Trương Dương nói: Ông cũng coi như thần thông quảng đại, trong thời gian ngắn như thế có thể làm thành chuyện di dân.
Viên Hiếu Thương cười nói: Nào có dễ dàng như vậy, mục đích cuối cùng của chúng tôi là New Zealand, tôi dự định sắp tới kết thúc sự nghiệp trong nước, ở bên kia khảo sát một tòa bãi cỏ, sau này đi qua nuôi bò.
Trương Dương nói: Thật ra nước ngoài phát triển chưa chắc có cơ hội nhiều hơn so với trong nước.
Viên Hiếu Thương lại thở dài, lắc đầu nói: Không muốn đi, nhưng vì đứa nhỏ, không có biện pháp, sự tình lần trước cho người nhà chúng tôi một ám ảnh tâm lý, đổi hoàn cảnh, là có thể mau chóng quên ảnh hưởng của chuyện này.
Trương Dương nói: Chuyện kia có tra ra kết quả hay không?
Không có! Người kinh thương chúng tôi luôn có vài kẻ đối đầu, hơn nữa tính chất công tác của anh tôi quyết định, rất có thể sẽ đắc tội rất nhiều người. Viên Hiếu Thương nhếch miệng nói: Nhớ tới chuyện kia tôi vẫn có chút nghĩ mà sợ. Trương Dương, nếu như ngày đó không phải trùng hợp gặp ngài, hậu quả không thể lường được, Quang Đại là vận mệnh tử của tôi. Nếu như hắn xảy ra chuyện gì, tôi sống trên đời này cũng không có ý nghĩa gì.
Trương Dương nói: Xem ra có tiền cũng không phải là chuyện tốt.
Viên Hiếu Thương nói: Chút tiền của tôi tính là cái gì, chỉ là bất hạnh bị người khác theo dõi mà thôi.
Trương Dương cười nói: Hy vọng ông đi Úc tất cả có thể thuận lợi.
Viên Hiếu Thương nói: Sớm muộn gì còn có thể trở về, dàn xếp công việc, tôi như về vẫn là công dân Trung Quốc.
Trương Dương cười vỗ vỗ bờ vai của ông.
Viên Hiếu Thương nói: Buổi tối cùng nhau ngồi đi. Tôi cũng gọi đại ca tới.
Trương Dương lắc đầu nói: Tôi mới từ kinh thành trở về, rất nhiều chuyện chờ xử lý, chờ bận xong trong khoảng thời gian này rồi nói.
Được!
Viên Hiếu Thương đem Trương Dương đưa đến ngoài cửa lớn, nhìn hắn lên xe.
Uỷ ban kỷ luật tỉnh quả nhiên có tổ công tác xuống tới, lần này vẫn là Lưu Diễm Hồng mang đội, khi cô ấy đi tới Bắc Cảng, người đầu tiên tìm cũng là Trương Dương.
Trương Dương lúc đầu dự định trở về Tân Hải, thế nhưng nhận được điện thoại của Lưu Diễm Hồng. Chạy tới hai phần ba đường hắn phải đi vòng trở về.
Lưu Diễm Hồng ở tại Kim Sắc Cảng. Cô ấy cũng không có lựa chọn nhà khách chính phủ, cũng không có dự định kinh động đám lãnh đạo thành phố Bắc Cảng sớm như vậy.
Nghe được tiếng đập cửa, Lưu Diễm Hồng đứng dậy đi mở cửa, từ mắt mèo thấy Trương Dương đến, cô ấy mới mở cửa phòng.
Trương Dương cười nói: Chị Lưu, chị hiện tại càng ngày càng xuất quỷ nhập thần. Làm như đặc công vậy.
Lưu Diễm Hồng chỉ vào sô pha trước cửa sổ ý bảo hắn ngồi xuống.
Trương Dương sau khi ngồi xuống, Lưu Diễm Hồng từ trong tủ lạnh cầm chai nước ném cho hắn.
Trương Dương mở chai nước uống một ngụm nói: Chị Lưu. Chị lần này là tìm phiền phức của ai?
Lưu Diễm Hồng nói: Cậu!
Trương Dương nói: Tôi lại không đắc tội chị, chị giơ cao đánh khẽ thả tôi đi đi.
Lưu Diễm Hồng nói: Gần đây thu được không ít tài liệu cử báo. Tất cả đều là đối với lãnh đạo của Bắc Cảng các người.
Trương Dương nói: Có chuyện của tôi sao?
Lưu Diễm Hồng lắc đầu nói: Lần này không có cậu!
Trương đại quan nhân vỗ vỗ ngực nói: Tôi an tâm, vậy thì, tôi nghe nói là Trần Cương bị người tố cáo?
Lưu Diễm Hồng nói: Ôi, tin tức của cậu rất linh thông, bị tố cáo không chỉ một mình ông ta, còn có rất nhiều người.
