Cao Liêm Minh thấy Trương Dương trầm tư, thấp giọng nói: “Anh đang nghĩ gì vậy?”
Trương Dương nói: “Tôi phải đi Giang Thành một chuyến ngay.”
Cao Liêm Minh nói: “Anh không quản vụ chạy quanh thành phố nữa à?”
Trương Dương nói: “Tôi phải về điều tra một việc.” Hắn nhớ đến việc của Aishwarya, đưa phương thức liên lạc của Aishwarya cho Cao Liêm Minh nói: “Anh giúp tôi liên hệ với cô gái Ấn Độ này, cố gắng mời cô ta đến Trung Quốc một chuyến, tôi sẽ tìm người chữa bệnh giúp cô ấy.”
Cao Liêm Minh nói: “Tại sao lại chọn tôi?”
Trương Dương mỉm cười nói: “Anh là luật sự, anh dễ dàng lấy được lòng tin của người khác.”
Cao Liêm Minh nói: “Anh thật sự muốn quản việc của Phạm Tư Kỳ à?”
Trương Dương nói: “Không phải tôi phải quản, mà là anh phải quản, anh là luật sư, chức trách của anh là bảo vệ sự công bằng của luật pháp, đã cảm thấy vụ án này đầy rẫy nghi vấn, thì nhất định phải tìm ra nguyên do của nó, trả lại sự công bằng cho Phạm Tư Kỳ.”
Cao Liêm Minh cười đau khổ nói: “Đây chẳng phải là anh hại tôi sao? Sư huynh của tôi cũng chẳng muốn nhận vụ án này, mà anh lại giao cho tôi?”
Trương Dương cười nói: “Tôi xem trọng anh, anh giỏi hơn nhiều so với La Ân kia, còn nữa, Phạm Tư Kỳ cũng xem trọng anh, cô ấy đã chỉ định mời anh làm luật sư của cô ấy, Phạm Tư Kỳ đang gặp nạn, nhưng trong tay cô ấy vẫn còn một số lớn cổ phiếu của Tinh Nguyệt, nếu như anh có thể giúp cô ấy đánh thắng vụ này, hì hì, tiền nhất định sẽ vào túi anh.”
Cao Liêm Minh nghĩ một lúc, rồi gật đầu nói: “Được rồi, nể mặt anh, tôi nhận vụ án này.”
Trương Dương quyết định trở về Giang Thành một cách đột ngột, từ lúc hắn biết rằng người phụ nữ chụp chung ảnh với Đổng Đắc Chí là Vương Quân Dao, hắn đã cảm thấy rất hiếu kì về người phụ nữ này, giữa Hứa Thường Đức và Đổng Đắc Chí, giữa Đổng Đắc Chí và Vương Quân Dao, giữa Vương Quân Dao và Hứa Gia Dũng, rốt cuộc giữa họ là quan hệ gì? Trương Dương nhất định phải điều tra rõ ràng việc này, hắn tin tưởng sâu sắc rằng Phạm Tư Kỳ không liên quan gì đến vụ việc bắt cóc đó, nếu như trong việc này có người bị hại, thì người bị hại đó chính là Phạm Tư Kỳ, Cung Nhã Hinh chỉ là một công cụ để hại PHạm Tư Kỳ mà thôi, cô ta mới là người khổ thân nhất, Trương Dương thậm chí còn giả định rằng tất cả mọi chuyện là do Heather phu nhân sắp đặt, nhưng hắn không tìm được động cơ Heather phu nhân làm việc này, điều nghi ngờ vây lấy Trương Dương, hắn nhất định phải về Giang Thành, cần phải điều tra rõ ràng quá khứ của Vương Quân Dao.
Người Trương Dương liên lạc đầu tiên khi về đến Giang Thành là Đỗ Thiên Dã, Đỗ Thiên Dã đang nổi giận ở trong phòng làm việc, tiếng gã nghe điện thoại rất bực mình: “A lô!”
Trương Dương cười nói: “Ai lại làm anh điên lên vậy? Hình như rất tức giận.”
Đỗ Thiên Dã nói: “Sao lại nhớ tới việc gọi điện cho tôi thế này? Có chỉ thị gì?”
Trương Dương cười hà hà nói: “Tôi là một cán bộ cấp sở, làm sao dám chỉ thị gì bí thư thị ủy là anh, gì đó nhỉ, tôi đến Giang Thành rồi.”
Đỗ Thiên Dã ngớ người: “giang Thành? Cậu về bao giờ thế?”
Đỗ Thiên Dã nói: “Vừa đến đường vành đai 3, về đến Giang Thành đương nhiên cần phải gọi điện trước cho vị quan phụ mẫu là anh rồi.”
Đỗ Thiên Dã nói: “Tối nay có khi tôi phải về muộn, thế này đi, bảy giờ tối cùng ăn ở Ngư Mễ Chi Hương được không? Tôi bảo Tô Tiểu Hồng sắp xếp một chút.
Trương Dương nói: “Không cần phải gây xáo động đâu, lần này tôi về cũng không phải là để uống rượu, thế này đi, chúng ta đến quán gà ở gần nhà Tô Viện Viện uống canh đi.”
