Mọi người vừa nói chuyện vừa đi tới phòng số 1, vừa ngồi xuống không lâu Tần Hồng Giang phó thị trưởng thường vụ Tào Hướng Đông tới, gã cười ha ha nói: "Ngại quá, tôi tới muộn rồi!"
Bộ trưởng Tổ chức Từ Bưu cười nói: "Đại lãnh đạo luôn là người có mặt muộn nhất mà." Những lời này chỉ có y dám nói ra."
Từ Bưu cười nói: "Tôi không quản anh được, muốn quản thì cũng phải là bộ trưởng Khổng cơ!"
Cả đám người đều cười theo.
Tào Hướng Đông ngồi xuống bên cạnh Từ Bưu, dưới sự đề cử của mọi người, gã nâng chén, nói: "Nếu mọi người đã bảo tôi nói thì tôi cũng xin được nói vài câu, đều là người nhà, chúng ta đừng có khách khí làm gì, mọi người ăn uống thoải mái đi!"
Mọi người lại cười, Trương Dương tuy là lần đầu tiên gặp Tào Hướng Đông, có điều thông qua biểu hiện trước mắt của y cho thấy người này cũng khá là ôn hòa, không hề ra vẻ quá nhiều, lăn lộn lâu trong Trương Dương, Trương Dương đã nắm được một số quy luật xem người, quan trường là một lĩnh vực phức tạp nhất trong xã hội, quan trường Trung Quốc lại càng như vậy, đủ loại người đều có thể tìm thấy trong đó.
Tửu lượng của Trương Dương vẫn như trước, phàm là người tìm hắn chúc rượu hắn đều không từ chối.
Tào Hướng Đông nói: "Hôm nay mời mọi người ăn cơm, chủ yếu là để cảm tạ sự cố gắng và nỗ lực của các vị trong xây dựng sân bay mới trong năm ngoái, sang năm mới, mời mọi người tụ hội, tổng kết lại quá khứ, nhìn về tương lai, những lời quan miện đường hoàng tôi cũng không nói nhiều, nói tóm lại, tôi hy vọng chúng ta năm nay có thể ở làm tốt hơn trên cơ sở của năm ngoái, lấy ra hết toàn bộ tinh khí thần của mọi người, xây dựng tốt công trình sân bay mới." Y cười nói với Trương Dương: "Thật sự là không ngờ hôm nay có thể gặp được chủ nhiệm Trương, chủ nhiệm Trương có thể nói là nguyên lão của xây dựng sân bay mới Giang Thành chúng ta, nói là người khai phá cũng không quá."
Trương Dương cười nói: "Thị trưởng Tào, ngài đừng đặt vị trí của tôi cao như vậy, tôi trước đây ở sân bay mới chỉ là một người cổ vũ, làm việc vặt mà thôi!"
"Khiếm tốn rồi!"
Từ Bưu thừa cơ nói them vào: "Khiêm tốn khiến người ta béo ra đó!"
Tôn Đông Cường nói: "Chủ nhiệm Trương gần đây gầy đi rồi, chắc phải khiêm tốn để béo lại."
Mọi người lại bật cười, bữa cơm này ăn rất hài hòa, loại bữa ăn này mọi người đều thường xuyên trải qua, người quan chức lớn thì chủ động hơn một chút, ung dung hơn một chút, biểu hiện của bọn họ rất phong khinh vân đạm, chuyện trò vui vẻ, đây là một loại biểu hiện thân dân, người chức quan nhỏ thì biểu hiện tương đối câu nệ, cho dù là mỉm cười cũng rất cẩn thận.
Bữa ăn không kéo dài, hơn một tiếng là kết thúc, khi đi, Tào Hướng Đông đặc biệt bắt tay với Trương Dương, trong ý nghĩa nào đó Tào Hướng Đông là người của Tống Hoài Minh, y biết cậu thanh niên ở trước mắt chẳng những là hồng nhân của lãnh đạo tỉnh, đồng thời cũng là con nuôi của phó thủ tướng quốc vụ viện, đã có cơ hội gặp mặt này, nhất định phải tăng thêm ấn tượng, tình cảm thì cần phải chậm rãi bồi dưỡng, lần sau gặp mặt cũng tính là bạn bè.
Mọi người ai về chỗ nấy, Tần Bạch đi tới trước mặt: "Tôi về nhà trước đây!"
Trương Dương gật đầu nói: "Đợi lát nữa tôi sẽ tới chúc tết chú Tần."
Tần Bạch cười cười, xoay người đi.
Thường Lăng Phong ở lại, gã có không ít lời muốn nói riêng với Trương Dương.
Trương Dương cũng có không ít lời muốn nói với gã, Thường Lăng Phong đề nghị: "Tôi mời anh tới chùa Nam Lâm uống trà!"
Trương Dương cười nói: "Tới chùa Nam Lâm uống trà á?"
Thường Lăng Phong gật đầu: "Chùa Nam Lâm mới mở một quán trà, tự chùa kinh doanh đấy."
Trương Dương nói: "Hòa thượng mở quán trà à? Chắc không phải là tên hòa thượng Tam Bảo đó làm ra chứ?"
