Tống Hoài Minh có chút tiếc hận nói: Nếu cô ta khăng khăng vứt bỏ thì thật sự là rất đáng tiếc.
Lương Thiên Chính nói: Tôi không thể không chuẩn bị cho phát triển về sau của nội thành mới.
Tống Hoài Minh nói: Có phải đã có nhân tuyển thích hợp hay không?
Lương Thiên Chính cười khổ lắc đầu: Chưa có, vẫn đang xem xét, có điều...
Tống Hoài Minh nhìn ra sự do dự của y, mỉm cười nói: Có suy nghĩa gì thì anh cứ nói thẳng.
Lương Thiên Chính nói: Tôi cũng cảm thấy Trương Dương không tồi, hắn là người khai thác trong xây dựng nội thành mới, vô cùng quen thuộc với nghiệp vụ bên này. Nếu có thể để hắn tới tiếp nhiệm công tác của Tần Thanh thì không thể tốt hơn. Trong lòng Lương Thiên Chính quả thực nghĩ như vậy, nhưng hiện tại mà nói thì không có nhân tuyển thích hợp hơn Trương Dương.
Tống Hoài Minh lắc đầu nói: Hắn không được, mới tới Tân Hải không được bao lâu, bên kia cũng đang là lúc hết sức cần người, hơn nữa kinh nghiệm quản lý của hắn vẫn chưa được, cần phải rèn luyện thêm một đoạn thời gian ở cơ sở.
Lương Thiên Chính cười nói: Tôi cũng chỉ nói vậy thôi.
Tống Hoài Minh nói: Vẫn phải làm công tác tư tưởng với Tần Thanh, hy vọng cô ta có thể thay đổi chủ ý, bồi dưỡng một cán bộ trẻ tuổi ưu tú rất không dễ dàng, vẫn phải tận lực giữ lại.
Sự giữ lại của Lương Thiên Chính đối với Tần Thanh là khá thành khẩn, trên đường trở về, y bảo lái xe trực tiếp đưa tới bộ chỉ huy xây dựng nội thành mới.
Tần Thanh căn bản không ngờ tới Lương Thiên Chính đột nhiên tới chơi, cô ta đang nghỉ ngơi trong văn phòng, phản ứng có thai của cô ta rất nặng, Trương Dương vốn đã kê một toa thuốc đông y để giảm bớt phản ứng cho cô ta, nhưng Tần Thanh kiên trì không uống, bởi vì cô ta lo lắng dược vật sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với thai nhi, tuy rằng cô ta tin y thuật của Trương Dương, nhưng hiện tại là chuyện liên quan đến con mình, Tần Thanh trở nên rất cẩn thận. Từ chức là sự lựa chọn mà cô ta không thể không làm ra, Tần Thanh xét đến cùng vẫn là một nữ nhân, cô ta cuối cùng trong sự nghiệp và tình cảm đã lựa chọn cái trước.
Nhìn thấy Lương Thiên Chính tới, Tần Thanh lập tức liền đoán được mục đích của hắn, mỉm cười mời Lương Thiên Chính vào: Bí thư Lương, ngài tới đây làm gì? Có chuyện gì thì gọi tôi tới là được mà.
Lương Thiên Chính cười nói: Đi ngang qua tiện thể qua chơi. Y ngồi xuống sô pha.
Tần Thanh tự mình đi phá chén trà cho y.
Lương Thiên Chính tiếp lấy chén trà rồi đặt trên bàn trà, nói khẽ: Tiểu Tần, xây dựng nội thành mới vẫn thuận lợi chứ?
Tần Thanh gật đầu nói: Tất cả đều vô cùng thuận lợi, công trình xây dựng đều dựa theo kế hoạch đã đề ra mà tiến hành vững bước, theo dự tính của vẫn thì xây dựng công trình cơ sở có thể xong sớm.
Lương Thiên Chính khen ngợi: Rất tốt!Y nói xong, ánh mắt nhìn lên bản đồ quy hoạch nội thành mới, hai mắt híp lại, vẻ mặt lộ ra có chút bối rối: Tiểu Tần, xây dựng nội thành mới đang tiến hành trong khí thế hừng hực, cô từ chức vào lúc này khiến tôi thật sự có chút trở tay không kịp.