Đỗ Thiên Dã hơi chán chường, tiểu tử này sao lần này lại nghĩ tới chỗ đó? Gã thấp giọng nói: “Ở đó hình như không thích hợp, loạn quá.”
Trương Dương nói: “KHông có gì là không thích hợp cả, tiện thể mời Tô Viện Viện ra đây ăn cơm.”
Đỗ Thiên Dã đoán được Trương Dương nhất định có việc, theo gã biết, thì Trương Dương chẳng có chút cảm tình gì với Tô Viện Viện, lần này mời cô ta ra là vì gì? Đỗ Thiên Dã nói: “Buổi tối không thích hợp lắm, cậu có bận gì cũng không thể nào bận ngay được, thế này đi, nếu như cậu muốn yên tĩnh, chúng ta đến Nam Hồ Nông Gia Thái, tôi gọi cả Vinh cục nữa, lâu lắm không gặp rồi, chúng ta uống mấy chén với nhau.”
Trương Dương cảm thấy Đỗ Thiên Dã nói vậy cũng có lí, thế là đồng ý kiến nghị của gã, mặc dù hắn rất muốn đi tìm Thẩm Tĩnh Hiền hỏi chuyện đó, nhưng nghĩ lại thái độ lạnh lùng lần trước của Thẩm Tĩnh Hiền, nếu như hắn tìm bà ta như vậy, thì có lẽ chẳng có thu hoạch gì, vẫn phải suy nghĩ chu toàn đã rồi tính, đề nghị của Đỗ Thiên Dã đã nhắc Trương Dương một điều, Vinh Bằng Phi là cục trưởng cục công an Giang thành, lại là bạn cũ của hắn, sự việc này có lẽ gã rất có kinh nghiệm, buổi tối vừa đúng lúc có thể thỉnh giáo.
Đỗ Thiên Dã đặt điện thoại xuống, mặt hầm hầm nhìn Giang Lạc, Giang Lạc cúi mặt, run rẩy nói: “Bí thư Đỗ, tôi…Tôi biết sai rồi, anh hãy cho tôi một cơ hội.”
Đỗ Thiên Dã tức giận nói: “Giang Lạc ơi là Giang Lạc, cậu thật là to gan lớn mật, dám ăn hối lộ dựa vào danh nghĩa của tôi, tạo thành ảnh hưởng lớn thế này, bình thường tôi dạy cậu thế nào? Mà cậu lại làm thế nào?”
Giang Lạc nói: “bí thư Đỗ, tôi nhất thời hồ đồ, lại cảm thấy phải nể người thân, vì vậy mới đến nói chuyện với cục trưởng Lý của cục xây dựng thành phố, tôi đã trả lại hết tiền rồi.”
Đỗ Thiên Dã nói: “Nếu như muốn người khác không biết chuyện này, thì cái ngày nhận hối lộ ấy đáng lẽ đã phải nghĩ đến ngày hôm nay, tự anh chỉnh đốn lại đi, nói rõ ràng tình hình, rồi tự đi báo cáo ở phòng vụ án.”
Giang Lạc một đêm trở về trước giải phóng, chẳng còn chút hi vọng nào cả, đây đã là do Đỗ Thiên Dã nể mặt gã đi theo mình lâu nay nên đã nhẹ tay, nếu không thì còn không giữ được công việc nữa, Giang Lạc thật sự quá hối hận lúc đầu, gã cầu khẩn nói: “Bí thư Đỗ, tôi chỉ nhận 3000, tôi đã trả lại hết rồi, tôi cũng không giúp được việc cho người nhà tôi, không gây tổn thất gì cho nhà nước cả, tôi đảm bảo, về sau tôi nhất định sửa sai, cố gắng làm việc, tôi sẽ không bao giờ phạm lỗi nữa, xin anh, hãy cho tôi một lần cơ hội.” Với gã, chỉ cần Đỗ Thiên Dã đồng ý, thì lỗi nhỏ gã gặp phải chẳng đáng gì. Ở Giang Thành, Đỗ Thiên Dã có quyền phát ngôn tuyệt đối, chỉ cần gã đồng ý tha thứ cho mình, thì người khác nhất định không dám nói gì.
Đỗ Thiên Dã lắc đầu nói: “Chính vì cậu là thư ký của tôi, nên tôi mới yêu cầu nghiêm khắc nơi cậu, lỗi thế này tôi không thể nào tha thứ được, Giang Lạc, cậu rất thông minh, và cũng có năng lực, nhưng thông minh cũng cần dùng vào đúng lúc đúng chỗ, cậu ở trong thể chế lâu năm như vậy, cái gì gọi là khôn vặt, cái gì gọi là trí tuệ lớn cậu cần phải hiểu, cậu làm việc ở phòng vụ án có thể thức tỉnh lại một chút, hãy làm việc ở phòng này đi.”
