Khi Lão Thang mở mắt thì phát hiện mình đang nằm trên bàn cơm trong nhà mình, ở bên cạnh là một gã nam tử xa lạ đang ngồi, trong tay hắn cầm một ly rượu vang, uống một ngụm, sau đó hắt chỗ rượu vang còn lại vào mặt lão Thang.
Lão Thang run giọng nói: Anh... Anh là ai?
Lúc này trên mặt Trương đại quan nhân đeo mặt nạ tinh xảo, cho dù là hắn nhìn vào gương cũng không nhận ra được mình, Trương Dương nói: Lâm Tuyết Quyên có phải ở trong tay anh hay không?
Nghe thấy tên của Lâm Tuyết Quyên, lão Thang lập tức minh bạch mục đích đối phương lẻn vào trong nhà mình, run giọng nói: Muốn muốn gì? Bao nhiêu tiền? Chỉ cần buông tha tôi, tôi lập tức đưa cho anh.. Trong lòng lão Thang, trên thế giới này không có gì có thể đả động được người ta hơn tiền.
Trương Dương cười một tiếng, đứng dậy tới trước tủ rượu, cầm một lọ Mao Đài, mở ra rồi đổ lên người lão Thang: Rượu này không phải giả đúng không, thử tí đi.
Lão Thang sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch: Ai bảo anh đến/. Kì Sơn ư? Có phải Kì Sơn hay không?
Trương Dương nói: Lâm Tuyết Quyên ở đâu?
Lão Thang tuy rằng sợ đến nỗi hồn bất phụ thể, nhưng miệng hắn vẫn rất cứng: Tôi không biêt anh nói gì cả, hệ thống báo động ở chỗ tôi nối với bên ngoài, không lâu nữa cảnh sát sẽ tới...
Trương Dương cười nói: Nếu tôi có thể đột phá an phòng của anh vào đây thì cũng có biện pháp giải quyết chuyện này, vả lại bọn họ tới thì làm được gì? Giữ được tính mạng của anh ư? Giữ được bình an cho người nhà của anh ư? Nhắc tới người nhà của lão Thang, Trương đại quan nhân tạm dừng một chút: Tôi suýt nữa quên, chắc trước tiên gọi điện thoại cho vợ và con gái anh đã.
Hắn dùng di động của lão Thang bấm số, sau đó đưa cho lão Thang: Đừng có nói linh tinh, để con gái sợ thì không tốt đâu.
Lão Thang nghe thấy bên kia truyền đến giọng nói vui vẻ của con gái: Cha, cám ơn cha đã bảo chú Lưu mang quà tới, con thích lắm...
Vẻ mặt của Lão Thang lúc này đã mặt không còn chút máu, hắn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, vẻ mặt rối rắm đến cực điểm: Thích là tốt rồi... Thích là tốt rồi.. Học tập cho tốt nghe con.
Trương Dương gác máy: Muốn nghe một chút giọng nói của con gái út và vợ anh hay không?
Lão Thang đã triệt để bị Trương Dương dọa rồi, hắn vẻ mặt cầu xin nói: Anh là ai? Người trong giang hồ chúng ta trước giờ đều là họa không giáng vào vợ con, anh không ngờ đối phó với người nhà của tôi, để tôi và Kì Sơn nói chuyện. Tôi muốn tìm hắn. Nếu hắn dám xuống tay với người nhà tôi, tôi sẽ khiến cho Lâm Tuyết Quyên chết không có chỗ chôn. Lão Thang khi nói những lời này, nước mắt đã rơi, hắn đã đối diện với sup đổ rồi.
Trương Dương nói: Lâm Tuyết Quyên không sao thì người nhà anh sẽ không sao1 Hiện tại anh có thể nói cho tôi biết Lâm Tuyết Quyên ở đâu được rồi đấy.
Đêm nay Kì Sơn ở trong nhà Phương Tri Đạt thức cả đêm, ngồi trên giường, lẳng lặng nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, hắn đang chờ một cú điện thoại, khi bầu trời phương xa hiện ra ánh mặt trời, điện thoại của Kì Sơn cuối cùng cũng đổ chuông, hắn cầm điện thoại: Alo.
Đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói của Trương Dương: Tìm được Lâm Tuyết Quyên rồi, bình an vô sự, tôi sai người bảo vệ cô ta rồi.
Kì Sơn mỉm cười: Cám ơn.
Trương Dương nói: Trong tay tôi còn có một con lợn truồng, hắn nói ra rất nhiều chuyện của anh, nói là bỏ năm đồng để mua nhà xưởng thuốc phiện của anh, rẻ quá.
Kì Sơn nói: Lưu Vãng Sinh là Tỉnh Thượng Tĩnh giới thiệu cho tôi.
Tỉnh Thượng Tĩnh?
Kì Sơn nói: Anh chắc biết. Hắn nói xong thì gác máy, sau đó nhanh chóng bấm số: Ngũ Ca! tới đón tôi.
Kì Sơn ngồi xuống vị trí quen thuộc của hắn, có chút mệt mỏi thở ra: Chuẩn bị xong chưa?
