Y Đạo Quan Đồ

Chương 472: Chương 472: Đề bạt.




Trần Thiệu Bân cười đến nổi thiếu chút nữa đã sặc nước mắt nước mũi ra, chỉ vào mặt Trương Dương nói : "Thật không phải là thứ tốt, tên nhóc cậu đang đố kị người ta, bởi vì chủ nhiệm Trương không đề bạt cậu ..."

Trương Dương nghiêm mặt nói : "Tôi không cần dựa vào sự đề bạt của đàn bà!"

Trần Thiệu Bân cười nói : "Cậu thích đề bạt đàn bà!"

Trương đại quan nhân vô sỉ nói : "Là đàn ông thì nên nắm quyền chủ động đề bạt!"

Trần Thiệu Bân cảm thán: "Tôi thật sự muốn đề bạt người khác, chỉ là không tìm được đối tượng!"

Trương Dương nói : "Này này, sao cậu lại lưu manh như thế? Tối nay kêu cậu đi theo tôi làm chính sự, chứ không phải là nghe cậu kể chuyện lưu manh"

Trần Thiệu Bân nói : "Tôi thật sự rất hối hận, tại sao lại quen biết với loại bạn bè như cậu, con người thuần khiết của tôi đã bị cậu chà đạp hư hết rồi"

Trương Dương nói : "Bản tính sai khiến, có liên quan cái rắm gì đến tôi?" Mãi cho trời tối đen, hai người mới lái xe đến trước nhà hàng, xuyên qua cửa sổ phía trước, có thể thấy được Ngô Minh và Trương Lập Lan đang ngồi cùng một chổ, bốn mắt nhìn nhau, nói chuyện vô cùng ăn ý.

Trần Thiệu Bân cầm kính viễn vọng nhìn một hồi, có chút thất vọng nói : "Người ta hình như không có gì cả, cảm giác rất bình thường"

Trương Dương nói : "Bình thường? Đã trễ như vậy rồi mà cô nam quả nữ chạy đến nơi này ăn? Có khùng mới tin, Ngô Minh là phó bí thư thị ủy Lam Sơn, Trương Lập Lan là chủ nhiệm giáo dục trường đảng tỉnh, hai người bọn họ ở cùng một chổ làm gì? Nói chuyện công tác? Tôi không tin giữa bọn họ có cái gì đó để nói!"

Trần Thiệu Bân nói : "Này cậu nói chúng ta đang làm cái gì vậy? Hai thằng ngốc ngồi chồm hổm ở chổ này nhìn lén người ta ăn, tôi sắp chết đói rồi"

Trương Dương nói :" Kiên trì một chút, chờ bọn họ ăn no đã! Ăn no rồi mới dâm dục, chỉ có ăn cơm no đủ thì mới có thể làm được chuyện khác!"

Trần Thiệu Bân cười ha hả, ở cùng một chổ với Trương Dương, bất luận chuyện hoang đường gì cũng có thể làm ra được cả.

Trương Dương nói : "Cậu cứ ở chổ này nhìn đi, tôi đến chổ phòng của bọn họ ẩn nấp!"

Trần Thiệu Bân nói : "Cậu biết bọn họ ở đâu?"

Trương Dương cười nói : "Đơn giản! Tôi có vài người bạn tại Nam Quốc Sơn Trang!"

Trương đại quan nhân đẩy cửa ô tô ra, chậm rãi chạy đến dãy số năm, khí tràng của thằng nhãi này bây giờ đã không còn bình thường, nhìn dáng vẻ của hắn thôi cũng đủ liệt kê vào hàng khách quý rồi, hơn nữa hắn lại còn đưa ra thẻ kim cương, trong Nam Quốc Sơn Trang, cái thẻ này có ý nghĩa là có thể hưởng thụ những đãi ngộ cao nhất.

Phục vụ sảnh cười tôn kính với hắn, nói : "Tiên sinh, xin hỏi muốn dừng chân sao?"

Trương Dương gật đầu nói : "An bài cho tôi một phòng, tối hôm nay tôi muốn ở lại một đêm!"

"Vâng! Tiên sinh xin chờ!"

Trương Dương giống như là nhớ ra chuyện gì đó, nói : "Đúng rồi, an bài cho tôi ở cạnh phòng của Ngô Minh tiên sinh, chúng tôi là bạn cũ, buổi tối qua lại cũng tiện hơn một ít"

Cô phục vụ này cũng không nghi ngờ gì cả, mỉm cười nói : "Ngài ấy ở tại phòng 329, vậy tôi giúp ngài an bài phòng 327"

Trương Dương cười nói : "Vậy làm phiền cô, tiểu thư, cô là người phục vụ xinh đẹp nhất mà tôi nhìn thấy tại Nam Quốc Sơn Trang" Một câu nói làm cho khuôn mặt của người phục vụ đỏ rực cả lên.

Trương Dương cầm thẻ phòng đi đến phòng của mình, bây giờ đã là tám giờ tối rồi, Trương Dương mở cửa sổ ra nhìn một chút, xác định là không ai đi qua dưới lầu, lúc này mới nhờ sự bảo hộ của bóng đêm leo qua, phòng của hắn lại sát bên cạnh phòng của Ngô Minh.