Giang Lạc mím môi, gã đến phòng vụ án, mặc dù là một nơi nhàn hạ, nhưng gã từ vị trí thư ký của bí thư thị ủy rớt xuống đây, bằng với việc tuyên bố với tất cả mọi người, Đỗ Thiên Dã sẽ không dùng gã nữa, về sau cũng sẽ không có người dùng gã nữa, tiền đồ chính trị của gã đã dừng lại ở đây. Giang Lạc là một người có chí hướng có dã tâm, với gã mà nói, cái giá của lần này quả thật quá đắt. nhưng thái độ của Đỗ Thiên Dã rất kiên định, xem thái độ của gã, dường như Giang Lạc đã không còn chốn quay về, Giang Lạc vừa nghe đến cái tên Trương Dương, nhớ đến Trương Dương, trong lòng gã lại có một luồng hi vọng mới, Trương Dương là lãnh đạo cũ của gã, lúc đầu vì sự giúp đỡ của Trương Dương gã mới được làm thư kí của Đỗ Thiên Dã, Trương Dương từ trước đến giờ đối xử khá tốt với gã, cũng chỉ có Trương Dương mới có thể giúp gã nói vài câu.
Giang Lạc sau khi thầm lặng rời khỏi phòng làm việc của Đỗ Thiên Dã, đến bên ngoài gọi điện cho Trương Dương.
Trương Dương nghe thấy giọng của gã, cảm thấy hơi kì lạ, nhưng rất nhanh đã đoán ra, Giang Lạc là thư kí của Đỗ Thiên Dã, nhất định Đỗ Thiên Dã đã nói chuyện hắn về Giang Thành rồi.
Thái độ của Giang Lạc rất buồn rầu, có thể nhận ra điều đó qua giọng của gã, Giang Lạc nói: “Chủ nhiệm Trương, anh có thời gian không? Tôi muốn nói với anh chút chuyện.”
Trương Dương đang lái xe đến biệt thự gỗ ở Nam Hồ, hắn mỉm cười nói: “Nói đi, tôi đang nghe đây.” Mùa đông ở Giang Thành lạnh hơn nhiều so với Nam Tích, Nam Hồ đã đóng băng, mấy ngày trước còn có tuyết, không ít nơi tuyết chưa tan hết.
Giang Lạc nói: “Chủ nhiệm Trương, anh còn nhớ chuyện lần trước tôi nhờ anh ở Đông Giang không?”
Trương Dương nhớ lại, lần trước khi hắn và Đỗ Thiên Dã gặp mặt ở Đông Giang, Giang Lạc từng nhờ hắn nói hộ, có điều Trương Dương đã từ chối ngay lập tức, bảo Giang Lạc chủ động nhận lỗi với Đỗ Thiên Dã, Trương Dương nói: “Sao thế? Anh không nghe theo tôi à? Không chủ động nói với bí thư Đỗ chuyện này à?”
Giang Lạc nói: “Không….Nhưng việc này đã bị tố cáo, bí thư Đỗ biết rất giận tôi, anh ấy bảo tôi xuống làm ở vị trí khác.”
Trương Dương nói: “Đáng đời tiểu tử nhà anh, thế này là tốt cho anh lắm rồi.”
Giang Lạc khẩn cầu nói: “Chủ nhiệm Trương, anh giúp tôi một lần, tôi biết rằng quan hệ giữa anh và bí thư Đỗ là tốt nhất, người anh ấy tin tưởng nhất là anh, anh giúp tôi nói đỡ vài câu, bảo bí thư Đỗ cho tôi một cơ hội làm lại.”
Trương Dương nói: “Có phải cậu không biết tính khí của anh ấy đâu, sự việc anh ấy đã quyết định rất ít khi thay đổi.”
Giang Lạc nói: “Chủ nhiệm Trương, tôi là do anh một tay đề bạt lên, tôi còn trẻ, nếu như giờ đây tôi phải xuống phòng vụ án, thì cả đời này tôi chỉ có thể ở đó thôi. Chủ nhiệm Trương, tôi cầu xin anh, anh giúp cho tôi một lần, chỉ giúp tôi một lần cuối cùng này thôi.”
Trương Dương nghe gã nói rất đáng thương, nghĩ lại trước kia đã từng làm việc cùng nhau, trước đó Giang Lạc cũng rất nghe lời, Trương Dương nói: “Được vậy, tôi đi nói xem thế nào, có điều cậu đừng hi vọng nhiều quá.”
Giang Lạc cảm ơn lia lịa.
Từ lúc Trương Dương đến Nam Tích, biệt thự gỗ Nam Hồ cứ để không ở đó, Hồ Nhân Như vì công việc gần đây cũng không về Giang thành, có điều cô đã thuê người quét dọn, mỗi tuần đến dọn dẹp một lần, vì vậy biệt thự rất gọn gàng sạch sẽ.
Trương Dương về đến biệt thự tắm, nghỉ ngơi một lúc rồi đến Nam Hồ Nông Gia Thái.