Tần Thanh nói: Bí thư Lương, thật ra tôi sớm đã có ý định từ chức rồi, trong quá trình công tác thực tế tôi phát hiện bản thân còn có rất nhiều chỗ thiếu xót, tôi muốn nghỉ ngơi một đoạn thời gian, học tập thêm một chút.
Lương Thiên Chính nói: Cho dù có ý nghĩ như vậy thì cũng không cần thiết phải từ chức! Tổ chức có thể an bài cho cô đi học tập đào tạo sâu.
Tần Thanh tất nhiên không thể nói ra rằng mình đã mang thai, cô ta mỉm cười nói: Bí thư Lương, không giấu gì ngài, tôi cũng không hài lòng với trạng thái trước mắt của mình, tôi muốn thay đổi cách sống, hơn nữa áp lực phải chịu trong quan trường thật sự là quá lớn, tôi lo lắng mình cứ tiếp tục như vậy thì chỉ sợ có một ngày tinh thần của tôi sẽ sụp đổ mất.
Lương Thiên Chính thở dài: Tiểu Tần, cô ra đi vào thời điểm mấu chốt này, quả thực cho tôi một nan đề.
Xin lỗi!
Lương Thiên Chính lắc đầu nói: Chẳng những tôi muốn giữ cô lại, lãnh đạo tỉnh lý cũng đều tiếc cô, tiểu Tần, cô trẻ tuổi như vậy, tương lai của cô còn có khả năng vô hạn, vứt bỏ vào lúc này là điều mọi người đều không ngờ.
Tần Thanh nói: Không phải vứt bỏ, mà là muốn thay đổi cách sống.
Lương Thiên Chính nói: Cô muốn đi, Thường Lăng Phong cũng muốn đi, hai người là chỉ huy nòng cốt trong xây dựng nội thành mới, trong nhất thời bảo tôi đi đâu tìm nhân tuyển thích hợp để thay thế hai người đây?
Tần Thanh nói: Bí thư Lương, tôi đã viết một bản kiến nghị công tác, đưa ra một số đề nghị cho công tác về sau của nội thành mới, nếu có thể thì ngài không ngại cân nhắc một chút, tôi sẽ tạm rời cương vị công tác vào cuối tháng sáu, trong khoảng thời gian này tôi sẽ hoàn thành giao nhận công tác trong tay, về phần đồng chí Thường Lăng Phong thì anh ta đã đáp ứng cuối năm mới đi.
Lương Thiên Chính minh bạch Tần Thanh đã quyết ý đi, mình có nói mấy cũng không có tác dụng, y gật đầu nói: Được rồi, tiểu Tần, cô đã lựa chọn rồi thì tôi tất nhiên không tiện ngăn cản, nhưng tôi vẫn cảm thấy tiếc cho cô, cô lăn lộn trong thể chế nhiều năm như vậy mới có được thành tựu hôm nay, vứt bỏ như vậy thật sự là rất đáng tiếc.
Tần Thanh thì không cảm thấy tiếc, đối với tương lai của mình, cô ta đã bình tĩnh phân tích rồi, cô ta yêu Trương Dương, vì hắn, cô ta cam nguyện hy sinh, giữa hai người phải có một người từ bỏ sự nghiệp, Tần Thanh quyết định trở thành người đó.
Trương đại quan nhân vẫn cũng không muốn để Tần Thanh mang thai sớm như vậy, nhưng nếu đã có thì phải hoan nghênh hai tay, buổi trưa Trương Dương cùng Tần Thanh tới quán cơm ở thành Đông Giang, canh gà mái nơi này đặc biệt ngon, Trương đại quan nhân cũng đặc biệt đưa cô ta tới đây để bồi bổ dinh dưỡng.
Tần Thanh kể lại chuyện Lương Thiên Chính buổi sáng tìm cô ta nói chuyện.
Trương Dương : Y nói đúng, em hiện tại từ bỏ quả thực có chút đáng tiếc.
Tần Thanh liếc hắn một cái: Cái nào quan trọng hơn?
Trương Dương bật cười.
Tần Thanh nhấc chân đá vào đùi hắn một cái: Hỏi anh đó?
Trương đại quan nhân nói khẽ: Đương nhiên là hai mẹ con em.
