Hiện trường vang lên một trận vỗ tay, không nhiệt liệt lắm, bởi vì trong lòng mỗi người đều bi tình tự bi thương lấp đầy, những lời nói ấm lòng của tỉnh trưởng Chu cũng không thể khiến mọi người hưng phấn lên được.
Chu Hưng Dân mời Văn Quốc Quyền phát biểu.
Văn Quốc Quyền nhìn mọi người chung quanh, giọng nói của y cũng không lớn, nhưng lực độ rất đủ: Tin rằng mọi người đều hiểu rõ trong thời gian một ngày một đêm này đã xảy ra chuyện gì, Bắc Cảng đã gặp phải một tai hoạ lớn nhất từ lúc dựng nước tới nay, nói chính xác hơn là nhất thế kỷ hai mươi, cho tới bây giờ chúng ta đã xác định được nhân số tử vong là năm trăm bốn mươi bảy người, tính đến trước mắt thì còn có hai trăm sáu mươi lăm người mất tích, công tác tìm kiếm cứu hộ vẫn đang được tiếp tục tiến hành, đây là một ngày bi thương của Bắc Cảng, cũng là một ngày bi thương của toàn người dân Trung Quốc, chúng ta cảm thấy bi thống vì nhân dân lâm nạn trong tai hoạ lần này, chúng ta sẽ vĩnh viễn ghi nhớ ngày này.
Văn Quốc Quyền tạm dừng một chút rồi lại nói: Tiền sự bất vong, ghi nhớ ngày hôm nay không chỉ là phải nhớ nỗi đau mất thân nhân, càng phải nhớ kỹ chúng ta khi tai nạn ập tới, trên ứng đối có chỗ nào thiếu xót, phải thông qua kinh lịch thảm thống lần này mà minh bạch, như thế nào mới có thể ở trước mặt thiên tai thình lình xảy ra tránh được thương vong lớn nhất, cố gắng giảm bớt tổn thất. Mưa gió to tới mấy cũng không thể đánh gục được ý chí dân tộc, tôi tin trận thiên tai lần này không thể đánh ngã được nhân dân Bắc Cảng kiên cường, tôi cũng tin các cán bộ đảng viên của Bắc Cảng có thể dẫn dắt người dân nơi này sớm ngày bước ra sự ám ảnh của tai nạn, lúc này tôi xin cam đoan với các vị, đảng và quốc gia nhất định sẽ giành cho nhân dân Bắc Cảng sự ủng hộ hữu lực nhất, nhân dân toàn quốc cũng đều là hậu thuẫn kiên cường của Bắc Cảng!
Hiện trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Ánh mắt Văn Quốc Quyền lướt qua mặt mọi người, y từ đầu tới cuối không nhìn thấy được nụ cười của một ai: Sóng to hất nước thấy được vàng, một hồi sóng gió trước giờ chưa từng có khiến chúng ta nhìn thấy rất nhiều cán bộ tốt không bận tâm tới sinh tử, đặt lợi ích của nhân dân lên đầu, cũng khiến một số tội ác hiện ra dưới ánh mặt trời, hôm nay tôi không muốn truy cứu trách nhiệm của bất kỳ ai cả, cũng không nói tới sai lầm của bất kỳ ai, tôi chỉ muốn nói rõ một chút thái độ của tôi, Bắc Cảng tuyệt đối sẽ không trở thành đất ấm để tội ác nảy sinh, đảng sẽ không cho phép, quốc gia sẽ không cho phép, nhân dân sẽ không cho phép, tôi sẽ không cho phép! Những lời này của y rất hùng hồng, chấn cho cả phòng họp kêu ong ong.
Chu Hưng Dân là người đầu tiên vỗ tay, rất nhiều người cũng vỗ tay hteo.
Sau khi Văn Quốc Quyền phát biểu, không đợi hội nghị kết thúc đã đứng dậy rời đi, mọi người đứng dậy tiễn thì Văn Quốc Quyền xua tay nói: Trương Dương, anh đưa tôi ra sân bay.
Trương Dương vốn không muốn ở trước mặt mọi người quá thân cận với Văn Quốc Quyền, nhưng bị y điểm danh trước mặt mọi người thì chỉ có thể thành thành thật thật đi theo.