Thường Lăng Phong nói: "Không phải ông ta thì còn ai? Tao Bảo hiện tại chính là danh nhân của giới Phật giáo Giang Thành chúng ta, hoàng thượng làm thương nghiệp, chùa Nam Lâm cũng không phải đầu tiên, kể ra, trong thương nghiệp hóa chùa Nam Lâm người chịu trách nhiệm chủ yếu chính là anh đó."
Trương Dương cười nói: "Có liên quan gì tới tôi? Lúc trước tôi chỉ giúp bọn họ sửa chữa chùa miếu, phát hiện địa cung, chứ có dạy họ làm kinh thương đâu."
"Anh ở ngoài chùa Nam Lâm làm một quảng trường thương nghiệp quy mô lớn như vậy, những hòa thượng này mưa dầm thấm đất, cũng không có lòng nào mà thanh tu nữa, hiện tại bầu không khí buôn bán của chùa Nam Lâm càng ngày càng nặng, tôi nghe nói một nén hương đầu năm đã lên tới 20 vạn, vào ngày mùng một, tiền hương hỏa của chùa Nam Lâm thu được tới mấy trăm vạn."
Trương đại quan nhân trước đây cũng không ngờ chùa Nam Lâm lại thương nghiệp hóa nhanh chóng như vậy, xem ra làm hòa thượng cũng là một nghề rất có tiền đồ, khi Trương Dương nhìn thấy hòa thượng Tam Bảo, cũng có cảm xúc như vậy.
Hắn và Thường Lăng Phong tới quán trà chùa Nam Lâm, phát hiện bãi đỗ xe ngoài quán trà đỗ đầy xe, tới đây uống trà, có thể nghe thiền tụng kinh, tuy rằng là một nơi thương nghiệp hóa, nhưng bầu không khí lại là cực kỳ cổ phác, quán trà mở ở sườn tây bắc chùa Nam Lâm, nơi này trước đây là thuộc khu đất của nhà máy dệt, về sau qua sự nỗ lực của Trương Dương đã giúp chùa Nam Lâm giành lại, vốn định để cho những hòa thượng này làm nơi niệm kinh lễ Phật, không ngờ các hòa thượng trong triều đại cải cách cũng biết động não, mở ra một quán để kinh doanh tại khu đất này.
Khi bọn họ tới ngoài cửa quán trà, hòa thượng Tam Bảo vừa hay từ bên ngoài trở về, ông ta hiện tại đã là người quản lý của hiệp hội Phật giáo Giang Thành, tổng giám đốc của công ty trách nhiệm hữu hạn phát triển thực nghiệp chùa Nam Lâm, ô tô cũng được cấp một chiếc Hồng Kỳ mới, còn có lái xe riêng, thằng cha này từ trên ô tô bước xuống, áo cà sa trên người phẳng lỳ, ánh mắt trời chiếu lên cái đầu trọc lốc của ông ta, sáng lấp lánh, hòa thượng Tam Bảo rất khí phái xua tay, nói: "Cậu về nghỉ ngơi đi, ba giờ chiều tới đón tôi."
Lái xe của ông ta cũng là một hòa thượng, khép nép nói: "Giám đốc, tôi về trước đây, khi nào ngài cần dùng xe cứ gọi tôi!"
Hòa thượng Tam Bảo gật đầu, xách một cái túi xách, sải bước vào quán trà, điện thoại di động của ông ta để trong túi, làm hòa thượng dẫu sao cũng phải nhún mình một chút, không thể nào giống như bọn nhà giàu mới nổi được, đi tới đâu cũng giơ di động ra, nói chuyện điện thoại thì mồm oang oang, cứ như sợ người khác không biết mình.
Hòa thượng Tam Bảo cúi đầu mà bước, đặc chất của đệ tử nhà Phật vẫn không thể nào bỏ đi được, đây là sự tu dưỡng cơ bản nhất, nhưng cứ vậy cúi đầu mà bước, suýt nữa thì va phải một người, hòa thượng Tam Bảo lập tức niệm: "A di đà Phật..." Đang định phô trương vài cầu, nhưng ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Trương Dương
Miệng hòa thượng Tam Bảo lập tức ngoác ra, ông ta mặt mày tươi cười, nói: "Chủ nhiệm Trương, ngài sao lại tới đây?" Nhìn thấy Thường Lăng Phong ở bên cạnh Trương Dương, ông ta lập tức hiểu ra, nhất định là Thường Lăng Phong dẫn Trương Dương tới đây, đoạn thời gian gần đây Thường Lăng Phong thường xuyên tới đây uống trà.
Trương Dương quan sát hòa thượng Tam Bảo từ trên xuống dưới, cười nói: "Được đấy, giàu có rồi nhỉ, không làm hoàng thượng mà thành tổng giám đốc rồi, còn có cả xe riêng nữa."
Hòa thượng Tam Bảo xấu hổ vô cùng, ho khan một tiếng, nói: "Cải cách mở cửa, người làm hòa thượng như chúng tôi cũng phải cầu tiến chứ."
Trương Dương là một trong những người mà hòa thượng Tam Bảo bội phục nhất, ông ta cười cười mời Trương Dương và Thường Lăng Phong vào, an bài cho bọn họ gian trà thất điều kiện tốt nhất, theo như lời hòa thượng Tam Bảo, gian trà thất này là đặc biệt để tiếp đãi lãnh đạo thị ủy, bình thường không mở cửa cho bên ngoài.
