Nhưng Trương Dương vẫn chăm chăm nhìn gã, vừa nhận thấy miệng gã hơi chút cử động, hắn vội cắt ngang không cho gã cơ hội phát biểu: Bây giờ có phải đảng chính đã được tách riêng? Quản quyền của bí thư công ủy đảng và chủ nhiệm ủy hội quản được phân chia như thế nào tôi vẫn chưa hiểu rõ. Còn nữa, dưới ủy hội quản còn có ba cục, ba người chúng tôi sẽ do ủy hội quản hay bí thư công ủy phụ trách.
Trương đại quan nhân nêu ra hàng loạt câu hỏi đều như từng lưỡi đao chém sâu vào Lưu Bảo Toàn, đều vào trọng điểm cả!
Tần Thanh kì thực cũng không hài lòng với sự sắp xếp của Đông Giang, đã để cô phụ trách công tác kiến thiết thành phố, vậy thì ban lãnh đạo phải lấy cô làm trung tâm để tiếp hành tổ kiến. Phân bổ ban lãnh đạo cụ thể cũng nên thông qua ý kiến của cô, bây giờ họ lập ra một ủy hội quản đồng thời còn bố trí hoàn tất nội bộ thành viên ủy hội. Chiêu thức này thật quá quen thuộc, giống như Trương Dương đã nói, sự phối hợp quyền lực đang quá mơ hồ. Nếu không xác định rõ từ đầu, công tác quản lí sau này sẽ gặp rất nhiều khó khăn.
Trương Dương lôi ra vấn đề nan giải cho Tùy Quốc Minh, Tùy Quốc Minh đương nhiên hiểu rõ mục đích phân bổ ban lãnh đạo thành phố, cũng là chứng minh rằng họ không tin tưởng hoàn toàn vào Tần Thanh, Lưu Bảo Toàn đã làm việc nhiều năm tại Đông Giang, tương đối nắm rõ tình hình địa phương, để gã phối hợp làm việc với Tần Thanh là rất hợp lí. Nhưng ông cũng không thể không thừa nhận, sự sắp xếp phía thị hoàn toàn nhằm mục đích để Lưu Bảo Toàn đạt được quyền lực chế hành. Đến bây giờ Tùy Quốc Minh còn chưa hiểu vì sao Lương Thiên Chính lại muốn gọi Trương Dương về đây, tên oắt con này là một ma vương nhiễm điều. Ai cũng biết hắn có chút bản lĩnh, nhưng đó là bản lĩnh phá rối. Thật đúng như vậy, lần hội nghị đầu tiên hắn đã đứng ra cầm trịch.
Lưu Bảo Toàn cảm thấy mình phải đứng ra phát biểu vài câu, Trương Dương hôm nay rõ ràng là nhằm vào gã, gã cũng phải đấu lại: Đồng chí Trương Dương, tôi thấy cơ cấu tổ chức của chúng ta hoàn toàn đơn giản, bí thư Tần phụ trách công tác tổng chỉ huy...
Trương Dương không hề khách khí ngắt lời gã: Chủ nhiệm Lưu, đồng chí lại hồ đồ rồi, tổng chỉ huy là bí thư Lương, bí thư Tần chỉ là phó chỉ huy! Bản lĩnh moi tìm sơ hở của hắn quả không tầm thường.
Lưu Bảo Toàn bị hắn chặn họng đến đỏ bừng mặt, ai cũng biết chức tổng chỉ huy của Lương Thiên chính chỉ trên danh nghĩa, nhưng câu nói của gã cũng sai hoàn toàn. Lưu Bảo Toàn nói: Ý tôi là, bộ chỉ huy của chúng ta do bí thư Tần lãnh đạo!
Trương Dương cười: Chủ nhiệm Lưu, đồng chí đừng nóng vội, cứ từ từ nói, đồng chí là chủ nhiệm hội ủy quản, việc bộ chỉ đạo do bí thư Tần quản lí. Việc này mọi người ai cũng biết.
Tất cả mọi người đều cố nhịn cười, Tần Thanh và Thường Hải Tâm đều hiểu rõ Trương Dương, hắn thể hiện như vậy không nằm ngoài dự đoán của họ. Tùy Quốc Minh cũng từng biết rõ sự lợi hại của Trương Dương, đương nhiên rất khó đụng đến sợi lông của hắn, La An Định và Đường Tự Lập đều lần đầu gặp Trương Dương, qua tình hình như vậy cũng đủ để hiểu con người danh bất lưu truyền này, họ càng nhận thấy mình nên cẩn thận.
Lưu Bảo Toàn rõ ràng đang nóng nảy: Đồng chí có để cho tôi nói không?
Trương Dương đáp: Ai không cho đồng chí nói đâu? Chủ nhiệm Lưu, đừng nóng, chúng ta đang họp, mọi người đều có cơ hội phát biểu, thị trưởng Tùy ở đây, ai cũng sẽ được phát biểu.