Đều có ai hả? Trương đại quan nhân bày ra dáng vẻ ‘bà tám’.
Lưu Diễm Hồng nói: Rất nhiều, tôi hoài nghi người gửi tài liệu cử báo tới nhất định là đến từ nội bộ quan trường Bắc Cảng, hơn nữa đối với nội tình quan trường của Bắc Cảng vô cùng quen thuộc.
Trương Dương nói: Có bằng chứng hay không?
Lưu Diễm Hồng lắc đầu nói: Cũng là thiếu bằng chứng, động cơ của người này rất kỳ quái, tựa như nhằm vào chính là toàn bộ lãnh đạo Bắc Cảng.
Trương Dương nói: Nếu như không có chứng cứ thì nói nhiều cũng vô dụng, cũng không thể bởi vì vài tin cử báo thì đem lãnh đạo thành phố Bắc Cảng một lưới bắt hết?
Lưu Diễm Hồng nói: Uỷ ban kỷ luật tỉnh đối với chuyện này cũng vô cùng cẩn thận, dù sao chuyện của Tương Hồng Cương vừa rồi phát sinh, quần thể cán bộ của Bắc Cảng nhân tâm hoảng sợ, loại thời điểm này, nếu như không có nắm chắc lớn, chúng tôi sẽ không có động tác lớn.
Trương Dương nói: Xem ra công tác bảo mật của các người làm không được tốt lắm, ngay cả tôi đều nghe nói các người có tổ công tác muốn xuống.
Lưu Diễm Hồng: Chúng tôi đến đây cũng không phải làm chuyện xấu gì, đương nhiên không cần làm công tác bảo mật cái gì.
Trương Dương nói: Tìm tôi vì cái gì? Tôi hình như không giúp được gì!
Lưu Diễm Hồng nói: Trương Dương, cậu càng ngày càng dối trá, cậu cảnh giác nặng như vậy? Có phải là sẽ cho rằng tôi lợi dụng cậu?
Trương Dương cười nói: Tôi không nghĩ như vậy, chỉ là cảm thấy công tác ủy ban kỷ luật của các người thật sự quá phức tạp, không cẩn thận thì tôi rất có thể sẽ bị bán.
Lưu Diễm Hồng thối nói: Vẫn là không tin tôi? Cho dù là về mặt mũi của Yên Nhiên thì tôi cũng sẽ không bán đứng cậu.
Trương Dương nói: Tôi tin! Nhưng ủy ban kỷ luật cũng không phải một mình chị mở.
Lưu Diễm Hồng lười lý luận cùng hắn, cũng mở một chai nước, uống một ngụm nói: Trương Dương, Cung Kỳ Vĩ đi tới Bắc Cảng, công tác thuận lợi chứ?
Trương Dương nói: Chuyện này chị tìm lộn người rồi, ông ấy công tác có thuận lợi hay không, chỉ có chính ông ấy biết, vì sao chị không trực tiếp đi hỏi ông ấy?
Lưu Diễm Hồng nói: Ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, cậu công tác ở chỗ này lâu như vậy, nhìn vấn đề hẳn là thấy rõ hơn ông ta.
Trương Dương nói: Nhắc tới sự kiện này tôi cũng rất buồn bực của, Cung bí thư tới Bắc Cảng không bao lâu, đã cùng Hạng Thành đao thật thương thật ầm ĩ lên, hai người bọn họ lúc trước có mâu thuẫn gì không?
Lưu Diễm Hồng nói: Không có, theo tôi được biết ông ta và Hạng Thành cũng không có xuất hiện nhiều, đương nhiên chưa nói tới mâu thuẫn gì, bất quá lần này Cung Kỳ Vĩ tới Bắc Cảng, là Tống bí thư và Chu tỉnh trưởng cùng lựa chọn, tất cả mọi người rất xem trọng ông ta từ trong tay của Hạng Thành tiếp nhận quyền lãnh đạo của Bắc Cảng.
Trương Dương nói: Xem ra Bắc Cảng sau này có náo nhiệt để nhìn.
Lưu Diễm Hồng nói: Trương Dương, cậu nghe ai nói Trần Cương bị cáo?
Trương Dương nói: Thiên hạ không có bức tường nào ngăn được gió, tin đồn bên ngoài rất nhiều.
Lưu Diễm Hồng không chút kinh tâm nói: Đều đồn đế cái gì rồi?
Trương Dương nói: Cũng không có gì, đơn giản là nói tác phong ông ta bất chính, dùng quy tắc ngầm quấy rối nữ cán bộ gì đó.
Lưu Diễm Hồng nói: Tin đồn bên ngoài của cậu cũng không khác biệt lắm.
Trương đại quan nhân ho khan một tiếng nói: Chị Lưu, chị không nói móc tôi hai câu trong lòng khó chịu có phải không? Lời này cũng là chị nói, đổi thành người khác, tôi không kiện hắn phỉ báng là không thể.