Cô ta lại lấy ra mấy tấm ảnh, sau khi lần trước thăm dò địa động với Trương Dương, Trần Tuyết về sau lại tới đó một mình, phát hiện ở một vách đá khắc đầy ký tự, vàchụp ảnh lưu lại.
Trần Tuyết nói: Dựa theo thứ mà Kim Diến Mậu lưu lại, đem ký tự sắp xếp lại, sau cùng có được một thiên văn tự này. Cô ta đưa thiên văn tự được viết xuống sau khi mình phá giải cho Trương Dương.
Trương Dương nhìn vào, hắn vốn cho rằng bên trên chắc là tinh yếu của âm sát tu la chưởng và thê phong khổ vũ kiếm yếu, nhưng nhìn thấy văn tự bên trên, lại phát hiện thứ được ghi bên trên không ngờ là bảo điển võ lâm tối thượng đại thừa quyết, thời đại hiện giờ sớm đã không biết đại thừa quyết là vật gì, thật ra lúc ở triều Đại Tùy, thiên bảo điển võ lâm tối thượng này nghe nói cũng đã thất truyền, tục truyền đại thừa quyết là nội công tâm pháp tinh diệu nhất trên đời, sau khi nắm giữ được đại thừa quyết, tu luuyện bất kỳ loại võ công nào cũng đều là hạ bút thành văn, dễ dàng nắm bắt. Đại thừa quyết về sau biến mất khỏi thế gian không phải bởi vì bị hủy bởi tranh đoạt giết chóc, mà là nghe đồn cao thủ tu luyện đại thừa quyết đều đắc đạo thành tiên, cuối cùng một vị cao thủ luyện thành đại thừa quyết không muốn bộ bí tịch này tồn tại trên nhân thế nên mang theo đại thừa quyết phi thăng mà đi.
Trương đại quan nhân đương nhiên không tin vào những lời đồn như vậy, có điều hắn xem lướt qua đại thừa quyết một lần, quả thực là một bộ nội công tâm pháp vô cùng ảo diệu.
Nội công của Trần Tuyết cũng rất có căn cơ, cô ta tất nhiên có thể nhìn ra quyển này là phương pháp tu luyện nội công, nói khẽ: Khẩu quyết nội công này rất lợi hại à?
Trương Dương gật đầu: Nghe đòn sau khi luyện thành có thể đắc đạo thành tiên!
Trần Tuyết lạnh lùng cười nói: Trên đời này thật sự có tiên nhân ư?
Trương Dương nói: Kim Diến Mậu tuy rằng có được quyển nội công này, nhưng chắc vẫn chưa kịp tu luyện, bằng không hắn cũng sẽ không chết dưới sự vây công của mấy cao thủ.
Trần Tuyết nhẹ giọng thở dài: Hùng bá thiên hạ thì sao chứ? Vô địch trên đời thì sao chứ? Kết quả vẫn không phải rồi cũng trở về với cát bụi ư! Với tính tình của cô ta nói ra những lời xuất thế như vậy cũng không phải là bất ngờ.
Trương Dương nói: Tuy rằng sớm muộn gì cũng phải chết, nhưng nhân sinh một khi đã hữu hạn như vậy, vì sao không ở trong thời gian hữu hạn này tìm kiếm khoái hoạt lớn nhất?
Trần Tuyết hỏi ngược lại: Theo ý anh, cái gì mới là khoái hoạt lớn nhất?
Trương Dương nói: Làm chuyện mà mình muốn làm, yêu người mà mình yêu!
Trần Tuyết nói: Anh sống ở trên đời này đơn giản là vì tham dục, nếu ông trời cho anh cơ hội được sống một lần nữa, anh sẽ không nói như vậy đâu!
Trương Dương nói: Sai rồi, cho dù cho tôi sống thêm một lần nữa thì cũng sẽ vẫn nghĩ như vậy, vẫn làm như vậy thôi, là người ai mà không có dục vọng chứ, lấy cô làm ví dụ, cô có thể không thích tiền tài tình cảm, nhưng cô nhất định cũng có kỳ vọng ở một phương diện nào đó, mà cái đó cũng chính là dục!
Trần Tuyết nhíu mày nói: Tôi không biện luận đạo lý với anh!
Trương Dương cười nói: Đó là bởi vì cô nói không lại tôi, cô vẫn luôn đối mặt với cuộc sống một cách tiêu cực, còn tôi thì là một thanh niên đầy hứa hẹn luôn hướng về phía trước.
