Tần Thanh lấy hành lý của mình, đi ra cửa sân bay đã thấy Trương Dương đang đứng, tay cầm một bó hoa lớn, theo lý thuyết mà nói, tặng hoa cũng không có là gì, bất quá thằng nhãi này cư nhiên lại ôm một bó hoa hồng, vẻ mặt tươi cười hết sức vô tư. Hắn cứ chằm chằm nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp đang đỏ lên của Tần Thanh, đưa bó hoa lên nói: “Ta đại biểu cho toàn thể nhân viên công tác văn phòng huyện Xuân Dương xin hoan nghênh Tần chủ tịch tới Bắc Kinh!”
Xung quanh không hề ít ánh mắt hướng lại nhìn, rất ít người không hiểu ý nghĩa của việc một nam nhân đưa hoa hồng cho một nữ nhân nghĩa là thế nào. Tần Thanh đương nhiên cũng hiểu điều đó, cho nên cho ra một kết luận thằng nhãi này thực sự là đáng ghét, cư nhiên lấy việc công chồng vào việc tư, hắn tặng hoa rõ ràng ám chỉ cái gì. Tặng hoa cho lãnh đạo thì rất bình thường, nhưng tặng hoa hồng cho lãnh đạo nữ thì chỉ duy nhất mình hắn.
Trương Dương ân cần nhận lấy hành lý của Tần Thanh, ngày hôm nay Tần Thanh không có đi guốc cao, đứng cạnh Trương Dương thấp hơn không ít, thằng nhãi này ngẩng đầu ưỡn ngực kiếm được không ít lợi thế. Văn phòng huyện Xuân Dương cách đó không có xa, đem hành lý đặt ở sau cốp xa xong, hắn chui vào ghế sau ngồi cạnh Tần Thanh. Nhìn kĩ khuôn mặt Tần Thanh một chút sau đó thấp giọng cười nói: “Ngươi lại gầy đi rồi, công tác cũng nên để ý tới sức khỏe của mình!”
Tần Thanh trong lòng ấm áp, mặc dù tiểu tử này rõ ràng chưa đủ tư cách để nói ra những lời này, nhưng nàng không tự chủ được bị hắn làm cho cảm thấy thoải mái. Mùi hoa hồng nhàn nhạt trong xe khiến cho không khí trở nên ấm áp và lãng mạn, ánh mắt Tần Thanh tự nhiên nhu hòa đi rất nhiều, rời xa chính đàn Xuân Dương, rốt cuộc thần kinh luôn phỉa thắt chặt của nàng cũng được lới lỏng ra. Đoàn xe của văn phòng Giang Thành chạy phía trước, Trương Dương đối với mấy chiếc xe đó không xa lạ gì, ánh mắt hắn nhìn theo, thấp giọng hỏi Tần Thanh: “Hôm nay là đại nhân vật nào tới mà toàn bộ văn phòng Giang Thành lại xuất động vậy?”
Tần Thanh cười nói: “Là Hồng bí thư. Nghĩ không ra ngươi ở Bắc Kinh không lâu, mà nhìn nhận vấn đề cũng nhiều tiến bộ đó nhỉ.”
Trương Dương cười nói: “Chủ nhiệm văn phòng Giang Thành Lưu Chí Vũ là một trong những người có năng lực rất tốt ở Bình Hải. Nghe nói người này mánh khóe thông thiên, các cán bộ trong trung ương từ các bộ đến các ủy ban đều thập phần quen thuộc. Cái khác ta không biết, nhưng riêng việc hắn có thể cho ô tô chạy thẳng vào trong sân bay cũng chính tỏ hắn có bản lĩnh, cùng sân bay có quan hệ không nhỏ.”
“Ngươi hâm mộ hắn không?”
Trương Dương lắc đầu nói: “Ta vừa mới tới đây chưa được bao lâu, có người lại còn nhắc nhở ta nhiệm vụ là nghênh đón và tiễn đưa lãnh đạo. Nói trắng ra thì công tác cũng chủ là đón đưa hầu hạ các lãnh đạo cho thật tốt, thuận tiện thì có thể có một chút tác dụng xe chỉ luồn kim. Nhưng cái đó đến phiên ta rất thấp. Ngươi tưởng đây là đâu? Là Bắc Kinh, cán bộ quan chức ở Bắc Kinh để mắt để một tên cán bộ cấp phó ban, một cái tiểu thị trấn vùng sâu vùng xa sao?”
