Y Đạo Quan Đồ

Chương 1982: Chương 1982: Có thù tất báo (4)




Tạ Khôn Cử nói: Đa tạ anh Tấn Bắc đã quan tâm, tôi còn không đến mức ngay cả việc nhỏ này cũng không làm được.

Sự tự tin của Tạ Khôn Cử đến từ chính bối cảnh của bối cảnh, cho dù Trương Dương tìm tới Tống Ích Sinh, Tống Ích Sinh cũng không thể chỉ ra và xác nhận tới mình, dù sao loại chuyện này cũng không phải là là hắn tự ra mặt bố trí. Còn có một điểm là tới từ sự khinh thị của hắn đối với Trương Dương, trong mắt hắn, Trương Dương chỉ là con nuôi của Văn Quốc Quyền, với sự hiểu biết hắn, quan hệ của Trương Dương và Văn gia cũng không thân thiết như bề ngoài, người của Văn gia thực sự tốt với Trương Dương tốt La Tuệ Ninh, nghe nói Văn Quốc Quyền nhận hắn làm con nuôi cũng là vì liên minh chính trị với bí thư tỉnh ủy Bình Hải Tống Hoài Minh, khi đó Trương Dương vẫn là con rể tương lai của Tống Hoài Minh, cái này gọi là trước khác nay khác, hiện tại Trương Dương đã chia tay với Sở Yên Nhiên, không còn là đối tượng được Tống Hoài Minh chiếu cố nữa. Trong mắt Văn Quốc Quyền hắn cũng đã mất đi giá trị lúc trước.

Tạ Khôn Cử không hồ đồ, hắn là một thương nhân, làm ăn nhiều năm như vậy, bí quyết thủy chung thành công chính là hắn trước khi làm việc đều có đánh giá toàn diện tất cả, hắn là người thận trọng, lần này cũng vậy. Có điều cẩn thận mấy cũng có sai sót, hắn không ngờ Trương Dương có thể thông qua thương thế để phán đoán môn phái của người hành hung, từ đó tìm tới họ.

Tiễn bước Tra Tấn Bắc bao lâu thì Tạ Khôn Cử liền nhận được điện thoại của Chu Hưng Quốc, quan hệ của hắn và Chu Hưng Quốc cũng rất thân. Nguyên nhân Chu Hưng Quốc gọi cú điện thoại này là vì hắn nghe được phong phanh, tình cảm giữa Chu Hưng Quốc, Chu Hưng Dân và huynh đệ Tạ gia nói là thân huynh đệ cũng không đủ. Chu Hưng Quốc sau khi biết được chuyện này lập tức gọi điện thoại cho Tạ Khôn Cử, hắn không hy vọng giữa Tạ Khôn Cử và Trương Dương phát sinh không vui.

Tạ Khôn Cử nghe Chu Hưng Quốc nói xong thì bật cười: Hưng Quốc, anh yên tâm đi, trong lòng tôi hiểu cả, hắn là anh em kết nghĩa của anh thì tôi sẽ bảo trì khắc chế.

Chu Hưng Quốc nói: Anh Khôn Cử, các anh đều là bằng hữu của tôi, tôi cũng không muốn giữa các anh có tổn thương hòa khí.

Tạ Khôn Cử nói: Chuyện lần này tôi thực sự cũng có chút mạc danh kỳ diệu. Thật sự không nghĩ thông hắn vì sao muốn tính món nợ này lên đầu tôi.

Chu Hưng Quốc nói: Tính tình của Trương Dương là vậy đó, trẻ tuổi thịnh, nhiệt huyết xung động, lát nữa tôi sẽ nói chuyện với hắn. Gần đây công việc của tôi cũng bận quá, chờ xong việc rồi. Tôi sẽ giành thời gian hẹn hai người các anh cùng ngồi xuống nói chuyện.

Tạ Khôn Cử nói: Thanh giả tự thanh, không sợ không sợ người khác nói gì. Hưng Quốc, anh yên tâm đi, tôi tự có chừng mực.

Chu Hưng Quốc lại không thể yên tâm đối với chuyện này, hắn sau đó lại gọi điện thoại cho Trương Dương.

Trương đại quan nhân đã dự kiến được Chu Hưng Quốc sẽ gọi điện thoại tới, ngoài miệng thì hắn nói không sao, bảo hắn yên tâm, bản thân tự có chừng mực.

Sự thật chứng minh, hai người có chừng mực gặp nhau, thường thường sẽ làm ra chuyện không có chừng mực.

