Y Đạo Quan Đồ

Chương 466: Chương 466: Đạo môn huyền cơ.




Kỳ kinh bát mạch tất cả đã đâm xong, Trương Dương chuyển đến trước người của An Ngữ Thần, một chưởng ngưng tụ toàn bộ nội lực chậm rãi đánh lên đan điền của An Ngữ Thần, nội lực của hắn giống như sông to nước lớn rót vào trong đan điền của An Ngữ Thần, từ đan điền của An Ngữ Thần mà đổ ra các kinh mạch đã được hắn dùng kim châm và nội tức đả thông, đây là thời khắc hung hiểm nhất, cũng là thời khắc mà An Ngữ Thần đau đớn nhất, đôi mắt đẹp của An Ngữ Thần mở to ra, môi đã chảy ra một tia máu, cái mũi đáng yêu bởi vì đau đớn mà di chuyển liên tục.

Chưởng phải của Trương Dương kề sát ngay cái bụng mềm mại trắng mịn của An Ngữ Thần, nhưng trong đầu lại không hề có bất kỳ ý niệm kiều diễm lãng mạn nào hết, hắn cảm thấy nội lực bản thân nhanh chóng suy yếu xuống, tay trái liền rút kim châm ra, đâm vào huyện bách hội, nội lực suy yếu lại một lần nữa tăng vọt lên.

An Ngữ Thần cảm thấy cơ thể giống như bị mạnh mẽ xé rách ra thành vô số phần, đau đến mức chết đi sống lại, nhưng mà trong lúc đau đớn đến cực điểm, cô bắt đầu cảm giác được một tia ấm ám dễ chịu thoải mái đã lâu không gặp.

Trương Dương chậm rãi thu hồi nội lực, hai tay vô lực chống xuống đất, suy yếu nói : "Mau, dựa theo phương pháp tôi chỉ dạy nhanh chóng ngồi xuống điều tức ..."

An Ngữ Thần gật đầu, nhắm đôi mắt đẹp lại, dựa theo phương pháp điều tức mà Trương Dương dạy cho cô. Nội tức vận hành trong kinh mạch mà Trương Dương đã mạnh mẽ đả thông, vận hành một vòng đau đớn rồi chậm lại vài phần, sau ba vòng chu thiên, An Ngữ Thần thở phào một hơi giống như là trút được gánh nặng vậy, chậm rãi mở mắt ra, thì thấy Trương Dương ngồi tựa trên tảng đá, hai mắt đang nhìn mình mà cười tủm tỉm.

An Ngữ Thần lúc này mới ý thức được được thân thể của mình vẫn đang lõa lồ, mặt ngọc không khỏi đỏ lên, vừa thẹn vừa giận nói : "Quay mặt đi ..."

Lúc này Trương Dương chớp mắt một cái ... phụt! Phun ra một ngụm máu tươi, gục ngã xuống đất.

An Ngữ Thần nhìn thấy được tình cảnh trước mắt sợ đến nỗi hét ầm lên, vội vàng cầm lấy quần áo mặc vào.

Lý Tín Nghĩa nghe thấy tiếng hét chói tai của cháu gái, cũng không quản trọng trách hộ pháp gì nữa, vội vàng bước vọt vào trong, thân thiết hỏi : "Con làm sao vậy?"

An Ngữ Thần vừa mặc cái áo sơ mi vào, rơi lệ đi đến trước mặt Trương Dương, ôm lấy hắn vào trong lòng, lớn tiếng khóc, nói : "Trương Dương ... Trương Dương ... tỉnh lại, anh tỉnh lại ...."

Lý Tín Nghĩa vội vàng nói :"Con đừng động vào hắn!" Ông đi đến bên người Trương Dương, sờ sờ mạch môn của Trương Dương, hai hàng lông mày hoa râm không khỏi ngưng kết lại một chổ, ông ta từ trong ngực của Trương Dương rút ra một cây châm, lại rút ra thêm một cây châm từ trên đỉnh đầu của hắn, thấp giọng nói :" Kim châm đâm huyệt? Không ngờ tên nhóc này cũng biết chiêu thức ấy?"

An Ngữ Thần rưng rưng nói : "Đạo trưởng, hắn thế nào?"

Lý Tín Nghĩa nói : "Tính mạng hẳn là không có vấn đề, chỉ là ..."

"Chỉ là thế nào ?"

Lý Tín Nghĩa nói : "Hắn sẽ bệnh nặng một trận!" Ông kêu An Ngữ Thần hỗ trợ nâng Trương Dương dậy, khoang chân ngồi phía sau Trương Dương, vận dụng nội lực, hai tay dán lên trên lưng của Trương Dương, nỗ lực đem nội lực rót vào trong cơ thể của Trương Dương trợ giúp khí tức của hắn ổn định lại, chỉ là nội lực của ông vừa rót vào, liền cảm thấy được một cổ khí tức âm lãnh rót ngược vào trong kinh mạch của ông, Lý Tín Nghĩa không nhịn được rùng mình một cái, vội vàng rút tay về, môi phát xanh. Ông thầm than quỷ dị, không dám tùy tiện hành công cho Trương Dương nữa, âm thầm điều tức một cái, sau khi xua tan đi hàn khí trên người, thì mới ôm lấy Trương Dương đặt lên trên tấm đệm.

An Ngữ Thần lo lắng đến cực điểm : "Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Hay là, con cõng hắn xuống núi, tìm bệnh viện chữa bệnh cho hắn?"

Lý Tín Nghĩa lắc đầu nói : "Có thể cứu hắn chỉ có một mình hắn thôi"

An Ngữ Thần cắn môi anh đào, nước mắt không ngừng rơi xuống : "Lẽ nào chúng ta chỉ có thể mở to mắt ra mà nhìn, cái gì cũng không làm được sao?"

Lý Tín Nghĩa nói : "Yên tâm đi, hắn sẽ không chết, chỉ là chân khí bị mất, nghỉ ngơi một hồi thì sẽ tỉnh lại thôi"

Trương Dương ngủ gần mười lăm tiếng đồng hồ, mãi cho đến hai giờ sáng hừng đông hôm sau mới tỉnh dậy, mở mắt ra nhìn thì thấy mình vẫn nằm trong hang đá, bên cạnh mọc lên một cái lửa trại, đôi mắt đẹp sưng đỏ của An Ngữ Thần đang nhìn hắn, thấy Trương Dương tỉnh lại, An Ngữ Thần vui mừng nói : "Tỉnh, tỉnh! Hắn tỉnh rồi!" Có thể là do hưng phấn quá độ, cho nên thở gấp liên tục, vì thế té xỉu.