Khi Trương Dương đến Nông Gia Thái, cục trưởng công an Vinh Bằng Phi đã đến đó rồi, người đến cùng với gã còn có Khương Lượng, nghe nói Trương Dương đến, vì vậy Vinh Bằng Phi đã gọi cả KHương Lượng đến, Khương Lương là người thân thiết của gã, thời gian trước, Trương Dương muốn mang Khương Lượng đến Nam Tích đảm nhận phó cục trưởng cục công an, để thay cho vị trí của Mạnh Doãn Thanh, Vinh Bằng Phi rất cảm thấy tiếc, nhưng Khương Lượng vì quan hệ của mình với Trương Dương, đã quyết định đi, không ngờ đến lúc sắp xếp xong, trên tỉnh lại có quyết định để Triệu Quốc Cường đi Nam Tích, Khương Lượng cũng không đi được, Trương Dương rất thất vọng, nhưng Vinh Bằng Phi lại rất vui vẻ, gã không muốn để một trợ thủ tốt như vậy rời đi.
Khương Lượng đang ở bên trong gọi món, Vinh Bằng Phi cười hà hà đến bắt tay Trương Dương nói: “Trương Dương, nghe nói rằng cậu làm việc ở Nam Tích rất tốt, sắp sửa làm cho cảnh sát Nam Tích thất nghiệp rồi.”
Trương Dương biết rằng gã đang nói về vụ án bắt cóc con gái của Cung Kỳ Vĩ, liền cười đau khổ nói: “Việc lành đồn xa việc xấu đồn càng xa, tôi sắp trở thành tình địch chung của hệ thống công an rồi.”
Vinh Bằng Phi cười ha ha nói: “Là một nhân viên của công an, tôi hi vọng rằng những người nhiệt tình như cậu càng ngày càng nhiều hơn, chỉ cần có thể giữ gìn trật tự trị an xã hội, giảm tội phạm, công an chúng tôi có thất nghiệp cũng chẳng sao cả.”
Trương Dương nói: “Đáng tiếc, không phải ai trong hệ thống công an cũng nghĩ được như Vinh cục anh.”
Vinh Bằng Phu kéo tay hắn vào trong.
Ông chủ ở đây cũng rất quen thuộc với Trương Dương, thấy hắn đến bèn vui vẻ nói: “Chủ nhiệm Trương đó à, lâu lắm rồi anh không đến đây.”
Trương Dương cười nói: “Vậy thì hãy lấy tài nghệ tốt nhất của anh ra.”
“Được thôi.”
Sau khi KHương Lượng gọi món xong cũng vào trong phòng, Trương Dương nhìn thời gian đã là 7 giờ 15 phút, hắn thấp giọng nói: “Bí thư Đỗ vẫn chưa đến cơ à.”
Vinh Bằng Phi nói: “Anh ấy là bí thư thị ủy, trăm công nghìn việc, chứ không như chúng ta.”
Trương Dương nói: “Bí thư thị ủy thì cũng phải đúng hẹn chứ, đã quá giờ hẹn đến mười lăm phút rồi!” Hắn vừa nói xong, thì Đỗ Thiên Dã đã đẩy cửa đi vào, gã mặc một chiếc áo khoác màu đen, đeo kính râm, vừa bước vào đã cười nói: “Ở ngoài cửa tôi đã thấy tai mình ngứa ngứa rồi, có phải ai đó đang nói xấu đằng sau lưng tôi không?”
Vinh Bằng Phi quay ra nhìn Trương Dương, rồi cười cùng lúc, Vinh Bằng Phi nói: “Bí thư Đỗ liệu sự như thần.”
Đỗ Thiên Đã lườm Trương Dương rồi nói: “Nhất định là cậu, cảm thấy giờ mình giỏi lắm rồi, không bị tôi quản thúc nữa phải không?”
Trương Dương nói: “Không dám không dám, với tốc độ thăng quan của bí thư Đỗ, tôi làm sao nhảy khỏi bàn tay của anh được, vì tương lai của tôi, tôi có nói xấu ai tôi cũng không dám nói xấu anh chứ.”
Khương Lượng vừa mở rượu vừa nói: “Bí thư Đỗ, tôi có thể làm chứng, chúng tôi đều nói công việc của anh rất bận rộn, chứ không nói một câu nào xấu về anh cả.”
Đỗ Thiên Dã thở dài nói: “Thật là không thể hết được việc phiền phức, vừa mới yên lành được mấy ngày, giờ đây cậu Giang Lạc kia lại gây cho tôi một việc, cậu nói xem, làm sao một thư kí như cậu ta lại to gan vậy chứ, dám ăn hối lộ đằng sau lưng tôi, Trương Dương, tiểu tử này là do cậu giới thiệu cho tôi đấy.”
Trương Dương cười nói: “Người chứ có phải là thánh đâu, người mà không phạm sai lầm thì làm sao mà biết được cái gì là đúng cái gì là sai chứ, Giang Lạc cũng chẳng nhận nhiều tiền, với những đồng chí trẻ tuổi thê snafy, cần phải có thái độ giáo dục phê bình là chính, không thể một gậy đánh chết chứ?”