Hòa thượng Tam Bảo tự mình pha một ấm trà ngon cho họ, Trương Dương nói với ông ta: "Đi làm việc của ông đi, tôi có vài cầu muốn nói với chủ nhiệm Thường, ông phải làm gì thì cứ đi làm đi."
Hòa thượng Tam Bảo liên tục gật đầu liên tục gật đầu, phóng mắt khắp trong ngoài Giang Thành, cũng chỉ có Trương Dương có thể sai khiến ông ta như vậy.
Thường Lăng Phong cười nói: "Ông ta rất nghe lời anh."
Trương Dương nói: "Hòa thượng này là hạng giảo hoạt, có điều đầu óc cũng rất linh hoạt, nếu như làm sinh ý nói không chừng có thể giàu to."
Thường Lăng Phong nói: "Chắc chắn rồi." Gã cầm chén trà lên uống một ngụm rồi nói: "Chuyện của anh tôi cũng có nghe nói, gần đây tâm tình sao rồi?"
Trương Dương nói: "Cũng đỡ rồi, chuyện đã xảy ra thì nói chung vẫn phải đối mặt."
Thường Lăng Phong gật đầu, nói khẽ: "Trận phong ba chính trị của Nam Tích lần này đã làm chấn động cả chính đàn Bình Hải, đại ca của tôi cũng bị điều tra."
Trương Dương không hề cảm thấy bất ngờ, đại ca Thường Lăng Phong của Thường Lăng Không trước đây từng phó thị trưởng thường vụ của thành phố Nam Tích, lại là cán bộ được Từ Quang Nhiên coi trọng nhất, Từ Quang Nhiên có vấn đề, tổ chức khẳng định sẽ tiến hành điều tra với Thường Lăng Không, Trương Dương nói: "Không sao chứ?"
Thường Lăng Phong lắc đầu: "Cũng may anh tôi làm việc rất có chừng mực, anh ấy đối với sĩ đồ có sự kỳ vọng cao hơn, cho nên sẽ không bị ngã trên kinh tế." Thường Lăng Phong hiểu rất rõ anh trai mình, rất có lòng tin với y.
Trương Dương có hiểu chút ít về Thường Lăng Không, biết người này là nhân tài kiệt xuất trong cán bộ trẻ tuổi Bình Hải, không gian đề thăng trong tương lai rất lớn, người như vậy chắc sẽ không phạm sai lầm trên kinh tế, bọn họ sẽ không lấy tương lai và tiền đồ của mình ra đặt cược.
Trương Dương cười nói: "Nói về anh đi, sân bay mới làm thế nào rồi?"
Thường Lăng Phong nói: "Thị trưởng Tào rất tinh minh."]
Chỉ từ câu đánh giá này, Trương Dương có thể nghe ra Thường Lăng Phong tựa hồ có nhiều hào cảm lắm với Tào Hướng Đông, hắn mỉm cười nói: "Thoạt nhìn cũng rất bình dị gần gũi mà."
Thường Lăng Phong nói: "Cán bộ có rất nhiều loại, nhưng nếu thật sự muốn phân loại thì đại thể có thể chia thành ba loại người."
Trương Dương chậm rãi đặt chén trà xuống, mỉm cười nhìn Thường Lăng Phong.
Thường Lăng Phong nói: "Loại thứ nhất là thường thấy nhất, một lòng muốn lên cao, muốn làm quan, muốn làm quan lớn, loại người này là thường thấy nhất, loại người thứ hai là muốn làm việc thực sự, đặt người dân lên vị trí đầu, không nghĩ tới được mất của cá nhân, loại người này là ít thấy nhất, còn có một loại chính là một lòng mưu cầu tư lợi cá nhân, muốn nghĩ tất cả biện pháp biến của công thành của riêng, làm tổn hại của công để làm béo mình, loại quan này là nhiều nhất."
Trương Dương nói: "Tôi chắc là loại thứ hai."
Thường Lăng Phong bật cười ha ha, thằng ôn này trước giờ đều không biết khiêm hư, gã không đánh giá Trương Dương, nói khẽ: "Thị trưởng Tào thuộc loại đầu tiên, tuy biểu hiện của y rất bình hòa, nhưng tôi nhìn ra, y đang tích cực mò vớt vốn chính trị, y muốn đi lên."
Trương Dương nói: "Muốn làm quan cũng không phải là sai, thân ở trong quan trường này, có ai mà không muốn đi lên."
Thường Lăng Phong nói: "Người này rất thực tế, mặc dù có chút năng lực, bình dị dễ gần chỉ là đối với những người mà y có thể dùng được thôi, nếu như anh vô dụng đối với y, y căn bản không thèm để ý tới anh."
Trương Dương nói: "Có phải là có suy nghĩ gì không?"
Thường Lăng Phong nói: "Lúc trước tôi đến Giang Thành giúp anh, là vì anh chữa bệnh giúp tôi, hiện tại anh đi rồi, sân bay mới cũng làm sắp xong rồi, đã đến lúc tôi công thành rút lui."