Lý Tín Nghĩa nhắm mắt dưỡng thần bên cạnh đứng dậy đi tới, đầu tiên là nhìn cháu gái trước một chút, biết cô ta chỉ là bởi vì mệt mỏi quá độ lại cộng thêm kích động quá độ cho nên mới ngất xỉu, hẳn không có chuyện lớn gì, tiện tay điểm huyệt ngủ của cô, để cho An Ngữ Thần ngủ ngon một giấc.

Trương Dương chậm rãi ngồi dậy, chỉ cảm thấy xương cốt tứ chi đau đớn như vỡ vụn.

Lý Tín Nghĩa đỡ lấy vai của hắn, giúp hắn tựa vào tường đá, cảm thán nói :" Lúc trước tôi chỉ thấy phương pháp kim châm đâm huyệt trong điển tịch mà thôi, nhưng không ngờ trên đời này còn có người hiểu được nó"

Trương Dương cười cười, không nói gì, không phải là hắn không muốn nói, chỉ là không có sức lực để nói. Kim châm đâm huyệt tuy kích phát tiềm lực của bản thân, nhưng mà lại gây thương tổn cực lớn đối với thân thể của hắn, Trương đại quan nhân phát hiện ra, mỗi khi công lực của mình gần khôi phục lại hoàn toàn, thì sẽ gặp phải rắc rối, lần này bị thương nặng như vậy không biết phải mất bao lâu mới có thể khôi phục lại.

Lý Tín Nghĩa mang trà nóng đến cho Trương Dương, Trương Dương tiếp nhận lấy chén trà lớn, uống cạn nó một hơi, cảm thấy tinh lực khôi phục lại một ít, thở ra một hơi nói : "Có thể sống được là may mắn"

Lý Tín Nghĩa nói : "Tôi đã tra xét kinh mạch của tiểu yêu, cậu sử dụng nội lực truyền vào kim châm, đả thông kinh mạch của nó, công lực như vậy trong thời đại này đã không ai có thể làm được"

Trương Dương nói : "Chỉ tiếc là kế tạm thời, không bao lâu sau thì kinh mạch của cô ấy sẽ lại gặp phải bế tắc, giống như tôi đào ra một đường sông, chỉ là nước bùn mỗi năm liên tục sinh trưởng, không bao lâu sau, đường sông lại một lần nữa chìm xuống"

Lý Tín Nghĩa nói : "Không có cậu, tiểu yêu chỉ sợ là đã chết rồi"

Trương Dương nói : "Chúng tôi gặp nhau là một loại duyên phận, thân là sư phụ của cô ấy, cứu cô ấy là trách nhiệm của tôi, tôi đã đáp ứng với An lão, sẽ đem hết toàn lực cứu cô ấy"

Lý Tín Nghĩa gật đầu, thấp giọng nói : "Thuật kim châm đâm huyệt gây tổn thương rất lớn đến cơ thể, kinh mạch của cậu bị thương tổn nghiêm trọng, muốn khôi phục cũng cần một khoảng thời gian tương đối lâu, nếu như trong khoảng thời gian này, tiểu yêu không may phát bệnh ..."

Trương Dương nói : "Cho nên chúng ta chỉ có thể cầu khẩn ông trời, để cho thời gian phát bệnh tiếp theo của cô ấy kéo dài một chút, làm cho tôi đủ thời gian khôi phục lại"

Lý Tín Nghĩa nói : "Hồi nãy tôi muốn trợ giúp cậu điều hòa khí huyết, lại bị một cổ khí lưu cực hàn đánh ngược lại, nội tức trong thân thể của cậu hỗn loạn đến cực điểm, nếu như một lần nữa sử dụng kim châm đâm huyệt, chỉ sợ là khó qua được cửa tẩu hỏa nhập ma"

Trương Dương biết rõ lời nói của Lý Tín Nghĩa đều là đúng với tình hình thực tế, trước đó hắn sử dụng kim châm đâm huyệt để cứu chữa cho Văn Linh cũng đã làm cho kinh mạch bị tổn thương lớn, lần này vì cứu chữa cho An Ngữ Thần nên làm cho kinh mạch của hắn bị tổn thương, họa vô đơn chí, lại còn có thêm một tai họa ngầm Âm Sát Tu La chưởng nữa chứ, phương pháp sử dụng nội lực nóng lạnh luân phiên có thể đả thông kinh mạch cho An Ngữ Thần, nhưng mà đối với người thực hiện là hắn mà nói, thì thương tổn phải gánh chịu cũng rất lớn. Trương Dương cười nói : "Tôi nghỉ ngơi một thời gian, hẳn là có thể hồi phục lại" Lời này ngay cả bản thân hắn cũng không tin tưởng, lần này bị thương rất nặng, muốn khôi phục hoàn toàn chẳng biết là vào năm nào tháng nào nữa.

Lý Tín Nghĩa nói : "Kinh mạch của tiểu yêu là tiên thiên khuyết hãm ( khuyết điểm trời sinh), tất cả con gái của An gia đều có loại bệnh này, ngoại trừ tiểu yêu may mắn gặp phải cậu và được cậu trợ giúp đả thông kinh mạch ra, thì tất cả những đứa con gái khác đều đã chết"

Trương Dương gật đầu, chuyện này hắn có nghe An lão nói qua.

Lý Tín Nghĩa nói : "Từ sau khi tôi biết chuyện này tôi cũng đã nghiên cứu qua nhiều phương pháp, mong rằng có thể tìm được phương pháp giải quyết" Ông dừng lại một chút, nói tiếp : "Lúc đầu tôi cũng cho rằng, chỉ cần dùng nội lực mạnh mẽ đả thông kinh mạch là có thể trị hết bệnh tật của nó, nhưng mà lại nghĩ trên đời này không có ai có thực lực mãnh mẽ như vậy. Bây giờ xem ra tuy rằng cậu có thực lực như vậy, nhưng mà phương pháp cũng không thể trừ được tai họa ngầm một cách tận gốc, tôi cuối cùng đã rõ ràng, khuyết hãm của tiên thiên khó mà dùng phương pháp của hậu thiên để chữa trị"

Trương Dương không hiểu được lời nói của của Lý Tín Nghĩa, dựa theo ý của ông ta thì An Ngữ Thần chẳng phải là không cách nào cứu được sao?