Đỗ Thiên Dã lắc đầu nói: “Cậu đừng nói đỡ lời cho cậu ta, chẳng có ích lợi gì đâu, ai nói gì cũng vậy thôi. Tôi đã cho cậu ta cơ hội rồi, bảo cậu ta về phòng văn kiện để làm việc, không khai trừ cậu ta là đã nể tình lắm rồi.”
Trương Dương nghe Đỗ Thiên Dã nói vậy, cũng biết rằng lần này Giang Lạc không thể thoát nổi, trước mặt Vinh Bằng Phi và Khương Lượng cũng không tiện nói nhiều.
Đỗ Thiên Dã nhấc cốc rượu lên nói: “Nào, chúng ta hoan nghênh chủ nhiệm Trương trở về nhà.”
Hai từ về nhà làm cho Trương Dương cảm thấy ấm cúng, nhìn những gương mặt quen thuộc này, Trương Dương đột nhiên cảm thấy một cảm giác sai lầm, dường như hắn chưa từng rời khỏi đây vậy, hắn cầm cốc rượu lên uống hết một hơi rồi nói: “Cảm giác trở về nhà thật là tốt.”
Sau khi Đỗ Thiên Dã nhận được điện thoại của Trương Dương biết rằng lần này Trương Dương về là có chuyện, sau khi uống mấy cốc rượu, liền hỏi: “Cuối năm là lúc công việc bận rộn nhất, lúc này mà cậu chạy về đây, có phải là có việc gì không?”
Vì đều là người mình, nên Trương Dương cũng không cần phải giấu diếm, hắn thấp giọng nói: “Lần này tôi về là muốn điều tra rõ ràng một chuyện, cần các anh giúp đỡ tôi.”
Vinh Bằng Phi nói: “Nói ra nghe xem, chỉ cần là việc chúng tôi có thể giúp, nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
Trương Dương nói: “Con gái của phó thị trưởng Nam Tích Cung Kỳ Vĩ mấy ngày trước bị bắt cóc, tôi nghĩ việc này mọi người đều biết cả rồi.”
Mấy người đều gật đầu, việc này gần như tất cả người trong thể chế đều bị chấn động, thậm chí hệ thống công an còn thảo luận nội bộ về chuyện này, Vinh Bằng Phi nói: “Chẳng phải vụ án đó đã được phá rồi sao?”
Trương Dương nói: “Trước mắt nghi phạm lớn nhất là PHạm Tư Kỳ.”
Đỗ Thiên Dã thấp giọng nói: “Cậu nói đến chủ tịch tập đoàn Tinh Nguyệt Phạm Tư Kỳ?”
Trương Dương nói: “Chính là cô ấy, theo chứng cứ bên cảnh sát Nam Tích nắm được, thì hình như cô ấy là nghi phạm lớn nhất, rất nhiều chứng cứ đều không có lợi cho cô ấy.”
Vinh Bằng Phi cười nói: “Tôi nói không sai, tiểu tử nhà cậu quả nhiên muốn cướp bát cơm của công an cảnh sát chúng tôi.”
Trương Dương nói: “Tôi không phải muốn cướp bát cơm của các anh, mà tôi cảm thấy việc này rất kì lạ, với thân phận địa vị của Phạm Tư Kỳ, cô ấy không cần phải làm như vậy.”
Vinh Bằng Phi nói: “Phạm tội đều cần có động cơ cả, có lẽ Cung Kỳ vĩ thật sự đã làm Phạm Tư Kỳ tức giận thì sao.”
Trương Dương nói: “Nếu nói rằng Phạm Tư Kỳ là kẻ bắt cóc, nhưng cô ấy có được lợi gì từ vụ bắt cóc này chứ? Để lại nhiều chứng cứ vậy, nhưng chỉ cần nghĩ cho kĩ, thì những chứng cứ này đều là cố ý để lại cả, mục đích tồn tại của nó là để chứng minh Phạm Tư Kỳ có tội, tôi nghi ngờ rằng Phạm Tư Kỳ mới là mục tiêu nhắm đến của việc này, có người muốn hại cô ấy.”
Khương Lượng ngắt lời: “Ai mà lại bỏ nhiều công sức để hại một người, nếu nói thật sự có người như thế này, thì tại sao hắn ta lại hận Phạm Tư Kỳ như vậy?”
Trương Dương nói: “Tôi cứ luôn cảm thấy việc này rất có khả năng liên quan đến Hứa Gia Dũng.”
Nghe đến cái tên Hứa Gia Dũng, Vinh Bằng Phi chau chau mày, ân thù giữa Trương Dương và Hứa Gia Dũng gã cũng ít nhiều biết đến, Vinh Bằng Phi nói: “Hứa Gia Dũng đã chết, ai làm những chuyện này vì anh ta chứ?”
Trương Dương nói: “Vinh cục, anh còn nhớ Đổng Đắc Chí không?”
Vinh Bằng Phi hơi ngớ người: “Đổng Đắc Chí? Ông ấy có liên quan đến việc này sao?” Gã đương nhiên biết Đổng Đắc Chí đã mất nhiều năm, không thể nào cũng không nên có quan hệ gì với việc này.
