Trương Dương nói: Khoa học gia, không nhìn ra anh đúng là nghiê cẩn, nghe nói trên núi có sói cái, nhị ca anh nếu gặp thì không khéo sang năm ở đây có thêm mấy tiểu lang nhân đấy.
Cả đám người bật cười, Chu Hưng Quốc nói: Trương Dương, thằng nhóc cậu không cố kỵ chút đi, ở đây có nữ sĩ mà.
Trương Dương nói: Ba vị nữ sĩ, các cô cũng phải chú ý chút, đặc biệt là gặp nam nhân biết leo cây.
Chu Hưng Quốc nói: Cậu không biết leo cây ư?
Từ Kiến Cơ chỉ vào nhánh cây xa xa, nói: Chỗ đó có một con ưng, Trương Dương, cậu mau trèo lên đi. Câu này của hắn lại dẫn tới một trận cười.
Tiết Vĩ Đồng thở dài nói: Tôi coi như là nhìn ra rồi, ba người các anh không phải là người tốt, ngay cả chim cái cũng không bỏ qua!
Tiết Vĩ Đồng không phải nghe không hiểu những cố sự này, cô ta chỉ là có chút không hiểu, Trương Dương vì sao muốn kể những chuyện cười người lớn này? Trên đường về liền hỏi Trương Dương: Tam ca, Từ Mạc người ta là giảng viên đại học, anh ở trước mặt người ta kể những chuyện cười bỉ ổi như vậy, không hay đâu.
Trương Dương nói: Sao mà không hay? Em không nhìn ra cô ta nghe rất vui ư?
Tiết Vĩ Đồng nghĩ nghĩ, Từ Mạc vừa rồi quả thực cười rất vui vẻ.
Trương Dương nói: Mọi người đều câu nệ thì cuộc vui sẽ biến thành giả dối, vào những lúc như vậy cần phải có một người đứng ra hy sinh mình, điều tiết bầu không khí, con người anh nhân cách trước giờ không cao, anh nói chút chuyện thô bỉ là muốn giúp bọn họ nhanh chóng tới gần nhau hơn.
Tiết Vĩ Đồng nói: Anh xấu lắm, cứ dậy người ta lung tung.
Trương Dương mỉm cười nói: Đều đã trưởng thành rồi, người trưởng thành có ai mà không nghĩ tới những chuyện này.
Tiết Vĩ Đồng nghe thấy câu này, mặt bỗng nhiên nóng lên, cô ta vội vàng quay đầu đi. Lại nghe thấy Trương đại quan nhân đắc ý hát: Trăm ngàn dặm anh đi tìm em, nhưng em lại cứ không để ý tới anh...
Trương Dương lái xe rời khỏi kinh thành, khi đi qua Bình Tân thì nhận được điện thoại của Kiều Mộng Viện, Kiều Mộng Viện đã trở lại kinh thành trở lại kinh thành, Trương đại quan nhân lập tức có cảm giác âm soa dương thác, mình chân trước vừa đi, Kiều Mộng Viện chân sau lại về, thằng ôn này thậm chí có một loại xung động muốn quay về trở lại kinh thành.
Kiều Mộng Viện nói: Anh đi rồi à?
Trương Dương nói: Vừa tới Bình Tân, cô nếu không muốn tôi đi thì tôi hiện tại có thể quay lại.
Kiều Mộng Viện cười: Công tác quan trọng hơn, tôi cuối tuần sẽ tới Giang Thành, có thể sẽ giành thời gian qua Tân Hải.
Trương Dương nói: Đừng nói với tôi là có thể, cô nhất định phải tới, lâu như vậy rồi không gặp nhau, tôi có rất nhiều chuyện muốn nói với cô.
Kiều Mộng Viện nói: Nói đi, trong điện thoại cũng có thể nói được mà.
Trương Dương nói: Nói điện thoại không thể nào bằng được nói trực tiếp.
Kiều Mộng Viện không nhịn được liền bật cười: Không ngờ anh còn có nhiều điều kiện như vậy, không nói chuyện nữa, anh chuyên tâm lái xe đi.
Tuy rằng không gặp được Kiều Mộng Viện, nhưng từ trong giọng nói vui vẻ của cô ta đã có thể nghe ra, tâm tình của cô ta đã có chuyển biến tốt, Trương Dương đối với điều này cũng có chút vui mừng, hắn cười nói: Cô hứa với tôi là nhất định phải tới nhé, tôi chuyên tâm lái xe đây, nếu không tôi hiện tại đã quay lại kinh thành tìm cô rồi.