Tạ Khôn Cử nếu có chừng mực thì hắn cũng đã không sai người đập đài triển lãm của Trương Dương, Trương đại quan nhân nếu có chừng mực thì trong chuyện này có lẽ sẽ bảo trì bình tĩnh và khắc chế, nhưng bộ phận có thể khắc chế trong cơ thể Trương đại quan nhân đã ít lại càng ít, nhất là khi hắn cho rằng mình đã chiếm hết đạo lý.

Vào ngày bán đấu giá khối đất của Thành Thể, Trương Dương cùng Cố Minh Kiện tới hiện trường bán đấu giá.

Tạ Khôn Cử và vợ Triệu Nhu Đình cũng tới hiện trường, bọn họ cũng nhìn thấy danh sách người tranh thầu, tuy rằng nhìn thấy tên của Cố Minh Kiện thì thoáng kinh ngạc một chút, có điều không hề chú ý, bởi vì bọn họ cho rằng khu đất này sẽ không xuất hiện bất kỳ sai sót gì, tranh thầu hôm nay chỉ là hình thức mà thôi.

Chủ nhiệm Ủy ban xây dựng Thái Húc Đông tự mình trình diện, vẻ mặt của hắn tuy rằng rất bình tĩnh nhưng trong lòng thì vô cùng phức tạp, hôm nay có náo nhiệt để xem rồi. Thái Húc Đông định vị mình là một người bàng quan, tọa sơn quan hổ đấu thôi, nhưng loại suy nghĩ này ít nhiều có chút tự lừa dối bản thân, rất nhanh mọi người có thể hiểu rõ được mấu chốt trong đó, đến lúc đó không tìm mình gây phiền toái mới là lạ.

Tạ Khôn Cử nhìn thấy Trương Dương xuất hiện thì mới cảm thấy chuyện có chút bất thường, nhưng vào những lúc như thế này, không thể cân nhắc tới những chuyện khác nữa rồi, trước tiên phải đầu nhập tinh lực vào cuộc bán đấu giá này đã.

Ban đầu quá trình bán đấu giá dựa theo kế hoạch vốn có mà tiến hành, chỉ có hai nhà tranh thầu giơ biển, giá đến ba triệu một ngàn vạn thì dừng ở đó, quang ở khóe mắt của Tạ Khôn Cử liếc về phía Trương Dương và Cố Minh Kiện, hai người bọn họ đang thấp giọng nói cười gì đó, tựa hồ căn bản không chú ý tới tình huống ở hiện trường.

Khi Triệu Nhu Đình đang chuẩn bị ra giá thì Tạ Khôn Cử tóm lấy tay cô ta, Triệu Nhu Đình ngây ra một thoáng, không rõ chồng có ý gì, cô ta chuẩn bị dùng giá ba trăm triệu hai ngàn vạn vậy để bỏ khối đất này vào túi, nói cách khác, từ lúc ban đầu bọn họ cũng đã có tám ngàn vạn lợi nhuận.

Sự mẫn cảm đặc hữu của Thương nhân nói với Tạ Khôn Cử, hôm nay Cố Minh Kiện tất sẽ có hành động.

Cố Minh Kiện lúc này cũng nhìn thoáng qua Tạ Khôn Cử, không chút che giấu lãnh lãnh dày đặc trong ánh mắt, Cố Minh Kiện nhấc tay nói: Bốn trăm triệu.

Hiện trường ồ lên, không ai ngờ Cố Minh Kiện lại tăng giá tới bốn trăm triệu nhân dân tệ, giá trị ước đoán hợp lý của khu đất này cũng chỉ khoảng bốn trăm triệu, Cố Minh Kiện làm như vậy có chút đã bỏ xa đối thủ cạnh tranh.

Khóe môi của Trương đại quan nhân nở nụ cười đắc ý, hắn từ đầu tới đuôi cũng chẳng thèm liếc Tạ Khôn Cử lấy một cái.

Vẻ mặt của Triệu Nhu Đình rõ ràng xuất hiện dao động, sự xuất hiện của Cố Minh Kiện không nằm trong kế hoạch của cô ta, người này vừa ra đã trực tiếp tăng giá tới bốn trăm triệu, lợi nhuận tám ngàn vạn bị một cái mở miệng của hắn xóa sạch. Triệu Nhu Đình nhìn chằm chằm vào Cố Minh Kiện, tựa hồ muốn nhớ hắn thật kỹ.

Tạ Khôn Cử gật đầu, Triệu Nhu Đình giơ tay: Bốn trăm triệu một ngàn vạn!

Cố Minh Kiện nói: Năm trăm triệu!