Lưu Bảo Toàn nóng nảy đến toát đầy mồ hôi, gã thầm rủa Trương Dương.
Thấy vậy, Tần Thanh trong đầu không khỏi buồn cười, có Trương Dương bên cạnh, cô thấy nhiều việc tốt hơn hẳn, cô phát biểu đúng lúc: Tiểu Trương, đồng chí hãy tôn trọng để đồng chí lớn tuổi hơn phát biểu trước!
Lưu Bảo Toàn còn chưa nói gì thì đã bị cô liệt vào loại đồng chí lớn tuổi. Tùy Quốc Minh cũng rất nhìn rõ sự việc, ông hiểu rõ trong hoàn cảnh này Trương Dương và Tần Thanh đang hợp lại để ức hiếp người khác, một người nói người ta hồ đồ...một lại nói người ta là đồng chí lớn tuổi. Cũng may Lưu Bảo Toàn chưa đến mức hồ đồ, đơn giản chỉ vì một người, ảnh hưởng đến vị trí quyền lực của họ. Tùy Quốc Minh thầm nghĩ, Lưu Bảo Toàn thật không phải đối thủ của hai người họ, lãnh đạo thị sắp xếp gã là chủ nhiệm hội ủy cũng không hợp lí chút nào. Trên có Tần Thanh, dưới có Trương Dương, Lưu Bảo Toàn sau này không biết phải chịu bao nhiêu thiệt thòi đây, phải nhẫn nhịn thêm bao nhiêu tức giận nữa. Theo hiểu biết của Tùy Quốc Minh, chắc chắn Lưu Bảo Toàn không thể chịu nổi sự đả kích của Trương Dương và Tần Thanh.
Lưu Bảo Toàn đáp: Tôi sẽ hết sức ủng hộ công việc của bí thư Tần, tôi với nhiệm vụ dẫn dắt các cục trực thuộc hội ủy quản, đoàn kết trên dưới, cố gắng làm tốt công tác kiến thiết. Gã bị nghẹn lời bao lâu mãi mới nói được ra một câu hoàn chỉnh, ý kiến cũng đã nói ra, một là gã thừa nhận vị trí lãnh đạo của Tần Thanh, hai là bản thân lãnh đạo toàn cục hội ủy quản, dù Trương Dương ngươi có ngang ngạnh mấy chẳng qua cũng chỉ là cục trưởng cục nghiệp vụ xã hội, là cấp dưới của gã, hắn phải tiếp nhận sự lãnh đạo của mình.
Trương Dương nói: Tôi tán thành ý kiến của chủ nhiệm Lưu. Sau này chúng ta sẽ đồng lòng đoàn kết, cùng phối hợp giúp đỡ lẫn nhau, cùng hỗ trợ công việc của bí thư Tần!
Lưu Bảo Toàn cũng hiểu ý của Trương Dương, gã biết tên nhãi này đang tỉnh lược mình, cố ý xem thường địa vị lãnh đạo của mình, cái gì mà cùng phối hợp, giúp đỡ lẫn nhau, cùng hỗ trợ, tao là lãnh đạo của mày cơ mà!***cùng với ai chứ? Tao chỉ đạo mày! Tao mới là chủ nhiệm ủy hội quản, là cấp trên! Lưu Bảo Toàn cứ thế thầm chửi.
Cục trưởng cục quản lí tổng hợp La An Định nói: Chủ nhiệm Trương nói rất đúng, sau này chúng ta sẽ cùng nhau nỗ lực làm việc dưới sự lãnh đạo của bí thư Tần và chủ nhiệm Lưu, tận tâm tận lực làm tròn nhiệm vụ vinh quang đầy gian khổ này. La An Định phát biểu lúc này cũng có ý bênh Lưu Bảo Toàn, kì thực lời nói của y cũng đúng, Tần Thanh là lãnh đạo, Lưu Bảo Toàn cũng là lãnh đạo, đồng thời còn trực tiếp lãnh đạo ba người họ.
Tần Thanh không muốn Trương Dương tiếp tục dây dưa vướng mắc vấn đề này, mỉm cười nói: Mọi người cùng cố gắng là quan trọng nhất! Cô nhìn sang Tùy Quốc Minh: Thị trưởng Tùy, lễ khởi công thành phố mới được định vào trung tuần tháng sau, tôi muốn lựa chọn địa điểm văn phòng công trường ở khu vực khởi công thành phố.
Tùy Quốc Minh cười: Được! Việc này phải nhanh chóng tiến hành, khu văn phòng hiện tại quá nhỏ, nếu bộ chỉ đạo kiến thiết và hội ủy quản đi vào hoạt động, e là không thể đáp ứng được nhu cầu.
Tần Thanh nói: Tiểu Trương, đồng chí là chủ nhiệm cục nghiệp vụ xã hội, việc này giao cho đồng chí sắp xếp.