Tần Thanh không nhịn được nở một nụ cười, tâm tình của tiểu tử này xem chừng đang tỏ ra bi quan, nàng mới thấy hắn như thế này lần đầu. Nhưng nghĩ lại hắn có khi chỉ là khoa trương, cái gì mà một cán bộ cấp phó ban, mặc cả tự tin sao? Chắc là hắn muốn giúp hắn đề thăng cấp bậc lên đây mà. Tần Thanh nói: “Ngươi hiện tại một tay quản cả cái văn phòng này, tướng tại ngoại thì không lo quân lệnh, cứ ở dưới chân thiên tử mà làm một vương gia tiêu dao, chỉ sợ là ngươi không nhịn được thôi!”
Trương Dương cố làm ra vẻ mặt đau khổ: “Lưu vong, ta đây là bị lưu đầy a! Trước ta cứ cho rằng tới thủ đô là một chuyện tốt, nhưng rồi mới phát hiện ra bản thân chỉ là một gã cán bộ bị lưu đày, chẳng qua chỉ khác là không bị nhét vào nơi thâm sơn cùng cốc mà được tới thủ đô. Có điều một con kiến nhỏ ở đây thì làm được gì, tất cả mọi việc đều phải cẩn thận, chứ không may thì bẹp dí như chơi.”
Tần Thanh mỉm cười, nàng biết Trương Dương ngoài miệng oán thán thế nhưng trong lòng vị tất đã nói vậy, thằng nhãi này trong một thời gian ngắn như thế, căn bản là bản tính khó có thể thay đổi được, nếu thực sự hắn biết thu liễm thì đối với hắn đó là một điều tốt. Tần Thanh nói: “Xem ra oán khí trong lòng ngươi không nhỏ a. Được rồi, thế chuyện hai ngày trước ngươi nói thế nào rồi.?”
Trương Dương nói: “Cố Giai Đồng dự định mở một nhà hang, lần này nàng ta quay về Đông Giang là để chuẩn bị chuyện này. Dù sao đi nữa chỗ chúng ta vẫn thừa rất nhiều đất và phòng trống không dùng đến, không bằng lấy đó ra hợp tác với nàng một chút. Tất cả mọi công việc bên nàng ta sẽ phụ trách, chúng ta chỉ việc chờ tiền về mà thôi.”
Tần Thanh cắt đứt lời hắn nói: “Văn phòng đại diện huyện cũng không phải tài sản tư hữu của ngươi. Tất cả đều thuộc về huyện, thuộc về quốc gia.”
Trương Dương nheo mắt nói: “Ta cũng chỉ là không muốn để lãng phí của công, lãng phí tài sản quốc gia thôi. Chúng ta sẵn có điều khiện, hợp tác kiếm một chút nguồn thu về cho huyện có sao đâu.”
Tần Thanh vuốt lọn tóc hơi rốt nói: “Xảy ra nhiều chuyện như vậy, bốn chữ miệng lưỡi thế gian chắc hẳn ngươi hiểu rõ nó đáng sợ đến như thế nào. Lúc trước ta phản đối chuyện này là bởi vì sự tình cảu Tạ Vân Đình vẫn đang lưu lại những ấn tượng rất không tốt mà không thể rửa sạch được, bất quá ý tưởng phát triển của ngươi cũng không thể coi là lệch lạc. Nếu làm thì phải làm cho thật chặt chẽ, giấy tờ sổ sách tiền nong phải thật rõ ràng minh bạch.” Những lời này chính là đồng ý chuyện Trương Dương hợp tác làm ăn cùng Cố Giai Đồng,Trương Dương nghe thế tươi cười: “Cảm ơn lãnh đạo giúp đỡ!”
