Y Đạo Quan Đồ

Chương 1629: Chương 1629: Đầu cơ kiếm lợi (2)




Tưởng Hồng Cương nghe hắn nhưng cường điệu chuyện này, trong lòng đã suy đoán ra bảy tám phần, mỉm cười nói: Thật ra, với chính tích hiện tại của cậu, với địa vị chính trị của Tân Hải ở Bắc Cảng trước mắt, trong thường ủy Bắc Cảng nên có một ghế cho cậu.

Trương đại quan nhân đang chờ những lời này của hắn, Trương Dương cố ý thở dài nói: Bí thư Tưởng, chỉ sợ người khác không nghĩ như vậy!

Tưởng Hồng Cương ý vị thâm trường nói: Người khác nghĩ như thế nào không quan trọng, mấu chốt là các lãnh đạo nghĩ như thế nào, nếu tỉnh trưởng Chu lần này tới cho rằng là cần thiết thì tôi thấy sẽ không có ai phản đối.

Trương Dương nói: Tôi cũng không ham thích gì đối với quan chức, chỉ cần có thể làm thêm được nhiều việc cho người dân thì thế nào cũng được. Bản sự hót như khướu của thằng cha này hiện tại càng lúc càng lớn.

Nếu thế thật thì mới là ạ! Tưởng Hồng Cương trong lòng nói, hắn đương nhiên hiểu rõ Trương Dương muốn lợi dụng mình, Trương Dương vừa rồi nói những lời như vậy là đã lộ rõ dã tâm của hắn đối với vị trí thường ủy Bắc Cảng, Tưởng Hồng Cương trong lòng minh bạch, mình ở phương diện này sẽ không mang tới tác dụng mấu chốt, hiện tại người chân chính có quyền lên tiếng ở Bắc Cảng là Hạng Thành, Trương Dương cần sự hỗ trợ của y.

Thân là một trong những thường ủy Bắc Cảng, Tưởng Hồng Cương rất rõ ràng sự bài xích của ban lãnh đạo Bắc Cảng đối với tên ngoại tộc Trương Dương này, mình nếu đề nghị bổ sung Trương Dương vào ban thường ủy Bắc Cảng, thế tất sẽ gặp phải lực cản đến từ các mặt, trong chính trị không ai lại bỏ sức không công cả, Tưởng Hồng Cương là người rất khôn khéo, y ra sức tất nhiên cần hồi báo. Nhưng trên đời này cũng không có chuyện gì chắc mười phần, bất kỳ chuyện gì cũng có phiêu lưu, nếu cân nhắc không chu toàn thì thậm chí sẽ lâm vào kết cục mất cả vốn không còn đường về, Tưởng Hồng Cương mỉm cười nhìn Trương Dương ở trước mặt, trong lòng lặng lẽ đánh giá giá trị của hắn.

Thật ra từ khi Trương Dương tới Tân Hải, Tưởng Hồng Cương đã cho rằng thằng ôn này tuyệt đối là hàng hiếm, trong mắt chính khách, tất nhiên có thể sẽ có giúp đỡ đối với sĩ đồ của mình, Tưởng Hồng Cương tuy rằng không dám tự so sánh với Lã Bất Vi thời Chiến quốc, nhưng hắn tin tầm mắt của mình không sai.

Tưởng Hồng Cương là người cực kỳ lý trí, hắn biết Trương Dương trước mắt cũng không là Trang Tương Vương ngô nghê, thằng ôn này đã bộc lộ tài năng rất rõ ràng, giống với Tần Thủy Hoàng khí phách bắn ra bốn phía hơn một chút, nhưng cũng chỉ một chút mà thôi. Tưởng Hồng Cương nghĩ tới hai nhân vật lịch sử này, bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, cuối cùng Lã Bất Vi vẫn bị Tần Thủy Hoàng xử lý, xui xẻo, đúng là xui xẻo, tự dưng mình nghĩ linh tinh gì vậy!

Tưởng Hồng Cương cầm hộp thuốc lá trên bàn, rút ra một điếu rồi châm, hắn nghiện thuốc lá cũng không nặng, thường thường chỉ hút vào lúc cần suy nghĩ, khi chỉnh lý mạch suy nghĩ quan trọng mới thấy thèm thuốc.

Tưởng Hồng Cương hút điếu thuốc ran nói: Trương Dương, trong chuyện của Trình Diễm Đông, cách làm của cậu là không sáng suốt, khiến cho mấy vị lãnh đạo mất hết mặt mũi. Tưởng Hồng Cương là nói thật, nhưng hắn nhắc tới chuyện này cũng là có mục đích.