Trương đại quan nhân làm loại chuyện này cũng không phải là lần đầu tiên, công tác quốc an đã khai thác phạm vi của hắn, làm cho thằng nhãi này học được rất nhiều phương pháp làm việc, leo tường, chậm rãi đu qua cửa sổ phòng 329, hai ngày nay nghỉ ngơi đã giúp công lực trong cơ thể của hắn bắt đầu thong thả khôi phục, làm cho Trương đại quan nhân bất ngờ chính là, cửa sổ không có khóa bên trong, như vậy hắn lẻn vào trong cũng tiện hơn, Trương Dương nhớ đến lúc trước ở Bắc Kinh đi quay trộm cảnh yêu đương lén lút của Vương Học Hải và Lâm Ngọc Văn, nhưng lại đánh bậy đánh bạ trúng ngay lúc Lâm Ngọc Văn đang "tâm sự" với Thái Húc Đông. Kết quả lần này cũng có chút tương tự, vốn muốn theo dõi Trương Lập Lan, thu thu trộm tư tình của bà ta và Khổng Nguyên, nhưng ai mà ngờ rằng đối tượng hẹn hò của Trương Lập Lan lại chính là phó bí thư thị ủy thành phố Lam Sơn Ngô Minh.

Tuy rằng không nắm được nhược điểm của Khổng Nguyên, nhưng mà Trương Dương cũng không cảm thấy có bất kỳ mất mác gì hết, thậm chí là kết quả như vậy đối với hắn mà nói càng thêm lý tưởng. Lúc trước Ngô Minh đã từng kêu Lưu Văn Quân của Lam Sơn Thần Báo đi đánh hơi chuyện của hắn và Tần Thanh, không ngờ đã gặp báo ứng, lần này đến lượt Ngô Minh làm nhân vật chính. Trương đại quan nhân chuẩn bị cũng rất đầy đủ, trong tay có đủ dụng cụ để đi quay trộm cả, một máy chụp hình hồng ngoại, hắn tìm một vị trí bí mật đặt máy chụp ảnh vào, sau đó theo thói quen chui dưới gầm giường, cái này là vì để ghi âm.

Trong lòng Trương Dương đang đắc ý, thì điện thoại di động vang lên, là Trần Thiệu Bân gọi đến, Trương Dương nghe điện thoại, Trần Thiệu Bân nói : "Bọn họ đã rời nhà hàng, đang đi về dãy số năm"

Trương Dương thấp giọng nói : "Đã biết"

Trần Thiệu Bân nói thêm : "Đừng quên chụp cho tôi vài bức ảnh nóng nha!"

Trương Dương thấp giọng cười cười, căn dặn hắn : "Chờ khi tôi gọi điện cho cậu, thì cậu gọi điện báo cháy nha"

Trần Thiệu Bân nói : "Không thành vấn đề!"

Qua một hồi sau, Trương Dương nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, hắn nằm ở dưới giường, nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng đóng cửa, Trương Lập Lan nói : "Tám giờ rưỡi rồi, mười giờ chị phải về"

Ngô Minh có chút thất vọng nói : "Sớm như vậy sao?"

Trương Lập Lan nói : "Gần đây con gái vừa lên trung học, chị phải trở về kiểm tra bài vở của nó"

Trong lòng Trương Dương nói, xem ra bà ta vẫn còn là một người mẹ tốt.

Ngô Minh tựa hồ như có động tác gì đó, bởi vì nghe được âm thanh vuốt ve quần áo.

Hô hấp của Trương Lập Lan dần dần gấp lên, đưa tay tắt đèn, nhỏ giọng nói : "Em còn chưa tắt đèn ..."

Ngô Minh thấp giọng nói : "Em thích bật đèn!"

Trương Lập Lan nói : "Đáng ghét quá đi ... ơ ... đi ... đi qua đóng cửa sổ ... rèm cửa sổ chưa kéo lại ..."

Ngô Minh nói : "Em mới không sợ, em thích mở nó ra như vậy, em thích làm chị như vậy"

Bốp! một tiếng, hẳn là Trương Lập Lan đã đánh một cái lên thân thể của Ngô Minh, bà ta cười hì hì một tiếng, đi qua đóng cửa sổ, kéo rèm cửa sổ lại luôn.

Trương đại quan nhân ở dưới giường nhìn lên, đèn lại một lần nữa sáng lên, tuy rằng không rõ ràng, nhưng cũng có thể thấy được hai chân trắng tuyết của Trương Lập Lan.

Ngô Minh vọt đến, ôm lấy Trương Lập Lan từ phía sau.

Trương Lập Lan nói :" Tiểu Ngô, em không sợ người khác thấy sao!"

Ngô Minh nói : "Sợ cái gì, em thích chị, ai thấy em cũng không sợ!"

Gã ôm lấy Trương Lập Lan, Trương Lập Lan bị thân thể của Ngô Minh ép đến bệ cửa sổ, hai chân mở ra, cái quần dài màu tím bị lột ra.