Thật ra Trương Dương đã sớm muốn lôi Thường Lăng Phong tới Nam Tích, đáng tiếc lúc trước Đỗ Thiên Dã đã nói trước nên hắn cũng ngại mở miệng, hiện tại là bản thân Thường Lăng Phong có ý định thối lui, Trương Dương đương nhiên cầu còn không được, Trương Dương cười nói: "Đã không thích làm nữa thì anh tới Nam Tích đi, sau khi tôi đi làm lại phải toàn lực chuẩn bị chuyện của vận hội tỉnh, đang là lúc cần người, anh nếu có thể tới thì tôi bớt được rất nhiều sức."
Thường Lăng Phong cười nói: "Anh chẳng lẽ nghe không hiểu à, tôi là chán ghét đối với toàn bộ quan trường, chứ không chỉ là đối với Giang Thành, tôi không muốn tiếp tục làm trong thể chế nữa, không có ý nghĩ gì cả, cực kỳ vô nghĩa."
Trương Dương nói: "Làm người nghĩa khí một chút đi, anh thấy tôi bận như vậy, chẳng lẽ không ra tay giúp đỡ à? Tôi gần đây chuyện gì cũng xui xẻo, anh nhẫn tâm thấy chết không cứu ư?"
Thường Lăng Phong thở dài: "Tôi thật không hiểu kiếp trước tôi thiếu anh cái gì? Vốn định cắm đầu thật thà ở nhà đọc sách nghiên cứu, nhưng không ngờ lại bị anh kéo cho chạy khắp nơi, anh thật sự coi tôi là sư gia của anh à?"
Trương Dương cười ha ha, thật ra cái từ sư gia này cũng rất thích hợp để chỉ Thường Lăng Phong.
Thường Lăng Phong cũng không nhịn được mà mỉm cười, hắn là được Cố Giai Đồng giới thiệu cho Trương Dương, gã đối với tình cảm giữa Trương Dương và Cố Giai Đồng cũng biết được đôi trước, cũng hiểu rằng sự ra đi của Cố Giai Đồng đã tạo thành đả kích rất lớn cho Trương Dương, vào những lúc như thế này Trương Dương quả thực cần có người giúp hắn vượt qua cơn sóng nhỏ, bất kể là bằng hữu của Cố Giai Đồng hay là bằng hữu của Trương Dương, gã đều nên ở phía sau vươn tay ra giúp đỡ Trương Dương.
Trương Dương nói: "Vận hội tỉnh tháng mười sẽ cử hành ở Nam Tích, trung tâm thể dục mới tôi đã xây lên rồi, huấn luyện viên nổi danh trong nước tôi cũng mời tới rồi, nhưng kinh doanh như thế nào mới có thể kiếm được tiền, trong lòng tôi vẫn chưa rõ lắm, lời mạnh miệng tôi cũng nói ra rồi, mà nói được thì phải là được."
Thường Lăng Phong nói: "Chỉ từ bản thân vận hội tỉnh mà nói, anh không có nhiều khả năng kiếm được doanh thu cao, dẫu sao thì loại đại hội thể dục thể thao cấp bậc này cũng không thể hấp dẫn ánh mắt của nhiều thương gia, kinh doanh xung quanh gì đó, có thể làm được, nhưng lợi ích thực sự nhận được khẳng định là cực kỳ bé nhỏ, cho nên anh muốn có lợi nhuận thì chủ yếu phải dựa vào sự tài trợ của xí nghiệp."
Trương Dương nói: "Tôi cũng nghĩ như vậy, lợi dụng bán đấu giá rước đuốc, tranh giành quan danh tận hết khả năng để kiếm tiền."
Thường Lăng Phong nói: "Nam Tích đã xảy ra chuyện lớn như vậy, ban lãnh đạo thay nhiều người như vậy, tôi thấy vận hội tỉnh lần này trên ý nghĩa khẳng định sẽ trọng đại vô cùng. Bọn họ khẳng định muốn thông qua vận hội tỉnh lần này để xây dựng lại hình tượng thật đẹp, xoay chuyển những ảnh hưởng bất lợi trước đây."
Trương Dương nói: "Lăng Phong, mau tới giúp tôi đi!" Cái này cũng tính là chính thức mời.
Thường Lăng Phong cuối cùng cũng gật đầu: "Tôi giúp anh làm xong vận hội tỉnh, anh cũng phải đáp ứng tôi, sau khi xong chuyện này, anh trả lại tự do cho tôi!"
Trương Dương nói: "Được! Một lời đã định." Thằng ôn này ngoài miệng thì nói thống khoái như vậy, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, đến lúc đó nói sau, tôi không tin không nghĩ ra lý do giữ anh lại. Trương Dương uống một ngụm trà rồi nói: "Đúng rồi, bảo Chương Duệ Dung đi cùng đi, tôi cũng muốn hại hai người phải phân li."
Nhắc tới Chương Duệ Dung, Thường Lăng Phong nhất thời có chút ngượng ngùng, gã lúng túng nói lúng túng nói: "Chúng tôi vẫn chưa tới mức đó."