Trương Dương nói: Chuyện của Triệu Kim Khoa không thể cứ dây dưa mãi được, dù sao cũng phải có người gánh vác trách nhiệm, tôi biết rất nhiều người muốn đẩy tôi ra gánh vác trách nhiệm này.

Tưởng Hồng Cương cười nói: Nghĩ gì thế, tôi nghĩ cậu nhiều lúc bị vọng tưởng rồi.

Trương Dương nói: Triệu Kim Khoa lúc trước là Chu Tường cực lực giới thiệu, là người đề cử, Chu Tường dùng người không xuy xét, nhận người không chuẩn, nên phải gánh vác trách nhiệm này.

Tưởng Hồng Cương gẩy thuốc vào gạt tàn, nói: Kiếm ăn trong quan trường thật sự là không dễ dàng gì, chỉ hơi không cẩn thận một chút là sẽ với gánh trách nhiệm liên đới.

Trương Dương nghe ra ẩn ý của Tưởng Hồng Cương, hắn cười nói: Bí thư Tưởng, ngài cũng phải cân nhắc rõ, nếu đề cử tôi với tổ chức, về sau vạn nhất tôi phạm vào sai lầm gì, trách nhiệm cũng sẽ truy cứu đến trên đầu anh.

Tưởng Hồng Cương cười ha ha, nói: Dọa tôi à, cậu nói như vậy, tôi cũng thấy mình phải cân nhắc kỹ một chút.

An Ngữ Thần nhìn nhìn đồng hồ báo thức. Trương Dương đã đi nửa tiếng đồng hồ rồi vẫn chưa thấy về. Hoàng hôn đã, xuyên thấu qua cửa sổ sát đất của quán trà, có thể nhìn thấy ánh dương đang chậm rãi khuất xuống mặt biển, trên mặt biển kim quang lóng lánh, trời cũng biến thành màu quýt.

Kiều Mộng Viện đặt chén trà xuống, mỉm cười nói: Chúng ta ra bãi biển đi dạo một chút đi.

An Ngữ Thần gật đầu, cùng Kiều Mộng Viện rời khỏi quán trà đi về phía bãi biển.

Kiều Mộng Viện nói: Tôi phát hiện Trương Dương từ sau khi tới Bắc Cảng, hình như trở nên chuyên nghiệp hơn trước đây rất nhiều.

An Ngữ Thần cười nói: Vị sư phụ này của tôi là nhân vật mặc long bào cũng không giống Thái tử, tuy rằng hắn ra sức nắm lấy quan vị. Nhưng trên bản chất thì lại giống một con khỉ bướng bỉnh.

Kiều Mộng Viện bị cách so sánh của cô ta khiến cho bật cười, cô ta chỉnh lại áo choàng bị gió biển thổi loạn, nói khẽ: Chẳng lẽ cô vẫn muốn ở Châu Âu?

An Ngữ Thần nói: Trong nhà xảy ra quá nhiều chuyện, tôi cảm thấy chán ghét, sau khi rời khỏi mới phát hiện thì ra tôi có thể được sống tự do hơn. Nguyên nhân chân chính An Ngữ Thần tới Thụy Sĩ là vì bí mật giữa cô ta và Trương Dương, mặc dù Kiều Mộng Viện là bạn tốt tri tâm, nhưng cô ta cũng sẽ không dễ dàng thổ lộ.

Kiều Mộng Viện nói: Thật sự là hâm mộ cô cả thể buông bỏ tất cả. Tôi cũng đã thử thay đổi hoàn cảnh. Nhưng đi đến đâu trong lòng thủy chung vẫn không buông bỏ được tất cả những gì ở đây.

An Ngữ Thần cười nói: Không bỏ được sinh ý hay là không bỏ được tình cảm?

Kiều Mộng Viện cười nói: Sinh ý đã kết thúc rồi, tình cảm thì còn kết thúc sớm hơn.

An Ngữ Thần ý vị thâm trường nói: Có một số tình cảm vĩnh viễn sẽ không kết thúc, Mộng Viện, cô có phải còn có vướng bận gì không?

Kiều Mộng Viện lắc đầu một cách kiên quyết: Không! An Ngữ Thần muốn nói gì nhưng lời nói đến môi thì lại thôi.

Di động của Kiều Mộng Viện vang lên, cô ta nhìn nhìn số, là Trương Dương gọi. Cô ta không hề lập tức bắt mà mà ngẩng đầu nhìn ra xa xa, quả nhiên nhìn thấy Trương Dương đang từ trong quán trà mà họ vừa ngồi đi ra.

An Ngữ Thần vẫy tay với Trương Dương, hắn không nhìn thấy, An Ngữ Thần cho hai ngón tay lên môi, lớn tiếng gọi: Sư phụ, bên này!

Trương Dương thuận theo giọng nói nhìn lại. Trên mặt hắn lộ ra nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời.

