Thẩm Khánh Hoa đứng lên : "Lập tức đến hiện trường nhìn!"
Tề Quốc Viễn nói : "Tôi đi lấy xe!"
Thẩm Khánh Hoa gật đầu, ánh mắt rơi xuống trên người Trương Dương vẫn chưa rời đi : "Tiểu Trương, cùng đi đến hiện trường nhìn!"
Dù sao thì Trương Dương cũng rãnh rỗi không có gì làm, nếu bí thư Trầm đã mở miệng, thì đương nhiên phải đi xem náo nhiệt rồi, Trương Dương thấy vẻ mặt Thẩm Khánh Hoa ngưng trọng, bước đi cũng mất đi sự ổn trọng ngày thường, trong lòng kỳ quái, không phải chỉ là một ống nước bị vỡ thôi sao? Có cần khẩn trương như vậy không?
Thẩm Khánh Hoa đi xuống lầu, xe Santana có rèn che đã chờ sẵn, Tề Quốc Viễn cùng Thẩm Khánh Hoa ngồi phía sau, Trương Dương ngồi cạnh người lái, vừa vào xe, liền nghe thấy giọng nói gấp gáp của Thẩm Khánh Hoa : "Đi mau, đường Phú Quốc!"
Xe khởi động, Thẩm Khánh Hoa mới nói : "Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Đường ống nước chính đang yên lành tại sao lại vỡ?"
Tề Quốc Viễn nói : "Theo tin tức sơ bộ là bởi vì một chiếc tải vượt trọng tải đi vào vùng cấm, phá hủy mặt đường, cho nên mới làm cho ống nước bị vỡ!"
Thẩm Khánh Hoa cả giận nói : "Điều tra rõ nguyên nhân sự cố, người có trách nhiệm liên quan một người cũng không tha!"
Trương Dương lẳng lặng nhìn, biểu hiện của Thẩm Khánh Hoa lúc này giống như một thanh quan ghét ác như thù, người này đúng là phức tạp, làm cho nhìn không thấu.
Chờ khi xe tiến vào trong đoạn đường Quang Minh, Trương Dương mới biết được tình huống hiện trường nghiêm trọng cỡ nào. Ống nước vỡ là tuyến đường ống nước chính của nhà máy nước khu đông Phong Trạch, đường kính ống là 800mm, đường Quang Minh nối tiếp với đường Phú Quốc cũng đã bị nước ngập lênh láng, xe chạy được một khoảng rồi dừng, tài xế không dám cho xe chạy tiếp.
Thẩm Khánh Hoa cũng không suy nghĩ nhiều, mở cửa xuống xe, đi ra ô tô, hai chân bước vào trong nước, mặt nước không tới chân nhỏ của ông, Tề Quốc Viễn cũng cuốn quít chạy theo, Trương Dương cũng đẩy cửa xuống xe, chân vừa dẫm vào nước, lòng liền nói, đôi giày da vừa mới mua tiêu rồi.
..........................................
Rất nhiều xe bị kẹt trên đường Quang Minh, Thẩm Khánh Hoa lội nước đi về phía trước, Trương Dương và Tề Quốc Viễn đi theo phía sau ông, lúc đi đến đường Phú Quốc, nước đã gần đến đầu gối, xa xa thấy một cột nước phun lên cao, chừng bảy tám mét, xung quanh có rất nhiều dân chúng vây xem, cách cột nước là một chiếc xe tải bị lún vào trong, phỏng chừng là chiếc xe gây tai nại. Xung quanh hiện trường là một mảnh hỗn độn, ký giả của đài truyền hình chạy đến, đang trực tiếp phát sóng tình cảnh hiện trường.
Thẩm Khánh Hoa giật dự hét với Tề Quốc Viễn: "Ống nước vỡ lâu như vậy, vì sao nước vẫn còn chảy ra ngoài?"
Tề Quốc Viễn gật đầu liên tục, ông cũng không rõ ràng tình huống hiện trường. Trước khi bí thư thị ủy Thẩm Khánh Hoa đến, thường vụ phó thị trưởng Trần Gia Niên, phó thị trưởng Kim Lỗi đã chạy đến đây, đang khẩn trương chỉ huy sơ cứu, nghe nói bí thư thị ủy Thẩm Khánh Hoa đến, hai người bọn họ liền nhanh chóng đến báo cáo tình huống.
Tất cả lãnh đạo đều dầm mình trong nước, Thẩm Khánh Hoa căm tức nhìn Trần Gia Niên, đem tất cả ác khí trong bụng trút lên trên đầu ông ta : "Xảy ra chuyện gì? Ống nước vỡ lâu như vậy, tại sao vẫn chưa khống chế được?"
Trần Gia Niên nói :" Bí thư Trầm, ngài đừng gấp, bây giờ nhà máy nước khu Đông đã cắt nước bơm khẩn cấp, ngài biết, cái này là cả quá trình, không có khả năng dừng nước ngay lập tức, cột nước vừa rồi cao hơn mười lăm mét, bây giờ đã bắt đầu giảm xuống lại!"
Sắc mặt của Thẩm Khánh Hoa trầm xuống, chỉ vào mặt Kim Lỗi nói : "Trách nhiệm của anh là quản lý giao thông, rõ ràng là đoạn đường cấm đi vào, tại sao một chiếc xe quá tải lại công khai tiến vào, món nợ này anh tính hết!"
Đầu Kim Lỗi đầy mồ hôi.