Trần Tuyết nói: Mục đích anh hướng về phía trước là cái gì? Trưởng phòng, thính trưởng, bộ trưởng, một đường lên chức ư? Một ngày nào đó anh gặp phải hiện thực phía trước không đường, khi đó anh sẽ phát hiện, mình vẫn là một người bình thường, sớm muộn gì cũng phải chết.
Trương Dương nói: Cái mà tôi hưởng thụ chỉ là một quá trình lịch lãm, lúc trước quan trường đối với tôi mà nói là một nơi đầy mới mẻ, tôi muốn dấn thân vào đó để tìm hiểu.
Hiện tại thì sao? Đã chán chưa? Đối với anh mà nói có phải tất cả mọi chuyện đều như nhau hay không? Bao gồm cả tình cảm?
Trương Dương lắc đầu: Khác nhau chứ, quan trường tôi có thể rời khỏi được, nhưng có một số người thì tôi không thể vứt bỏ được, tôi đối với quan trường có trách nhiệm có trách nhiệm, nhưng tôi đối với những người quan tâm tôi, trân trọng tôi thì phải gánh vác trách nhiệm.
Trần Tuyết nói: Anh đang nói cho tôi biết anh là người rất có trách nhiệm ư?
Trương Dương nói: cũng bình thường thôi, tạm chấp nhận được! Hắn dưa quyển đại thừa quyết đó cho Trần Tuyết, Trần Tuyết nói: Anh cầm đi, tôi đối với võ công vốn không có hứng thú quá lớn.
Trương Dương nói: Cô tuy rằng không có hứng thú, nhưng nội công mà cô đang tu luyện là tinh thuần nhất, hơn nữa ngộ tính của cô rất cao, tu vi nội công trước mắt đã rất sâu rồi.
Trần Tuyết nói: Thì sao chứ? Ở trước mặt cô chị gái nuôi của anh thì cũng chỉ có nước chịu đòn thôi.
Trương Dương nói: Trần Tuyết, tôi muốn cầu cô một chuyện.
Trần Tuyết nói: Trước tiên nói là chuyện gì đi đã.
Trương Dương nói: Cuối năm nếu cô có thời gian, có thể bớt chút thời gian theo tôi tới Tây Tạng một chuyến hay không?
Trần Tuyết hơi ngẩn ra, cô ta kinh ngạc nói: Vì sao?
Cô đừng hiểu lầm, tôi không phải có ý đồ gì với cô đâu, mà muốn nhờ cô cùng tôi cứu một người.
Trần Tuyết nói: Người nào? Trương Dương cười nói: Một người bạn, cô gặp rồi sẽ biết. Thật ra Trương Dương muốn nhờ Trần Tuyết đi cứu An Ngữ Thần, dựa theo ngày mang thai của An Ngữ Thần, cuối năm khi cô ta tiến vào giai đoạn mang thai cuối, sự liên hệ của kinh mạch giữa cơ thể mẹ và thai nhi đã thành thục, chính là thời cơ tốt nhất để giúp cô ta nặn lại kinh mạch trong cơ thể, nội lực của Trương Dương hiện giờ tuy rằng đã khôi phục, thậm chí còn hơn cả xưa, nhưng một mình nặn lại kinh mạch, sẽ hao tổn quá lớn, hắn không thể cam đoan nội lực của mình có thể độc lập hoàn thành, nội công mà Trần Tuyết tu tập tinh thuần đến cực điểm, hơn nữa thiên về chữa thương, không có tính công kích nhất định như nội lực khác, trong mắt Trương Dương, chỉ có Trần Tuyết giúp đỡ là thích hợp nhất, cho nên hắn mới có thể đề xuất yêu cầu như vậy. Trần Tuyết không tiếp tục truy hỏi, gật đầu nói: Chỉ cần anh không phải đi làm chuyện xấu thì tôi giúp anh! Quan hệ giữa cô ta và Trương Dương rất kỳ quái, tuy rằng giữa hai người chưa bao giờ thổ lộ bất kỳ tình yêu nào, có điều hai người khá hiểu nhau, phải nói là Trần Tuyết hiểu Trương Dương hơn một chút. Bản đại thừa quyết này đối với Trương Dương mà nói có thể tính là một thu hoạch bất ngờ, tuy rằng chỉ xem sơ qua, nhưng Trương đại quan nhân đã cảm thấy sự biến hóa tinh diệu trong đó hơn xa tưởng tượng của hắn, chẳng trách được người trong võ lâm tôn sùng là chí bảo, hắn tin rằng chỉ cần mình tu luyện cần cù, đại thừa quyết đối với hắn sẽ giúp sức cực lớn, võ công đã trì trệ không tiến rất lâu có lẽ trên cơ sở của đại thừa quyết sẽ thực hiện một lần nhảy vọt. Khi tái khám cho Lý Ngân Nhật, thái độ đối đãi của vị tướng lãnh cao cấp của Bắc Triều Tiên này đối với Trương Dương cực kỳ khiêm cung, dùng một lượt dược vật mà Trương Dương kê, Lý Ngân Nhật cảm thấy tình trạng sức khỏe đã tốt hơn nhiều, sức khỏe có chuyển biến tốt khiến y một lần nữa dấy lên hy vọng với sinh mệnh, Trương Dương sau khi bắt mạch cho y, Lý Ngân Nhật nói: Trương tiên sinh, thuốc mà cậu kê cho tôi rất linh, tình trạng tinh thần của tôi hai ngày nay đã tốt hơn rất nhiều.