Mọi người có mặt ở cuộc họp đều sửng sốt, việc này lẽ ra phải giao cho cục quản lí tổng hợp làm chứ? Sao lại giao cho cục nghiệp vụ? Tất cả đều nhanh chóng hiểu ra, người lãnh đạo bộ chỉ đạo kiến thiết là Tần Thanh, cô có quyền chỉ huy, đương nhiên trong phạm vi quyền chức của mình cô có quyền quyết sách, cần gì hội ủy quản? Cục nghiệp vụ hay tổng hợp gì chứ? Phân bổ quyền chức cụ thể đều do cô quyết định.
Tùy Quốc Minh bắt đầu nhận ra thế mạnh của Tần Thanh, ông đột nhiên có dự cảm không tốt, Tần Thanh và Trương Dương hai người này chắc chắn sẽ gây ra trận sóng gió ở Đông Giang này, bất luận là về tính quyết đoán hay khả năng họ đều hơn hẳn Lưu Bảo Toàn.
Tần Thanh mỉm cười: Tìm được địa điểm văn phòng thích hợp, chúng ta mới có thể dễ dàng triển khai công việc, lãnh đạo thị đã đưa cho chúng ta một danh sách tham khảo. Thật ra thời gian đầu công tác chúng ta cũng không cần nhiều cán bộ như vậy, danh sách nhân sự cụ thể đợi qua khảo sát xét duyện sẽ trình báo lên cấp trên. Câu nói này của cô hoàn toàn có ý nói với Tùy Quốc Minh một cách rất uyển chuyển, cô không hề ủng hộ danh sách phía thị đưa ra, cô sẽ thay đổi và điều chỉnh nó.
Trước khi cuộc họp kết thúc, Tùy Quốc Minh rời đi trước, ngoài Thường Hải Tâm ra, bốn thành viên các cục đều có mặt họ là cốt cán của ban lãnh đạo thành phố, Tần Thanh tiếp tục nhấn mạnh với họ về nhiệm vụ trước mắt. Thứ nhất, nhanh chóng xác lập địa điểm văn phòng ở khu thành phố mới; thứ hai, tích cực chuẩn bị lễ khởi công xây dựng; thứ ba, hoàn thiện đội ngũ cán bộ thành phố, chủ quyết do cô và Lưu Bảo Toàn lựa chọn. Nói xong ba vấn đề trên, Tần Thanh tuyên bố cuộc họp kết thúc.
Lưu Bảo Toàn và hai cục trưởng khác cũng không có ý định rời đi ngay, họ muốn bàn luận với Tần Thanh về các vấn đề còn tồn tại trước mắt, còn Trương Dương buổi chiều phải tham dự buổi lễ tốt nghiệp lớp bồi dưỡng trường Đảng, hắn không ở lại được mà nhanh chóng lái chiếc Hummer rời đi.
Việc mà Dư Xuyên phó thác cho mình Trương Dương đã làm xong, hai người Dư Xuyên và Mary là người có ơn với hắn. Trương Dương định đem trả xe nhưng họ không muốn nhận lại, họ nói dù sao chiếc Hummer này cũng không dùng, tạm thời Trương Dương cứ sử dụng, đến khi nào hắn chính thức vào làm, được trang bị xe công thì hãy đem trả chiếc xe. Không phải hai người đang trả mối ân tình cho hắn, thực sự là chiếc xe này ngoài sự hoành tráng sang trọng ra thì tính thực dụng quá thấp, đặc biệt là dùng đi trong thành phố, ăn quá nhiều xăng khó mà đi việt dã được.
Từ lúc Thiệu An Khang đánh ghen làm ầm ở lầu Vọng Giang, quan hệ giữa Trương Dương và Lương Hải Âu trở nên gượng gạo, lúc gặp nhau hai người chỉ gật đầu chào, ít nói chuyện hơn. Trương đại quan nhân muốn tránh hiềm nghi, Lương Hiểu Âu lại cảm thấy rất áy náy, hôm nay mọi người đều tốt nghiệp lớp bồi dưỡng, Lương Hải Âu đã chủ động đến tìm Trương Dương: Trương Dương, công việc thế nào rồi?
Trương Dương cười nói: Buổi sáng đi họp tổ chức thị ủy, phía thị đã phân bổ tôi làm cục trưởng cục nghiệp vụ xã hội.
Lương Hiểu Âu lấy làm ngạc nhiên, tin tức mà cô nghe được lại là Trương Dương được phân quản công tác chiêu thương, cô nhỏ giọng: Phân quản chiêu thương của cục nghiệp vụ xã hội à?
Trương Dương lắc đầu: Đó là nhiệm vụ của cục quản lí tổng hợp, tôi chuyên quản mấy cái***
Lương Hải Âu nói: Vậy thì tiếc quá, lĩnh vực mà anh giỏi nhất mới là công tác chiêu thương.
Trương Dương cười: Vàng thì đặt đâu mà chả phát sáng, tôi là cán bộ hoàng kim vạn năng, đặt đâu cũng được!