Triệu Quốc Cường nói: Đáng tiếc Vương Quân Dao chết quá sớm, bằng không nếu bắt được cô ta, khẳng định có thể giải được không ít câu đố.
Trương Dương nói: Tôi lại nghe một bằng hữu của Quốc An nói, lúc ấy người bị chết cháy không phải là Vương Quân Dao, nữ nhân này dùng phương pháp kim thiền thoát xác tránh được một kiếp, có điều thời gian trôi qua lâu như vậy rồi vẫn không nghe thấy tin tức của cô ta, tôi cũng hoài nghi nữ nhân này liệu có chết thật rồi hay không.
Triệu Quốc Cường nói: Tôi sẽ theo vào chuyện này, tra kỹ Cảnh Thiên Thu, có lẽ từ cô ta có thể điều tra rõ Vương Quân Dao rốt cuộc đã chết hay chưa.
Trương Dương nói: Quản Thành, Cảnh Thiên Thu, những người này đều bị một loại cổ thuật đến từ Miêu Cương khống chế, tôi hoài nghi sau lưng bọn họ có một người đang thao túng.
Triệu Quốc Cường nói: Bất kể kẻ địch giảo hoạt như thế nào, tôi tin hắn rồi sẽ có ngày phải lộ mặt.
Trương Dương giơ chén rượu lên nói: Tôi cũng tin là vậy.
Cảnh sát đối với điều tra nơi ở của Cảnh Thiên Thu cũng không có phát hiện lớn, ở phương diện này, bọn họ không có được thành tích như Trương đại quan nhân, Trương Dương là có chuẩn bị mà chiến, có chỉ đạo chính xác của Triệu Quốc Cường, mới tìm được nhiều chứng cớ có lợi như vậy.
Tình tiết vụ án của Cảnh Thiên Thu đã dẫn tới sự chú ý của Trung kỉ ủy, hiện tại bộ môn tương quan đã bắt tay vào điều tra quan hệ của cô ta và Triệu Vĩnh Phúc.
Vào ngày buổi sáng sau đêm Trương Dương do xét Danh Hội gia viên, Triệu Vĩnh Phúc bị mời tới hiệp trợ điều tra tình huống, mãi cho đến khi trời gần tối mới về.
Triệu Quốc Cường cả ngày đều bất an, nhìn thấy cha trở về, hắn vội vàng ra đón: Cha.
Triệu Vĩnh Phúc ra hiệu cho hắn đừng nói gì, cũng đừng hỏi gì, bước nhanh về phòng mình.
Một lát sau, Triệu Vĩnh Phúc nghe thấy tiếng gõ cửa, biết là con trai tới, giọng nói của y có chút khàn khàn: Vào đi.
Triệu Quốc Cường đẩy cửa đi vào, trong tay bưng một cốc trà vừa pha.
Triệu Vĩnh Phúc nhận lấy, uống một ngụm cho mát họng, nói khẽ: Quốc Cường, trong lòng con có phải có rất nhiều nghi vấn hay không?
Triệu Quốc Cường nói: Đợi khi nào cha muốn nói với con thì hẵng nói!
Triệu Vĩnh Phúc nói: Cô Cảnh của con điên rồi, cô ta hôm nay khai ra rất nhiều người.
Triệu Quốc Cường hơi ngẩn ra, có điều cũng không quá bất ngờ, Cảnh Thiên Thu nếu có thể quay lại nhiều cảnh lưu vào đĩa như vậy, cũng là nghĩ tới có một ngày sẽ lợi dụng mấy thứ này làm vũ khí.
Triệu Vĩnh Phúc nói: Cô ta tự cho là mình rất thông minh! Cho rằng trong tay nắm được thóp người ta, muốn lợi dụng mấy thứ này để giúp mình thoát ly khốn cảnh, đáng tiếc cô ta đã tính nhầm rồi. Y thở dài: Cô ta làm như vậy chỉ tổ càng lún càng sâu.
Cha còn quan tâm cô ta ư?
Triệu Vĩnh Phúc không trả lời câu hỏi này của con trai, châm châm một điếu thuốc, ánh mắt bối rối hướng ra cửa sổ.
Triệu Quốc Cường nói: Cha, cha không hiểu cô ta đâu.
Triệu Vĩnh Phúc với không nói gì, thậm chí không nhìn con trai lấy một cái.
Triệu Quốc Cường nói: Cha chẳng lẽ chưa bao giờ hoài nghi tài chính của cô ta là tới từ đâu ư? Mấy năm nay nghề cô ta làm rốt cuộc có tính chất thế nào, chẳng lẽ cha chưa từng chú ý.
Triệu Vĩnh Phúc nói: Mấy năm nay đại bộ phận tinh lực của cha đều đầu nhập vào công tác, cũng bởi vậy mà lơ là vẫn rất nhiều người, rất nhiều chuyện bên cạnh. Y nhìn con trai một cái: Cha có lỗi với mẹ của các con, cha không phải là một người chồng, người cha có trách nhiệm. Những lời này y nói mc vô cùng gian nan, ở trước mặt con trai thừa nhận sai lầm của mình, cần dũng khí tương đối lớn.
Triệu Quốc Cường nói: Cha, chúng ta là cha con, giữa chúng ta không cần phải xin lỗi.