Trương Dương đi về phía trước, thấy cột nước đã không ngừng thấp xuống, chứng minh rằng nhà máy nước đã đóng nước bơm, chỉ có điều đường Phú Quốc vẫn ngậm trong nước, cửa hàng hai bên trái phải là người bị hại trực tiếp, có vài người thì lo vận chuyển vật phẩm, vài người khác thì đang trả lời phỏng vấn của ký giả.
Khứu giác của ký giả thường rất nhạy bén, bọn họ nhanh chóng phát hiện đám lãnh đạo tại hiện trường, vài ký giả liền chạy đến hướng này, Thẩm Khánh Hoa liền nói với Trương Dương : "Nói với bọn họ, chúng ta không tiếp phỏng vấn!"
Trương Dương đi qua ngăn cản vài ký giả, nói : "Bây giờ lãnh đạo không tiếp phỏng vấn, các người tốt nhất đừng nên qua!"
Ký giả Phong Trạch tương đối thành thật, nghe những lời này của Trương Dương xong quả nhiên liền không dám tiến về phía trước.
Hiện trường còn có hơn mười chiếc xe ô tô đang bị chìm trong nước, mấy người nhân viên thi công mang nón bảo hộ màu vàng đang kiểm tra tình hình con nước.
Tổng giám đốc của công ty cung cấp nước đi đến bên người Kim Lỗi, nhỏ giọng báo cáo tình huống với ông ta, sắc mặt của Kim Lỗi càng ngày càng trở nên ngưng trọng, phương pháp xử lý sự cố là đầu tiên phải cho rút nước, sau đó tìm kiếm vị trí ống nước vỡ để tiến hành sửa chữa, căn cứ theo tình huống hiện trường ngay bây giờ mà xem, nhanh nhất cũng cần mười mấy tiếng, nói cách khác, khu đông của Phong Trạch phải đối mặt với hiện thực bị cắt nước.
Tề Quốc Viễn vấn vả khuyên Thẩm Khánh Hoa đi đến lầu hai của một cửa hiệu sát mặt tiền, từ nơi này quan sát tình hình con nước, đường Phú Quốc bây giờ đã thành sông, vẻ mặt Thẩm Khánh Hoa rất nghiêm trọng, ông chắp tay sau lưng, đi qua đi lại trên hành lang, lúc dừng lại nói : "Tôi mặc kệ các người dùng phương pháp gì, mặc kệ các người phải tốn bao nhiêu, ngày mai, phải khôi phục lại việc cung cấp nước bình thường, còn nữa, nước uống mà dân chúng dùng phải bảo đảm!"
Thường vụ phó thị trưởng Trần Gia Niên gật đầu liên tục, bảo đảm : "Bí thư Trầm, ngài yên tâm, toàn thể cán bộ công nhân viên chúng tôi đứng lên, cùng nhau sửa gấp, tuyệt đối không làm phụ kỳ vọng của ngài, cô gắng dùng thời gian ngắn nhất để giúp sinh hoạt của dân chúng khôi phục lại bình thường!"
Trương Dương nghe xong trong lòng buồn cười, người này đúng là biết nói láo thật, bây giờ vẫn còn chưa rút nước, điểm vỡ còn chưa tìm được, thì khôi phục lại cung cấp nước chưa chắc đã thuận lợi.
Thẩm Khánh Hoa lo lắng nói : "Phong Trạch chúng ta xuất hiện khô hạn nghiêm trọng, các thôn huyện dẫn nước căng thẳng, phần lớn nước uống đều xảy ra vấn đề, mà trước mắt, nước kia lại để chảy phí phạm, chúng ta làm sao có thể mở to mắt ra nhìn sự lãng phí vô ích này được hả?"
Tất cả cán bộ tại hiện trường đều im lặng, chỉ tận mắt nhìn thấy được tình cảnh hiện trường mới có thể hiểu được ý nghĩa lời nói của Thẩm Khánh Hoa.
Lúc này, một số hộ dân nghe được một ít tin tức đã tìm đến, bọn họ ồn ào muốn gặp bí thư Trầm.
Bí thư trưởng thị ủy Tề Quốc Viễn cả giận nói : "Còn gây loạn cái gì? Bí thư Trầm đang tìm phương án cứu tế, các người đến đây làm gì?"
Những hộ dân này đều là vì ống nước vỡ dẫn nước ngập làm cho tài sản tổn thất lớn, mục đích bọn họ đến đây chính là muốn Trầm bí thư biểu lộ thái độ, muốn một ít bồi thường từ chính phủ.
Thẩm Khánh Hoa nhìn quần chúng đang sôi sục kia, ông phất tay nói : "Mọi người không nên kích động, nhiệm vụ quan trọng trước mắt chúng ta chính là cứu giúp tài sản, giảm thấp tổn thất xuống mức thấp nhất, về phần tổn thất tài sản của mọi người, chúng tôi sẽ phái chuyên gia đến làm công tác thống kê, mọi người yên tâm, đảng và chính phủ nhất định sẽ cho mọi người một câu trả lời thuyết phục!" Lời nói của Thẩm Khánh Hoa giành được một tràng vỗ tay kịch liệt, người vỗ tay phần lớn là quan viên chính phủ. Mấy hộ dân này lại không ai vỗ tay, bọn họ đều là người làm ăn, lời thật lời giả cũng có thể nghe ra được, lời nói của bí thư Trầm nghe sơ qua thì rất có lực, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì không phải là vậy, đảng và chính phủ sẽ cho một câu trả lời thuyết phục, nhưng rốt cục là câu trả lời gì thì chưa nói, thuyết phục ra sao, không có một chút thực tế nào cả.
