Y Đạo Quan Đồ

Chương 1229: Chương 1229: Đạn lên nòng (2)




Bài phát biểu của Kiều Chấn Lương vẫn giành được tiếng vỗ tay nhiệt liệt, nhưng tất cả mọi người nghe ra những lời này của Kiều Chấn Lương giống như là thanh minh nghiêm chỉnh bác bỏ tất cả lời đồn về y.

Cuộc hội âm nhạc đón năm mới này được truyền hình trực tiếp toàn tỉnh, bài diễn thuyết ngẫu hứng này của Kiều Chấn Lương rất nhiều người đều nhìn thấy, thật ra cho dù anh không chú ý tới hội âm nhạc này thì trên ti-vi, radio, báo chí cũng sẽ cường điệu đưa tin chuyện này.

Tống Hoài Minh nghe thấy bài phát biểu này trên tivi buổi tối, y từ trong đó phát giác được ý vị không tầm thường, những lời này của Kiều Chấn Lương tuy rằng rõ ràng là nhắm vào mình, nhưng chỉ cần là người hữu tâm đều có thể nghe ra hướng mà đầu mâu của y chĩa vào, đây không phải là một điềm báo tốt, Tống Hoài Minh trong lòng hiểu rõ, dưới tình trạng trước mắt, Kiều Chấn Lương khẳng định sẽ áp dụng tất cả thủ đoạn tất yếu để xoay chuyển cục diện bất lợi đối với hắn, là một chính trị gia thành thục, phương pháp tốt nhất chính là chiến đấu, cái gọi là chiến đấu đầu tiên sẽ là chọn rõ mục tiêu, giáng cho đối thủ của mình một kích thật mạnh, rất bất hạnh Kiều Chấn Lương không ngờ lựa chọn mình.

Tuy rằng hội âm nhạc đón năm mới hôm ấy có an bài khâu phóng viên đặt câu hỏi, nhưng những phóng viên của đài truyền hình tỉnh rõ ràng không dám đề cập đến vấn đề mẫn cảm phát sinh quay chung quanh Kiều gia, Kiều Chấn Lương đối với tất cả sớm đã có chuẩn bị tâm lý, khi trả lời câu hỏi, biểu hiện ra vẻ tư tin. Y biết, biểu hiện của mình tối nay tất nhiên sẽ bị rất nhiều người định nghĩa là thêu hoa, Kiều Chấn Lương cũng không ngại, thật ra trên quan trường có người nào là không thêu hoa? Thêu hoa đối với kẻ thù chính trị có thể đạt được hai mục đích, một là để mê hoặc, hai là để chấn nhiếp, y muốn thông qua lần thêu hoa công khai này nói với mọi người, Bình Hải trong tương lai vẫn do y định đoạt.

Trở lại bên trong xe Hồng Kỳ của mình, cả người Kiều Chấn Lương đột nhiên thả lỏng, quả thực mà nói thì không phải là thả lỏng, mà là một loại cảm giác mệt mỏi, bất kỳ biến hóa rất nhỏ nào cũng Kiều Chấn Lương cũng không thể qua được mắt Diêm Quốc Đào, tuy rằng bên trong xe rất tối, Diêm Quốc Đào từ trong tiếng hô hấp cũng cảm nhận được vị đạo khẩn trương và ngưng trọng.

Ô tô bình tĩnh lái về phía viện gia thuộc tỉnh ủy, khi sắp đến đường Ninh Tĩnh, Kiều Chấn Lương lại nói: Tới bờ sông dạo một chút.

Diêm Quốc Đào có chút kinh ngạc, hiện tại là lúc lạnh nhất trong năm của Đông Giang, Kiều Chấn Lương lựa chọn lúc này tới bờ sông, y không đề xuất bất kỳ câu hỏi nào, tuy cảm thấy hành động của Kiều Chấn Lương rất không bình thường, bất kể trước đây hay là hiện tại, y đều là tùy tùng trung thành nhất của Kiều Chấn Lương, đối với quyết định của bí thư Kiều, y vĩnh viễn tôn trọng.

Xe Hồng Kỳ lái tới công viên ven sông, buổi đêm mùa thu, cả công viên ven sông đều trống không, không tìm thấy bất kỳ cái bóng nào của du khách, Kiều Chấn Lương mở cửa xe đi xuống, y nói khẽ: Quốc Đào! Những lời này có nghĩa là trừ Diêm Quốc Đào ra, những người khác đều không cần đi cùng.

Hai người một trước một sau tới bờ sông, gió sông ban đêm mùa đông rất lớn, Kiều Chấn Lương cảm thấy một loại rét lạnh thấu tới tận xương tủy, nhưng cảm giác là như vậy lại khiến y tỉnh táo lại, Kiều Chấn Lương rất trẻ con cúi người xuống, nắm lấy một viên sỏi, dùng hết sức ném ra, viên sỏi rơi vào lòng sông đen xì, không nhìn thấy bất kỳ gợn sóng nào, cũng không nghe thấy tiếng rơi xuống nước, Kiều Chấn Lương nói: Nếu một người muốn dùng đá ném đứt nước sông chảy xiết này thì đúng là ngu xuẩn!