Triệu Vĩnh Phúc nói: Hôm nay cấp trên gọi cha tới nói chuyện, hỏi chuyện giữa cha và cô Cảnh của con mấy năm nay, bọn họ hoài nghi giữa tôi và cô ta còn có giây dưa trên kinh tế.
Triệu Quốc Cường lẳng lặng nhìn cha.
Triệu Vĩnh Phúc nói: Phương diện này tôi không thẹn với lương tâm! Tôi tuyệt không lợi dụng quyền lực trong tay để sáng tạo bất kỳ sự tiện lợi nào cho cô ta.
Triệu Quốc Cường nói: Con tin cha.
Cám ơn. Khi Triệu Vĩnh Phúc nói ra những lời này, khóe môi mang theo một nụ cười chua sót, y nắm chặt hai tay: Khi mẹ con bị bệnh nặng, cha đã quen cô ta, khi đó cô ta hoàn toàn khác với hiện tại, cô ta sở dĩ biến thành như hiện tại hoàn toàn là vì cha...
Triệu Quốc Cường nói: Cha, có một số trách nhiệm vốn không nên do cha gánh vác.
Triệu Vĩnh Phúc mấp máy môi, gian nan nói: Cha biết con đang hoài nghi gì, , dụng ý chân chính mà con điều tra cô ta.
Triệu Quốc Cường giấu diếm giấu diếm cha. Hắn gật đầu nói: Trên thế giới này không thiếu chuyện vì yêu mà sinh hận.
Cô ta sẽ không làm như vậy, cô ta vẫn luôn rất thích Quốc Lương, không thể xuống tay với Quốc Lương được. Triệu Vĩnh Phúc vẫn không tin Cảnh Thiên Thu lại xuống tay với con trai mình.
Triệu Quốc Cường nhìn cha: Cha, cha không cần phải thuyết phục bất kỳ ai cả.
Triệu Vĩnh Phúc đau khổ nhắm hai mắt lạ. Y đương nhiên minh bạch ý tứ của con trai, Quốc Cường là đang nói, y đầu tiên phải thuyến phục chính bản thân y. Triệu Vĩnh Phúc nói khẽ: Ghi chép về phá thai của cô ta mà con tra được Có liên quan tới cha.
Triệu Quốc Cường không hề kinh hãi kinh hãi. Chỉ cảm thấy khó xử, bởi vì hắn đã sớm đoán được, hắn bởi vì hành vi của cha mà cảm thấy nhục nhã, nhưng thân là con, hắn không thể chỉ trích cha, chỉ có thể dùng ánh mắt thất vọng để nhìn cha, thất vọng vì hình tượng quang huy của cha trong lòng mình đã sụp đổ.
Triệu Vĩnh Phúc nắm chặt tay vịn: mẹ con mấy năm trước khi ra đi sức khỏe không tốt, giữa chúng ta thường xuyên phát sinh cãi nhau, tình cảm cũng xuất hiện rạn nứt.
Triệu Quốc Cường gật đầu. Hắn đương nhiên nhớ rõ. Hai năm trước khi mẹ qua đời. Cha mẹ thường xuyên cãi nhau, về sau rơi vào chiến tranh lạnh, hắn cũng không trách cha. Bởi vì hắn biết tính tình của mẹ không tốt, mỗi lần cãi nhau cơ hội đều là bà ta khơi mào. Hắn vẫn nhớ rõ trước khi mẹ lâm chung đã nắm tay hắn, rưng rưng dặn dò, muốn hắn chiếu cố cho em trai và đối xử tử tế với cha.
Triệu Vĩnh Phúc nói: Sau khi quen Cảnh Thiên Thu, ở trên người cô ta cha tìm được một chút an ủi, khi đó tính tình của cô ta rất ôn nhu, cũng rất giỏi chiều ý người ta.
Triệu Quốc Cường cũng không muốn nghe cha ca ngợi cô ta, lạnh lùng nói : Nhận thức của mỗi người đều khác nhau.
Triệu Vĩnh Phúc nói: Cha đã làm sai chuyện, cha đã coi cô ta là cảng tránh gió, cha tự cho là đã tìm được hạnh phúc, nhưng cái gọi là hạnh phúc thì thường ngắn ngủi. Y uống ngụm trà, hai tay cầm cốc, cúi đầu, không nhìn thẳng vào mắt con trai, Triệu Vĩnh Phúc lúc này đã mất đi khí trường ngày xưa, ở trước mặt con trai tựa như một tên tội phạm cúi đầu nhận sai.
Triệu Quốc Cường đã đoán được kết quả, nhưng hắn vẫn muốn nghe chính miệng cha nói ra.
Triệu Vĩnh Phúc nói: Sau đó không lâu cô ta mang thai, cô ta không nói cho cha biết ngay, cho tới lúc nhìn từ ngoài cũng có thể thấy, cô ta mới báo cho cha. Khi đó mẹ con đang nằm viện, cô ta yêu cầu cha giữa gia đình và cô ta thì chỉ được chọn một, chúng ta lần đầu tiên xảy ra xung đột, trong lúc cãi vã, cha đã vô tình đẩy ngã cô ta. Triệu Vĩnh Phúc nhắm chặt mắt, vẻ mặt hối hận trên mặt đã đến .