Trương đại quan nhân thấy được cái quần lót màu đen của Trương Lập Lan bị Ngô Minh lột xuống chổ mắt cá chân, Trương đại quan nhân có chút đau khổ nhắm hai mắt lại, mẹ kiếp, nghĩ đến cảnh người đàn bà này ban ngày nghiêm trang, nhưng mà không ngờ lại là một dâm phụ.

Trương Lập Lan bắt đầu rên rỉ, còn Trương Dương thì coi như là không nghe không thấy không biết gì cả.

Nhưng mà cái cảnh tượng này không nghe không thấy nhưng cũng có thể biết được, chỉ là không ngờ rằng Ngô Minh lại thích bật đèn sáng khi làm loại chuyện này, Trương đại quan nhân tuy rằng không nhìn thấy toàn cảnh, nhưng mà lại có thể nhìn thấy rõ ràng khi Trương Lập Lan mở rộng hai chân ra, ra sức tiếp cận với đại thụ chống trời đầy lông đen của Ngô Minh mà có thể nghĩ đến toàn cảnh, thằng nhãi này bắt đầu suy nghĩ miên man bất định.

Âm thanh của Trương Lập Lan cũng rất bé, bên ngoài nghe không được, nhưng mà Trương đại quan nhân lại nghe rất rõ ràng, thằng nhãi này nằm dưới giường rình trộm cũng không quên mở máy ghi âm ghi lại, hắn nhanh chóng phát hiện ra Ngô Minh rất thích kêu to, vừa ra sức "cày kéo" vừa kêu lên : "Chị Lan, chị Lan, em rất thích chị! Cái mông của chị thật lớn thật tròn! Em hận không thể cắn nó hai phát!"

Trương đại quan nhân thiếu chút nữa đã bật cười thành tiếng rồi, đồng chí Ngô Minh quả nhiên là cán bộ trẻ tuổi đầy hứa hẹn, cái gì cũng dám nói, sự phong phú của ngôn từ làm cho hắn phải cam bái hạ phong.

Trương Lập Lan lẩm bẩm rên rỉ vài tiếng.

Trương Dương nhìn thời gian một chút, sức chịu đựng của Ngô Minh cũng khá tốt, đại khái là hơn hai mươi phút mới chịu thu binh về, chiến trường chủ yếu của hai người là trước cửa sổ, cũng không có chọn lên giường, cái này cũng tránh cho khả năng nguy hiểm là giường sụp xuống đè chết Trương Dương đang trốn bên dưới.

Hai người sau khi "làm việc" xong, ôm nhau nằm lên giường, lúc này đèn cũng đã tắt rồi, bên trong vô cùng vắng vẻ, Trương đại quan nhân ngừng thở, rất sợ bị bọn họ phát giác, hắn phát hiện ra tối hôm nay vẫn chưa có thu được cái gì then chốt cả.

Trương Lập Lan nói : "Chu Vũ Dương được đề bạt là chuyện ván đã đóng thuyền rồi, trong tỉnh không ít người có khuynh hướng nghiêng về Thường Tụng, nhưng mà thấy ý của bí thư Kiều thì hình như không được thích ông ta, dù sao thì tuổi của Thường Tụng cũng hơi lớn rồi"

Ngô Minh có chút khẩn trương nói : "Bộ trưởng Khổng nói thế nào?"

Trương Lập Lan nói : "Chị có đề cập với ông ấy, nhưng mà chuyện này cũng không thể nói quá rõ ràng được, nếu như để ông ấy sinh ra hoài nghi, thì chẳng những không thể không giúp đỡ cho em, mà còn có thể phản tác dụng lại"

Ngô Minh ôm lấy Trương Lập Lan hôn một cái :" Ủy khuất cho chị quá!"

Trương Lập Lan nói : "Em biết chị có bao giờ không tốt với em không ..."

Ngô Minh nói : "Biết, chị Lan, em đương nhiên biết"

Trương Lập Lan buồn bã nói : "Tiểu Ngô, chị không cầu em cái gì cả, chỉ cần em có thể luôn luôn tốt với chị như vậy là được, chị đã thỏa mãn rồi"

Ngô Minh thề thốt nói : "Nhất định, em yêu chị, người em yêu nhất trong lòng chính là chị!"

Trương Lập Lan thở dài nói : "Quên đi, đừng nói những lời này"

Ngô Minh nói : "Công tác trường đảng có thuận lợi không?"

Trương Lập Lan nói : "Cũng tốt, nhưng mà ngày hôm nay có một người tên là Trương Dương chạy đến trường đảng gây chuyện"

Ngô Minh nghe đến tên của Trương Dương thì không khỏi ngẩn ra, thấp giọng nói : "Phó thị trưởng của Phong Trạch sao?"

Trương Lập Lan nói :"Em quen biết hắn?"

Ngô Minh lạnh lùng nói : "Đương nhiên là biết, con rể tương lai của tỉnh trưởng Tống mà, dựa vào quan hệ bám váy, tuổi còn trẻ mà đã lên làm phó thị trưởng rồi, chỉ huy hiện trường sân bay mới Giang thành, là một nhân vật rất có danh tiếng"

Trương Lập Lan nói : "Chị vốn không muốn đắc tội với hắn, chỉ là bộ trưởng Khổng kiên trì muốn làm khó hắn, cho nên chị mới không cấp bằng tốt nghiệp cho hắn"

Ngô Minh cười nói : "Chó cắn chó miệng đầy lông, lòng dạ của lão Khổng cũng không được tốt lắm!"