Diêm Quốc Đào nói: Sau lưng Khổng Nguyên nhất định có người.

Kiều Chấn Lương cười cười đứng thẳng dậy, hai tay chống nạnh nói to: Nguyên nhân là hắn cho rằng tôi không trị được hắn.

Diêm Quốc Đào rướn về phía trước gần hơn một chút.

Kiều Chấn Lương nói: Thời gian tôi tới Bình Hải nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn lắm, muốn thống trị tốt Bình Hải, đầu tiên phải quản lý tốt đám quan viên dưới trướng tôi, tôi không dám nói đối với mỗi người đều hiểu rõ trăm phần trăm nhưng tôi tin rất nhiều người ngay cả bản thân cũng không hiểu mình rõ như tôi.

Diêm Quốc Đào im lặng không nói gì, hắn tin mình thuộc phạm trù mà Kiều Chấn Lương nói.

Kiều Chấn Lương nói: Khổng Nguyên này có chút năng lực, trong công tác cũng coi như tận chức tận trách, nhưng tật xấu của hắn là gì, tôi hiểu rõ, khẳng định có không ít người rõ vì sao tôi dung thứ cho một người trên tác phong sinh hoạt tồn tại vấn đề công tác ở bên cạnh?

Diêm Quốc Đào vẫn không nói gì, nhưng hắn cũng hiểu được, Kiều Chấn Lương sở dĩ dung thứ khuyết điểm của Khổng Nguyên, là vì y nắm được nhược điểm của Khổng Nguyên, nếu Khổng Nguyên không theo ý của y mà làm việc thì y tùy thời đều có thể đá Khổng Nguyên đi, Kiều Chấn Lương luôn luôn đề xướng phải bao dung khuyết điểm của đồng chí, trên thực tế chỉ có nắm được khuyết điểm của cấp dưới thì mới có thể khống chế tốt được, nếu thủ hạ của một mình tất cả đều là tinh anh, tất cả là hoàn mỹ tài tướng không có tỳ vết nào, như vậy y chưa chắc có thể khống chế được đội này.

Kiều Chấn Lương nói: Khổng Nguyên không sợ là vì hắn đã biết trước được kết cục của mình, hắn hiện tại là một quân cờ bị người ta lợi dụng.

Diêm Quốc Đào nói khẽ: Bí thư Kiều, ngài đang hoài nghi Tống...

Kiều Chấn Lương bật cười ha ha: Quốc Đào à, anh cho rằng như vậy ư?

Diêm Quốc Đào lắc đầu, nói khẽ: Tôi cảm thấy là người sau lưng hắn?

Kiều Chấn Lương nói: Bất kể là ai thì trận này cũng phải đánh tiếp, đạn đã lên nòng, chúng ta không thể lãng phí. Y bỗng nhiên xoay người lại, hai mắt sáng ngời có thần nhìn thẳng vào Diêm Quốc Đào, nói: Đánh tiểu quỷ trước rồi đánh diêm vương!

Khổng Nguyên đang trù tính bước tiếp theo mình nên đi như thế nào thì biết được tin tức cháu ngoại Khang Thành bởi vì trộm điện, trốn thuế mà bị cơ quan công an bắt, tin tức là thính trưởng thính công an Cao Trọng Hòa tự mình tiết lộ cho y, nếu nói chỗ ảnh chụp trộm còn nằm trong dự kiến của Khổng Nguyên thì tin tức này đã nằm ngoài ý liệu của Khổng Nguyên, y vốn cho rằng chuyện của Tuệ Nguyên đã hoàn toàn được bình ổn, tất cả mọi chuyện đều là Lương Tư một mình xử lý, sau khi cô ta trốn đi, tất cả tội danh đều tính lên đầu cô ta, mặc dù là trộm điện trốn thuế cũng sẽ không nghiêm trọng đến mức kinh động đến thính công an tỉnh, Khổng Nguyên hiểu rõ Kiều Chấn Lương đang dùng phương pháp đồng dạng để đối phó mình.

Gậy ông đập lưng ông, mỗi chính trị gia đều hiểu được đạo lý hoạt học hoạt dụng, trước khi tham gia hội âm nhạc năm mới đã xác định phải làm mấy chuyện, những chuyện này, phải làm từng chuyện một, sự hiểu biết của y về Khổng Nguyên đã vượt xa sự tưởng tượng của Khổng Nguyên.

Sáng sớm hôm sau, sau khi cơ quan tỉnh ủy vào làm, Khổng Nguyên tới văn phòng của Kiều Chấn Lương, những bức ảnh mà Lưu Chiêu đưa ra không uy hiếp tới y, nhưng chuyện của Khang Thành y lại không thể mặc kệ.