Sau khi khuyên bảo được những hộ dân này rời đi, Thẩm Khánh Hoa lập tức mở một cuộc họp ngắn ngay tại chổ, ông đưa ra vài yếu điểm, thứ nhất, phải nhanh chóng sửa xong đường ống bị hư, khôi phục lại nước, khôi phục lại hệ thống giao thông, thứ hai, trong lúc cắt nước, phải bảo đảm cung ứng đủ nước cho dân chúng, thứ ba là điều tra rõ nguyên nhân sự cố, điều tra người có trách nhiệm liên quan.
Áp lực của thường vụ phó thị trưởng Trần Gia Niên và phó thị trưởng Kim Lỗi đều rất lớn, muốn sửa chữa đường ống nước cần phải có thời gian, lần này ống nước vỡ, lại đúng ngay đường ống chính, phạm vi cung cấp nước hầu như là liên quan đến toàn bộ khu đông Phong Trạch, nói cách khác, một phần ba Phong Trạch phải đối mặt với cảnh cúp nước, mà khu đông lại là nơi có mật độ dân cư lớn nhất, bảo đảm cung ứng nước uống cho mọi người, nói thì dễ, nhưng làm mới khó! Trần Gia Niên nói : "Bí thư Trầm, chúng tôi đã cho người bên phòng cháy chữa cháy đi, lập tức phân phối xe cứu hỏa đến khu dân cư để đưa nước, nhưng mà sợ rằng không đủ thỏa mãn!"
Thẩm Khánh Hoa cả giận nói : "Một chuyến không được, thì hai chuyến, hai chuyến không được thì ba chuyến, nhất định không thể để cho nước uống dân chúng xảy ra vấn đề!" Nói xong, ông dừng lại một chút rồi nói tiếp : "Tất cả các người ở lại chổ này cho tôi, trước khi sự cố được xử lý, không ai được rời đi!"
Trương đại quan nhân thầm kêu không may, mình chỉ đi theo xem náo nhiệt thôi, không ngờ rằng cũng bị lôi vào, trách nhiệm quản lý của hắn là giáo dục vệ sinh, cái chổ này không liên quan đến hắn!
Thẩm Khánh Hoa nói : "Trần Gia Niên, Kim Lỗi, Trương Dương, ba người phụ trách chỉ huy hiện trường, nếu như không thể giải quyết được vấn đề đúng lúc, tôi tìm ba người tính sổ!"
Trần Gia Niên và Kim Lỗi nhìn nhau, trong lòng vô cùng trầm trọng, nhìn nhìn Trương Dương, hai người liền cảm thấy có chút hả hệ, trong lòng nói thằng nhóc này không phải là xui xẻo sao?
Thẩm Khánh Hoa nói xong liền đi, Trương Dương không đi theo, hắn hồ đồ bị liên lụy vào trong chuyện này, lúc có chuyện tốt, Trần Gia Niên khẳng định là không nghĩ đến hắn, bây giờ xảy ra vấn đề, nhiều người tụ lại chia sẻ vấn đề. Trần Gia Niên nói với Trương Dương : "Dựa theo ý của bí thư Trầm, chúng ta thành lập ban chỉ huy hiện trường, tôi đảm nhiện tổng chỉ huy phụ trách trù tính điều phối, hai người đảm nhiệm phó tổng chỉ huy, phó thị trưởng Kim phụ trách xử lý hiện trường, phó thị trưởng Trương phụ trách cung ứng nước uống cho dân chúng!"
Trương Dương vừa nghe xong, liền chửi thề, đem công việc khó khăn nhất đổ lên đầu hắn, hắn cười tủm tỉm nói : "Thị trưởng Trần, công tác phân công của tôi là giáo dục vệ sinh!"
Trần Gia Niên cầm tay Trương Dương, nói : "Tiểu Trương à, bây giờ là lúc nào rồi, mà còn nói đến phân công, những các bộ đảng chúng ta mà như vậy, thì đâu cần xuất hiện ở chổ này!" Ông già nắm tay rất chặt, làm như sợ Trương Dương bỏ chạy vậy.
Trương Dương nói : "Hay là tôi làm người phát ngôn của chính phủ nha?"
Kim Lỗi cũng rất nhiệt tình nắm tay còn lại của Trương Dương : "Tiểu Trương, bây giờ là lúc dân chúng cần chúng ta nhất, bí thư Trầm đã giao trọng trách cho chúng ta, chúng ta cần phải đồng tâm hiệp lực, cố gắng nhanh chóng giải quyết chuyện này!"
Trương đại quan nhân từ khi đi đến Phong Trạch, vẫn chưa thấy các phó thị trưởng khác nhiệt tình như thế nào, làm một quan viên từ bên ngoài đến, bị bài xích là khó tránh khỏi rồi, bây giờ xảy ra chuyện, những người này lập tức tỏ ý tốt với hắn, tuy rằng động cơ rất không thuần khiết, nhưng dù sao cũng là một cơ hội đi vào vòng tròn của họ, hoạn nạn thấy chân tình, Trương đại quan nhân có thể nói là đánh bậy đánh bạ leo lên cùng một chiếc thuyền với bọn họ.