Ở kinh thành Cố Minh Kiện không hề có danh khí quá lớn, rất nhiều người đều kỳ quái người thanh niên này không biết từ đâu mà có chỗ dựa lớn như vậy, dám minh đao minh súng đối nghịch với vợ chồng Tạ Khôn Cử, rất nhanh liền có người đi làm rõ thân phận của hắn.

Ánh mắt của Triệu Nhu Đình nhìn chồng, vào thời khắc mấu chốt cô ta vẫn cần chồng quyết định, Tạ Khôn Cử giơ một ngón tay về phía Triệu Nhu Đình.

Năm tẳm triệu một ngàn vạn!

Cố Minh Kiện nói: Sáu trăm triệu!

Hiện trường lặng ngắt như tờ, Cố Minh Kiện căn bản không quan tâm gì tới sách lược bán đấu giá, đối phương chỉ cần vừa ra giá là hắn sẽ lập tức tăng lên chín ngàn vạn, khí thế thịnh có một không hai, ai cũng nhìn ra khu đất nhìn ra hắn là quyết chí muốn có.

Tạ Khôn Cử nhìn Cố Minh Kiện, mỉm cười gật đầu.

Cố Minh Kiện lại cực kỳ kiêu ngạo dùng ngón trỏ và ngón cái của tay phải làm động tác giơ súng bắn, miệng còn rất phối hợp nói bằng.

Triệu Nhu Đình nhỏ giọng nhắc nhở: Hắn là tới quấy rối.

Tạ Khôn Cử mím mím môi, lúc này hắn nhìn thấy Trương Dương quay đầu lại, cười cười phất phất tay vào một góc phía sau, Tạ Khôn Cử chăm chút nhìn, người ngồi trong góc không ngờ là Tiết Thế Luân, Tạ Khôn Cử tuy rằng không hiểu lắm về Cố Minh Kiện, nhưng hắn biết Cố Minh Kiện không có thực lực như vậy, một người không có thực lực, làm sao lại có để khí lớn như vậy? Khi Tạ Khôn Cử nhìn thấy Tiết Thế Luân thì bỗng nhiên minh bạch, thì ra sau lưng hắn có người ủng hộ. Sự xuất hiện của Tiết Thế Luân thì có nghĩa là bọn họ nhất định phải giành được khu đất này cho bằng được. Tạ Khôn Cử là người không biết chịu thua, hắn lặng lẽ vươn một ngón tay về phía vợ, tuy rằng trong lòng hắn đã từ bỏ, nhưng hắn vẫn phải nâng giá, khu đất này bất kể là như thế nào cũng không có giá trị bảy trăm triệu, Tiết Thế Luân anh có tiền thì cứ lãng phí đi.

Triệu Nhu Đình đã không thể trấn định được nữa, cô ta nói khẽ: Tranh ý khí, không đáng!

Tạ Khôn Cử nói: Em nghe anh đi, không có vấn đề gì đâu!

Triệu Nhu Đình cắn cắn môi, cô ta vẫn do dự, Tạ Khôn Cử nói: Nói!

Triệu Nhu Đình nói: Sáu trăm triệu một ngàn vạn!

Ánh mắt của Tạ Khôn Cử nhìn Tiết Thế Luân, Tiết Thế Luân vẫn mỉm cười, Cố Minh Kiện quả nhiên không chút do dự kêu ra giá bảy trăm triệu.

Triệu Nhu Đình nói khẽ: Hắn điên rồi!

Tạ Khôn Cử nói: Không phải hắn điên, là Tiết Thế Luân chống lưng cho hắn, hắn muốn đòi mặt mũi! Cố Minh Kiện không có thực lực này và cũng không có khí phách này, có Tiết Thế Luân làm chỗ dựa hắn mới dám cùng phóng tay đánh một trận. Hắn đã quyết ý tiễn đối phương một đoạn, gật đầu.

Lần này Triệu Nhu Đình không còn do dự nữa: Bảy trăm triệu một ngàn vạn!

Cố Minh Kiện không hề lập tức hô giá, mà quay đầu lại, Tiết Thế Luân đã đứng dậy đi ra Trương Dương và Cố Minh Kiện nhìn nhau, hai người đều bĩu môi, xòe tay, làm ra động tác bất lực, sau đó cùng đứng lên.

Lưng Tạ Khôn Cử nháy mắt đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, hắn bỗng nhiên minh bạch, hôm nay đối phương một mực lập bẫy, sự xuất hiện của Tiết Thế Luân không phải là biểu thị hắn quyết chí phải giành được khu đất này, mà là giúp mê hoặc mình, ba người vẫn luôn đang diễn trò, thành công đẩy giá cao tới bảy trăm triệu rồi sau đó bỏ cuộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.