Trương Lập Lan nói : "Nghe đồn lúc ở Tĩnh Hải, bộ trưởng Khổng bị người ta đánh cho một cái tát, người đó là do Trương Dương sai khiến?"

Ngô Minh gật đầu nói : "Hẳn là như vậy, chuyện này rất thịnh tại Nam Tích, có người nói là do lão Khổng nhìn thấy Tần Thanh thì có biểu hiện vô cùng nhiệt tình, Trương Dương và Tần Thanh có quan hệ mờ ám, hắn nhìn không vừa mắt, cho nên nghĩ biện pháp trả thù lão Khổng, chuyện tranh giành tình nhân mà, đúng là thật sự làm cho cười cho người trong ngành"

Trương Lập Lan thở dài nói : "Con người của lão Khổng quả thật cũng có vấn đề"

Ngô Minh ôm lấy Trương Lập Lan nói : "Chị Lan, em vĩnh viễn sẽ nhớ kỹ tất cả những gì mà chị đã làm cho em"

Trương Lập Lan nói : "Đừng nói như vậy, chị không làm cái gì cho em cả, chị sợ em sẽ ghét bỏ chị ..."

Ngô Minh nói : "Sao có thể chứ? Trong lòng em chị vĩnh viễn là chị Lan thuần khiết đáng yêu nhất!"

Trương Dương âm thầm tán thưởng, cái miệng của thằng ku này cũng khá là giỏi, quả thật đúng là có thủ đoạn với đàn bà. May mà tình cảm của mình và Tần Thanh bền hơn sắt thép, bằng không nếu như có một tình địch như vậy, thì đúng là một đối thủ rất mạnh.

Tay của Ngô Minh lại bắt đầu không thành thật, Trương Lập Lan kêu lên một tiếng, nói : "Không muốn ... chị thật sự phải trở về ..."

Ngô Minh nói : "Chị Lan, em nhớ chị muốn chết ... đêm nay chị cho em thêm một lần nữa được không?"

Trương Lập Lan nói : "Nhưng mà ..." Nghe ra thì ý chí của bà ta đã có chút buông lỏng.

Ngô Minh nói : "Vậy ở với em thêm hai tiếng nữa đi, mười hai giờ rồi đi có được không?"

Trương Lập Lan do dự một chút, rốt cục cũng đáp ứng.

Hai người bắt đầu cuốn lấy nhau trên giường,

Trương đại quan nhân nhìn cái đầu giường đang run rẩy, thật sự có chút sợ cái giường này không biết khi nào thì sẽ sụp xuống, hắn cũng không có thời gian tiếp tục ở đây chịu đựng dày vò thêm hai tiếng nữa, lặng lẽ lấy điện thoại di động ra, tìm số điện thoại của Trần Thiệu Bân và gọi.

Trận chiến trên đỉnh đầu vừa khai hỏa, thì tiếng còi báo động có cháy liền vang lên.

Ngô Minh và Trương Lập Lan rõ ràng có chút hoảng loạn, bọn họ ngừng cuộc chiến lại, hoang mang vội vã mặc quần áo vào, Ngô Minh nói : "Chị đi ra ngoài trước đi, em ra sau, chị đi phía bên trái, em đi bên phải, đừng để cho người ta thấy là được!" Thằng nhãi này đã toát ra bản sắc ích kỷ của mình trong thời khắc nguy cấp.

Trương Lập Lan cũng không có nói gì, thoáng chỉnh sửa quần áo của mình một chút, rồi mở cửa phòng chạy về hướng bên trái.

Ngô Minh cũng vội vã rời đi.

Trương Dương đợi bọn họ rời đi rồi, nhanh chóng phóng ra khỏi giường, thu dọn đồ đạc, rồi nghênh ngang đi từ trong phòng 329 ra, hắn cũng không trực tiếp đi vào căn phòng kế bên, hắn biết tiếng còi báo cháy này là do Trần Thiệu Bân làm ra, căn bản là không có cháy nhà gì cả.

Trương Dương từ cửa phòng 329 nhìn xuống dưới, thấy Trương Lập Lan hoang mang rối loạn từ trong sảnh chạy ra ngao2i, Ngô Minh và Trương Lập Lan đều có mặt trong đám đông, hai người liếc mắt nhìn nhau ở xa xa, Trương Lập Lan cắn môi, không nói gì cả, trực tiếp leo lên chiếc xe Santana màu đỏ, khởi động ô tô, rồi nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

Ngô Minh chắp tay ra lưng nghe bảo an giải thích với mọi người, còi báo cháy kia là do có người bấm nhầm, đám khách ở đây oán giận một câu, rồi từng tốp đi trở về phòng của mình.

Khi tất cả trở lại yên tĩnh, Trần Thiệu Bân mới chậm rãi xuất hiện, thấy Trương Dương đã thu dọn thỏa đáng, không khỏi cười nói : "Quay được cái gì không? Cho tôi xem ..."