Lý Tín Nghĩa nói :"Cậu dùng nội lực mạnh mẽ đả thông kinh mạch của nó, có thể giảm bớt được một chút, nhưng không thể diệt trừ tận gốc hoàn toàn, muốn trị tận gốc thì chỉ có một cách duy nhất, chính là từng bước xây dựng hồi phục lại toàn bộ kinh mạch trong cơ thể của nó"

Trương Dương không rõ ý tức của Lý Tín Nghĩa, hắn thấp giọng nói : "Đạo trưởng Lý có thể nói rõ một chút được không?"

Lý Tín Nghĩa nói : "Cậu còn nhớ lần trước chúng ta đào được một cái hộp sát trong Tử Hà quan không?"

Trương Dương gật đầu, hắn vẫn còn nhớ như in chuyện lần đó, lúc đó hắn có cảm giác tò mò sâu sắc về cái hộp, nhưng mà lão đạo sĩ lại coi nó như bảo bối và giấu đi, làm một trong những người đứng xem, hắn đương nhiên là không thể hỏi được.

Lý Tín Nghĩa nói : "Trong truyền thuyết của đạo môn chúng tôi có một loại Tiên Thiên công, người bình thường tu luyện Tiên Thiên công phải giữ thân đồng tử, đem công lực chia làm cửu trọng, sau khi luyện thành, có thể đả thông nhâm đốc hai mạch, mà còn có thể nghịch chuyển kinh mạch tùy tâm sở dục"

Trương Dương nói : "Tôi cũng nghe qua loại công pháp này, nhưng mà trong đạo môn hình như không nghe nói có ai luyện thành qua"

Lý Tín Nghĩa nói : "Người tu luyện Tiên Thiên Công trong đạo môn cũng là người trước ngã người sau tiếp bước, tôi cũng không nghe nói là có ai luyện được! Người luyện thành, rốt cục là cần cái nguyên nhân gì, khi tôi mở cái hộp sắt ra, mới hiểu được đạo lý bên trong"

Trương Dương tràn ngập tò mò hỏi : "Trong hộp sắt là Tiên Thiên công?"

Lý Tín Nghĩa lắc đầu nói : "Trong hộp sắt tuy rằng không phải là Tiên Thiên công, nhưng mà lại có quan hệ vô cùng mật thiết với Tiên Thiên công"

Trương Dương nói : "Rốt cục là thứ gì?"

Lý Tín Nghĩa lấy từ trong lòng ra một đồ phổ ( - cuộn tranh vẽ ngày xưa ), trên đồ phổ có vài dòng chữ đã không còn rõ ràng, Lý Tín Nghĩa nói : "Thiên đại âm dương, vạn sự vạn vật đều có đạo lý" Ông mở bức tranh thứ nhất ra, chính là hình vẽ về nam nữ giao hoan.

Trương đại quan nhân trừng to mắt ra, lão đạo sĩ cất dấu "xuân cung đồ", nhưng mà hắn lập tức thấy không đúng, Lý Tín Nghĩa hẳn là không buồn chán như vậy.

Lý Tín Nghĩa nói : "Đông đảo người trong đạo môn tu luyện Tiên Thiên công, nhưng không có một ai thành công cả, nguyên nhân chính là, đa số một người không phải là tư liệu tu luyện, người tu luyện Tiên Thiên công phải bắt đầu tu luyện từ trong cơ thể mẹ, nói cách khác, mẹ của người đó khi mang thai thì bắt đầu tu luyện, có căn cơ nhất định, mang thai mười tháng, huyết mạch tương liên, khí tức tương thông, người khác tu luyện từ lúc còn nhỏ, còn người tu luyện Tiên Thiên công thì tu luyện từ lúc mang thai"

Trương Dương gật đầu, Tiên Thiên công mà lão đạo sĩ nói nửa ngày, cũng không biết là có liên quan gì đến bệnh trạng của An Ngữ Thần.

Lý Tín Nghĩa nói : "Muốn trị tận gốc bệnh của tiểu yêu, thì nhất định phải làm ra một huyết mạch mới trong cơ thể, biện pháp duy nhất chính là làm cho nó có thai"

Vừa nghe Lý Tín Nghĩa nói thì có vẻ giống như là đang mơ mộng giữa ban ngày, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại thì, lời nói của ông ta rất có đạo lý, phụ nữ khi mang thai, thì sẽ cùng bào thai có huyết mạch tương liên, vô số huyệt mạch mới thai nghén cho sinh mạng mới, đối với người khác mà nói thì rất là bình thường đến tầm thường, nhưng mà đối với An Ngữ Thần trời sinh tuyệt mạch mà nói, thì lại là một cơ hội cực lớn.

Trương Dương nhắm hai mắt lại thấp giọng nói : "Ông nói là kêu tiểu yêu mau chóng kết hôn và sinh con thì mới có đường sống sao?"

Lý Tín Nghĩa nói : "Thể chất của nó khác người, cho nên đối tượng kết hôn cũng cực kỳ hà khắc" Ông giao đồ phổ lại cho Trương Dương, nói : "Đây là thuật song tu của đạo gia, mong rằng có thể trợ giúp cho tiểu yêu, cậu giúp tôi giao cho nó"

Trương đại quan nhân cười khổ nói :" Vì sao ông không giao cho cô ấy?"

Lý Tín Nghĩa nói : "Tôi không thích hợp"

Trong lòng Trương đại quan nhân nói : Chắc tôi thích hợp à? Tốt xấu gì tôi cũng mang danh hiệu của một sư phụ vậy.

Lý Tín Nghĩa nói : "Có thể cứu được nó hay không, chỉ có thể dựa vào duyên số của tạo hoá!" Ông nhìn khuôn mặt tái nhợt của đứa cháu gái, thản nhiên tức giận nói : "Đứa nhỏ này rất đáng thương, mong rằng nó có thể tìm được hạnh phúc của mình" Lão đạo sĩ nói xong liền đứng dậy rời khỏi động.