Tới trước mặt hai nàng, Kiều Mộng Viện trách cứ: Bí thư Trương, công tác có quan trọng đến mấy cũng không thể quên bạn được, tiểu yêu từ Châu Âu xa xôi quay về, anh bỏ cô ta lại ở đây rồi biến đi mất không thèm hỏi han gì à?

Trương Dương cười nói: Không phải còn có cô sao? Vốn tôi cũng định tới, nhưng sau nghĩ lại, con gái các cô gặp mặt, khẳng định có rất nhiều lời muốn nói riêng với nhau, tôi nếu ở đây thì không tiện.

An Ngữ Thần cười nói: Già mồm át lẽ phải, anh nói buổi tối mời tôi ăn cơm, tôi đói bụng rồi, sư phụ chắc không tiếc bữa cơm này chứ?

Trương Dương nói: Tôi tuy rằng là sư phụ cô, nhưng nhiều năm như vậy rồi, tôi ngay cả nửa xu tiền học phí cũng không được nhận, mà tôi bảo này, cô tốt xấu gì cũng là phú bà ức vạn, đối đãi với sư phụ của mình có thể hào phóng một chút hay không?

Kiều Mộng Viện nói: Trương Dương, anh đừng ép tôi khinh bỉ anh, dù thế nào thì hôm nay cũng không định mời khách phải không?

Trương Dương cười nói: Mời, tôi nhất định sẽ mời, thế này đi, chúng ta về Tân Hải, tới làng chài hải đảo ăn cơm.

An Ngữ Thần còn chưa nói gì thì Kiều Mộng Viện đã phản đối: Tiểu yêu, cô đừng có nghe hắn, chỉ cần đến địa phương Tân Hải đó, bí thư Trương một lòng nhào vào công tác, trên một mẫu ba phân đất Tân Hải, ai mà không biết bí thư Trương của chúng ta. Kiều Mộng Viện khi tới Tân Hải xem như đã nhìn thấy rồi, Trương Dương ở Tân Hải đi đến đâu cũng đều là tiêu điểm được mọi người chú ý, chỉ cần là trong trường hợp công chúng, ngay cả cơ hội nói chuyện với hắn cũng không có.

Trương Dương nói: Từ xa về, nói sao cũng phải tới chỗ tôi công tác để xem chứ, tôi nói với các cô một tin tức tốt, đơn xin bỏ huyện lập thành phố của Tân Hải đã chính thức được phê duyệt, hiện tại...

An Ngữ Thần ngắt lời hắn: Hiện tại anh đã bí thư thị ủy, nhưng tôi vẫn không hiểu, anh có khác gì so với trước đây đâu? Anh vẫn là anh thôi mà! Anh là bí thư huyện ủy cũng được, bí thư thị ủy cũng được, trong mắt chúng tôi thì không có gì khác cả, anh vẫn là Trương Dương, thậm chí có thể nói, tôi cảm thấy anh bây giờ còn không đáng yêu bằng khi còn là chủ nhiệm ban sinh đẻ kế hoạch xã Hắc Giả Sơn.

Trương đại quan nhân nhíu mày: Nha đầu, tình cảm của cô đối với tôi phải từ đáng yêu phát triển thành đáng kính, thế mới đúng, tôi là sư phụ cô.

An Ngữ Thần nói: Anh chẳng đáng kinh được đâu, anh là dối trá! Chị Mộng Viện, em nói có đúng hay không?

Kiều Mộng Viện cười nói: Đây là địa bàn của người ta, tôi cũng không dám nói lung tung, vạn nhất đắc tội với đại lãnh đạo, người ta sẽ làm khó dễ tôi đó.

An Ngữ Thần nói: Phú quý bất năng dâm, uy vũ bất năng khuất khuất, hắn có gì mà sợ? Chức quan không lớn, nhưng sự dối trá trong quan trường thì lại học được hết rồi.

Trương đại quan nhân dở khóc dở cười: Dối trá ư? Tôi nếu dối trá thì trên quan trường chẳng có nổi một người nào tốt.

Kiều Mộng Viện vừa nghe vạy liền không vui: Nói năng kiểu gì thế?

Trương đại quan nhân lúc này mới ý thức được mình đả kích rộng quá: cái đó, tôi không nói gì cả, tôi ngọng nghịu mở miệng ra là đắc tội với người. Tôi coi như là hiểu rỗ, trên đời này chỉ có tiểu nhân mới nuôi được nữ tử.

Còn nói nữa à!

Trương đại quan nhân giơ tay xin hàng: Không nói, tôi không nói gì cả. Này, thế tối nay các cô muốn làm gì thì cứ làm, tôi đều nghe theo các cô, muốn giết muốn đánh, cứ tùy tiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.