Trương đại quan nhân thở dài nói : " Toàn mấy cái tào lao, hai người ở bên trong ngồi nói chuyện nhảm về tình hình xã hội, không có bất kỳ nội dung mang tính thực chất nào hết ..."

Trần Thiệu Bân làm sao mà tin được : "Tôi không tin, cậu gạt tôi ..."

Trương Dương nói : "Có cần phải vậy không? Đi! Chúng ta đi ăn thôi, đói rồi ..." Hắn cũng không phải là không tin Trần Thiệu Bân, chỉ là không muốn có nhiều người biết chuyện tối nay, tính tình của Trần Thiệu Bân hắn cũng biết, là một người thiếu tính kiên nhẫn, có những bí mật chỉ có ở trong tay mình mới có thể trở thành bí mật, sau này mới có thể phát huy ra được lực lượng lớn nhất, cái này cũng không phải là do Trương Dương ích kỷ, mà ở trong thể chế, những cái này đều là chuyện cần phải chú ý, Trần Thiệu Bân không phải là người trong thể chế, nói cho hắn biết, thì đối với hắn cũng không có bất kỳ ý nghĩa nào hết, chẳng qua chỉ là tăng thêm một đề tài khi trà dư tửu hậu thôi.

Thế nhưng Trần Thiệu Bân lại không nghĩ như vậy, thằng nhãi này có hứng thú cực lớn đối với mấy chuyện yêu đương vụng trộm, huống chi tối hôm nay là Trần Thiệu Bân đã cung cấp dụng cụ theo dõi, tích cực dấn thân vào hàn hđộng, đến bây giờ vẫn còn đói bụng, thằng nhãi này cho rằng mình đã nỗ lực rất lớn, nên có quyền được biết, vì thế trong suốt quá trình lái xe đến chổ ăn, ngồi lải nhải từ đầu đến cuối.

Trương Dương nói : "Tôi nói cậu có biết phiền hay không vậy? Chuyện này có liên quan đến cậu sao?"

"Sao lại không liên quan? Chúng ta là hợp tác mà! Tôi ra sức lớn như vậy, dù sao cậu cũng phải cho tôi biết bên trong phòng xảy ra chuyện gì chứ ..."

Trương Dương nói : "Thật sự không có gì mà! Người ta chỉ là uống trà nói chuyện phiếm mà thôi, cậu đã doán đúng rồi, Trương Lập Lan là một đồng chí tốt, một người phụ nữ tuân thủ nguyên tắc, tôi đã hiểu lầm bà ta rồi ..."

Trần Thiệu Bân tin hắn mới là lạ, hầm hừ nói : "Con người của cậu đúng là không có trượng nghĩa, vừa rồi thì một mực khẳng định Trương Lập Lan là một dâm phụ, lúc này lại nói như vậy, cậu đơn giản là sợ tôi biết, nên muốn giữ bí mật này một mình ..."

Trương Dương cười nói : "Cậu biết thì thế nào? Đơn giản chỉ là thỏa mãn lòng tò mò mà thôi"

Trần Thiệu Bân nói : "Coi như tôi cầu cậu đi, nếu mà cậu không nói cho tôi biết, tối hôm nay tôi khẳng định là ngủ không ngon rồi ..."

Trương Dương cười nói : "Nếu như cậu ngủ không ngon, thì cứ thẳng thắn chơi đùa với "chị Năm" đi ..."

Trần Thiệu Bân cả giận nói : "Con mẹ nó tôi thật sự là bị mù rồi, quen với những loại người không trượng nghĩa gì hết ..."

Trương Dương nói : "Bạn thân à, tôi chỉ là muốn tốt cho cậu, biết càng nhiều không có nhiều chổ tốt cho cậu đâu, lỡ như sau này mọi chuyện bại lộ, người ta muốn giết người diệt khẩu, cậu nghĩ đi, nếu như tìm đến đầu của cậu, thì cái mạng nhỏ của cậu có giữ được không?"

Trần Thiệu Bân thở dài nói : "Cậu không nói thì thôi, dù sao thì cũng không liên quan đến tôi, sau này có chuyện gì nữa, thì cậu cũng đừng tìm đến tôi ..."

Trương Dương thấy Trần Thiệu Bân đã thật sự giận, không khỏi cười nói : "Đừng khách khí, tình cảm bạn bè của chúng ta cũng không thể bị một chút chuyện này làm ảnh hưởng, tôi thừa nhận là tôi sai, tôi mời ăn được chưa?"

Trần Thiệu Bân nói : " Mời ăn cũng được, tối nay tôi nhất định phải ăn cho thỏa thích!"

Trương Dương nói : "Tùy cậu, cậu muốn thế nào thì tối nay tôi đều tiếp cậu cả ..."