Trương Dương đem đồ phổ đặt xuống một bên, khoanh chân ngồi dậy, bắt đầu điều tức, ổn định nội lực tán loạn trong cơ thể. Lần tổn thương kinh mạch này thậm chí là còn trầm trọng hơn lần cứu chữa Văn Linh lúc trước nữa. Trong lòng Trương Dương âm thầm kêu khổ, xem ra cần có một khoảng thời gian không thể sử dụng nội tức.

An Ngữ Thần tỉnh lại, thấy ánh mặt trời từ cái lổ trên đỉnh hang đá chiếu xuống, bây giờ hẳn đã là giữa trưa ngày hôm sau rồi.

Trương Dương ngồi khoanh chân bên cạnh cô, vẫn không nhúc nhích, giống như là nhập định vậy, An Ngữ Thần lo lắng vươn tay qua, dò xét hơi thở của hắn, sau khi xác định là hô hấp của hắn vẫn đều đều, thì mới yên lòng lại, ánh mắt rơi vào đồ phổ bên cạnh Trương Dương, đưa tay qua cầm lấy, vừa nhìn thấy được nội dung bên trong, mặt ngọc không khỏi đỏ đến mang tai, trong lòng thầm mắng da mặt của Trương Dương cũng đủ dậy, ngay cả thứ này cũng cất giấu.

Nhưng trùng hợp là lúc này Trương Dương lại mở mắt ra.

Ánh mắt của An Ngữ Thần nhìn thấy hắn liền sợ hãi hét lên một tiếng.

Trương Dương thấy đồ phổ trong tay của cô, cũng có chút xấu hổ, ho khan một tiếng, nói : "Lão đạo sĩ tặng cho cô, dặn là khi nào kết hôn thì lấy ra đọc"

Mặt cười của An Ngữ Thần càng đỏ hơn nữa, nhẹ giọng nói :" Ông là một người xuất gia, sao có thể không đứng đắn như vậy được?"

Đáng thương cho lão đạo sĩ Lý Tín Nghĩa vẫn chưa biết mình đã bị Trương Dương bán đứng một cách sạch sẽ, lúc An Ngữ Thần cùng Trương Dương rời khỏi hang đá, ánh mắt ngượng ngùng nhìn thẳng ông, lão đạo sĩ còn tưởng rằng vì chuyện Trương Dương chữa thương cho, nên nha đầu này mới có chút xấu hổ.

Rời khỏi Tử Hà quan, An Ngữ Thần mới thở phào một hơi, ném đồ phổ ấy cho Trương Dương : "Anh giữ đi, tôi không có hứng thú với thứ này"

Trương Dương cười nói : "Đây là di vật lịch sử đó, ít nhất cũng có mấy ngàn năm tuổi, long hổ báo thì không ngạc nhiên, nhưng mà long hổ báo cổ đại thì rất trân quý"

An Ngữ Thần nói : "Tôi mới không thèm"

Trương Dương thấy cô không muốn, đành phải giữ lấy cái đồ phổ này, trong lòng lại suy nghĩ động cơ của lão đạo sĩ khi kêu mình giao cái đồ phổ này cho An Ngữ Thần, Lý Tín Nghĩa nói với hắn cả nửa ngày về Tiên Thiên công, Trương Dương cũng nghe ra một ít đạo lý, chỉ là đến cuối cùng có tác dụng hay không, còn cần hắn cẩn thận nghiên cứu, nhưng mà cái thứ này cũng nghiên cứu không ra manh mối, bởi vì rốt cục là phải tìm ai để thực tiễn?

An Ngữ Thần xưa nay rộng lượng bởi vì lần chữa thương này mà đã trở nên xấu hổ rất nhiều, dù sao thì thân thể của cô cũng đã để cho Trương Dương nhìn thấy một lần.

Trương Dương thì rất bình thản ung dung, nhưng mà thể lực của hắn rõ ràng đã giảm xuống rất nhiều, đi được nửa sườn núi thì mệt không tả nổi, đặt mông ngồi xuống một tảng đá ven đường, thở hổn hển nói : "Không được, đi không nổi nữa!"

An Ngữ Thần nhìn biểu tình mệt mỏi của Trương Dương, trong lòng cảm động không gì sánh được, nếu như không phải vì chữa thương cho mình, Trương Dương sẽ không bị hao tổn công lực lớn như vậy, suy yếu thành cái dạng này. Cô rút khăn tay lau mồ hôi trên trán cho Trương Dương, mở một chai nước khoáng đưa đến tay của Trương Dương : "Uống nước đi, chúng ta nghỉ ngơi một chút rồi đi!"

Trương Dương uống nước, cười nói : "Đồ đệ ngoan, thật hiếu thuận!"

An Ngữ Thần trừng mắt nhìn hắn, nói : "Anh bớt cậy già lên mặt với tôi đi! Cái chức sư phụ này tôi đã sớm không muốn nhận rồi!"

Trương Dương thở hổn hển một hơi, nói : "Không nhận tôi là sư phụ, vậy cô muốn nhận tôi là gì?"

An Ngữ Thần cắn cắn môi anh đào, không biết trả lời câu hỏi này của hắn như thế nào, mất nửa ngày sau mới lên tiếng nói : "Hay là tôi gọi anh là sư ca đi"

Trương đại quan nhân nói : "Vì sao chứ? Bối phận không thể nói sửa là sửa? Thế sao không thấy cô sửa thành gọi anh yêu luôn đi?"

An Ngữ Thần tức giận đến đỏ cả mặt cười, nói : "Cho anh một chút ánh sáng anh liền rực rỡ lên, tôi không phải là thấy tuổi tác của hai chúng ta kém nhau không lớn, gọi sư phụ thì không phải là làm cho anh già hơn sao?" Cô gái nhỏ này đúng là biết cưỡng từ đoạt lý ghê.

Trương Dương cười nói : "Tôi không sợ, đàn ông càng già càng có mùi vị ..." Còn chưa nói xong, thì đã bị ho khan kịch liệt đến nỗi nước mắt cũng tràn ra.

An Ngữ Thần nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng cho hắn.

Trương Dương lấy lại nhịp thở, nói : "Nha đầu, chờ ngày tôi già rồi, cô còn có thể hiếu kính tôi như vậy không?"