Mặt Tần Thanh hơi đỏ lên, nói khẽ: Thật ra em cũng muốn cố thêm một đoạn thời gian, dù sao nửa đường vứt bỏ công tác thì thật sự là có chút vô trách nhiệm, nhưng em lại lo lắng bị người khác nhìn ra manh mối, mang đến ảnh hưởng không tốt, cho nên... Mới không thể không đề xuất từ chức vào lúc này.
Trương Dương nói: Không sao, từ thì từ, không cần cân nhắc nhiều làm gì, tiểu Yêu đã giúp em an bài chuyện tới châu Âu rồi, chờ sau khi hoàn thành giao nhận công tác ở đây thì em có thể đi được rồi.
Tần Thanh gật đầu, có chút xấu hổ nói: Em cũng không biết đối mặt với cô ta như thế nào...
Trương đại quan nhân cười thầm trong lòng, cho tới bây giờ Tần Thanh vẫn chưa biết An Ngữ Thần đã sinh con trai cho hắn, nghĩ thầm đến lúc đó em sẽ biết thôi.
Tần Thanh nhìn thấy Trương Dương không trả lời thì nói khẽ: Anh sao không nói gì.
Trương Dương nói: Thanh, còn nhớ chuyện lúc trước anh nói với em không?
Tần Thanh nói: Chuyện gì?
Anh là người cổ đại...
Tần Thanh thở dài: Anh nhàm chán quá đi!
Trương đại quan nhân chỉ đành cười khổ, hắn đã vài lần thử nói ra chân tướng sự thật với Tần Thanh, nhưng hiện tại xem ra khi mình nói thật thì căn bản sẽ không có ai tin. Vì thế thằng cha này lại nói: Anh thực sự không phải là người cổ đại!
Tần Thanh bật cười khanh khách: Anh có bệnh à!
Trương đại quan nhân cũng không có bệnh gì, trong khoảng thời gian này, biểu hiện của hắn giống như là một nhà tư tưởng, thường thường lâm vào trầm tư, hắn bắt đầu cân nhắc nên an bài tình cảm và hôn nhân của mình như thế nào, làm sao bình hành giữa quan niệm hôn nhân cổ đại va đạo đức xã hội hiện đại, hắn bắt đầu cân nhắc tới sĩ đồ của mình sẽ đi đến bước nào? Có phải Bắc Cảng sẽ là điểm cuối trong sĩ đồ của hắn hay không, quá nhiều chuyện dồn nén trong đầu hắn, có lẽ giải quyết vấn đề trước mắt mới là thực tế nhất.
Trong thời gian ở Đông Giang, Trương Dương giành thời gian tới trường đảng tỉnh, hắn vẫn đang là nghiên cứu sinh trong chương trình học, Trương đại quan nhân cũng chỉ là đi qua chơi thôi, chủ nhiệm giáo vụ Trương Lập Lan vô cùng chiếu cố hắn tất nhiên là vì hắn nắm được chứng cớ cô ta và Ngô Minh yêu đương vụng trộm, có điều Trương Dương chưa bao giờ định dùng con bài này, Trương Lập Lan cũng ý thức được Trương Dương vĩnh viễn sẽ không vạch trần bí mật này, khi đối mặt Trương Dương cũng thản nhiên hơn trước kia.
Trương Dương nói chuyện với Trương Lập Lan trong văn phòng, khi rời khỏi văn phòng thì ở bên ngoài gặp thư ký Chung Bồi Nguyên của Tống Hoài Minh, Chung Bồi Nguyên gần đây cũng đang học ở trường đảng tỉnh, nhìn thấy Trương Dương, Chung Bồi Nguyên cười cười chào: Bí thư Trương, khéo vậy?
Trương Dương cười nói: Tôi trước giờ đều là của ban nghiên cứu sinh trường đảng mà, tới đây báo cáo tình huống học tập một chút.
Chung Bồi Nguyên nói: Tôi gần đây cũng tham gia một khóa huấn luyện ngắn hạn, công tác bận quá, muốn tranh thủ cơ hội học tập cũng không dễ dàng gì.
Trương Dương nói: Cùng nhau ăn cơm nhé.
Chung Bồi Nguyên nói: Bí thư Tống và thính trưởng Vinh đang ăn cơm với nhau, bảo tôi tới ăn cùng. Hắn chủ động mời: Bí thư Trương đi cùng luôn nhé.
Trương Dương cười nói: Cao tầng Các anh ăn cơm tôi đi cùng làm gì.