Lúc mọi người cùng nhau đối mặt với khó khăn, thì khai thông liền trở nên dễ dàng hơn nhiều. bọn người Trần Gia Niên thiết lập ban chỉ huy tại khách sạn Duyệt Hòa Thương Vụ trên đường Phú Quốc, khó khăn lớn nhất trước mặt bọn họ chính là cung cấp nước cho dân chúng khu đô, nhà máy nước khu đông mà cắt nước, thì sẽ làm cho nước uống của một triệu sáu trăm ngàn dân chúng xuất hiện vấn đề, cho dù là có điều động tất cả xe cứu hỏa cũng không thể bảo đảm cung ứng nước bình thường được.
Trần Gia Niên nói : "Chỉ có thể làm khổ những người lính cứu hỏa này!"
Kim Lỗi nói : "Cho dù chúng ta bắt toàn bộ lính cứu hỏa tăng ca, thì cũng không thể nào cung ứng đủ nước bình thường!"
Trương Dương nãy giờ không lên tiếng nói : "NHư vậy đi, tôi gọi điện cho Giang thành một cái, để cho bọn họ điều một ít xe cứu hỏa khẩn cấp đến!"
Một câu nói cực kỳ bình thản của Trương đại quan nhân, nhưng lại làm cho Trần Gia Niên và Kim Lỗi mừng rỡ, nếu như thật sự có thể điều xe cứu hỏa từ Giang thành đến, như vậy thì áp lực cung ứng nước sẽ giảm bớt rất nhiều.
Trương Dương gọi điện cho cục trưởng công an Giang Thành Vih Bằng Phi ngay trước mặt hai người bọn họ, đem tình huống đột nhiên xảy ra tại Phong Trạch nói cho Vinh Bằng Phi nghe một lần, Vinh Bằng Phi đáp ứng cũng rất sảng khoái, về công về tư, hắn cũng phải ra tay trợ giúp, hắn bảo đảm với Trương Dương, trong tình huống không ảnh hưởng đến phòng cháy chữa cháy ở Giang thành, thì sẽ cố gắng phân phối nhiều xe cứu hỏa đến, đi đến Phong Trạch trợ giúp, cố gắng trong mấy tiếng chạy đến Phong Trạch.
Trương Dương buông điện thoại xuống, mỉm cười nói : "Đã xong!"
Trần Gia Niên và Kim Lỗi nhìn Trương Dương, đều không che giấu được sự chấn động trong lòng, năng lực của tên này quả nhiên cường hãn, cho dù là bí thư thị ủy Thẩm Khánh Hoa, cũng không có bản lĩnh điều xe cứu hỏa từ Giang thành đến, mà Trương Dương chỉ cần một cú điện thoại là được cục trưởng công an Giang thành Vinh Bằng Phi đáp ứng, đây chính là thực lực!
Lần này đến lượt Trương Dương chủ động nắm tay bọn họ : "Thị trưởng Trần, thị trưởng KIm, chúng ta đều là đảng viên, càng khó khăn càng phải đi về phía trước, chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực, thì không có khó khăn nào không thể khắc phục, không có đích đến nào không thể đi!"
Trần Gia Niên và Kim Lỗi đều toát ra vẻ kích động, nắm chặt tay của Trương Dương, thoáng lay động một chút.
Khi nhân tâm cùng tụ lại một chổ, cùng chung một tinh thần, thì hiệu sức làm việc được tăng lên rất nhiều, sự tham gia của lực lượng chữa cháy Giang thành, có thể nói là sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, bí thư thị ủy Thẩm Khánh Hoa sau khi biết được tin, liền mừng đến cười ra mặt, nói với Tề Quốc Viễn : "Thấy không, tôi dùng người không có sai!"
Tề Quốc Viễn đồng ý : "Lúc bắt đầu tôi cũng không rõ vì sao bí thư Trầm lại bắt hắn ở lại, bây giờ mới hiểu được dụng ý của bí thư Trầm, thật sự là nhìn xa trông rộng!" Những lời này tuy có thành phần nịnh nọt bên trong, nhưng cũng có thể coi là nói thật.
Thẩm Khánh Hoa nói : "Con người của Trương Dương tuy táo bạo một chút, nhưng mà vẫn còn tốt hơn những kẻ lừa dối sống qua ngày!"
Tề Quốc Viễn nghe ra câu này của Thẩm Khánh Hoa ý là muốn châm chích mạnh thị trưởng Tôn Đông Cường, ngày hôm nay Tôn Đông Cường đi xuống thị sát công tác chống hạn, mà trong này xảy ra chuyện lớn như thế ông ta cũng không có mặt.
Thẩm Khánh Hoa nói : "Không biết Phong Trạch khi nào mới có mưa?"
Tề Quốc Viễn nói : "Hai ngày nay có rất nhiều mây rồi, nói không chừng sẽ có mưa!"
Thẩm Khánh Hoa thở dài : "Đài khí tượng đã nói, sắp tới không có mưa!"
Lúc này thị trưởng Tôn Đông Cường vội vã chạy đến, ông ta vừa mới trở về sau công tác thị sát chống hạn, nghe thấy chuyện đường ống nước bị vỡ, vốn định trực tiếp đến hiện trường nhìn một cái, nhưng nghe nói là bí thư Trầm đã thị sát hiện trường trở về, cho nên quyết định đi gặp mặt Thẩm Khánh Hoa một chút.
Thẩm Khánh Hoa thấy Tôn Đông Cường đến, gật đầu, mời ngồi : "Đông Cường, tình huống công tác chống hạn bên dưới tiến triển đến đâu rồi?"
Biểu tình của Tôn Đông Cường trầm trọng, nói : "Rất gian khổ, các cán bộ làm việc rất tích cực, nhưng mà tình hình hạn hán vô cùng nghiêm trọng, tài chính đầu tư chống hạn vẫn chưa đủ, cho nên vẫn không thể khống chế được tình hình hạn hán phát triển!"
