Y Đạo Quan Đồ

Chương 2411: Chương 2411: Đốt lửa (2)




Văn Hạo Nam nghe thấy hắn nhắc tới chuyện Tần Manh Manh giết chết Tần Chấn Đông thì nội tâm không khỏi cả kinh, chân tướng trong chuyện này chỉ có một mình hắn biết, năm đó người giết chết Tần Chấn Đông không phải là Tần Manh Manh mà là hắn, chính là vì hắn đúng dịp nghe thấy Tần Chấn Đông và Tần Manh Manh cãi nhau, mới biết Tần Chấn Đông năm đó đã làm ra chuyện không bằng với Tần Manh Manh, thế cho nên Tần Manh Manh sinh ra Tần Hoan, Văn Hạo Nam bởi vậy mà sinh ra sát tâm, giết chết Tần Chấn Đông, sau đó lại giá họa cho Tần Manh Manh, đây là chuyện cũ mà trong lòng hắn không muốn nhớ tới nhất, chẳng lẽ Trần An Bang đã biết được chân tướng trong đó?

Trần An Bang nói: Tần Manh Manh giết chết Tần Chấn Đông, vốn phải chịu chế tài của pháp luật, nhưng Hà Trường An và Trương Dương hai người. Không biết nghĩ ra biện pháp gì, cứu cô ta ra ngoài, rồi đưa ra nước ngoài, biến hóa nhanh chóng trở thành Hà Vũ Mông, hơn nữa cô ta lại làm phẫu thuật thẩm mỹ, cho nên hiện tại ít người nhận ra được cô ta.

Phó Hải Triều nói: “ Chuyện này gần đây rất ầm ĩ, tôi cũng được nghe nói một chút.

Trần An Bang nói: Các anh nghĩ xem, cô ta khó khăn lắm mới thoát ra được, vì sao cứ muốn về?

Phó Hải Triều nói: Tôi cũng không rõ, nếu như là tôi thì nói gì cũng sẽ không về.

Trần An Bang nói: “Còn không phải là vì tình cảm ư, cô ta thích Trương Dương, Trương Dương bảo cô ta làm gì thì cô ta tất nhiên đều cam tâm tình nguyện.

Người Văn Hạo Nam rung rung, rõ ràng bởi vì những lời này của Trần An Bang mà sinh ra phản ứng không tự chủ được.

Phó Hải Triều tựa hồ cũng không đồng ý với những lời này của Trần An Bang, hắn lắc đầu: An bang, thằng nhóc cậu lại nói hưu nói vượn rồi, ai chẳng biết Trương Dương đã có vợ chưa cưới, hắn và Tần Manh Manh sao có thể, hơn nữa hắn bảo Tần Manh Manh làm nhiều chuyện như vậy đối với hắn có lợi ích gì?

Trần An Bang nói: Anh... Các anh là không biết đó thôi. Tần Manh Manh vốn đã bị cảnh sát bao vây, bất kể hiện tại hiện tại dùng tên gì để xuất hiện thì trước mặt công nghệ cao, thân phận thực sự của cô ta đều sẽ không thể che giấu được, cô ta là tội phạm giết người... Trần An Bang mắt say lờ đờ.

Phó Hải Triều nói: Đúng là càng nói càng bậy, An Bang, đừng nói nữa, tôi đưa cậu về.

Trần An Bang nói: “ Tôi muốn nói, chúng ta đều biết cô ta cô ta tội phạm giết người, nhưng vì sao Kiều lão vẫn giúp cô ta? với thân phận và địa vị của ông ta vì sao mạo hiểm danh dự bị tổn hại mà giúp cô ta?

Phó Hải Triều và Văn Hạo Nam trầm mặc, đây cũng là chuyện bọn họ không nghĩ ra.

Trần An Bang nói: Trương Dương là con nuôi của bác Văn, hắn vì sao không nhờ bác Văn giúp? Các anh có phát hiện trong đây tồn tại điểm đáng ngờ rất lớn hay không?

Phó Hải Triều nói: Có lẽ chính là vì hắn đã cân nhắc đến những vấn đề này, cho nên mới không muốn mang them phiền toái tới cho bác Văn.

Trần An Bang ra sức lắc đầu: Không phải, là vì ở trong lòng hắn vẫn luôn nghiêng về phía Kiều gia. Các anh có nghe nói gần đây có lời đồn, nói người chủ trì cục diện chính phủ trong tương lai rất có thể là một người khác...