Trương Dương vẻ mặt xấu xa, nói: "Giả dối, con người anh đúng là giả dối, hai người ở sau lưng người ta làm gì, tôi cũng không muốn biết đâu... cái đó... anh vẫn chưa thừa nhận là yêu cô ta à?"
Thường Lăng Phong cười cười đứng dậy: "Sợ anh rồi đó, nói tới chuyện này mới nhớ ra là tôi phải đi rồi, Duệ Dung đang ở quảng trường chùa Nam Lâm chờ tôi cùng đi đi dạo phố."
Trương đại quan nhân cuối cùng cũng hiểu thằng ôn này vì sao lại hẹn mình đến đây uống trà, thì ra là để tiện đi dạo phố với bạn cái. Trương Dương không nhịn được liền mỉm cười: "Trọng sắc khinh bạn."
Thường Lăng Phong chỉ coi như không nghe thấy gì: "Tôi đi trước đây!"
Thường Lăng Phong nói đi là đi, Trương Dương còn có một mình tất nhiên cũng không không ở lại chỗ này, nói thật, quán trà chùa chiền này trà cũng chẳng ngon, uống vào miệng luôn cảm thấy có mùi khói hương.
Thường Lăng Phong vừa mới đi thì hòa thượng Tam Bảo lại tiến vào, vẻ mặt tươi cười nói với Trương Dương: "Chủ nhiệm Trương, ngài đừng đi vội, tôi đã bảo người chuẩn bị một ít phật châu khai quang cho ngài để ngài mang theo." Ông ta đưa một cái túi vải màu vàng ra, Trương Dương lúc trước mỗi lần tới chùa Nam Lâm đều đòi hòa thượng Tam Bảo một ít phân châu, tại bên người người tin phật ở bên cạnh càng lúc càng nhiều, lưu trữ tặng cho người ta cũng tốt.
Hòa thượng Tam Bảo còn đặc biệt chuẩn bị một chuỗi phật châu làm từ cây tử đàn cho Trương Dương, chuỗi phật châu này là có được lúc tăng nhân Ấn Độ tới trao đổi Phật sự, đã được cao tăng Ấn Độ tự tay khai quang, cho nên vô cùng trân quý, Trương Dương cũng không khách khí với ông ta, khi nhận lấy bỗng nhiên nhớ tới Mạnh Truyền Mĩ, phu nhân của Kiều Chấn Lương, bà ta rất thích phật sự, có cơ hội sẽ tặng chuỗi tràng hạt này cho bà ta.
Trương Dương bước về phía xe pick-up của mình, hòa thượng Tam Bảo cung kính đưa tiễn, Trương Dương nói: "Xem ra ông gần đây sống cũng khá nhỉ."
Hòa thượng Tam Bảo cung khiêm cười nói: "Tất cả đều nhờ có chủ nhiệm Trương chiếu cố." Hòa thượng Tam Bảo cũng khá là thông minh, đáng tiếc là hơi thế tục một chút, thân là một người xuất gia mà nói, cái này không phải là một chuyện tốt gì.
Trương Dương nói: "Chùa Nam Lâm là một chiêu bài của giới Phật giáo Giang Thành, vào lúc làm kinh tế đồng thời phải chú ý ảnh hưởng xã hội."
Hòa thượng Tam Bảo nói: "Chủ nhiệm Trương yên tâm, thu nhập doanh nghiệp của chúng tôi tất cả đều dùng cho sự nghiệp Phật giáo, chúng ta chuẩn bị dựng một ngôi chùa ở cốc Xuân Hi núi Thanh Đài, đơn xin đã được đưa lên rồi, có điều bên trên vẫn chưa phê duyệt thôi."
Trương Dương vừa nghe ông ta nhắc tới chuyện này, chắc chắn là có ý muốn nhờ mình giúp đỡ. Trương Dương cười nói: "Chạy đến cốc Xuân Hi xây chùa à? Tôi nhớ là nơi đó hình như đã có chùa rồi mà, ông muốn xây chùa hay là định mã công ty ở đó? Thật sự là muốn mở chi nhánh à?"
Hòa thượng Tam Bảo cười nói: "Lúc trước vị Hải Sắt phu nhân đó đến chùa Nam Lâm bàn đầu tư, có điều nghe nói cô ta đột nhiên chết mất rồi, chuyện này chỉ sợ sẽ mắc cạn."
Trương Dương nghe nói chuyện này không ngờ cũng có liên quan tới Vương Quân Dao, nhất thời không có hứng thú, lạnh lùng nói: "Cô ta có liên quan tới một vụ án tham ô cực lớn, đã sợ tội tự sát rồi, tôi thấy sự đầu tư của cô ta, các vị đừng dính vào, để tránh làm dơ bẩn nơi phật môn thanh tịnh."
Hòa thượng Tam Bảo nghe Trương Dương nói như vậy, nhất thời rùng mình sợ hãi, trong lòng vừa thất vọng lại vừa giật mình, thất vọng là xem ra ngôi chùa này không xây được rồi, giật mình là suýt nữa dùng phải tiền đen, ông ta dù sao cũng là đệ tử cửa Phật, trong lòng vẫn có chút kiêng kị.
Trương Dương nói: "Tôi đi đây, sau này nếu gặp một thương nhân yêu nước muốn đầu tư xây dựng chùa, tôi sẽ liên hệ ngay với ông."