Thẩm Khánh Hoa nói "Bên ngoài hạn hán, bên trong lại ngập lụt, đúng là hai thế cực băng lửa!"
Tôn Đông Cường hỏi theo : "Bí thư Trầm, tôi có nghe nói đường ống nước chính của nhà máy nước khu đông bị vỡ?"
Thẩm Khánh Hoa nói : "Vỡ rồi, nhà mắt nước đã cắt nước, bây giờ hiện trường đang rút nước!" Ông nhìn chằm chằm vào đồng hồ : "Đã sáu giờ hơn rồi, mà vẫn chưa tìm thấy điểm vỡ!"
Tôn Đông cường nói : "Tình huống rất nghiêm trọng?"
Thẩm Khánh Hoa nói : "Hơn trăm ngàn dân tại khu đông bị cắt nước, ông nói tình huống có nghiêm trọng hay không?"
Tôn Đông Cường cắn môi, làm ra vẻ ngưng trọng : "Bí thư Trầm, tôi lập tức đến hiện trường nhìn!"
Thẩm Khánh Hoa nói : "Trần Gia Niên đang ở đó chỉ huy rồi, Kim Lỗi và Trương Dương đang ở hiện trường hỗ trợ công tác, chuyện này ông không cần hỏi đến, lĩnh vực chủ yếu của ông nằm trong công tác chống hạn!" Thẩm Khánh Hoa thấy rất rõ về chuyện này, Tôn Đông Cường đến đó cũng không tốt, thêm một lãnh đạo vào, thì công việc càng trở nên rắc rối. Ông nói với Tôn Đông Cường : "Phong Trạch có nhiều chuyện như vậy, ông cũng không có khả năng quản lý tất cả. Bây giờ cứu tế chống hạn mới là việc nặng, phải tin tưởng các đồng chí khác, tin tưởng mọi người có thể xử lý tốt chuyện này mau chóng!"
Tôn Đông Cường gật đầu, khi rời khỏi phòng làm việc của Thẩm Khánh Hoa, ông vẫn quyết định đi đến hiện trường một chuyến, ở đây xảy ra chuyện lớn như vậy, thân là thị trưởng, ông không có khả năng đến nhìn, nếu không về sau khẳng định có người nói ông không làm được việc gì.
.................................................. .......................
Lúc Tôn Đông Cường đến đường Phú Quốc, thì cũng đã gần hoàng hôn rồi, là thời điểm đi làm về, bởi vì đường Phú Quốc bị ngập nước, cho nên đường đi tạm thời bị phong tỏa, áp lực giao thông xung quanh đột nhiên tăng lên, Tôn Đông Cường đi từ tòa thị chính đến đường Phú Quốc chưa đến hai cây số mà phải đi mất hai chục phút.
Hiện trường lúc này đang có năm cái máy bơm làm việc, nước trên đường đã rút xuống rất nhiều, bây giờ chỉ còn đến mắt cá chân, công nhân phụ trách sửa chữa đã bắt đầu tìm kiếm điểm vỡ.
Thư ký của Tôn Đông Cường, Địch Lượng, xuống xe trước, lúc mở cửa cho Tôn Đông Cường còn nhắc nhở : "Thị trưởng Tôn, nước còn rất sâu!"
Tôn Đông Cường bất mãn nhìn hắn một cái, không chút do dự nhảy vào trong nước, ông thấy cách đó không xa là thường vụ phó thị trưởng Trần Gia Niên và Trương Dương đang đứng chung một chổ, đang thương lượng gì đó với nhân viên phụ trách sửa chữa.
Tôn Đông Cường đi qua, Trương Dương bởi vì có đối mặt với Tôn Đông Cường, cho nên thấy được ông ta rồi, Trương Dương vẫn làm như không thấy, không có phản ứng.
Trần Gia Niên thì không phá thiện ra, cho đến khi Địch Lượng kêu lên : "Phó thị trưởng Trần, thị trưởng Tôn tới!" Hắn có thành kiến với Trương Dương, cho nên không nói chuyện với Trương Dương.
Trần Gia Niên ngẩng đầu về hướng Tôn Đông Cường cười cười, nhưng vẫn không nói chuyện, mà tiếp tục nói với nhân viên sửa chữa "Các người chịu cực khổ một chút, tối nay phải tìm được điểm vỡ, cố gắng sáng ngày mai phải sửa xong đường ống nước!"
Nhân viên sửa chữa rời đi.
Trương Dương cũng cười nói : "Thị trưởng Tôn đến! Thư ký Địch, anh không nhận ra tôi sao? Xem ra tôi phải tự giới thiệu rồi!" Hắn cười tủm tỉm vươn tay với Địch Lượng.
Mặt của Địch Lượng đỏ l ên một chút, hành động của Trương Dương giống như là đang đánh vào mặt của hắn không ngừng vậy, thuận tiện còn đánh luôn cả mặt mũi của Tôn Đông Cường, sắc mặt của Tôn Đông Cường cũng không được dễ coi cho lắm, ông trừng mắt nhìn Địch Lượng một cái, gã thư ký này đúng là không biết phóng khoáng, một chút lễ phép cơ bản như vậy cũng không có.
Địch Lượng cuống quít kêu lên một tiếng : "Thị trưởng Trương, ngài cũng ở đây sao?" Lần này hắn đã nuốt chữ "phó" vào trong bụng.