Trên đường tới sân bay, Văn Quốc Quyền nói: Anh phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.Y tuy rằng không nói rõ, nhưng Trương Dương đã minh bạch, y là đang nhắc nhở mình phải chuẩn bị tâm lý để gánh vác trách nhiệm.
Trương Dương gật đầu: Thân là bí thư thị ủy Tân Hải, tôi phải gánh vác trách nhiệm chủ yếu.
Văn Quốc Quyền nhìn Trương Dương rồi nói khẽ: Thật ra anh cũng không thích hợp làm quan.
Trương Dương nói: Lúc ban đầu tôi rất có hứng thú, nhưng hiện tại ngay cả bản thân tôi cũng có chút chán ghét.
Chán ghét cái gì?
Trương Dương nói: Quá tàn khốc, tôi đã thấy quá nhiều người bên cạnh tử vong.
Văn Quốc Quyền nói: Bất kỳ nghề gì cũng có người hy sinh, so với thương tâm vì sự hy sinh của bằng hữu thì không bằng làm nhiều việc một chút, chứng minh sự hy sinh của bọn họ là đáng giá.
Trương Dương gật đầu thật mạnh: Tôi minh bạch rồi.
Văn Quốc Quyền nói: Mẹ nuôi anh sau khi biết chuyện của Bắc Cảng thì đang tích cực tổ chức quyên tiền ở kinh thành, có thời gian thì tới kinh thành một chuyến, tôi nghĩ người nhà chúng ta cần phải nói chuyện một lần. Y rất tự nhiên dùng tới từ một nhà này, những lời này của y khiến Trương Dương ấm áp trong lòng, cũng khiến Trương Dương bắt đầu nghĩ lại thái độ trong khoảng thời gian này đối với vợ chồng Văn Quốc Quyền.
Bí thư Thị ủy Bắc Cảng Hạng Thành, phó bí thư thị ủy Cung Kì Vĩ tất cả gặp bất trắc trong trận thiên tai này, đội ngũ cán bộ Bắc Cảng tạm thời ơ rtrong trạng thái rắn mất đầu, mục đích chủ yếu tỉnh trưởng Chu Hưng Dân lần này tới đây không chỉ là thị sát tình hình thiên tai, tỉnh lý còn giao cho hắn một nhiệm vụ quan trọng, đó chính là xác định ê-kíp lãnh đạo lâm thời của Bắc Cảng, phó bí thư thị ủy Cung Kì Vĩ là người nắm quyề Bắc Cảng trong tương lai mà bọn họ xem trọng, lúc trước Tống Hoài Minh đưa Cung Kì Vĩ tới Bắc Cảng mục đích chính là để hắn tiếp nhận chức vụ của Hạng Thành, hiện tại Cung Kì Vĩ đã hi sinh vì nhiệm vụ, nhân tuyển thích hợp nhất tự nhiên là thị trưởng Cung Hoàn Sơn, Chu Hưng Dân sau khi tìm hiểu tình huống trước mắt của cán bộ Bắc Cảng thì tức khắc thông báo cho bí thư tỉnh ủy Tống Hoài Minh.
Từ sau khi biết tin tức Cung Kì Vĩ hy sinh, Tống Hoài Minh lâm vào trạng thái bi thống, y bởi vì chuyện này mà cảm thấy rất tự trách, bảo Cung Kì Vĩ tới làm phó bí thư thị ủy Bắc Cảng là quyết định của y, bố cục ở Bắc Cảng, lợi dụng Cung Kì Vĩ và Trương Dương để mở ra cục diện cũng là kế hoạch y định ra sau khi thâm tư thục lự, nhưng từ tình huống hiện tại cho thấy, kế hoạch của y không hề hiệu quả, nếu chuyện này Cung Kì Vĩ bị mưu sát là thật, thậm chí có thể nói kế hoạch này của y ngay từ đầu đã bị người khác nhìn thấu.
Cung Kì Vĩ, Viên Hiếu Công, Hạng Thành trong trận bão này liên tiếp chết đi, bỏ qua nguyên nhân cái chết của Hạng Thành không rõ, hai người trước đã có thể kết luận là bị mưu sát, từ dấu hiệu đủ loại cho thấy Hạng Thành giống như là sợ tội tự sát, nhưng Tống Hoài Minh tuyệt không tin chuyện sẽ đơn giản như vậy, trận bão này cơ hồ đã phá hủy đại bộ phận kiến trúc vùng duyên hải của Bắc Cảng, song cũng có người lợi dụng trận bão kinh tâm động phách này để hoàn thành một lần thanh tẩy máu tanh, khi chân tướng sắp bị vạch chân, đã hoàn toàn loại bỏ một số người uy hiếm tới sự an toàn của tên đầu sỏ.