Kiều Mộng Viện nói: Anh sao đột nhiên trở nên phiền hà thế, được rồi, tôi đáp ứng anh!
Trương đại quan nhân lúc này mới cười ha ha gác máy, khi nữ nhân nói anh phiền, cũng không có nghĩa là chán ghét anh thật, thường thường đều là nói ngược, ví dụ như nữ nhân nói anh xấu, nói anh đáng ghét, từ ngữ này cũng đại biểu cho ý nghĩa bất đồng.
Trương đại quan nhân sau khi trở lại Tân Hải lập tức bắt tay vào làm công tác di dời khu khai phá, trả lại đất cho không phải là một chuyện quá phức tạp, nhưng khi đàm phán với hai xí nghiệp ở khu khai phá thì lại gặp một số phiền toái.
Quy mô của hai xí nghiệp này cũng cũng không lớn, từ sau khi vào khu khai phá, hiệu quả và lợi ích cũng thủy chung không tốt, trong đó phiền toái nhất là nhà máy chế phẩm sinh vật biển Alpha, nói là xí nghiệp hùn vốn Trung Pháp, nhưng trên thực tế phía Phép cũng là người Hoa, tên là Lý Thị Minh, tên tiếng pháp là Liddell, hắn trước sau tộng cầu đầu tư hơn năm trăm vạn vào xí nghiệp này, có điều xí nghiệp sản xuất kinh doanh không tốt, từ khi xây xong đến giờ vẫn ở trong tình trạng thua lỗ, Nếu không có chuyện di dời này, Liddell cũng đã sớm chuẩn bị rút vốn, nhưng nghe nói Tân Hải muốn di dời nhà xưởng của khiến bọn họ, thằng ôn này lập tức tinh thần tỉnh táo, chẳng những không chuẩn bị đi, hơn nữa còn như sư tử há miệng, đòi tám ngàn vạn, yêu cầu phía Tân Hải bồi thường tám ngàn vạn xong hắn mới bằng lòng đi. Lý do là di dời sẽ tạo thành tổn thất kinh tế lớn đối với xí nghiệp của hắn, huyền lí đã phái ra nhiều nhân viên tới nói chuyện với hắn, nhưng thằng ôn này là hòn đá trong nhà xí vừa cứng lại vừa thối, nói gì cũng không nghe, chỉ một mực nói không, đến cuuối cùng, huyện trưởng Hứa Song Kì vỗ bàn định án, đề xuất bồi thường hắn năm trăm vạn, nhưng Liddell nói rằng thấp hơn tám ngàn vạn thì miễn bàn.
Thái độ của Liddell hiển nhiên ảnh hưởng đến xí nghiệp còn lại, xí nghiệp đó cũng yêu cầu huyền lí bồi thường năm trăm ngàn.
Trương Dương trở lại Tân Hải, cuộc họi thường ủy đầu tiên cũng tiến hành quanh chuyện này.
Huyện trưởng Hứa Song Kì kể lại chuyện này một lượt, y thở dài nói: Tóm lại chuyện này rất phiền toái, hiện tại tình tự đối kháng của xí nghiệp khu khai phá rất nghiêm trọng, bọn họ cho rằng lúc trước là chúng ta nói ngon nói ngọt chiêu thương họ tới đây, nhưng hiện tại đã đầu tư rồi chúng ta lại muốn đuổi họ đi, trên đạo lý cũng khó ăn khó nói.
Trương Dương nói: Ai muốn đuổi họ? Tôi là yêu cậu họ chọn chỗ khác, trước khi phương tiện đồng bộ của khu khai phá hoàn thành, sẽ không cho bọn họ vào trước, trên cơ bản là vô phùng đối tiếp, đối với sản xuất kinh doanh của bọn họ không tạo thành ảnh hưởng quá lớn, cái này cũng đã qua cân nhắc quy hoạch chỉnh thể, các anh đã giải thích rõ chuyện này chưa?
Phó huyện trưởng Thường vụ Đổng Ngọc Vũ nói: Bí thư Trương, tôi nói cả rồi, nhưng người ta cũng chỉ nói hai chữ - không! Trừ phi chúng ta dùng tiền mặt bồi thường.
Trương Dương nói: Không phải nói cho bọn họ ưu đãi trên chính sách ư?