Trương Dương lấy ra bức ảnh chụp chung giữa Đổng Đắc Chí và Vương Quân Dao, đưa cho Vinh Bằng Phi, Vinh Bằng Phi xem một chút, rồi lại đưa cho Khương Lượng, Khương Lượng nói: “Bức ảnh này chẳng phải là bức anh Lưu Ngũ nộp ra sao?”
Trương Dương gật đầu nói: “Tôi nhờ bạn tôi đã xử lý tấm ảnh này trên máy tính, và đã về cơ bản xác minh được thân phận của người phụ nữ này.”
“Ai?” Vinh bằng Phi và Khương Lượng cùng hỏi.
Trương Dương chầm chậm uống một hớp rượu rồi nói: “Vương Quân Dao! Cũng chính là Heather phu nhân mà mọi người quen thuộc!”
Vinh Bằng Phi nói: “Dù là chụp được một tấm giữa bà ta và Đổng Đắc Chí cũng có nói được gì đâu? Đổng Đắc Chí phạm tội, thì có thể chứng minh được bà ấy đồng mưu sao?”
Trương Dương nói: “Tôi đã nhìn thấy một bức ảnh ở nhà của Tô Viện Viện!”
Đỗ Thiên Dã vốn không chú ý gì đến việc này, nhưng nghe Trương Dương nhắc đến tên của Tô Viện Viện, ngay lập tức chú ý liền, gã thấp giọng nói: “Ảnh gì?”
Trương Dương nói: “Hình như bức ảnh đó được chụp vào những năm 60, trên đó có một vài người tôi quen, có mẹ của Tô Viện Viện là Thẩm Tĩnh Hiền, có Vương Quân Dao, còn có cả tỉnh trưởng tiền nhiệm của chúng ta, Hứa Thường Đức.”
Mấy người đều trở nên yên lặng, họ đều không biết mấy người này có liên hệ với nhau, Vinh Bằng Phi nói: “Tấm ảnh đó còn không?”
Trương Dương nói: “Có lẽ nó vẫn đang ở trong nhà của Tô Viện Viện, lần này tôi đến là để tìm cô ấy để lấy bức ảnh đó, tiện thể điều tra xem giữa họ rốt cuộc có mối quan hệ gì.”
Đỗ Thiên Dã không hiểu nói: “Sao đột nhiên cậu lại quan tâm đến những chuyện này vậy?”
Trương Dương nói: “Vì tôi rất hiếu kì.” Đương nhiên chẳng ai tin được lí do này cả, chỉ vì lòng hiếu kì, mà hắn lại chạy về Giang Thành tức tốc thế này, điều thật sự làm Trương Dương suy nghĩ là sự việc của Phạm Tư Kỳ, hắn luôn cảm thấy rằng đây là hành động báo thù nhằm vào Phạm Tư Kỳ, hắn cần phải tìm ra nguyên nhân thật sự ẩn giấu đằng sau đó.
Vinh Bằng Phi nói: “Tôi có thể tra lại những tư liệu trước kia, tư liệu của thị trưởng Hứa không hề khó tìm.”
Trương Dương nói: “Theo bức ảnh đó, có lẽ họ từng là bạn của nhau.”
Khương Lượng nói: “Dù là vậy, nhưng cũng chẳng chứng minh được điều gì!”
Trương Dương nói: “Tôi luôn cảm thấy rằng nam nữ ở cùng nhau không thể đơn thuần được, có lẽ giữa họ tồn tại vấn đề gì đó.”
Đỗ Thiên Dã mắng: “Cậu tưởng rằng ai cũng như cậu, lúc nào cũng có những tư tưởng lệch lạc.”
Mấy người đều cười rộ lên.
Buổi tối hôm đó họ uống không nhiều, khi rời khỏi quán cơm, Đỗ Thiên Dã bảo Trương Dương đi về ở cùng với gã, Trương Dương cũng không từ chối, lái chiếc Pika của hắn đến khu nhà của Đỗ Thiên Dã.
Từ trước đến giờ Đỗ Thiên Dã đều ở một mình, mặc dù gã và cha ruột là Trần Sùng Sơn đã nhận nhau, nhưng Trần Sùng Sơn không muốn công khai mối quan hệ này, ông ta sợ rằng tạo thành ảnh hưởng không tốt cho Đỗ Thiên Dã, Đỗ Thiên Dã cứ cách một thời gian lại về núi Thanh Đài thăm ông ta một lần.
Trương Dương bước vào ngôi nhà của Đỗ Thiên Dã, đầu tiên hắn đã bị hấp dẫn bởi một bức tranh chữ treo lơ lửng trong phòng khách, trên đó là bốn chữ Quang Minh Chính Đại, bút pháp rất điêu luyện, và rất phóng khoáng, vừa nhìn là đã biết đó là nét bút của Trần Sùng Sơn, Trương Dương khen: “Thư tháp của bác Trần ngày càng điêu luyện rồi.”
Đỗ Thiên Dã mỉm cười nói: “Ông viết bốn chữ này là muốn tôi làm quan cho công chính đàng hoàng, làm người phải đường đường chính chính.”