Thường vụ phó thị trưởng Trần Gia Niên khó chịu trong lòng, mẹ nó, cái gì đây, chó cậy gần chuồng người cậy gần nhà à? Gọi tôi là phó thị trưởng Trần, cho rằng tôi dễ đè đầu lắm sao? Còn người ta thì gọi là thị trưởng. Tôi tốt xấu gì cũng là thường vụ phó thị trưởng, anh có cần nhấn mạnh chữ phó này với tôi không? Làm như sợ tôi không biết Tôn Đông Cường mới là thị trưởng chính sao?
Rất nhiều khi đắc tội với người khác đều rất là khó hiểu, đánh chó còn phải nể mặt chủ, nhưng mà chó cắn người, thì món nợ này người ta đương nhiên là sẽ tính lên đầu chủ chó. Tôn Đông Cường cảm thấy địch ý trên người bọn họ, cái này cũng không khiến cho Tôn Đông Cường chú ý lắm. Lúc ông đến Phong Trạch cũng có tình cảnh giống như Đường Hoàng vậy, bây giờ vẫn bị bài xích như cũ, tuy rằng ông là thị trưởng, nhưng vẫn không thể nào dung nhập vào trong vòng tròn ở Phong Trạch.
Tôn Đông Cường cố gắng cười hiền hòa : "Đồng chí Gia Niên, tình huống hiện trường thế nào?"
Trần Gia Niên nói : "Ông đã thấy được rồi, nước vẫn còn chưa rút hết, tìm kiếm điểm vỡ rất khó khăn, mọi người đang tích cực nổ lực làm việc!"
Tôn Đông Cường gật đầu nói : "Cực khổ cho mọi người, để tôi đến động viên mọi người một chút!" Lúc Tôn Đông Cường còn làm việc tại thị ủy Giang thành, cũng rất giỏi về công phu ngoài mặt, ông ta mang theo nụ cười đi qua, còn Địch Lượng thì cuống quít mở đường cho ông ta.
Các phóng viên ký giả của Phong Trạch đang rất quan tâm về tình huống mới nhất tại hiện trường, nghe nói thị trưởng đến, liền chen chúc nhau mà bu vào.
Tôn Đông Cường mang theo nụ cười hòa ái với công nhân tại đây, bắt tay với đội phòng cháy chữa cháy, biểu hiện rất là thân thiện, căn bản là không chê sự dơ bẩn trên tay mọi người.
Đèn flash loáng thoáng sáng lên.
Thường vụ phó thị trưởng Trần Gia Niên nhíu mày tỏ vẻ chán ghét, cái biểu tình nho nhỏ này cũng không tránh khỏi con mắt của Trương đại quan nhân, con người của Tôn Đông Cường quả thật rất đáng ghét, từ đầu lúc đường ống nước bị vỡ đến giờ, đều là do ba người Trần Gia Niên, Kim Lỗi và Trương Dương chỉ huy công tác, bây giờ nước đã gần rút hết rồi, thì Tôn Đông Cường chạy đến diễn trò, cái này rõ ràng là có ý tranh công đây mà. Trần Gia Niên khó chịu, Trương Dương cũng không được vui.
Trương Dương cố ý nói : "Thị trưởng Trần, hay là chúng ta cũng qua xem?"
Trần Gia Niên tràn ngập phiền muộn nói : "Muốn đi thì cậu đi đi, tôi còn phải thị sát tình hình ở đây nữa!"
Trương Dương cũng nhìn ra Trần Gia Niên đang khó chịu, hắn cười nói : "Chúng ta đồng hội đồng thuyền, thị trưởng Trần không đi, tôi cũng không đi!" Nếu như bình thường nói những lời này, thì chưa chắc đã có nhiều lực lượng, nhưng trong tình huống này nói ra, lại làm cho Trần Gia Niên cảm thấy xúc động từ trong đáy lòng không nói ra lời, ông gật đầu : "Đi, chúng ta đi xem tình huống tổn thất của hộ dân!"
Tôn Đông Cường cũng ý thức được mình không được hoan nghênh, chỉ là các phóng viên đã vây lấy ông ta, không giống như Thẩm Khánh Hoa không thích ký giả vây xung quanh, Tôn Đông Cường rất thích thú với cảm giác đèn flash sáng lên quanh người, khi ông bắt tay với công nhân còn cố gắng tạo ra vài kiểu.
Có ký giả hỏi : "Thị trưởng Tôn, xin hỏi lần này Phong Trạch xảy ra vụ vỡ ống nước, lãnh đạo sẽ áp dụng biện pháp xử lý gì?"
Tôn Đông Cường nói : "Tôi rất lấy làm tiếc về vụ việc đường ống nước bị vỡ này, cái này chứng minh là công tác của chúng tôi vẫn có chổ chưa đúng, là hiện tượng của các bộ ngành liên quan còn thất trách, bây giờ toàn thể lãnh đạo của chính phủ thị ủy Giang Thành chúng tôi đều rất quan tâm đến tiến triển của vụ việc này, sau khi vụ việc này xảy ra, lãnh đạo thành phố đã áp dụng biện pháp ứng đối, cố gắng tranh thủ giải quyết vấn đề trong thời gian ngắn nhất, bảo đảm lại việc cung cấp nước cho dân chúng" Tài chém gió của Tôn Đông Cường quả thật không sai, chậm rãi quay mặt qua màn ảnh mà nói.
Trương Dương nhìn xa xa, so với Thẩm Khánh Hoa, thì Tôn Đông Cường bây giờ quả thật có chút sinh động quá mức.