Xa taxi đi vào trong sân văn phòng Xuân Dương, Tần Thanh tuy rằng đương nhiệm không lâu, thế nhưng cũng đã tới đây hai lần. Bước xuống ô tô, Lịch Kiện Toàn cùng Vu Tiểu Đông tươi cười tiến tới đón tiếp. Vu Tiểu Đông thanh toán cước phí taxi, nàng kiêm nhiệm là kế toán của văn phòng, chuyện tiền nong Trương Dương đều giao cho nàng xử lý. Lịch Kiện Toàn thì chỉ là người chữa cháy, chuyên lo mấy việc khiếu kiện no kia, tuy rằng là công tác ở văn phòng đại diện, nhưng thường chẳng ai coi người của ban liêc lạc là một thành viên trong đó.
Tần Thanh cười cười, sau đó cùng Vu TIểu Đông đi về căn phòng mà nàng ta đã an bài cho mình, văn phòng huyện Xuân Dương tuy rằng lắp đặt cơ sở thiết bị rất không tồi, thế nhưng ngoại trừ Tần Thanh, một số lãnh đạo của huyện khác cũng rất ít chọn lựa nghỉ tại đây, nguyên nhân chủ yếu là ở trong đó thì sẽ trở thành người một nhà, nhiều việc sẽ rất bất tiện. Trước khi tới đây Tần Thanh cũng từng suy nghĩ xem có nên ở trong văn phòng không hay là thuê khách sạn ở ngoài, dù sao nàng cũng từng có tìn đồn không hay về mối quan hệ giữa Trương Dương cùng nàng. Nhưng nghĩ lại, bản thân phải theo học một khóa tại trường Đảng trung ương, tự nhiên sẽ ở lại Bắc Kinh một thời gian, tất nhiên không thể tránh khỏi vẫn sẽ phải tiếp xúc cùng Trương Dương, cho dù có không ở văn phòng đại diện, không gặp Trương Dương thì người ta vẫn có thể nói nọ nói kia được. Thôi thì mặc kệ người khác muốn nói thế nào thì nói, mình cứ làm tốt bản phận của mình, thân chính tất không sợ cái bóng tà, bất quá bó hoa hồng to này thực sự là rất chói mắt, Vu Tiểu Đông thấy vậy không khỏi cười thâm, tiểu Trương chủ nhiệm này thực sự là nam nhân a, cư nhiên dám làm dám chịu, công khai hướng nữ lãnh đạo mà biểu thị tình cảm, nếu Tần chủ tịch lại tiếp nhận thoải mái như thế, đích xác là quan hệ có chút không bình thường giống như lời đồn.
Tần Thanh tắm rửa sau đó thay y phục, rồi theo Vu Tiểu Đông xuống nhà ăn, Trương Dương đã bảo Tương bá chuẩn bị một bữa tiệc nho nhỏ gọi là để tiếp đón. Trương Dương đối với tính cách của Tần Thanh hiểu rất rõ, biết nàng không thích phô trương lãng phí, cho nên ăn uống cứ nhẹ nhàng là được. Ngoại trừ món bánh bao vịt nướng sở trường của lão Tương ra thì chỉ còn có hai món nướng, hai món chiên, và vài món rau, bất quá như vậy cũng là vượt quá tiêu chuẩn quan phương rất nhiều rồi.
Tần Thanh cũng không phải là một người cứng nhắc tới mức khó chịu, tuy rằng nàng luôn khiến cho người khác có ấn tượng về bản thân mình là một người rất nghiêm cẩn, nhưng thực tế thì nàng lại là một người rất khoan dung. Tần Thanh mỉm cười biểu thị sự cảm ơn đối với các thành viên trong văn phòng. Trương Dương đã chuẩn bị một bình mao đài, nhưng Tần Thanh nói buổi chiều còn có việc quan trọng phải làm không thể uống rượu, hơn nữa ngày hôm nay cũng không phải ngày nghỉ, theo quy định thì không được uống rượu. Trương Dương nghe vậy cũng tỏ vẻ phối hợp.
Sau bữa trưa, Trương Dương gọi taxi, tự mình đưa Tần Thanh đi tới trường Đảng tại khu Hải Điền để báo danh, nguyên bản hắn định chờ Tần Thanh xong xuôi rồi trở về luôn, nhưng Tần Thanh nói hắn không cần chờ, khi nào xong việc nàng tự bắt taxi về.