An Ngữ Thần nói : "Chỉ sợ là tôi không thấy được lúc anh già" Trong lời nói có rất nhiều cảm xúc, cô biết sinh mạng của mình có hạn, lần này Trương Dương đã mạo hiểm cực lớn vượt qua nguy hiểm để cứu mình, cô thấy rõ ràng trong mắt, Trương Dương hầu như là đem cả sinh mạng của hắn ra để thử, An Ngữ Thần lặng lẽ hạ quyết tâm, không để cho Trương Dương mạo hiểm vì mình một lần nữa.

Hai người cứ đi một chút rồi lại dừng, lúc đi đến chân núi đã là hoàng hôn rồi, Trương Dương tuy rằng ngoài miệng vẫn có thể nói giỡn cười đùa, nhưng mà bước chân mệt mỏi, rõ ràng là không còn chút sức lực, An Ngữ Thần cũng mới vừa khỏe bệnh lại một chút, hai người cùng lên xe tải của Trương Dương, vốn muốn quay về Giang thành, nhưng mà Trương Dương lại mệt mỏi nói : "Tối nay đến nhà tôi đi, cũng mấy hôm rồi tôi không gặp mẹ tôi"

Nhắc đến mẹ của Trương Dương, An Ngữ Thần không khỏi có chút chột dạ, ấn tượng đầu tiên mà cô cho bà ta quả thật quá kém, cô nhỏ giọng nói : "Hay là, chúng ta trở về luôn đi!"

Trương Dương cười nói : "Cô có vẻ sợ gặp mẹ tôi nhĩ, cô sợ cái gì? Cô là đồ đệ của tôi chứ đâu phải là vợ tôi đâu?"

An Ngữ Thần nói : "Lúc đầu cũng là do anh làm hại, trong lòng bà chỉ sợ là đã coi tôi như là tiểu thái muội rồi!" (- gái giang hồ)

Trương Dương cười lắc đầu nói : "Không có chuyện đó đâu, mẹ của tôi rất lương thiện, mẹ sẽ không để ý mấy chuyện này đâu!" Trương Dương gọi điện thoại cho mẹ, nói là tối nay sẽ về nhà.

An Ngữ Thần thấy Trương Dương đã nói vậy, chỉ có thể gật đầu đáp ứng, cô cũng chủ động giành trách nhiệm lái xe.

Thân thể của Từ Lập Hoa đã hoàn toàn khôi phục, nghe nói con trai trở về, vội vàng đi chuẩn bị cơm nước, Triệu Thiết Sinh và hai đứa con đều trở về, căn nhà to như vậy chỉ còn lại một mình Từ Lập Hoa ở.

Lúc Trương Dương và An Ngữ Thần đi vào sân, đã nghe thấy mùi thơm của canh gà, Trương Dương ngửi mà chảy cả nước miếng ra : "Mẹ! Nấu canh gà à!"

Từ Lập Hoa từ trong phòng bếp đi ra, thấy An Ngữ Thần, lập tức đứng hình trong vòng một giây, nhưng sau đó vẫn mỉm cười đi đến : "An tiểu thư đến!"

An Ngữ Thần điềm nhiên nói : "Chào bác gái!"

Trương đại quan nhân nhíu nhíu mày : "Này nha đầu kia, lại loạn thân phận à? Tôi là sư phụ của cô, cô gặp mẹ của tôi thì phải gọi là bà bà đấy!"

Từ Lập Hoa cười nói : "Thằng nhóc con chỉ biết nói bậy, làm gì có sư phụ nào trẻ tuổi như vậy chứ? An tiểu thư đừng để ý đến nó, thằng nhóc này chỉ thích nói bậy thôi"

An Ngữ Thần cười nói : "Bác gái, con quen rồi, hắn bình thường cũng luôn ăn hiếp con!" Tốc độ nhập vai của cô phải nói là thật sự rất nhanh.

Thân thể của Trương Dương đang suy yếu, sợ bị mẹ nhìn ra cái gì đó, cho nên hắn đi ra ngoài ghế đá dưới gốc cây hòe mà ngồi.

An Ngữ Thần thì ân cần đến phòng bếp hỗ trợ, cô đang cố gắng làm thay đổi ấn tượng trước kia của mình với Từ Lập Hoa.

Từ Lập Hoa nói : "An tiểu thư, cô đừng làm, ra ngoài sân nói chuyện với tam nhi đi, tôi chuẩn bị xong hết rồi"

An Ngữ Thần nói : "Bác gái, canh gà của bác nấu thật là thơm, dạy cho con học một chút đi"

Từ Lập Hoa cười nói : "Cô là thiên kim tiểu thư, loại chuyện này còn cần cô tự mình làm sao?"

An Ngữ Thần nói : "Đều nói con gái đi ra khỏi phòng lớn là xuống phòng bếp, con cũng cảm thấy hứng thú với nấu nướng!"

Từ Lập Hoa rõ ràng cũng cảm nhận được An Ngữ Thần đã thay đổi rất nhiều.

Có lẽ là do tổn hao quá độ, cho nên tối hôm nay Trương Dương ăn rất nhiều cơm, ăn đến hai tô cơm lớn, vừa ăn vừa uống, ngay cả An Ngữ Thần cũng phải xuống giúp nấu một tay, cái này khiến cho Từ Lập Hoa có chút ngượng ngùng, trong ấn tượng của bà thì An Ngữ Thần là một thiên kim tiểu thư đến từ HongKong, tình cảnh lần đầu tiên gặp mặt vẫn còn mới mẻ, chỉ là đứa con gái này bây giờ giống như thay đổi thành một người khác vậy, Từ Lập Hoa dù sao cũng là người từng trải, bà biết một đứa con gái mà có thay đổi lớn như vậy, thường thường chỉ có một nguyên nhân mà thôi.

Sau khi cơm nước xong, An Ngữ Thần còn giành làm một việc mà từ trước đến giờ cô chưa từng làm - rửa chén.

Từ Lập Hoa đi pha trà, rồi cùng con trai ngồi ở cái bàn đá cạnh cửa, nhẹ giọng nói : "An tiểu thư hình như đã thay đổi rất nhiều!"

Trương Dương cười nói : "Cô ta vẫn là vậy thôi, nội tâm rất tốt, chỉ là tính tình quật cường!"

Từ Lập Hoa nói : "Hai đứa ..."

Trương Dương biết mẹ muốn nói đến vấn đề gì, hắn cười nói : "Tiểu yêu là đồ đệ của con!"