Trần Thiệu Bân lái xe đến Phú Quý phường của trung tâm thành phố Đông Giang, chổ này nổi tiếng là nơi tiêu phí đắt đỏ nhất Đông Giang, Trương Dương biết thằng nhãi này tối hôm nay khí không thuận nên ý định chém mình một đao, nhưng mà ngẫm lại ngày hôm nay hắn cũng ra sức không ít, mình thu hoạch được nhiều, trả giá một chút cũng là đáng giá, vừa xuống xe, Cố Giai Đồng gọi điện thoại đến, Trương Dương cười cười nói địa điểm ra cho cô biết, kêu Cố Giai Đồng cùng nhau đến ăn, thuận tiện gọi điện cho Đinh Triệu Dũng luôn, dù sao thì cũng là hắn mời khách, thẳng thắn gọi hết bạn bè ra, nhưng mà hắn không gọi cho Lương Thành Long đến, vì biết Lương Thành Long có mâu thuẫn với Trần Thiệu Bân, vậy thì cần gì phải chọc vào cái phiền phức đó.

Nhìn hai cô gái tiếp khách để hở ngực lộ "nhũ", Trương đại quan nhân không khỏi cười nói : "Trần Thiệu Bân ơi là Trần Thiệu Bân, cái chổ này sao nhìn giống như kỹ viện thời cổ đại vậy?"

Trần Thiệu Bân cười nói : "Đừng nói bậy, đây là nhà hàng Nhi Bát Kinh, thời Đường triều đều ăn mặc như vậy cả!"

Trương Dương cười cười, có một câu không thể không biết xấu hổ mà nói ra, bạn thân của cậu từ thời điểm ấy đến, ăn mặc ra sao, tôi còn không biết sao? Hắn quan sát hai cô gái tiếp khách này một chút, phát hiện ra tướng mạo của hai cô thuộc loại thượng đẳng, nhưng mà đều hơi đẫy đà một chút, nhưng mà vào thời Đại Đường thì lấy mập làm đẹp mà, Dương Quý Phi cũng đều là cái dạng này.

Hai người vào trong phòng, Trương Dương nói : "Cậu gọi món trước đi, tôi xuống dưới xem Đinh Triệu Dũng và Cố Giai Đồng có đến không"

Trần Thiệu Bân cười nói : "Tùy tiện cậu!"

Trương Dương đi ra ngoài bãi đậu xe thì gọi điện thoại di động cho Trương Lập Lan, Trương Dương cẩn thận suy nghĩ rồi, cái thứ kia bây giờ cũng không cần phải sử dụng, dựa vào những gì mà mình nắm giữ muốn chém Trương Lập Lan một đao cũng rất dễ rồi, nhưng mà lại không có bất khả năng nào đụng vào Khổng Nguyên cả, về phần Ngô Minh, thằng nhãi này cạnh tranh chức bí thư thị ủy với Thường Tụng, những chứng cứ này tạo thành uy hiếp lớn nhất với gã ta, Trương Dương nghĩ đến nghĩ lui, cảm thấy rằng trước tiên không nên bại lộ việc này, mục đích của hắn bây giờ là giải quyết tốt vấn đề bằng tốt nghiệp.

Trương Lập Lan nhận được điện thoại của Trương Dương cũng không cảm thấy có gì ngoài ý muốn cả, theo bà ta thấy bởi vì Trương Dương không lấy được bằng tốt nghiệp nên đã hận mình, trong chuyện này Trương Lập Lan cũng cảm thấy có chút bất đắc dĩ, bà ta cũng không muốn đắc tội với con người này, nhưng mà nếu Khổng Nguyên đã lên tiếng rồi, thì bà không thể không làm, dù sao thì bà có thể có được vị trí hiện tại bây giờ, cũng đều là do một tay Khổng Nguyên ban tặng.

Trương Dương nói : "Chủ nhiệm Trương, xin chào, tôi là Trương Dương!"

Trương Lập Lan lạnh đạm nói : "Tiểu Trương, chuyện công việc để lúc đi làm nói, bây giờ tôi rất mệt, muốn đi nghỉ ngơi ..." Bà chuẩn bị cúp điện thoại.

Trương Dương có chút trào phúng nói : "Phó bí thư Ngô còn mệt hơn cô nữa, người ta bây giờ cũng chưa được nghỉ ngơi ..."

Những lời nói của Trương Dương cứ như là sét đánh vào trong đầu của Trương Lập Lan, mặt của bà lập tức trắng bệch ngay, nhìn thấy nhiều ngôi sao bay vờn quanh trước mắt, thiếu chút nữa đã ngất xỉu, bà nói thế nào cũng không nghĩ ra là vì sao Trương Dương lại biết chuyện này? Bà rất cẩn tah6n5, chuyện của bà và Ngô Minh không ai biết cả, trong đầu của Trương Lập Lan liên tiếp vang lên một âm thanh "Xong! Xong hết rồi! Gia đình của mình, tiền đồ của mình, tất cả đều đã xong hết". Bà rất sợ người nhà nhìn ra dị dạng, chậm rãi đi vào trong phòng sách, miễn cưỡng bình tĩnh nói : "Tiểu Trương, cậu nói cái gì ..." Trương Dương cười nói : "Chín giờ sáng ngày mai tôi đến lấy bằng tốt nghiệp!"

Trương Lập Lan nói :"Cậu có ý gì ..."