Trương Dương chiều nay cũng có việc cần làm, trước khi ly khai Xuân Dương, Trần Sùng Sơn đã từng ủy thác hắn hai việc, một là đem đồ tới cho Trần Tuyết, chuyện này thì hắn đã làm xong rồi, còn có một việc nữa là đưa thư cho một người, chuyện này thì hầu như là Trương Dương quên khuấy đi mất. Vừa nãy lúc thu dọn trong phòng, tìm thấy bức thư hắn mới nhớ ra chuyện này. Dù sao để Tần Thanh tự về cũng được, Trương Dương liền móc bức thư ra, dựa vào địa chỉ mà đim tìm.
Ở phụ cận khu vực Hương Sơn, đại viện quân khu được kiểm tra rất nghiêm ngặt, Trương Dương bị kiểm tra tới hơn nửa ngày mới khiến các nhân viên cảnh vệ tin tưởng hắn là một Đảng viên, một cán bộ quốc gia. Người Trương Dương tìm là Đỗ Sơn Khôi, nghe cái tên đó, thần tình của viên cảnh vệ lập tức trở lên tôn kính, nhìn thấy thế Trương Dương lập tức đoán được người này cấp bậc và uy vọng chắc chắn không thấp. Bất quá hắn đã chuẩn bị tâm lý khi đối mặt với các quan lớn ở Bắc Kinh, viên cảnh vệ hỏi gì hắn trả lời lấy, đòi kiểm tra vật gì hắn cũng đưa cái đó. Kiểm tra một hồi xong xuôi, viên cảnh vệ kia bỗng có điện thoại, Trương Dương lại phải đứng chờ hắn , Trương đại quan nhân lúc này có chút bực mình, hắn nói với viên cảnh vệ: “Ngươi có nhất thiết phải phiền phức thế không? Tất cả chỉ là ta cần giao một bức thư mà thôi. Thôi thế này đi, người đi nói với Đỗ Sơn Khôi kia lúc nào qua chỗ ta mà lấy nhé.”
Tên cảnh vệ kia sau khi cúp máy nói: “Thủ trưởng cho mời ngươi!”
Trương Dương hơi hơi nhíu mày, Đỗ Sơn Khôi này thực sự là cũng ghê gớm a, nhớ lại ngoại công Sở Yên Nhiên là nguyên tư lệnh quân khi Bắc Nguyên cũng không có phiền hà như vậy a! Hắn nguyên bản vừa đi vừa thắc mắc không biết lão Trần Sùng Sơn kia ở cái chỗn hoang vu ấy sao lại quen biết được một vị tướng quân lớn cỡ này nhỉ?
Nhà vị tướng Đỗ Sơn Khôi kia ở số nhà mười lăm, mái ngói đỏ, tường lát đá xanh, xem chừng ngôi nhà này cũng đã lâu lắm rồi, trước cửa nhà một viên cảnh vệ đang đứng, thấy Trương Dương đi tới, hắn tiến lên hỏi: “Ngươi là Trương Dương?”
Trương Dương gật đầu, nhưng trong lòng có chút khó chịu, con mẹ nó, có cái gì mà kiểm tra lắm thế không biết? May là viên cảnh vệ này không kiểm tra gì nữa mà mỉm cười đưa hắn vào trong sân nhà.
Tiền viện là một hoa viên nhỏ, giữa hoa viên là một ao cá, một vị lão giả tóc bạc, tinh thần quắc thước đang đứng bên ao cá đó. Nghe thấy tiếng bước chân, lão xoay người lại, ánh mắt tập trung nhìn lên người Trương Dương, có lẽ là quân nhân có một cái khí chất đặc biệt, Trương Dương từ trên người lão nhận ra một cái khí chất giống như là Sở Trấn Nam cũng có, bất quá Đỗ Sơn Khôi so với Sở Trấn Nam thu liễm hơn nhiều, trong khi lão Sở thì rất hào sảng. Lão tuy già mà lưng vẫn thẳng, vóc người tuy không cao, thế nhưng vẫn tạo một cái cảm giác nhiếp nhân: “Trương Dương?”