Phó Hải Triều và Văn Hạo Nam liếc mắt nhìn nhau, tựa hồ đều bởi vì những lời này của Trần An Bang mà lắp bắp kinh hãi. Trần An Bang tuy rằng không chỉ rõ, nhưng ý tứ của hắn đã được biểu đạt rất đầy đủ, hắn rõ ràng đang nói chuyện của Tần Manh Manh là Kiều gia ở phía sau màn bày ra, Trương Dương chỉ là một kẻ chấp hành, trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, chẳng lẽ Kiều gia đã có tính toán khác?

Trần An Bang nói tới đây thì say mềm, không ngờ ngã ngửa ra sô pha mà ngủ.

Sắc mặt Phó Hải Triều trở nên âm trầm, vẻ mặt Văn Hạo Nam cũng vô cùng nghiêm túc, hai người giao Trần An Bang cho Hoàng Thiện rồi cùng nhau rời khỏi vương phủ hội quán. Khi ra cửa, Văn Hạo Nam vẫn nghĩ đến chuyện vừa rồi, lơ đãng đụng phải một người từ phía trước đi tới, Văn Hạo Nam vội vàng nói: Ngại quá...

Hắn ngẩng đầu ngạc nhiên nói: Là anh à? Văn Hạo Nam không ngờ người đối diện mình lại là Kì Sơn. Hắn đối với Kì Sơn cũng không xa lạ gì, năm đó khi em gái của Trương Dương Triệu Tĩnh kết hôn, Văn Hạo Nam suất lĩnh cảnh sát tới kê biên tài sản khách sạn Tuệ Nguyên là nơi đặt tiệc, khách sạn đó chính là sản nghiệp của Kì Sơn, có thể nói giữa hắn và Kì Sơn không hề có ký ức vui vẻ nào.

Bên cạnh Kì Sơn cũng có hai bằng hữu, hắn cơ hồ đồng thời nhận ra Văn Hạo Nam, mỉm cười nói: Văn cục, thật là khéo, đúng như câu không phải oan gia không đụng đầu, ôi ôi, nói đùa thôi, nên là hữu duyên thiên lí năng tương ngộ. Kì Sơn vươn tay về phía Văn Hạo Nam.

Văn Hạo Nam lại không bắt tay với hắn, lạnh lùng nói: Ở kinh thành vẫn phải tuân kỉ thủ pháp đó.

Kì Sơn cười nói: Đến chỗ ăn chơi cũng phạm pháp à? Văn cục có thể đến còn chúng tôi thì không thể tới ư? Hai bằng hữu bên cạnh hắn đều bật cười.

Văn Hạo Nam không có ý dây dưa với hắn, vào bên trong xe của Phó Hải Triều, Phó Hải Triều khởi động động cơ, nói khẽ: Mùa thu Kinh thành đã bắt đầu lạnh rồi.

Văn Hạo Nam cười cười, trong lòng vẫn nghĩ tới những lời nói của Trần An Bang.

Phó Hải Triều nói: Hạo Nam, vừa rồi An Bang toàn nói vớ vẩn thôi, anh trăm ngàn lần đừng để ở trong lòng, tôi thấy chuyện chắc không phải như hắn nói đâu.

Văn Hạo Nam nói: Lời đồn là ở trí giả, có một số việc không tới lượt chúng ta quan tâm.

Phó Hải Triều cười vỗ vỗ vai Văn Hạo Nam: Hạo Nam, hai người chúng ta thủy chung đều rất giống nhau.

Văn Hạo Nam ở sâu trong lòng thì không cho rằng như vậy, bất kể hắn và Phó Hải Triều từng có quan hệ như thế nào, hiện tại đã có một sự thật xảy ra trước mặt bọn họ, cha của bọn họ tồn tại quan hệ cạnh tranh, ngoài miệng hắn tuy rằng nói là quân tử chi tranh của trưởng bối, nhưng trong đáy lòng hắn vẫn tràn ngập đề phòng Phó Hải Triều, con người ai cũng ích kỷ, có ai mà không nghĩ cho cha mình?

Tối nay sự xuất hiện của Trần An Bang là nằm ngoài ý liệu của Văn Hạo Nam, những lời nói trong cơn say của hắn vừa rồi lại khiến Văn Hạo Nam suy nghĩ sâu xa, hắn tuy rằng không thể chứng thực tính chân thật trong lời nói của Trần An Bang là bao nhiêu, nhưng câu nói cuối cùng kia quả thực khiến cho người ta tỉnh ngủ.

Văn Hạo Nam về nhà thì đã sắp là đêm khuya, còn chưa tiến vào cửa lớn thì ngẩng đầu nhìn thấy bên trong thư phòng của cha vẫn sáng đèn, khi đi qua thư phòng hắn thả nhẹ bước chân, sợ đánh thức cha, nhưng động tĩnh ngoài cửa vẫn bị cha nghe thấy.