Đối thủ chẳng những máu lạnh mà hơn nữa còn làm việc kín đáo. Tống Hoài Minh cũng không thể không thừa nhận mình trong giao phong lần này đã rơi vào thế hạ phong rồi.
Trên bàn thùy tinh có một tấm ảnh chụp chung, đây là chụp cảnh năm ngoái khi Tống Hoài Minh tới thị sát công trình cảng Nước Sâu của Nam Tích, Cung Kì Vĩ báo cáo công tác với hắn, Tống Hoài Minh nhìn Cung Kì Vĩ trong ảnh, hai mắt không khỏi đã ươn ướt, nụ cười dáng vẻ đó vẫn ở đây, nhưng người thật lại không thể xuất hiện trước mắt mình nữa. Nhớ tới sự can đảm của Cung Kì Vĩ. Nhớ tới sự dũng cảm đảm đương của Cung Kì Vĩ, nhớ tới công tích trước kia của Cung Kì Vĩ, nội tâm Tống Hoài Minh khó chịu dũng cảm.
Có lẽ y không nên để Cung Kì Vĩ tới Bắc Cảng. Tính tình của Cung Kì Vĩ ghét ác như thù, trong mắt không thể chịu được bất kỳ hạt cát nào, tính tình như vậy rất dễ gây thù chuốc oán. Rất dễ trở thành cái đinh trong mắt của một số người, mình rõ ràng ý thức được Bắc Cảng là một địa phương tràn ngập nguy hiểm, vì sao vẫn muốn Cung Kì Vĩ đi mạo hiểm, Tống Hoài Minh hối hận cúi đầu, dùng nắm tay đập mạnh vào trán mình.
Cú điện thoại của Chu Hưng Dân đã là gián đoạn suy nghĩ của Tống Hoài Minh, Tống Hoài Minh nghe hắn báo cáo xong tình huống mới nhất của Bắc Cảng thì thấp giọng thở dài: Mau chóng ổn định cục diện Bắc Cảng, xác định ê-kíp lãnh đạo mới.
Chu Hưng Dân tìm Tống Hoài Minh cũng để thương lượng chuyện này: Bí thư Tống, lần này Hạng Thành và Cung Kì Vĩ đều gặp bất hạnh, Bắc Cảng trong một đêm đã mất đi hai thường ủy, đội ngũ cán bộ của Bắc Cảng đang ở trong trạng thái như rắn mất đầu.
Tống Hoài Minh hiểu ý tứ của hắn, nói khẽ: Anh cảm thấy anh thích hợp đứng ra nhận công tác lãnh đạo vào lúc này.
Chu Hưng Dân nói: Tạm thời duy trì hiện trạng đi, để Cung Hoàn Sơn tạm thời phụ trách công tác lãnh đạo, hiện tại phái người khác tới thì quá gấp gáp, thứ hai là trong ngắn hạn cũng không thể làm quen được với tình trạng của Bắc Cảng.
Tống Hoài Minh nói: Không sai, tôi cũng nghĩ như vậy, Cung Hoàn Sơn nhậm chức ở Bắc Cảng nhiều năm, đối với tình huống của Bắc Cảng thì là phi thường quen thuộc, vào những lúc như thế này do hắn chủ trì công tác là thích hợp nhất.Y nói xong thì tạm dừng một chút rồi lại nói: Bắc Cảng mất hai thường ủy, tôi thấy có thể bổ sung thêm Triệu Quốc Cường và Trương Dương hai người tiến vào ban thường ủy Bắc Cảng. Lúc phi thường thì nên cho người tuổi trẻ thêm trọng trách đi.
Chu Hưng Dân dạ một tiếng, hắn cũng nghĩ tới Triệu Quốc Cường, nhưng không ngờ Tống Hoài Minh chủ động đề danh Trương Dương, có điều Chu Hưng Dân cũng đồng ý với đề nghị của Tống Hoài Minh, phóng mắt khắp ban lãnh đạo Bắc Cảng, quả thực không có nhân tuyển thích hợp hơn hai người này.