Trương Dương mỉm cười nói : "Tôi không thích sinh sự, nhưng mà tôi càng không thích người khác chọc tôi, đối với phụ nữ từ trước đến giờ tôi đều rất là khoan dung, nhưng nếu nhưng gặp phải loại người đã cho mặt mũi mà còn không biết xấu hổ, tôi tuyệt đối vung một cái tát lớn không chút do dự. Chủ nhiệm Trương, cô có thể có được vị trí ngày hôm nay, hẳn là cũng hiểu rõ, có nhiều bạn thì tốt hơn có nhiều kẻ địch ..." Nói xong những lời này, Trương Dương liền cúp điện thoại.

Trương Lập Lan cầm điện thoại ngồi ngơ ngác trên ghế, sửng sốt đủ ba phút đồng hồ, những giọt nước mắt chảy ra ròng ròng, bà vất vả hồi phục tinh thần lại, muốn gọi điện cho Ngô Minh, chỉ là do dự một chút liền cúp máy, bà bỗng nhiên rõ ràng những lời đồn bên ngoài về Trương Dương tất cả đều là thật, thằng nhóc này thật sự không thể đắc tội vào, nếu như mình không phải theo Khổng Nguyên làm ra chuyện này, thì hắn làm sao mà tìm đến đầu của mình? Chỉ là bây giờ Trương Lập Lan thật sự không rõ, Trương Dương rốt cục đã biết được bao nhiêu chuyện của bà, hay tất cả chỉ có thể chờ ngày mai khi gặp hắn rồi mới biết được.

Trương Lập Lan nghĩ tới nghĩ lui, rồi quyết định gọi điện thoại cho Khổng Nguyên.

Khổng Nguyên đang nghỉ ngơi, có chút không nhịn được, nói : "Có chuyện gì, ngày mai nói không được sao?"

Trương Lập Lan nói : "Bộ trưởng Khổng, bí thư Kiều vừa nói chuyện với tôi, kêu tôi chiếu cố cho Trương Dương, anh xem ..." Bà căn bản là bịa đặt ra, bởi vì bà cũng đoán chắc rằng Khổng Nguyên sẽ không buồn chán đến nổi đem chuyện này đi hỏi Kiều Chấn Lương làm gì cả.

Khổng Nguyên im lặng một hồi lâu, mới thấp giọng nói : "Nếu bí thư Kiều đã lên tiếng rồi, thì cô tự xử lý đi"

.................................................. .....

Trần Thiệu Bân gọi không ít đồ ăn, hắn muốn làm cho túi tiền của Trương Dương bị tổn thất một chút, như vậy thì trong lòng ngực của hắn mới thoải mái một chút. Khi Đinh Triệu Dũng và Cố Giai Đồng đến, nhìn thấy một bàn đầy đồ ăn, không khỏi líu lưỡi nói : "Khoa trương quá vậy? Hôm nay là ngày gì thế? Tại sao lại long trọng như vậy ..."

Trần Thiệu Bân cười nói : "Hôm nay phó thị trưởng Trương lấy được bằng tốt nghiệp chính quy, trong lòng vui vẻ, cho nên mời mọi người đến chung vui ..."

Trương Dương cười cười không nói, bây giờ lấy được bằng tốt nghiệp chính quy là chuyện ván đã đóng thuyền rồi, cho Trương Lập Lan thêm một lá gan thì bà ta cũng không dám giở trò gì.

Cố Giai Đồng cũng nhìn ra Trần Thiệu Bân rõ ràng là đang chém Trương Dương một đao, cô trừng mắt nhìn Trần Thiệu Bân một cái, nói : "Trần Thiệu Bân, cậu làm ăn càng ngày càng vì giàu mà bất nhân, Trương Dương là cán bộ chính phủ, một chút tiền lương này làm sao mà đủ đãi khách ..."

Trần Thiệu Bân nói : "Ấy, cô đau lòng à!" Thằng nhãi này đúng là nói chuyện không e sợ gì cả.

Cố Giai Đồng mắng : "Muốn bị đòn à, cút qua một bên!"

Mọi người cùng bật cười, Trần Thiệu Bân cười ha hả một tiếng, mời Đinh Triệu Dũng ngồi xuống, rồi cầm lấy thực đơn đưa qua, nhiệt tình nói : "Triệu Dũng, cậu xem, cậu muốn ăn cái gì thì cứ kêu!"

Đinh Triệu Dũng nói : "Trần Thiệu Bân ơi là Trần Thiệu Bân, cậu đúng là không có phúc hậu, lãng phí đáng thẹn biết không vậy?"

Trương Dương cười nói : "Không sao cả, tối hôm nay tôi vui, muốn ăn cái gì thì cứ gọi, không cần phải khách khí!"

Trần Thiệu Bân nói : "Cậu nghe rồi chứ, cậu nghe rồi chứ, cái này mới gọi là khách khí nè, phó thị trưởng Trương sắp được thăng chức rồi đó!"

Cố Giai Đồng nói :"Sao tôi lại không nghe nói?"

Đinh Triệu Dũng cũng gật đầu theo.

Trần Thiệu Bân nói : "Các người nghĩ đi, bằng tốt nghiệp chính quy đã lấy tới tay rồi, sau này Trương Dương là cán bộ đã tốt nghiệp khoa chính quy, có cái bằng cấp này, sau này cơ hội được đề bạt nhất định cũng rất nhiều" Hắn nói chuyện mà nước miếng văng tùm lum cả, lúc này điện thoại di động của hắn vang lên, là Lâm Thanh Hồng gọi điện đến.