Đổng Ngọc Vũ nói: Hai xí nghiệp này tình huống kinh doanh đều rất kém, nói thật, không không có chuyện di dời, không bao lâu nữa chính bọn họ cũng phải rút vốn bỏ chạy, nhưng hiện tại có chuyện này, bọn họ liền nắm lấy cơ hội, chẳng những muốn lấy lại tổn thất trước đây, còn nhân cơ hội kiếm một mớ, ví dụ như Alpha bọn họ mở miệng ra đòi tám ngàn vạn, hơn nữa quyết không nhượng bộ.
Trương đại quan nhân trợn trừng mở trừng hai mắt, như hung thần ác sát nói: Tám ngàn vạn, trong ngân hàng có, bảo họ đi cướp đi.
Tất cả thường ủy đều không nói gì, Trương Dương nhìn thấy hiện trường lâm vào trầm mặc, không nhịn được nói: các anh lên tiếng đi chứ, nói là hợp mưu hợp sức, giúp nghĩ chủ ý đi.
Hứa Song Kì nói: Tôi không nghĩ ra chủ ý gì, nhà máy vắc xin sinh vật Alpha là liên doanh Trung-PHáp, nếu chuyện này xử lý không tốt sẽ sinh ra ảnh hưởng quốc tế, tôi cuối cùng cũng không thể phái người tới cưỡng chế hắn di dời được.
Đổng Ngọc Vũ nói: Thật ra Lý Thị Minh này cũng là người Trung Quốc, có điều hắn hiện tại có quốc tịch Pháp, cho nên chuyện này mới thành khó khăn.
Trương Dương nói: Quốc tịch Pháp thì sao? Còn tưởng như lúc liên quân tám nước à, tôi không tin lại tà như vậy, hắn nếu không bàn thì bảo hắn cút khỏi đó đi!
Mọi người lại im lặng, những lời này cũng chỉ có vị bí thư huyện ủy này mới dám nói.
Trương Dương chuyển đề tài: Tôi lần này tới kinh thành học tập, thuận tiện lo chuyện chúng ta bỏ huyện lập thành phố, sắp tới quốc vụ viện sẽ phái chuyên viên tới khảo sát, để ứng đối với khảo sát của thượng cấp, cũng là để chỉnh đốn diện mạo thành thị Tân Hải, tôi quyết định tiến hành chỉnh đốn toàn diện bộ mặt thành phố trong một tháng.
Hứa Song Kì nói: Bí thư Trương, chúng ta không phải vừa mới chỉnh đốn rồi ư, sao lại chỉnh đốn nữa.
Trương Dương nói: Chỉ cần tôi ở Tân Hải, nhìn thấy chỗ nào bất hợp lí thì sẽ chỉnh đốn, chỉnh đốn đến khi hợp lý mới thôi.
Hứa Song Kì nói: Nhưng chỉ có bề ngoài thì không giải quyết được vấn đề chân chính của Tân Hải. Y đã không thể nhịn được nữa rồi, trước mặt nhiều thường ủy như vậy công nhiên đối nghịch với Trương Dương.
Nói: Huyện trưởng Hứa, vậy anh nói cho tôi biết vấn đề chân chính của Tân Hải là gì?
Hứa Song Kì bị hắn hỏi cho nghẹn lời, giật giật không nói gì.
Trương Dương nói: Muốn thay đổi diện mạo của một thành thị lạc hậu, không phải ngày một ngày hai có thể hoàn thành, băng dày ba thước, Tân Hải hiện tại có bộ dạng gì, thì là vấn đề trường kỳ tích lũy lại, tôi không muốn truy cứu trách nhiệm của ai, tôi chỉ muốn làm từ bây giờ, làm từ chúng ta, để Tân Hải ở trên tay chúng ta một lần nữa tỏa ra sánh sáng thuộc vè nó.
Trương đại quan nhân nói xong, những lời mà hắn tự cho rằng là hùng hồn không ngờ không có ai ủng hộ, ánh mắt của Trương Dương không khỏi dừng trên người Đổng Ngọc Vũ, Đổng Ngọc Vũ minh bạch đây là lúc phải vỗ tay, mình phải dẫn đầu, thằng ôn này vội vàng vỗ tay, Đổng Ngọc Vũ vừa vỗ tay, những người khác cũng vỗ tay theo, huyện trưởng Hứa Song Kì tuy rằng vỗ vài cái, nhưng thằng cha này không xấu lực, hai tay căn bản chả chạm vào nhau.