Trương Dương gật đầu: “Chào thủ trưởng! Ta là Trương Dương, chủ nhiệm văn phòng Xuân Dương, lần này Trần Sùng Sơn tiên sinh có ủy thác ta mang tới cho ngài một bức thư.”
Đỗ Sơn Khôi mỉm cười: “Trần Sùng Sơn a! Ta viết cho lão đầu tử này bao nhiêu phong thư rồi, rốt cuộc hắn cũng hồi âm ta được một lần!” Đỗ Sơn Khôi đưa tay ra lấy bức thư, tay kia đưa về phía trong nhà: “Ngồi đi!”
Trương Dương theo Đỗ Sơn Khôi bước vào trong nhà, viên cảnh vệ cấp cho Trương Dương một tách trà, Đỗ Sơn Khôi bắt đầu lấy bức thư ra đọc. Trương Dương tuy rằng vẫn mang theo bức thư bên người, nhưng nội dung thì đương nhiên hắn biết, hiếu kì liếc mắt một cái thấy cái gì mà mười năm sinh tử mù mịt… một thời gian không gặp mà bút lực của Trần Sùng Sơn lại càng tăng tiến, nhất là phần xã hội hiện đại thì Trương đại thần y lại càng mù mịt.
Đỗ Sơn Khôi cảm thán nói: “Mười năm sinh tử mịt mù! Sùng Sơn a Sùng Sơn, tới cuối cùng thì việc gì có thể khiến người thương tâm tới như vậy? Hay vì mệt mỏi với hồng trần này?”
Từ lời Đỗ Sơn Khôi nói, Trương Dương đoán chắc hai lão là chiến hữu cũ, hắn nhấp một ngụm trà sau đó nói: “Lão thủ trưởng! Ngài cùng bác Trần quen nhau cũng nhiều năm a.”
Ánh mắt Đỗ Sơn Khôi dừng lại trên bức thư một chút, lão suy nghĩ điều gì đó một chút rồi nói: “Quen nhau từ sau chiến tranh giải phóng tới giờ cũng mấy chục năm. Sùng Sơn là ân nhân cứu mạng của ta, năm chiến tranh Triều Tiên, nếu không có lão, chắc ta đã bị tên lửa Mỹ lấy mạng rồi.”
Trương Dương đương nhiên không biết những chuyện cũ này, Đỗ Sơn Khôi cùng Trần Sùng Sơn sau đó cũng chọn đường đi bất đồng, một người tiếp tục cống hiến hết sức cho quân đội quốc gia, một người lại giải giáp quy điền, sống thanh nhàn tại núi rừng hoang sơ, gửi gắm tình cảm trong thiên nhiên. Trương Dương yên lặng suy nghĩ không biết có phải vì cái chết của đứa con mà trở lên như vậy không? Trên con đường làm quan mà nói, đối với Trương đại quan nhân thực sự là mê hoặc, càng thâm nhập sâu hắn càng không buông bỏ được, đối với những người mà có thể rời bỏ con đường làm quan, tự đấy lòng Trương Dương thực sự là rất hâm mộ, điều này cần phảo có dũng khí rất lớn, mà phải còn chống trụ lại được mê hoặc.
Đỗ Sơn Khôi đang nói chuyện với Trương Dương, có một vị lão thái diện mục hiền hòa bước vào, thấy Trương Dương không khỏi mỉm cười: “Lão Đỗ có khách a!” Bà là vợ của Đỗ Sơn Khôi – Phùng Ngọc Mai, trước khi về hưu từng là trưởng đoàn nữ văn công, từ diện mạo của lão thái cũng có thể nhận ra lúc còn trẻ nhất định là một mỹ nữ phong tư yểu điệu.
Đỗ Sơn Khôi vui vẻ giới thiệu Trương Dương cho vợ biết, Trương Dương thấy thời gian không còn sớm, đang chuẩn bị cáo từ rời đi thì điện thoại của hắn đổ chuông, nhìn số điện thoại gọi tới thì là của Sở Yên Nhiên, đang chuẩn bị nghe máy thì điện thoại của hắn hết phin sập nguồn.