Từ Lập Hoa nhỏ giọng nói : "Con coi cô ấy là đồ đệ, nhưng cô ta chưa chắc đã coi con là sư phụ!"

Trương Dương cười nói : "Mẹ, mẹ lại lo lắng lung tung rồi" Lời này nói với người khác có thể là sai, chỉ là trên người của Trương Dương thì quả thật là chuẩn không cần chỉnh, Từ Lập Hoa chính là lo lắng lung tung rồi, bà ta nói thế nào cũng không nghĩ ra rằng đứa con trai đang ngồi trước mặt mình thật ra đã sớm biến thành thần y đại Tùy Trương Nhất Châm rồi. Từ Lập Hoa nói : "Mẹ thật sự là không hiểu nổi, mấy đứa con gái xuất sắc như vậy, tại sao lại đều coi trọng một tiểu tử thối như con"

Trương Dương nói : "Mẹ, mẹ cũng không thể nào chà đạp con trai của mình được"

Từ Lập Hoa nói : "Mẹ sợ con có lỗi với người ta, những đứa con gái bên cạnh con đều là những cô gái tốt đi ngàn dặm mới tìm thấy được, nhưng mà một cái chìa khóa chỉ có thể mở được một cái ổ khóa, chuyện tình cảm không thể nào hồ đồ được!"

Trương Dương cười nói : "Nếu như là cái chìa khóa vạn năng thì sao?"

Từ Lập Hoa nói : "Lại nói bậy!"

Trong phòng bếp truyền ra mấy tiếng "beng", Từ Lập Hoa và Trương Dương liếc mắt nhìn nhau, không khỏi lộ ra nụ cười khổ, An Ngữ Thần khiếp sợ đi từ trong phòng bếp ra : "Bác gái, xin lỗi, con không cẩn thận làm vỡ mấy cái chén rồi"

An Ngữ Thần và Trương Dương ngồi trên sân thượng không che trên tầng hai, nhìn trăng sáng của trời đêm, nghe tiếng nỉ non của côn trùng, An Ngữ Thần nói : "Mẹ của anh đối với anh thật tốt!"

Trương Dương cười nói : "Trên đời này có người mẹ nào không yêu thương con cái của mình chứ?"

An Ngữ Thần nói : "Ngay cả hình dạng mẹ tôi thế nào tôi cũng không nhớ rõ ..."

Trương Dương mỉm cười nói : "Mỗi người đều có bất hạnh riêng của mình, từ nhỏ tôi đã không thấy được mặt cha ruột rồi, không hề có chút ấn tượng về ông, nhưng tôi còn có một người mẹ quan tâm yêu thương tôi, còn cô, tuy rằng cô đã mất mẹ từ sớm, nhưng đổi lại cô có cha, có ông nội quan tâm cô, trong lúc cô oán giận cuộc sống bất công, thì cô hẳn là nên suy nghĩ một chút, trên đời này còn có rất nhiều người không may hơn cả cô"

An Ngữ Thần nói : "Lúc trước tôi không chỉ một lần oán giận cuộc sống bất công, nhưng từ sau khi ông nội đi rồi, tôi đã thôi không còn oán giận nữa, tôi bắt đầu cảm ơn cuộc sống"

Trương Dương nói : "Cảm ơn cái gì?"

Đôi mắt long lanh của An Ngữ Thần nhìn Trương Dương, nói : "Cảm ơn trời xanh đã cho tôi gặp anh, nếu như không phải là anh, thì tôi căn bản là không sống đến bây giờ"

Trương Dương cười nói : "Con người cái quan trọng nhất chính là tuân thủ lời hứa, tôi đã hứa với ông nội cô, cho nên tôi nhất định sẽ cùng khả năng lớn nhất của mình để cứu cô"

An Ngữ Thần nói : "Chỉ là vì ông nội tôi?"

Trương Dương sửng sốt, sau một hồi mới nói : "Miệng của tôi thì lúc nào cũng gọi cô là đồ đệ, nhưng trong lòng đã xem cô trở thành bạn tốt nhất, mỗi lần tôi gặp phải phiền phức, cô luôn là người đầu tiên đứng ra phía trước, mỗi lần lúc tôi gặp rủi ro, thì cô giúp tôi mà không tiếc cả mạng sống, bạn bè có nghĩa khí như vậy trừ cô ra tôi đúng là không tìm được"

An Ngữ Thần lộ ra một biểu tình thiếu chút nữa đã thành nụ cười, cô nhẹ giọng nói : "Cảm ơn anh đã coi tôi là bạn, thật ra trong lòng tôi, anh là bạn tốt nhất của tôi, càng là người thân của tôi, ông nội đi rồi, tôi giống như đã mất toàn bộ thế giới, tôi thậm chí nghĩ đến việc đi tự tử, nhưng đến cuối cùng tôi phát hiện ra trên đời này còn có chuyện đáng để tôi lưu luyến, có một người bạn như anh, nếu như tôi chết rồi thì anh nhất định sẽ rất đau lòng"

Trương Dương gật đầu nói : "Tôi nỗ lực nhiều như vậy, chính là vì chữa tốt cho cô, nếu như cô mà chết, chẳng phải làm cho tôi bị uổng phí cực khổ sao, cho dù là đuổi xuống dưới cửu tuyền, tôi cũng sẽ kéo cô trở về để tính sổ!"

An Ngữ Thần cười nói : "Cho nên mạng của tôi đã không còn là của tôi nửa, tôi sẽ quý trọng, tôi sẽ không để cho cực khổ của anh bị uổng phí, càng không muốn sau khi chết không được bình an"

Trương Dương nói : "Tôi nói nha đầu này, có thể đừng nói mấy cái chuyện tự tử được không, tôi thấy sống rất tốt, có một ngày khi tôi già, còn chờ cô đến hiếu kính tôi nữa"

An Ngữ Thần nói : "Tôi sẽ sống thật tốt, tôi còn có nhiều chổ chưa đi qua, tôi muốn thừa dịp này đi cho biết, phải đi đến từng ngõ ngách của thế giới, tôi còn muốn đến Tây Tạng, muốn leo lên đỉnh núi ngắm phong cảnh nữa, nếu như có một ngày tôi thật sự chết đi, tôi tình nguyện chết trên đỉnh băng Everest, vĩnh viễn bị đóng băng trên đó, tôi rất thích chưng diện, tôi không muốn biến thành một bộ xương trắng xấu xí đâu" Nói đến đây, sóng mũi của An Ngữ Thần xót lên, vành mắt đột nhiên đỏ, cô sợ Trương Dương nhìn thấy hình dạng của mình, vội vàng ngẩng đầu lên, hai giọt nước mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng dưới ánh trăng sáng nổi lên tia sáng đau khổ.