Trương Dương cười nói: “Bốn chữ này nên treo trong phòng làm việc của anh mới phải, sau đó hai bên cho đứng thêm mấy vị nha môn, nhất định trông sẽ rất khí thế.”
Đỗ Thiên Dã biết rằng hắn đang chửi khéo mình, giơ chân đá một nhát vào mông của Trương Dương nói: “Tiểu tử nhà cậu muốn ăn đấm có phải không?”
Ánh mắt của Trương Dương vẫn không rời khỏi bức họa: “Thật là đẹp! Có thời gian tôi cũng sẽ về núi Thanh Đài một chuyến, tìm bác Trần xin một bức thế này.”
Đỗ Thiên Dã nói: “Cha tôi đã nói rồi, thư pháp của cậu nhất định là tuyệt đỉnh trong giới trẻ.”
Trương Dương cười nói: “Muốn giỏi thì phải luyện nhiều, giờ đây tôi luôn đặt tâm trí trên quan trường, thư pháp kém hơn trước rất nhiều rồi, không đọ được với nét bút của bác Trần đâu.”
Đỗ Thiên Dã lấy một chai rượu trong tủ lạnh ra.
Trương Dương nói: “Anh làm gì vậy? Vẫn còn muốn uống nữa à?”
Đỗ Thiên Dã cười nói: “Lâu lắm rồi anh em ta không gặp nhau, đương nhiên phải uống cho thỏa rồi.”
Trương Dương nói: “Tôi còn tưởng anh gọi tôi đến đây để ngủ cùng anh chứ, hóa ra là đến đây chỉ để uống cùng à.”
Đỗ Thiên Dã cười mắng: “Nói năng kiểu gì thế, cậu nghĩ mình còn làm gì cùng được nữa?”
Trương Dương nói: “Anh cũng phải cẩn thận đấy, bằng này tuổi rồi, con gái chưa chồng bị người ta nói ra nói vào, đàn ông chưa vợ cũng sẽ bị nói đấy.”
Đỗ Thiên Dã cười ha ha nói: “Kệ họ nói gì thì nói, tôi chẳng sợ!”
Cuộc sống của người đàn ông độc thân rất đơn giản, Đỗ Thiên Dã lấy từ trong tủ lạnh ra thịt gà và thịt bò khô, rồi lại làm một đĩa đậu phộng, bóc mấy quả trứng chim cút, hai người liền ngồi trên bàn ăn uống rượu với nhau, họ đều là người thích rượu, uống rượu không phải là mục đích, nhưng khi đàn ông nói chuyện với đàn ông, nếu như không có rượu, thì cứ cảm thấy thiếu điều gì đó.”
Đỗ Thiên Dã nói: “Tiểu tử Giang Lạc kia cũng thật khốn kiếp, lại gọi điện cho cậu để xin xỏ, cậu ta không hề nhận thức được lỗi lầm của mình.”
Trương Dương nói: “Xã hội bây giờ ngày một thay đổi, lòng người thay đổi, tiền bạc, vật chất, mĩ sắc đều là những thứ rất thu hút.”
Đỗ Thiên Dã nói: “Người ta tố cáo cậu ta nhận hối lộ, còn nhận hối lộ tình dục của người khác nữa, cậu nói thử xem, một anh thư kí làm sao lại to gan lớn mật vậy?” Đỗ Thiên Dã nghĩ đến lại cảm thấy tức giận, đập mạnh bàn.
Trương Dương cười nói: “Được rồi, anh phạt thế nào thì phạt, có điều cần phải để cậu ta nhận thức được sự sai lầm của mình, công bằng mà nói, Giang Lạc vẫn rất có năng lực, anh đánh một đòn chết hẳn thì về sau cậu ta không còn cơ hội nữa rồi.”
Đỗ Thiên Dã không hề nghĩ đánh chết luôn Giang Lạc, gã thở dài một hơi rồi nói: “Để cậu ta tự kiểm điểm đi đã, còn trẻ như thế này, có lẽ vẫn có cơ hội.”
Từ lời của Đỗ Thiên Dã Trương Dương vẫn cảm thấy sự tiếc nuối, dù sao thì Giang Lạc cũng theo Đỗ Thiên Dã lâu như vậy, Đỗ Thiên Dã cũng đã công nhận về năng lực của Giang lạc, có điều lần này Giang Lạc sai lầm quá lớn, nếu không giáo huấn một cách nghiêm khắc thì về sau không thể nào nói được người khác.
Đỗ Thiên Dã nói: “Giờ đây không còn người nào khác nữa, cậu nói với tôi xem, rốt cuộc cậu nghi ngờ điều gì?”
Trương Dương nói: “Trước mắt Phạm Tư Kỳ đang bị tạm giam, cô ấy là nghi phạm lớn nhất trong vụ án bắt có Cung Nhã Hinh, nếu như không tìm thấy chứng cứ có sức thuyết phục, cô ấy có lẽ rất khó để thoát tội.”