Hòa thượng Tam Bảo gật đầu, đưa danh thiếp của mình cho Trương Dương, Trương Dương cười cười lắc đầu: "Ông nhìn ông đi, có giống người xuất gia không?"
Hòa thượng Tam Bảo nói: "Phải cùng tiến với thời đại, không thể nào bảo thủ mãi được!"
Sau khi Rời khỏi chùa Nam Lâm, Trương Dương tới nhà Tần Thanh, Tần Bạch đã về nhà, nói Trương Dương sắp tới chơi cho mọi người biết, cửa lớn mở toang, rõ ràng là đã chuẩn bị đón Trương Dương từ trước.
Nghe thấy tiếng bước chân của Trương Dương, Tần Bạch từ trong nhà ra đón, cười nói: "Lâu thế, cha tôi chờ anh lâu rồi."
Giọng nói của Tần Truyền Lương từ phía sau Tần Bạch vang lên: "Trương Dương, mau vào trong nhà ngồi đi!"
Trương Dương gọi một tiếng chú Tần, đặt hộp quà mua trên đường lên bàn uống trà trong phòng khách.
Tần Truyền Lương cười nói: "Cậu đó, tới chơi là được rồi, cần gì phải mua quà?"
Trương Dương nói: "Lâu như vậy không tới thăm chúa, trong thời gian tết cháu gặp chút chuyện, cũng không có thời gian tới, mua chút quà để tỏ lòng thôi."
Tần Truyền Lương rất thích cậu thanh niên Trương Dương này, ông ta vẫy vẫy tay với Trương Dương, bảo Trương Dương tới trước bàn bát tiên, nhìn bản kế hoạch tu sửa miếu thành hoàng gần cửa bắc Giang Thành, gần đây tỉnh lý mời ông ta tới đảm nhiệm chức cố vấn công trình tu sửa, kể ra cũng khéo, người mời ông ta từ Lam Sơn tới là Lý Trường Vũ, nhưng Tần Truyền Lương tới Giang Thành, Lý Trường Vũ lại được điều tới Nam Tích đảm nhiệm bí thư thị ủy. Có điều chính phủ thành phố Giang Thành đối với vị lão chuyên gia Tần Truyền Lương này vẫn rất coi trọng và tôn kính, chẳng những cho ông ta một khoản lương hậu đãi, còn đặc biệt cấp một căn nhà ở gần miếu thành hoàng cho ông ta, để tránh ông ta phải đi lại vất vả. Tần Truyền Lương lúc trước đều sống ở đó, cũng chỉ trong mấy ngày nghỉ này là về nhà ở.
Trương Dương giả vờ giả vịt nhìn bản vẽ đó, thật ra hắn đối với công trình chẳng hiểu gì cả, không nhìn ra được môn đạo gì, có điều hắn cho rằng hiện tại Giang Thành xây dựng lại miếu thành hoàng, chỉ chẳng qua là bởi vì lúc trước đã tu sửa tường thành cổ, đường cổ, cứ tiếp tục trùng tu những công trình kiến trúc cổ, không hề có sáng ý gì cả, nhưng có một điểm không thể phủ nhận, du lịch Giang Thành trong mấy năm nay đã thấy được hiệu quả, theo sự gia tăng của du khách, thu nhập của các ngành tương quan với du lịch cũng tăng theo. Không thể không nhắc đến công lao của Trương Dương, Lý Trường Vũ.
Trương Dương không thấy Tần Thanh, mắt nhìn chung quanh một vòng rồi nói khẽ: "Chú Tần, thị trưởng Tần không có nhà à?"
Tần Truyền Lương nói: "Bị cảm, tới bệnh viện truyền dịch rồi, chắc là sắp về."
Trương Dương nghe thấy Tần Thanh bị bệnh, trong lòng không khỏi lo lắng, Tần Thanh gần đây sức khỏe luôn không được tốt, lần trước ở Lam Sơn đã bị bệnh, không ngờ chưa qua được bao lâu lại bệnh tiếp, xem ra mình nên giành chút thời gian điều trị sức khỏe cho cô ta .
Lúc vừa nói tới Tần Thanh thì Tần Thanh cũng từ bệnh viện trở về, cô ta ở bên ngoài đã nhìn thấy xe pick-up của Trương Dương, biết Trương Dương đã tới, mấy ngày nay, Tần Thanh không có lúc nào là không ở bận lòng về Trương Dương, nhưng Trương Dương từ sau khi từ nước Mỹ trở về thì đã cắt đứt liên lạc với ngoại giới, cô ta không thể nào liên lạc được với hắn, sau khi nghe nói Trương Dương đã từ Mỹ trở về, Tần Thanh thậm chí định tới Nam Tích tìm, nhưng cô ta hiểu được hiện tại là thời kì phi thường, mình cũng không thích hợp xuất hiện ở bên cạnh Trương Dương, chỉ có thể yên lặng áp chế nỗi nhớ nhung đối với Trương Dương, chờ hắn chủ động tới gặp, trải qua những ngày dày vò như vậy, hắn cuối cùng cũng đã tới.