Phùng Ngọc Mai thấy thế mỉm cười chỉ vào cái điện thoại bàn trong phòng khách nói: “Tiểu Trương a, dung điện thoại của chúng ta này, đừng làm chậm trễ chính sự của ngươi!”
Trương Dương xấu hổ cười cười, lúc này mới cầm điện thoại gọi lại.
Thanh âm Sở Yên Nhiên có chút tức giận: “Trương Dương! Sao ngươi không tiếp điện thoại của ta?”
“Tiểu thư, điện thoại di động của ta hết pin. Không phải ta đã phải lấy điện thoại khác điện lại cho ngươi đây sao?”
“Ta là muốn báo cho ngươi, trung tâm thẩm mỹ sẽ khai trương vào ngày mười tám tháng này. Ngày đó ngươi nhất định phải về tham gia nghi thức cắt băng khánh thành đó!”
Trương Dương giật mình, nghĩ không rat rung tâm thẩm mỹ cuối cùng cũng khai mở, hắn hiện tại đã ly khai khỏi viện chăm sóc bảo vệ sức khỏe bà mẹ và trẻ em, sự kiện này cũng chẳng còn liên quan gì tới hắn. Trương Dương ho khan một tiếng: “Để xem xét thế nào đã, ta cũng vừa mới tới Bắc Kinh, nhiều chuyện còn chưa đâu vào đâu, ngươi biết…”
“Có ai bắt ngươi phải về đâu. Ta chỉ là thong báo cho ngươi một tiếng thôi, chuyện này là một tay ngươi đề nghị, cũng chính ngươi khuyên ta không nên triệt tư a!” Ngữ khí của Sở Yên Nhiên rõ ràng là rất lạ, trước sau chả nhất trí gì cả.
Trương Dương cười thầm, không khó để nghe ra là Sở Yên Nhiên muốn gặp hắn, hắn hạ giọng nói: “Này… có phải là đang nhớ ra không đó?”
“Nằm mơ!” Thanh âm của Sở Yên Nhiên đột nhiên thấp xuống.
Trương Dương liếc nhìn sang chỗ Đỗ Sơn Khôi một chút, nhỏ giọng nói: “Nha đầu, ta đang ở nhà của người khác, lúc này nói chuyện không tiện, chờ ta về sẽ gọi lại cho ngươi.”
Sở Yên Nhiên có chút không vừa lòng, nhưng rất nhanh có chút ngạc nhiên nói: “Nhà người khác? Dỗ gia gia a?”
Trương Dương sửng sốt, nhưng lập tức cũng minh bạch một chút, Đỗ Sơn Khôi là một tướng quân, Sở Trấn Nam cũng là tư lệnh một quân khu, hai người quen biết nhau cũng là chuyện không khó hiểu. Nếu không thì Sở Yên Nhiên sao lại quen thuộc số điện thoại này như thế. Hắn nhìn ra phía ngoài một chút nói: “Ngươi biết lão tướng Đỗ Sơn Khôi?”
Sở Yên Nhiên cười vàng: “Thực sự là trùng hợp a! Ngươi đưa điện thoại cho Đỗ gia gia để ta nói chuyện với gia gia!”
Trương Dương thấy thế giới này thực sự là nhỏ, ra khỏi cửa thế nào toàn gặp người quen, Đỗ Sơn Khôi không chỉ quan biết Trần Sùng Sơn, lại còn biết cả Sở Trấn Nam. Trương Dương lễ phép gọi Đỗ Sơn Khôi đến đưa ống nghe cho lão.
Đỗ Sơn Khôi cũng thật không ngờ là đầu dây bên kia là Sở Yên Nhiên, khi lão rõ ràng đối phương là ai không khỏi cười phá lên: “Yên Nhiên a! Nha đầu này lâu lắm rồi chưa tới Bắc Kinh? Thân thể lão già kia thế nào rồi? Ha ha… Chắc là vẫn vậy chứ gì? Ha ha… cái bộ dạng như lão mà cũng bày đặt viết sách thật là buồn cười quá đi.”