Trương Dương rất bất mãn với người này, diễn trò cái đíu gì đây, tốn công tốn sức làm việc, tất cả danh tiếng lại bị ông ta đoạt mất. Hắn đi được hai bước, trong lòng sinh ra một kế, lặng lẽ đến chổ không người, nhìn bốn phía một chút, mới móc điện thoại ra gọi cho trưởng đài ruyền hình Lương Diễm.
Lương Diễm nhận được điện thoại của Trương Dương, có chút bất ngờ : "Bạn học cũ, tìm tôi có chỉ thị gì?"
Trương Dương nói : "Lương đại tỷ, có chuyện tôi muốn nhờ cô hỗ trợ!"
Lương Diễm nói : "Đừng nói hai chữ hỗ trợ, có chuyện gì, chỉ cần cậu ra lệnh là được! Cậu là lãnh đạo cấp trên của tôi mà!"
Trương Dương cười cười,, trong lòng nói cũng không tính là lãnh đạo trực tiếp của cô ta, bộ tuyên truyền thị ủy cũng không quản lý, mà hắn chỉ là một phó thị trưởng phân công quản lý trên danh nghĩa. Trương Dương nói : "Chuyện đường ống nước bị vỡ trên đường Phú Quốc cô có nghe nói đến không?"
"Đương nhiên có, chuyện lớn như vậy, đều là tin tức trên trang nhất, tôi đã phái tổ đưa tin đến, tối nay sẽ tung tin tức ra!"
Trương Dương nói : "Tôi thấy bọn họ đang phỏng vấn thị trưởng Tôn, nói rất hay, dù sao thì cũng cần tuyên truyền một chút, để cho dân chúng nghe được lời nói của thị trưởng Tôn!"
Lương Diễm sửng sốt một chút, lập tức hiểu được ý của Trương Dương, cái này cũng không phải là giúp Tôn Đông Cường tuyên truyền, mà là muốn đâm chọt vị thị trưởng thích náo động này thôi, Lương Diễm nói : "Tuyên truyền nhiều?"
Trương Dương sợ cô nghe không rõ nên nói : "Tuyên truyền nhiều, tuyên truyền trọng điểm!"
Vì vậy dưới sự chỉ đạo của Trương đại quan nhân, cuộc phỏng vấn về Tôn Đông Cường tối hôm đó đã được TV đưa lên làm tin tức trọng điểm.
Đa số dân chúng Giang thành đề xem phần tin tức này, tin tức đầu đề của Phong Trạch, thị trưởng Tôn Đông Cường xuất hiện tại địa điểm tu sửa đường ống nước, tranh thủ an ủi công nhân sửa chữa, thân thiết nắm tay với bọn họ, và phát biểu vài lời nói dào dạt nhiệt tình tại hiện trường.
Bí thư thị ủy Thẩm Khánh Hoa ngồi trên ghế sô pha lẳng lặng nhìn tin tức này, sắc mặt của ông càng lúc càng trở nên tối, nghe Tôn Đông Cường nói, xin dân chúng yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ xử lý trục trặc trong thời gian ngắn nhất, giải quyết vấn đề thời gian, Thẩm Khánh Hoa hừ nặng một tiếng, cầm lấy điều khiển từ xa tắt TV. Vợ của ông Triệu Quốc Trữ ở một bên nói : "Sao thế? Sao nổi nóng dữ vậy?"
Thẩm Khánh Hoa nói : "Cán bộ trẻ tuổi bây giờ, thật sự là táo bạo quá!"
Triệu Quốc Trữ nói : "Ông nói Trương Dương sao?"
Thẩm Khánh Hoa nhíu mày, kỳ quái là tại sao vợ lại nhắc đến tên của Trương Dương.
Triệu Quốc Trữ nói : "Tôi nghe nói là Trương Dương này ỷ vào quan hệ với bí thư Đỗ, thai độ làm người rất càn rỡ, danh tiếng tại Giang thành không được tốt lắm!"
Thẩm Khánh Hoa nói : "Bà đừng nghe người ta nói mò, không có bằng chứng thì đừng nói bậy người ta"
Triệu Quốc Trữ hừ một tiếng, nói : "Tôi làm sao mà không có bằng chứ? Ông có biết không, vài ngày trước có một nhà kiến trúc đắc tội với hắn, bị hắn vu hãm, thiếu chút nữa bị tống vào tù, sau đó em gái của nhà kiến trúc đó đi cầu hắn, hình như là ngủ với hắn một đêm, hắn mới thả nhà kiến trúc đó ra"
Thẩm Khánh Hoa liếc vợ một cái : "Bà nói bậy bạ gì đó? Loại chuyện này có thể nói lung tung sao?"
Triệu Quốc Trữ nói : "Sao lại không thể? Bây giờ Phong Trạch đang truyền tin khắp nơi, nói cái gì mà tân liệt nữ truyện, Tạ Quân Xước liều mình cứu anh, có câu không có lửa làm sao có khói, một người nói có thể không tin, nhưng bây giờ đến mấy trăm người, mấy ngàn người đều nói, cái này không thể không tin"
Thẩm Khánh Hoa nói : "Nghe đồn bậy cũng có, rất nhiều thứ vốn không phải như vậy, cái này có ảnh hưởng đến việc thay đổi vị trí chức vụ" Nói đến đây ông bỗng nhiên ý thức được cái gì đó, nhìn vợ nói : "Bà không phải là nghe Quốc Đống nói chứ?"