Trương Dương lấy giấy bút ra, kê một phương thuốc cho y, mỉm cười nói: Thật ra ông chỉ cần điều dưỡng thích đáng, sức khỏe vẫn có hi vọng khôi phục.
Lý Ngân Nhật nói: Theo chủ nhiệm Trương, tôi còn bao nhiêu thời gian nữa?
Trương Dương đối đãi với vị tướng quân Bắc Triều Tiên này cũng không khách khí: Sống chết có số, giàu sang ở trời, tôi không phải là thầy bói, tôi ngay cả mình sống tới ngày nào còn không biết, làm sao mà tính được chuyện của tướng quân?
Lý Ngân Nhật bật cười ha ha, tâm tình của y hôm nay rất tốt.
Trương Dương viết xong phương thuốc đưa cho y, hôm nay Kiều lão không đi cùng hắn, chỉ phái một gã cảnh vệ tên là Tông Thịnh đi cùng, dựa theo kế hoạch, Trương Dương sau khi tái khám cho Lý Ngân Nhật sẽ lập tức rời phòng.
Nhưng Lý Ngân Nhật để biểu đạt sự cảm tạ đối với Trương Dương, thế nào cũng phải mời Trương Dương lưu lại ăn cơm, Trương Dương thấy thế cũng không tiện chối từ, nên quyết định lưu lại.
Lý Ngân Nhật kính Trương Dương làm thượng khách, trước khi ăn cơm, y tự mình dẫn Trương Dương tới thư phòng của y, xem một số bức ảnh của y năm đó ở Trung Quốc, trong đó có cả ảnh chụp chung của y với người lãnh đạo các đời của quốc nội. Lý Ngân Nhật giới thiệu lai lịch của ảnh cho Trương Dương, không khỏi cảm thán nói cảm thán nói: Già rồi, bất tri bất giác tôi đã từ một thiếu niên tóc xanh năm đó biến thành một lão già đầu bạc rồi.
Trương Dương khen y một câu: Hổ lão hùng phong vẫn còn, ngài chỉ cần điều dưỡng thích đáng, rất nhanh sẽ khôi phục phong mạo ngày xưa.
Lý Ngân Nhật nhân cơ hội thỉnh giáo: Phương diện chuyện phòng the có phải kiêng hoàn toàn hay không? Một người bất kể địa vị cao cỡ nào, biểu hiện bên ngoài như thế nào, nhưng ở trước mặt bác sĩ hắn vẫn chỉ là một bệnh nhân, Lý Ngân Nhật cũng không ngoại lệ.
Trương Dương gật đầu nói: Nhất định phải bỏ hẳn, tôi tin vào nghị lực của tướng quân. Khi lời này Trương đại quan nhân không khỏi buồn cười, ấn tượng bình thường của Lý Ngân Nhật đối với bên ngoài là đạo mạo nghiêm túc, nhưng không ngờ trên thực tế là một lão dâm côn.
Lý Ngân Nhật thở dài.
Trương Dương mỉm cười nói: Thật ra niệm Phật là một lựa chọn không tồi, tướng quân mỗi ngày bớt chút thời gian chép mấy lần kinh Phật, tụng vài câu phật hiệu, chắc hẳn tinh lực sẽ không bận tâm quá nhiều tới phương diện này nữa.
Cửa phòng vang lên tiếng gõ khe khẽ, một mỹ nữ thanh lệ hơn hai mươi tuổi bước vào, cô ta mặc quân phục Bắc Triều Tiên, quần áo mộc mạc, nhưng thân quân trang mộc mạc này không hề che giấu được vẻ xinh đẹp của cô ta, cô ta tên là Lý Uyển Cơ, là hộ sĩ chuyên trách của Lý Ngân Nhật, đồng thời cũng kiêm nhiệm công tác phiên dịch.