Gần đây Trần Thiệu Bân thường hay liên lạc với cô ấy, Lâm Thanh Hồng mỗi lần mà cãi nhau với Lương Thành Long, đều đi tìm Trần Thiệu Bân để kể khổ, Trần Thiệu Bân nói : "Lâm Thanh Hồng, cô cũng đến đi, chúng tôi đều đang ở Phú Quý phường nè, có Đinh Triệu Dũng, Trương Dương, Cố Giai Đồng, còn chưa bắt đầu uống nữa ..."

Cúp điện thoại xong, mọi người đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Trần Thiệu Bân.

Trần Thiệu Bân ngạc nhiên nói : "Nhìn tôi làm cái gì ?"

Trương Dương nói : "Tôi nói bạn thân này, gần đây cậu qua lại rất gần với Lâm Thanh Hồng thì phải"

Trần Thiệu Bân nói : "Thì đã sao? Tôi và cô ấy là bạn học cũ, qua lại gần cũng là bình thường!"

Đinh Triệu Dũng nói : "Tôi cũng là bạn học của cô ấy, sao lại không thấy cô ấy tìm tôi?"

Trần Thiệu Bân biết bọn họ đang suy nghĩ cái gì, chỉ vào Trương Dương rồi lại chỉ Đinh Triệu Dũng, no1i : "Tôi nói này, tư tưởng của các người có thể không dơ bẩn xấu xa như vậy được không, tôi và Lâm Thanh Hồng tuyệt đối là trong sạch, bạn học mà thôi, bạn bè mà thôi, gần đây cổ phiếu của tôi có vấn đề, có được hỗ trợ đều là do cô ấy giúp, cô ấy và Lương Thành Long cãi nhau, tìm tôi để kể khổ, cũng là bình thường ..."

Trương Dương nói : "Bình thường!"

Đinh Triệu Dũng cũng nói : "Bình thường ..."

Trần Thiệu Bân nghe ra ý ngoài lời nói của bọn họ, không khỏi nổi nóng lên : "Các người không phải là hoài nghi tôi có gì với cô ấy à ..."

Trương Dương nói : "Không phải là hoài nghi cậu, là nhắc nhở cậu, vô luận là Lương Thành Long thế nào, thì dù sao mọi người cũng từng là bạn bè, có một số việc không thể đụng!"

Trần Thiệu Bân nói với Cố Giai Đồng : "Cố Giai Đồng, cô phân xử giúp tôi coi, tư tưởng của đám người này có phải là quá dơ bẩn hay không ?"

Cố Giai Đồng cười nói : "Tôi không có quyền lên tiếng, bọn họ có thể là hiểu lầm cậu, nhưng mà bọn họ nhắc nhở, cậu cũng phải chú ý!"

Lúc nói qua lại, Lâm Thanh Hồng đã đến, cô có vẻ tiều tụy, con mắt bị sưng to lên, nhìn ra là vừa mới khóc xong, mọi người vội vàng để cho cô ngồi xuống cạnh Cố Giai Đồng, Trương Dương pha một ly trà nóng mang đến cho cô, cười nói : "Sao vậy? Hai người lại cãi nhau à ..."

Lâm Thanh Hồng nói : "Tôi thật sự không thể sống với hắn được nữa rồi ..."

Đinh Triệu Dũng nói : "Không đến mức như vậy chứ, kết hôn không bao lâu thì ly hôn, giường còn chưa kịp nóng ..."

Lâm Thanh Hồng nói : "Một người mà ngay cả mẹ của tôi cũng không tôn kính, tôi làm sao có thể tiếp tục sinh sống với hắn đây?"

Trần Thiệu Bân nói : "Tôi ủng hộ cô, ly hôn với hắn đi ..."

Mọi người đều dùng ánh mắt trách cứ nhìn hắn, người ta đều nói là khuyên hợp không khuyên phân, thằng nhãi này lại dùng phương pháp ngược lại.

Lâm Thanh Hồng nói : "Không nói mấy chuyện không vui này, chúng ta uống rượu đi ..."

Cố Giai Đồng nói : "Trong lòng cô không vui thì uống ít thôi, dễ say lắm ..."

Lâm Thanh Hồng nói : "Nhất túy giải thiên sầu, say mới tốt!"

Cô cầm lấy chai rượu Ngũ Lương trên bàn tự rót một ly, nâng ly lên nói : "Bây giờ tôi rốt cục đã rõ rồi, đàn bà trong sự nghiệp dù có đạt được thành công lớn thế nào, trong tình cảm nếu như không được trọn vẹn, thì vẫn là một người thất bại thôi ..." Cô ngửa đầu lên đem tất cả rượu uống hết.

Trên bàn rượu chỉ cần xuất hiện ra một người mượn rượu giải sầu, bầu không khí của bàn rượu lập tức thay đổi, Cố Giai Đồng khuyên nhủ : "Thanh Hồng, đừng uống nữa, chính cô cũng nói là không đáng, vì sao lại còn muốn chuốc rượu mình ..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.