Trương Dương cũng thấy rất rõ, chỉ là không biết làm sao để an ủi cô, chỉ có thể giả bộ như không thấy gì cả, hắn thấp giọng nói : "Có thời gian, tôi nhất định sẽ cùng cô lên đỉnh núi!"

Dưới lầu bỗng nhiên truyền đến tiếng ho khan của Từ Lập Hoa, Trương Dương và An Ngữ Thần nhìn nhau, không khỏi nở nụ cười, An Ngữ Thần đứng dậy nói : "Nghỉ ngơi sớm một chút, tôi đi xuống dưới"

Trương Dương gật đầu, mẹ đang nhắc nhở hắn phải giữ cự ly thích hợp, lão nhân gia luôn có ý tốt mà.

Thân thể của Trương Dương thì không phải nghỉ ngơi một đêm là có thể hồi phục lại như xưa, ngày hôm sau hắn đột nhiên phát sốt, kinh mạch trong cơ thể mơ hồ có dấu hiệu xung đột, hắn sợ mẹ lo lắng, cắn răng chịu đựng ngồi dậy khỏi giường, sáng sớm đã cùng An Ngữ Thần rời khỏi Xuân Dương, vừa leo lên xe tải da, Trương Dương đã ngã gục xuống ghế.

An Ngữ Thần nhìn thấy hắn có vẻ không đúng, liền đưa tay sờ lên trán của hắn, thất kinh nói : "Thật nóng!"

Trương Dương nói : "Lái xe đi, nhanh chóng trở về Giang thành, ngàn vạn lần đừng để mẹ của tôi nhìn thấy ..."

An Ngữ Thần gật đầu, cố nén sự kinh hoảng trong lòng, lái xe đưa Trương Dương trở về Giang thành.

Giữa đường thì Trương Dương đã bị sốt đến mơ hồ, mệt mỏi ngủ gục đi, chờ khi hắn tỉnh lại thì phát hiện ra mình đã được đưa đến chổ của Vu Tử Lương, trên tay còn đang được truyền nước biển.

Vu Tử Lương thấy hắn tỉnh dậy, liền vươn ngón tay ra vạch mi mắt của hắn lên, dùng đèn pin kiểm tra phản xạ nhãn cầu của hắn một chút.

Trương Dương nói :" Sao tôi lại ở đây?"

Vu Tử Lương nói : "An tiểu thư đưa cậu dến đây, lúc đến thì nhiệt độ cơ thể là 40°, còn nói sảng liên tục"

Trương đại quan nhân có chút chột dạ, nói : "Tôi không có nói cái gì chứ?" Nếu thật sự nói ra những cái không nên nói, vậy thì lần này đúng là tiêu rồi.

Vu Tử Lương nói : "Không có nói cái gì cả, chỉ là gọi tên mà thôi, trí nhớ thật không tồi, tất cả những cô gái mà cậu quen biết trên cơ bản đều được cậu ân cần hỏi thăm một lần"

Trương Dương đỏ mặt nói : "Cái đó ... sốt hồ đồ thôi ..."

Vu Tử Lương cười nói : "Không tính là hồ đồ được, bởi vì không nghe thấy cậu gọi tên của một người đàn ông nào cả, tôi đã ghi âm lại cho cậu, cậu có muốn nghe không?"

Trương đại quan nhân trợn tròn hai mắt lên : "Tôi nói bác sĩ Vu này, ông không thể làm như vậy được, ông xâm phạm đời tư của tôi!"

Vu Tử Lương cười ha hả nói : "Nói giớn với cậu, mà cậu lại tin là thật"

Trương Dương muốn ngồi dậy, Vu Tử Lương đã ngăn cản hai vai của hắn lại, nói : "Cậu thành thật nằm đó cho tôi, vừa mới hết sốt xong, đừng có gây thêm phiền phức nữa"

Trương Dương cười khổ nói : "Tôi bị bệnh gì?" Thật ra trong lòng hắn biết rất rõ ràng, hắn căn bản là bị tổn hao nội lực quá độ khiến cho bệnh trạng bùng phát mà thôi.

Vu Tử Lương nói : "Tôi không biết, phương pháp trị liệu cho cậu chỉ là trị liệu đối chứng mà thôi, bệnh của mình tự mình biết, tôi tuyên bố với bên ngoài là cậu làm việc quá mệt mỏi cho nên bị bệnh, nghỉ ngơi tại chổ của tôi vài ngày đi"

Trương Dương cũng tương đối tin tưởng Vu Tử Lương, với trạng thái của hắn hiện nay đúng là không cách nào làm việc được cả, nhìn ra ngoài cửa sổ đã buổi trưa rồi, Trương Dương nói : "Tôi rốt cục đã ngủ bao lâu?"

Vu Tử Lương nói : "Ba bốn tiếng gì đó!"

Trương Dương nói : "Điện thoại của tôi đâu, gọi điện cho ban chỉ huy một chút"

Vu Tử Lương nói : "An tiểu thư đã nói giúp cậu rồi, điện thoại của cậu cũng bị cô ấy tắt giùm, để trong ngăn kéo, sợ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của cậu"

Trương Dương mở ngăn kéo ra lấy điện thoại di động, đang chuẩn bị gọi điện thì nhìn thấy chủ nhiệm nhân đại Triệu Dương Lâm và thị trưởng thành phố Phong Trạch Tôn Đông Cường cùng nhau đến, Trương Dương vội vàng muốn ngồi dậy, Tôn Đông Cường xông đến đỡ lấy hắn, thân thiết nói : "Nằm, nằm, nghỉ ngơi thật tốt đi!"

