chính là người dẫn đầu, để Cung Hoàn Sơn, người có quan hệ chặt chẽ với Hạng Thành đẩm nhiệm chức bí thư thị ủy Bắc Cảng, khẳng định sẽ khiến cho các lãnh đạo tỉnh cảm thấy bất an, sau khi Bắc Cảng liên tiếp xảy ra chuyện, các lãnh đạo cũng không dám mạo hiểm phân công.
Chính sách của chúng tôi đối với cán bộ Bắc Cảng là lấy ổn định làm chủ, nhưng thế cũng không có nghĩa là chúng tôi muốn tiếp tục sử dụng nhân mã của ban lãnh đạo trước kia, đối với những đồng chí tồn tại vấn đề chúng tôi sẽ phân công cẩn thận.
Trương đại quan nhân hiện tại xem như đã triệt để minh bạch rồi.Đoán rằng Cung Hoàn Sơn lần này không lên làm bí thư thị ủy được rồi, Trương đại quan nhân đối với Cung Hoàn Sơn trước giờ cũng không có hào cảm gì, cũng chính là gần đây Cung Hoàn Sơn đối với hắn đã thay đổi thái độ, mục đích vẫn là để củng cố vị trí của chính hắn.
Trương Dương nói: Vậy tôi nói vài câu về cái nhìn của tôi nhé. Cung Hoàn Sơn này rốt cuộc có phải thông đồng làm bậy với Hạng Thành hay không thì tôi không biết, nhưng năng lực của hắn cũng không nổi bật gì, lòng ham mê quyền lực thì rất nặng, trước đây khi Tưởng Hồng Cương làm phó bí thư hắn và Tưởng Hồng Cương tranh đấu với nhau suốt, sau khi Tưởng Hồng Cương rớt đài thì hắn lại nhằm vào đồng chí Cung Kì Vĩ, chỉ nói về lòng dạ thì tôi cho rằng người như vậy không thích hợp đảm đương người đứng đầu đảng chính
Tiêu Nãi Vượng gật đầu nói: Anh cũng không phải người tôi chưng cầu ý kiến đầu tiên, tôi đã hỏi rất nhiều cán bộ Bắc Cảng, anh đoán được thế nào không? Không ngờ không ai nói tốt cho hắn cả, điều này chứng minh Cung Hoàn Sơn bất kể là năng lực hay là kỹ xảo chấp chính đều rất thiếu, một cán bộ như vậy chúng tôi làm sao dám yên tâm giao Bắc Cảng cho hắn?
Trương Dương:: Bộ trưởng Tiêu, ngài ý tứ của ngài thì Cung Hoàn Sơn không lên được rồi.
Tiêu Nãi Vượng mỉm cười nói: Nếu để cậu bỏ phiếu thì cậu tán thành hay là phản đối?
Trương đại quan nhân nói: Tôi bỏ phiếu trắng, làm làm bí thư thị ủy tôi cũng không quan tâm, đối với tôi mà nói thì hướng tầm mắt thấp một chút, trước tiên chỉ nhìn một mẫu ba phân đất của mình, trước tiên làm tốt công tác trùng kiến Tân Hải đã rồi tính, Bắc Cảng quản lý không tốt thì không khéo cứ truy cứu trách nhiệm của bí thư thị ủy Bắc Cảng, nếu Tân Hải không tốt thì các anh sẽ thu hồi cái mũ cánh chuồn của tôi, cho nên tôi trước tiên cứ quét tuyết trước cửa nhà mình đã.
Tiêu Nãi Vượng nói. Thằng nhóc cậu, những lời này mà để cho người khác nghe thấy thì khẳng địnhsẽ nói cậu vô trách nhiệm.
Trương Dương nói: Tôi cũng có tâm nguyện lớn lắm, cũng hận không thể quản chuyện của toàn Trung Quốc, nhưng tôi mệt chết mệt mới kiếm được cái chức phó thính, tôi cho dù là muốn quan tâm thì cũng nào có quyền lực đó.
Tiêu Nãi Vượng nói: Trương Dương, tôi sao cảm giác lần này gặp mặt cậu thì thấy cậu không còn nhiệt tình như ngày xưa nữa?
Trương Dương nói: Trạng thái của người ta luôn lên xuống thất thường, không thể vĩnh viễn ở trên cao trào mãi được, tôi hiện tại là đang đứng ở thung lũng.
Tiêu Nãi Vượng nói: Tôi sao không cảm thấy nhỉ? Tuổi còn trẻ đã chen chân vào ban thường ủy Bắc Cảng, phó thính cũng vừa mới được phê, lại trở thành rể hiền của bí thư Tống của chúng ta, nhìn từ điểm nào thì cậu hiện tại đều nên là xuân phong đắc ý mới đúng chứ!
Trương Dương nói: Không dám đắc ý đâu, con người của tôi vừa đắc ý là dễ quên hình, thôi thì cứ đeo cái đuôi làm người thì thỏa đáng hơn. Thằng cha này nói thì rất thờ ơ, nhưng cuối cùng vẫn chịu không nổi sự tò mò trong lòng, nhỏ giọng hỏi: Bộ trưởng Tiêu, ngài hỏi cả nữa ngày rồi, giờ cũng nên đến tôi hỏi một lần chứ