Thân phận và vị trí của Tần Thanh quyết định cô ta phải khắc chế mình, nhìn Trương Dương rõ ràng đã gầy đi, Tần Thanh cảm thấy đau lòng, cô ta biết rõ rằng, nhân sinh của Trương Dương gần đây gặp biến cố như thế nào. Khi Trương Dương cần có người bầu bạn nhất, cô ta lại không thể ở bên cạnh hắn, không thể giúp hắn phân ưu, Tần Thanh bỗng nhiên chán ghét chức nghiệp của mình, nếu có thể, cô ta tình nguyện trở về làm một cô gái bình thường, lặng lẽ bồi bạn ở bên cạnh Trương Dương.
Trương Dương cười cười, tuy rằng trong nụ cười của hắn rõ ràng vẫn còn ưu thương, có điều nụ cười đó cũng khiến Tần Thanh cảm thấy an ủi, Trương Dương nói: "Chị Thanh về rồi đấy à, sức khỏe thế nào?"
Tần Thanh cười nói: "Không có việc gì, chỉ bị cảm lạnh thôi, hiện tại đã đỡ nhiều rồi, hôm nay vốn không muốn đi truyền dịch, nhưng đến cuối cùng vẫn quyết định đi cho yên tâm."
Tần Truyền Lương nói: "Hai đứa nói chuyện đi, cha đi chuẩn bị một chút, buổi tối cùng nhau ăn cơm."
Trương Dương vội vàng nói: "Dạ thôi, tối nay bí thư Đỗ đã hẹn với cháu rồi, cháu không tiện từ chối. Đúng rồi, chị Thanh, bí thư Đỗ bảo tôi mời cả chị tới đó." Thật ra Đỗ Thiên Dã căn bản không mời Tần Thanh ăn cơm, là Trương Dương cố ý tìm cớ.
Tần Truyền Lương vừa nghe bí thư thị ủy hẹn Trương Dương, chỉ đành đồng ý
Trương Dương kỳ thật có rất nhiều lời muốn nói với Tần Thanh, nhưng ở trước mặt Tần Truyền Lương thì không tiện.
Tần Thanh cũng muốn nói chuyện riêng với Trương Dương, nghe thấy Trương Dương nói như vậy liền bảo: "Cha, vậy con tối nay không thể ở nhà với cha rồi."
Tần Truyền Lương nói: "Bệnh của con vẫn chưa khỏi đâu..." Nói tới đây ông ta bỗng nhiên ý thức được dụng ý của con gái không phải là đi ăn cơm, lập tức chữa lại: "Trương Dương, giúp tôi chiếu cố tiểu Thanh nhé." Lịch duyệt xã hội bày ra đó, chút chuyện của người trẻ tuổi không thể nào qua mặt được ông ta.
Trương Dương cười nói: "Chú Tần yên tâm, rượu của chị Thanh cháu sẽ uống thay hết." Hắn ngồi lại thêm một lát, nhìn thấy đã gần đến giờ mới đề nghị ra khỏi nhà.
Tần Thanh trở về phòng thay quần áo, ra khỏi cửa ngồi vào trong xe pick-up của Trương Dương, Trương Dương đã mở điều hòa làm nóng, đợi cô ta vào, Tần Thanh đóng cửa xe, sau khi ngồi xong, chuyện đầu tiên chính là nắm tay Trương Dương, Trương Dương cảm thấy tay Tần Thanh hơn lạnh, liền nói khẽ: "Có phải là rất lạnh không?"
Tần Thanh không nói gì, nhìn lắc đầu, trong đôi mắt đẹp đã ánh lệ quang, Trương Dương không nói gì nữa, chậm rãi khởi động xe, Tần Thanh nói: "Anh gầy đi rồi."
Trương Dương ừ một tiếng.
Tần Thanh lại nói: "Anh không nói tiếng nào đã bỏ đi, có phải là định không quan tâm đến em nữa, không muốn em nữa..."
Trương Dương không nói gì, hắn đỗ xe ở ven đường, nói khẽ: "Đỗ Thiên Dã hẹn anh tối đi ăn cơm, em nói xem anh có phải là nên gọi điện cho anh ta không?"
Tần Thanh bỗng nhiên ôm chầm lấy hắn, ôm rất chặt, hoàn toàn không để ý đến nơi này là ven đường, nơi này chính là Giang Thành, sau đó cô ta giơ nắm đấm lên đấm vào ngực Trương Dương, vừa khóc vừa nói: "Anh cứ như vậy bỏ đi, không nói câu nào, nếu anh xảy ra chuyện, em sẽ ra sao? Anh cho rằng... em có thể một mình sống trên thế giới này chịu đựng sự đau khổ vì mất anh ư?" Nước mắt của cô ta không ngừng rơi xuống, Tần Thanh xưa nay luôn kiên cường chưa bao giờ ở trước mặt người khác biểu lộ ra tình cảm như vậy, mấy ngày qua cô ta không có lúc nào là không lo lắng cho Trương Dương,sự ủy khuất và lo lắng bị đè nén nhiều ngày dồn lại, cuối cùng cũng được phóng thích ra.
Trương Dương ôm chặt lấy cô ta: "Xin lỗi."
Tần Thanh dùng sức giãy dụa, lại đột nhiên ôm cổ hắn: "Anh là đồ hỗn đản, đáp ứng em, cả đời này không được như vậy nữa!"