Văn Quốc Quyền nói: Hạo Nam đã về đấy à!

Văn Hạo Nam bất đắc dĩ dừng chân, hắn đẩy cửa phòng đang khép hờ đi vào, nở một nụ cười với cha: Cha, đã muộn thế này cha vẫn chưa ngủ ư?

Văn Quốc Quyềnnói: “ Không ngủ được, lâu như vậy rồi không gặp con, trong lòng có một số lời muốn nói với con.

Văn Hạo Nam cười nói: Quá muộn rồi, cha hay là nghỉ ngơi sớm một chút, con cũng đâu có đi ngay, ngày mai chúng ta hẵng nói chuyện.

Bây giờ luôn đi. Ngữ khí của Văn Quốc Quyền vô cùng kiên trì.

Văn Hạo Nam chỉ có thể gật đầu, ngồi xuống sô pha bên cạnh, đây là vị trí cách cha xa nhất mà hắn có thể tìm được. Văn Hạo Nam đoán được đề tài của cha tối nay mười phần có chín là có liên quan tới Trương Dương, nghĩ tới đây nội tâm hắn lập tức trở nên không bình tĩnh được, trong mắt hắn cha mẹ đối với thằng con nuôi Trương Dương dường như so với con trai ruột là hắn thì còn quan tâm hơn nhiều.

Văn Quốc Quyền nói: Con ba mươi bốn tuổi rồi đúng không?

Văn Hạo Nam nói: Tháng sau chính là sinh nhật lần thứ ba mươi lăm của con.

Văn Quốc Quyền gật đầu: Tam thập nhi lập, nên thành gia thất rồi, nam nhân chưa thành gia thất thì thủy chung không thể thực sự lớn được.

Văn Hạo Nam nói: Cha trước đây không phải là thánh thành trước tiên lập nghiệp đã rồi mới thành gia thất ư?

Văn Quốc Quyền nói: Con và Sophia yêu nhau cũng không phải ngắn, nghe mẹ con nói thì tình cảm của các con đã ổn định, lúc nào an bài để hai nhà gặp mặt, tốt nhất mời cha mẹ cô ta tới kinh thành du lịch, cũng tiện định ra hôn kỳ của các con.

Văn Hạo Nam nhíu mày, không nói đồng ý nhưng cũng không phản đối, ở trong lòng hắn không thích cha an bài cho mình.

Văn Quốc Quyền ý thức được con trai có thể tồn tại tình tự mâu thuẫn, nói khẽ: Con không đồng ý ư?

Văn Hạo Nam nói: Không có gì, dù sao sớm muộn gì cũng phải gặp mặt.

Văn Quốc Quyền nói: thái độ sinh hoạt của con sao có chút tiêu cực vậy? Trước đây con đâu phải như thế.

Văn Hạo Nam nói: Cha, cha biết chuyện Trương Dương làm gần đây không?

Văn Quốc Quyền gật đầu: Cũng biết một ít.

Văn Hạo Namnói: “ Hắn ở kinh thành chọc vào rất nhiều phiền toái, xét đến cùng thì đều là vì Hà Vũ Mông, con gái của Hà Trường An, mà căn cứvào tin tức con đã chứng thực thì Hà Vũ Mông chính là Tần Manh Manh.

Văn Quốc Quyền thật ra đã biết chuyện này, vẻ mặt của y không hề lộ ra bất kỳ vẻ ngạc nhiên nào: Vậy thì sao? Việc này có liên quan tới con ư?

Văn Hạo Nam nói: Cha, chẳng lẽ cha không cảm thấy việc này có liên quan tới Văn gia chúng ta ư? Hiện tại có rất nhiều chứng cớ có thể chứng minh Hà Trường An lúc sinh tiền từng làm ra rất nhiều hành động phạm tội thương nghiệp, cô ta biết rõ trong nước đang tra cô ta thì vì sao còn mạo hiểm trở về?

Văn Quốc Quyền nói: Đây là chuyện của cô ta, chúng ta không có quyền can thiệp vào quyết định của người khác, Hà Trường An tuy rằng có giao tình với cha, nhưng giữa chúng tôi không có bất kỳ giao dịch bất chính nào cả.

Văn Hạo Nam nói: Con tin nhưng liệu người khác có tin không? Nếu như tin thì vì sao lại gây ra chuyện của hội từ thiện? Vì sao bên ngoài có nhiều lời đồn bất lợi cho Văn gia chúng ta như vậy? Cha, bất kể cha thừa nhận hay không thì chuyện của Hà gia đã tạo thành ảnh hưởng bất lợi cho cha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.