Triệu Quốc Trữ nói : "Sao có thể? Gần đây hắn ta bận rộn vụ án cướp tiệm vàng Phong Trạch, tôi còn không được mặt hắn!"
.......................................
Ban chỉ huy sự cố hiện trường tại đường Phú Quốc, thường vụ phó thị trưởng Trần Gia Niên và Trương Dương vẫn chưa rời đi, thư ký Phó Trường Chinh đi đến quán ăn gần đó gọi vài món, hai người bắt đầu ăn lúc tám giờ, Trương Dương gọi hai chai bia, hắn cười nói với Trần Gia Niên : "Thị trưởng Trần không uống được, tôi cũng không bắt ông uống!"
Trần Gia Niên không khỏi nhớ đến chuyện xấu hổ mất mặt tại nhà khách chính phủ, ông cười cười xấu hổ, chuyện này đến bây giờ ông vẫn chưa rõ ràng, rốt cục là ai hại ông, ông từ hoài nghi Trương Đăng Cao, cũng hoài nghi Trương Dương, nhưng không có chứng cứ, nghẹn trong lòng một thời gian rất lâu rồi. Phó Trường Chinh mang đến cho Trần Gia Niên một chai tuyết bích, đây là do Trương Dương bày mưu đặt kế.
Trương Dương cố ý nói : "Hay là ông dùng Tuyết Bích đi!"
Trần Gia Niên vừa thấy tuyết bích liền xanh mặt, khoát tay nói : "Không được, tôi bị dị ứng!"
Trương Dương cười nói : "Yên tâm đi, tuyết bích này không có trộn rượu!"
Trần Gia Niên cười xấu hổ, ông vẫn không dám uống tuyết bích, cầm lấy chén trà uống vài ngụm, rốt cục không nhịn được nói : "Tiểu Trương, lần trước chuyện tuyết bích trộn rượu cậu cũng biết!"
Trương Dương uống một ngụm bia vào nói : "Nói đến chuyện này, thị trưởng Trần, tôi có chút xin lỗi ông!"
Trong lòng Trần Gia Niên liền trầm xuống, lẽ nào chuyện tuyết bích trộn rượu lần trước là do tên nhóc này làm, hắn có ý đồ gì? Mình và hắn không thù không oán, vì sao hắn lại muốn hại mình? Trần Gia Niên thật sự nghĩ không ra, bất cứ chuyện gì dù sao cũng phải có một lý do đúng không?
Trương Dương nói : "Thật ra lần đó tôi chỉ biết là tuyết bích có trộn với rượu!"
Trần Gia Niên hỏi : "Thế vì sao cậu không đề cập cho tôi biết?"
Trương Dương thở dài : "Ông biết đấy, tôi vừa mới đến Phong Trạch không bao lâu, uống tuyết bích có rượu, tôi cũng không dám lên tiếng, dù sao thì tửu lượng của tôi cũng lớn, uống một chút cũng không ngã gục, mà bình tuyết bích kia là do Trương Đăng Cao mang đến, hắn trộn rượu vào trong tuyết bích, thật ra cũng không phải muốn hại ông, mà là nhằm vào tôi!"
Trần Gia Niên càng nghe càng hồ đồ : "Trương Dương, tôi phát hiện ra cậu rất có cá tính, có cái gì cứ nói rõ đi, tôi bảo đảm, chuyện quá khứ là quá khứ, tuyệt không để trong lòng!"
Trương Dương nói : "Ông có thể đã nghe qua, lúc trước tôi và thị trưởng Tôn ở Giang thành ở chung không được vui vẻ chứ?"
Trần Gia Niên đương nhiên có nghe qua, nếu Trương Dương đã chủ động nhắc đến, ông cũng gật đầu theo.
Trương Dương nói : "Thật ra là bình tuyết bích ấy cố ý nhằm vào tôi, bí thư Trầm ra lệnh ăn trưa cấm uống rượu, có vài người thấy tôi khó chịu, cho nên muốn dùng chút thủ đoạn, kêu Trương Đăng Cao động tay động chân vào bình tuyết bích, đúng lúc ông ngồi bên cạnh tôi, cũng muốn uống tuyết bích, Trương Đăng Cao sợ lộ ra, cho nên bất đắc dĩ đành phải rót cho ông, tôi cũng không ngờ rằng ông bị dị ứng cồn, lúc đó lại có phản ứng lớn như vậy!"
Lời nói của Trương Dương vô cùng hợp tình hợp lý, Trần Gia Niên nghe hắn nói xong liền tin mình bị ngộ thương, cười khổ nói : "Sau đó cậu cũng không nói cho tôi biết một tiếng, làm tôi phạm phải sai lầm"
Trương Dương nói : "Nếu hôm nay không có cơ hội đồng tâm hiệp lực với ông, tôi thật sự không dám nói, cho dù tôi nói, ông cũng chưa chắc tin, bữa tiệc đó là do tôi an bài, dựa theo tư duy bình thường, ai cũng cho rằng trộn rượu vào tuyết bích là do tôi làm"
Trần Gia Niên nói : "Nói ra thì tốt rồi, Trương lão đệ, nói thật, con người của cậu rất thẳng thắn, có năng lực, có thể kế tban5, không giống mấy người suốt ngày chỉ biết lừa dối, gặp trắc trở liền bỏ trốn, gặp phải chuyện mặt mày rạng rỡ thì đứng ra giành" Những lời này đã rất rõ ràng, đầu súng chính là chỉ về hướng Tôn Đông Cường.