Kiều Chấn Lương nghe nói Khổng Nguyên tới gặp mình, chỉ nói một câu: Để hắn chờ ở bên ngoài.”

Vì những lời này, Khổng Nguyên phải đợi cả nửa tiếng đồng hồ ở bên ngoài.

Mục đích Kiều Chấn Lương làm nhục Khổng Nguyên cũng không phải là muốn trút giận trong lòng, chờ đợi sẽ khiến sự bình tĩnh của một người sụp đổ, đợi lát nữa một người biến thành bàng hoàng, đợi lát nữa một người vứt bỏ suy nghĩ nguyên bản của mình, chờ đợi đối với Khổng Nguyên lúc này mà nói là một loại dày vò.

Nhưng Khổng Nguyên cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ, ít nhất ngoài mặt y vẫn biểu hiện ra vẻ khí định thần nhàn, tuy rằng y biết Kiều Chấn Lương đã nắm được thóp của mình, Khổng Nguyên đã có thể vứt bỏ tiền đồ chính trị của mình, nhưng y không thể trơ mắt nhìn Khang Thành rơi vào cảnh tù tội.

Nhìn thấy Khổng Nguyên tiến vào, Kiều Chấn Lương rất bình thản nói một câu: Ngồi đi!

Khổng Nguyên cười cười, y vốn định ngồi nhưng phát hiện trong văn phòng trừ vị trí mà Kiều Chấn Lương ngồi ra thì không còn ghế nào khác mà ngồi, trên sa lông không biết là cố ý hay là vô ý ném một lá cờ đảng, Khổng Nguyên cho dù gan lớn hơn nữa cũng không dám đè cờ đảng dưới mông. Cho nên Khổng Nguyên chỉ có thể đứng, mặc dù là như vậy trên mặt y vẫn rất bình tĩnh.

Kiều Chấn Lương nói: Chuyện của anh tôi có nghe nói! Lão Khổng à, vãn tiết bất bảo rồi! Kiều Chấn Lương chưa gì đã trắng trợn tát vào mặt Khổng Nguyên, đối với Khổng Nguyên mà nói, y chính là thượng vị giả, thượng vị giả đánh anh là nể mặt anh rồi, đương nhiên sẽ không nghĩ tới chuyện nể mặt.

Khổng Nguyên nói: Tôi hôm nay đến chính là đặc biệt kiểm điểm với bí thư Kiều.

Kiều Chấn Lương cười nói: Thật ra anh không nên tìm tôi.

Khổng Nguyên nói: Ngài là lãnh đạo của tôi, cho dù tôi muốn khai vấn đề lớn thì trước tiên cũng phải nói rõ với ngài, trên tổ chức không thể có nửa điểm qua loa.

Kiều Chấn Lương mất kiên nhẫn nghe y nói vòng vo: A tìm tôi là vì chính anh, hay là vì Khang Thành? Những lời này chẳng khác nào nói rõ cho Khổng Nguyên biết chuyện của Khang Thành là y làm.

Khổng Nguyên nói: Khang Thành là cháu ngoại của tôi, tôi thừa nhận tôi trong việc buôn bán kinh doanh của nó đã giúp nó một cách nhất định, nhưng việc quản lý cụ thể của khách sạn Tuệ Nguyên vẫn là Lương Tư phụ trách, không liên quan tới nó...

Kiều Chấn Lương giơ tay lên ý bảo Khổng Nguyên đừng nói tiếp, y mỉm cười nói: Khang Thành hình như không phải là cháu ngoại của anh?

Khổng Nguyên hơi ngẩn ra, tim đập thình thịch không ngừng, chuyện bí mật như vậy chẳng lẽ Kiều Chấn Lương cũng biết?

Kiều Chấn Lương nói: Hắn là con trai của cô em vợ anh, việc gì anh phải quan tâm hắn như vậy. Trong lời nói của y tràn ngập vị đạo trào phúng.

Khổng Nguyên nói: Bí thư Kiều, đứa nhỏ này tôi nhìn nó lớn lên, nó giống như con tai tôi vậy.

Kiều Chấn Lương ý vị thâm trường nói: Một đứa nhỏ không phải anh sinh ra, đã nuôi nó còn phải chịu trách nhiệm giáo dục nó. Nói tới đây y không khỏi nhớ tới mình, nếu không phải con trai rơi vào bẫy của người khác, mình trên chính trị có phải bị động như vậy không?

Khổng Nguyên nghĩ thầm người hói đầu đừng cười lão hòa thượng, con trai anh so với con trai tôi thì còn gây chuyện lớn hơn, y nói khẽ: Chuyện của Tuệ Nguyên đã được làm rõ, tất cả thị phi đều là Lương Tư làm, Khang Thành chỉ là một người đầu tư, chứng cớ tất cả đã bày ra đó.

Nụ cười trên mặt Kiều Chấn Lương tắt hẳn, lạnh lùng nói: Cần chứng cớ ư?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.