Ngũ Ca nói: Thực sự giao tất cả cho hắn ư?
Hai tay Kì Sơn đan vào nhau, nhìn bàn tay đã tái nhợt của mình: Không đáp ứng điều kiện của hắn thì Tuyết Quyên sẽ phải chết.
Ngũ Ca thở dài: Hy vọng anh làm như vậy là đáng.
Kì Sơn nói: Tới Thanh Sơn ngư đường đi.
Ngũ Ca nói: Thanh sơn tới Nam Mĩ rồi, nơi đó không có ai.
Kì Sơn nói: Tôi tới lấy đồ.
Ngũ Ca gật đầu.
Ngư đường từ khi Bàng Thanh Sơn đi liền bị bỏ hoang, khi bọn họ tới ngư đường, phía trên ngư đường còn phủ một tầng sương mờ, sáng sớm ngày mùa thu, không khí vô cùng trong lành. Tầng mây tựa như hút đầy sương sớm, nặng trịch, che khuất cả mặt trời.
Kì Sơn đi ở phía trước, Ngũ Ca đi theo phía sau, tới trước căn nhà Bàng Thanh Sơn từng ở, Kì Sơn chỉ chỉ cây cổ thụ trước cửa: Ở bên dưới. Sau đó hắn lại chỉ chỉ vào cái xẻng rỉ sắt ở bên cạnh.
Ngũ Ca cầm xẻng, dựa theo vị trí theo vị trí Kì Sơn nói mà đào.
Vừa mới đào được mấy cái thì nghe thấy Kì Sơn nói: Lão Thang cho anh cái gì?
Ngũ Ca trong nháy mắt đờ ra đó, cơ cổ của hắn bắt đầu trở nên cứng ngắc, sau đó lan tới hai tay rồi toàn thân.
Kì Sơn nói: Anh vẫn luôn là người tôi tín nhiệm nhất! Tôi trước giờ không bao giờ nghĩ anh sẽ phản bội tôi.
Ngũ Ca chậm rãi đặt xẻng xuống đất, hắn không xoay người lại, mắt nhìn chằm chằm cái cây phía trước: Tôi không phản bội anh.
Kì Sơn nói: Tôi vẫn luôn coi anh như huynh đệ, tôi ở trước mặt anh cũng không che giấu bất kỳ bí mật nào, bao gồm cả cảm tình của tôi.
Là anh phản bội bản thân mình, vì một nữ nhân mà phản bội huynh đệ. Anh có thể dẫn nữ nhân của anh đi, nhưng anh có nghĩ tới chúng tôi hay không? Có nghĩ tới những huynh đệ đã nhiều năm vào sinh ra tử với anh hay không? Giọng nói trước giờ luôn bình tĩnh của Ngũ Ca lần đầu tiên lộ ra vẻ kích động như vậy.
Kì Sơn nói: Là vì nguyên nhân này?
Đúng.
Kì Sơn nói: Con người ta ai cũng có tình cảm, anh cũng vậy, tôi biết anh ở Thái Lan quen một nữ nhân, anh đã bỏ rất nhiều tiền trên người cô ta, anh cần dùng tiền, vì sao không nói với tôi, chỉ bằng vào quan hệ của anh và tôi, muốn bao nhiêu tôi cũng sẽ không một chút nhíu mày, nhưng anh lại lựa chọn con đường ngu xuẩn nhất.
Ngũ Ca nói: Ở trong mắt anh, tôi vĩnh viễn chỉ là một thằng lái xe, một tên vệ sĩ, tuy rằng miệng anh gọi Ngũ Ca. Nhưng trong đáy lòng anh, đã bao giờ coi tôi là huynh đệ chưa? Hàng, nhà xưởng, anh thà hủy đi cũng không muốn cho huynh đệ của mình, anh có nghĩ tới cảm thụ của tôi hay không... Hắn đột nhiên quay đầu, nhìn thấy họng súng đen ngòm.
Mắt Kì Sơn đa có chút đỏ lên, nhưng động tác của hắn vẫn kiên quyết mà ổn định. Đạn bắn vào trán Ngũ Ca.
Thân thể Ngũ Ca bởi vì trúng đạn mà run run, sau đó chậm rãi ngã xuống.
Kì Sơn đứng lên, ngồi xuống trước thi thể của Ngũ Ca, vươn tay. Chậm rãi vuốt mắt cho hắn, sau đó ôm lấy thi thể của Ngũ Ca, đi tới giếng cạn trong vườn, ném thi thể của hắn xuống.
Ánh sáng mặt trời cuối cùng cũng lộ ra sau tầng mây. Phóng nắng sớm xuống đất, Kì Sơn điều khiển ô tô tới bến tàu, mở cửa xe bước xuống.
Di động của hắn lúc này lại đổ chuông.
Bắt máy, đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói của Lâm Tuyết Quyên: Kì Sơn, anh đang ở đâu?
Kì Sơn nhìn ánh sáng mặt trời: Ở chỗ chúng ta lần đầu gặp nhau.