Trương Dương cười nói : "Tôi chỉ bị một chút phong hàn, không có bệnh nặng gì, chủ nhiệm Trương, thị trưởng Tôn, hai người bận rộn công tác như vậy mà còn đặc biệt đến thăm tôi"

Triệu Dương Lâm làm ra hình dạng cảm động, nắm lấy tay của Trương Dương nói : "Tiểu Trương, thật sự là khổ cực cho cậu, từ khi trù bị xây dựng sân bay đến giờ, cậu cũng chưa được nghỉ ngơi tốt, cái này là cậu vì công tác mà bệnh!" Ông quay lại nói với con rể Tôn Đông Cường : "Tôi đã sớm nói qua, các cán bộ trẻ tuổi cần phải lấy Trương Dương làm mẫu, học tâm tinh thần kính dâng không cầu lợi của hắn"

Tôn Đông Cường nói : "Trên người của Trương Dương quả thật có rất nhiều chổ đáng để chúng tôi học tập, trở về tôi dự định làm một báo cáo về sự tích hoạt động tiên tiến của đồng chí Trương Dương cho toàn bộ Phong Trạch học tập"

Trương Dương nghe đến đó vội vã xua tay nói : "Đừng khách khí, đem tôi vào chổ phản diện thì có thể phục chúng, nếu như để tôi làm mẫu, thì Giang thành chúng ta không thành ổ trộm cướp là hay rồi đó, hơn nữa, báo cáo học tập sự tích tiên tiến là điềm xấu, con người của tôi có đôi khi rất là mê tín, người khi còn sống, không muốn đưa báo cáo thành tích gì cả"

Triệu Dương Lâm và Tôn Đông Cường đều nở nụ cười.

Triệu Dương Lâm dò hỏi Vu Tử Lương : "Bác sĩ Vu, bệnh của Trương Dương có nghiêm trọng hay không?"

Vu Tử Lương cũng che giấu cho Trương Dương luôn : "Tôi thấy là mệt mỏi quá độ, vất vả lâu ngày thành bệnh, có thể là do áp lực làm việc quá lớn, xã giao bàn rượu nhiều, bình thường không chú ý rèn luyện thân thể, hơn nữa lại bị phong hàn, cho nên mới đột nhiên phát bệnh, nghỉ ngơi vài ngày hẳn là không có việc gì"

Triệu Dương Lâm gật đầu nói : "Không có việc gì là tốt rồi, công tác trù bị của sân bay đã gần hoàn thành rồi, tài chính của tỉnh cũng đã đến đúng chổ, sân bay thuận lợi đặt móng khởi công, trình tự cơ bản đều đã làm, sắp tới cũng không có chuyện lớn gì, tôi thấy, cậu nên thừa dịp này nghỉ ngơi tốt vài ngày đi, coi như là ngày lễ cho cậu! Tiền lương tiền thưởng cứ phát xuống không lầm!"

Trương đại quan nhân đúng là đang định nghỉ ngơi một thời gian, nhưng ngoài miệng lại nói : "Vào thời điểm này tôi làm sao mà có thể nghỉ ngơi?"

Triệu Dương Lâm vỗ vỗ tay của hắn, nói : "Tiểu Trương, thân thể là tiền vốn của cải cách, nếu như cậu thật sự mệt chét, như vậy thì việc xây dựng sân bay mới sẽ ra sao đây? Trông cậy vào một lão già như tôi là không được, vị trí này không ai có thể thay thế được cho cậu cả"

Trương Dương nói : "Vậy tôi đành nghỉ ngơi thôi, chủ nhiệm Triệu sẽ cực khổ nhiều"

Triệu Dương Lâm nói : "Tôi chỉ là hỗ trợ nắm chắc phương hướng, mấy người mà cậu tìm đến giúp đỡ đều rất có khả năng, Thường Lăng Phong, Quy Điền Hạo Nhi, hai người này đều là nhân tài hiếm có, có bọn họ ra tay, tôi căn bản là không cần quan tâm nhiều"

Tôn Đông Cường cũng noi : "Trương Dương, cậu không cần lo lắng nhiều, chính phủ Phong Trạch chúng ta cũng sẽ toàn lực phối hợp với công tác của sân bay mới, bây giờ cậu không cần nghĩ cái g2i cả, nhanh chóng nghỉ ngơi khỏe mạnh mới là cần thiết"

Trương Dương gật đầu nói : "Chủ nhiệm Triệu, chuyện tôi bị bệnh đừng tiết lộ ra ngoài, tôi không muốn gây ra động tĩnh gì cả"

Triệu Dương Lâm nói : "Hiểu rồi, ngoại trừ tiểu Tôn ra, tôi không có nói với bất kỳ kẻ nào cả, thành phố tôi cũng không nói, cậu nghỉ ngơi thật tốt đi, sớm khôi phục thân thể rồi trở về làm, công tác sân bay chúng ta không thể thiếu cậu được"

Hai cha con Triệu Dương Lâm ở lại khoảng chừng nửa tiếng rồi đi, bọn họ đi rồi, An Ngữ Thần mới mang canh gà vừa nấu xong vào.

Trương Dương biết cô ta phải nói là dốt đặc cán mai về nấu canh gà, cho nên có chút tò mò hỏi : "Canh gà này là do cô nấu/"

An Ngữ Thần có chút đắc ý gật đầu : "Trên đời này không có chuyện gì khó chỉ sợ lòng không bền, tôi đặc biệt mời một đầu bếp đến, tận tay chỉ cho tôi làm"

Trương Dương cười nói : "Đối với tôi tốt như vậy, làm cho tôi vừa mừng vừa sợ"

An Ngữ Thần nói : "Cậu là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi nấu cho cậu một bát canh gà thì tính là gì" Cô ta đặt bát canh gà đến trước mặt của Trương Dương, bởi vì Trương Dương đang truyền dịch, cho nên An Ngữ Thần cũng đút cho hắn ăn từng chút từng chút.

Trương Dương vừa uống canh gà, vừa cười tủm tỉm nhìn An Ngữ Thần.

An Ngữ Thần nhỏ giọng nói : "Cười cái gì?"

Trương đại quan nhân đáp : "Cô thật giống mẹ của tôi!"

An Ngữ Thần cười hì hì nói : "Con trai ngoan, kêu một tiếng mẹ nghe chút coi!"

Trương đại quan nhân dở khóc dở cười : "Tôi nói này, sao cô có thể cạy mũi lên mặt chứ, bối phận nói đổi liền đổi!"

An Ngữ Thần cười thản nhiên, biểu tình quyến rũ làm cho hô hấp của Trương Dương đông cứng lại, cô nhẹ giọng nói : "Anh muốn tôi làm cái gì của anh, tôi sẽ làm cái đó của anh!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.