Trương Dương mấp máy môi, gật đầu thật mạnh.
Tần Thanh sau khi ổn định lại tình tự, rời khỏi lòng Trương Dương, lúc này mới nhớ tới đây là ven đường, hơn nữa cách nhà cô ta cũng không xa, cô ta đỏ mặt, nói khẽ: "Chắc không bị người khác nhìn thấy chứ."
Trương Dương véo mặt cô ta một cái, mỉm cười nói mỉm cười nói: "Em lúc vừa rồi đánh anh sao không nhớ ra?"
Tần Thanh hai tay ôm mặt: "Anh tối nay không phải đã đáp ứng Đỗ Thiên Dã đi ăn cơm sao?"
Trương Dương nói: "Anh trước giờ luôn là người trọng sắc khinh bạn, anh có thể hoãn."
Tần Thanh gắt: "Anh đó, người ta là bí thư thị ủy Giang Thành, là lãnh đạo cũ của anh, mời anh ăn cơm, nói sao cũng phải nể mặt chứ, nhanh gọi điện thoại cho người ta đi!"
Trương Dương nói: "Anh không có di động!"
Tần Thanh đưa di động của mình cho hắn, Trương Dương lắc đầu nói: "Không cần!" Hắn mở cửa xe bước xuống, bên cạnh chính là buồng điện thoại công cộng, Trương Dương trước tiên gọi điện thoại cho Hải Lan, Hải Lan cũng không ở nhà, đang cùng Từ Nhã Bội đi dạo phố, nhận được điện thoại của Trương Dương, Hải Lan nói khẽ: "Trương Dương, em và Nhã Bội đang đi cùng nhau, tối nay chắc là về muộn, cô ấy cứ đòi đi dạo phố ăn cơm với em, bọn em là đồng sự, còn là bạn tốt nữa."
Trương Dương vốn cũng đang định xin phép cô ta, nghe cô ta nói vậy, hắn cười bảo: "Anh cũng đang chuẩn bị nói với em rằng tối nay anh đi ăn cơm với bí thư Đỗ, chắc là muộn mới về."
Hải Lan cười nói: "Anh chỉ cần đừng uống nhiều là được, nhớ đó, rượu có thể loạn tính!" Cô ta tối hôm qua bị Trương Dương dày vò cho tới tận bây giờ vẫn chưa hồi phục lại.
Trương Dương cười ha ha, sau khi chào liền gọi điện thoại cho Đỗ Thiên Dã, hắn là định xin khất Đỗ Thiên Dã, buổi tối cùng tâm sự với Tần Thanh, nhưng Đỗ Thiên Dã đã an bài xong tiệc tối rồi, nghe Trương Dương nói có việc, Đỗ Thiên Dã lập tức ngắt lời hắn: "Thằng ôn cậu nghe rõ cho tôi, chuyện có lời bằng trời cũng phải hoãn lại, tối nay ở Ngư Mễ chi hương, Tô Tiểu Hồng đã an bài rồi, nghe nói cậu về, người ta ngay cả rượu ngon gia truyền cũng đã chuẩn bị tốt rồi, còn nữa, Vinh Bằng Phi cũng có mặt, hai vị thường ủy chúng tôi ra mặt, cậu dù chết cũng phải nể mặt chúng tôi, tự mình cân nhắc đi."
Trương Dương nghe gã nói như vậy, cũng biết không chối từ được, liền nói khẽ: "À... Thị trưởng Tần cũng ở đây, đi cùng được không?"
Đỗ Thiên Dã nghe thấy ba chữ thị trưởng Tần, đầu tiên là ngây ra một thoáng, rồi lập tức có phản ứng, thị trưởng Tần trong miệng Trương Dương nhất định là Tần Thanh rồi, trong thể chế Giang Thành rất nhiều người đều vụ tai tiếng tính cảm giữa Trương Dương và Tần Thanh, Đỗ Thiên Dã cười mắng: "Tôi tưởng cậu có chuyện quan trọng gì, thì ra là trọng sắc khinh bạn."
Trương Dương nói: "Tôi nói này, anh tốt xấu gì cũng là một bí thư thị ủy, nói chuyện sao không chú ý như vậy? chúng tôi là quan hệ đồng chí trong sạch, anh chỉ nói hưu nói vượn thôi, cẩn thận tôi tố cáo anh với Ủy ban kỷ luật đấy."
Đỗ Thiên Dã cười nói: "Ái chà, tố cáo tôi à? Thằng nhóc cậu quên rằng tôi trước đây chính là người của Trung kỉ ủy à, phía Ủy ban kỷ luật tôi còn quen hơi cậu nhiều. Tới nhanh lên, mời cả thị trưởng Tần đi cùng nữa, tôi vốn cũng định mời cô ta ăn cơm, hôm nay vừa khéo gặp mặt nhau luôn."
Trương Dương nói: "Anh đừng có nói lung tung đấy."
Đỗ Thiên Dã trách mắng: "Thằng ôn cậu khinh thường giác ngộ cách mạng của tôi như vậy à? Cậu cho rằng người trong thiên hạ ai cũng như cậu chắc?"