Đỗ Thiên Dã nói: “Phán đoán vấn đề không chỉ căn cứ vào sở thích của bản thân, mặc dù tôi không phải là cảnh sát, nhưng tôi cũng biết rằng pháp luật không thể có gì lớn hơn bằng chứng.”
Trương Dương nói: “Tôi tin rằng trực giác của mình là đúng, Phạm Tư Kỳ không thể làm việc này được, nhất định có người đang hãm hại cô ấy.”
Đỗ Thiên Dã nói: “Cậu nghi ngờ ai?”
“Vương Quân Dao!”
Đỗ Thiên Dã cười nói: “Tôi cảm thấy bà ấy là một thương nhân yêu nước mà, gần đây bà ấy đầu tư rất nhiều vào giang Thành, còn quyên góp cho mấy trường tiểu học nữa, rất nhiệt tình với các công tác từ thiện, người như thế này chẳng lẽ lại âm mưu quỷ quyệt vậy sao?”
Trương Dương nói: “Tri nhân tri diện bất tri tâm, càng là người âm mưu xảo quyệt, thì càng thích ẩn giấu bản thân mình, anh biết cái gì gọi là ngụy thiện không?”
Đỗ Thiên Dã nói: “Không có chứng cứ thì tốt nhất là đừng nói bừa.”
Trương Dương nói: “Việc của Hứa Thường Đức có lẽ anh cũng biết rõ, lúc đó anh ở Trung Kỷ Ủy, nếu không phải do ông ta đột ngột lên cơn đau tim, thì cũng sẽ phải ngồi tù mọt gông.”
Đỗ Thiên Dã không phủ nhận điểm này, gã thấp giọng nói: “Sự việc đã trôi qua lâu như vậy rồi, cậu không nhắc lại, tôi cũng quên mất rồi.”
Trương Dương nói: “Tôi không quên, Hứa Gia Dũng luôn coi tôi là kẻ thù giết cha anh ta, anh ta muốn tìm mọi cách để báo thù tôi, báo thù những người bên cạnh tôi, suýt nữa thì con hại chết cả Kiều Mộng Viện.”
Đỗ Thiên Dã nói: “Nhưng anh ta đã chết rồi, sự tình có lẽ đã kết thúc.”
Trương Dương nói: “Không biết tại sao, nhưng tôi luôn cảm giác việc này chưa hề kết thúc.”
Đỗ Thiên Dã ghì giọng nói: “Cậu nghi ngờ có người đang báo thù cho Hứa Gia Dũng sao?”
Trương Dương nói: “Tôi hơi nghi ngờ, nhưng dù là có người báo thù cho anh ta thì có lẽ cũng nên nhằm vào tôi.”
Đỗ Thiên Dã nói: “Cậu nghi ngờ Vương Quân Dao?”
Trương Dương nói: “Hơi một chút, hôm Phạm Tư Kỳ xảy ra chuyện, đã gặp mặt bà ấy, bà ấy còn nhắc đến Hứa Gia Dũng, lời lẽ mang nặng tình cảm với Hứa Gia Dũng.”
Đỗ Thiên Dã nói: “theo những gì tôi biết, thì khi Hứa Gia Dũng đi du học đã nhận được sự chăm sóc của bà ấy, có tình cảm cũng là điều khó tránh khỏi.”
Trương Dương nói: “Tôi luôn cảm thấy bên trong việc này có quá nhiều mối hiềm nghi, nhưng lại không hiểu tại sao, anh có nhớ lần đó anh bảo tôi đi đến nhà Tô Tiểu Hồng, chữa bệnh cho mẹ cô ấy không?”
Đỗ Thiên Dã gật đầu nói: “Tôi còn nhớ!”
Trương Dương nói: “Tôi đã nhìn thấy một bức ảnh đen trắng trong phòng khác nhà cô ấy, có lẽ là chụp vào lúc về quên, ở trong đó rất nhiều người, Thẩm Tĩnh Hiền và Vương Quân Dao đứng cạnh nhau, họ rất thân mật, đằng sau còn có Hứa Thường Đức, tôi tin rằng tôi không nhận nhầm, nhưng khi tôi hỏi Thẩm Tĩnh Hiền có quen Hứa Thường Đức không, thì thái độ của bà ấy rất lạnh nhạt, và lại nói rằng không quen! Anh nói xem, việc này có phải hơi kì lạ không?”
Đỗ Thiên Dã nói: “Đúng thật là hơi kì lạ, nếu như cậu không nhận lầm, thì có lẽ Hứa Thường Đức và mẹ của Tô Viện Viện quen nhau.”
Trương Dương nói: “Nhất định họ quen nhau!”
Đỗ Thiên Dã nói: “Lần này cậu quay về là muốn điều tra việc của Hứa Thường Đức từ Thẩm Tĩnh Hiền, và cả quá khứ của Vương Quân Dao?”
Trương Dương gật đầu nói: “Có điều tôi đi điều tra không thích hợp.”
Đỗ Thiên Dã ngay lập tức hiểu ý hắn, lắc đầu nói: “Cậu đừng nghĩ đến tôi, tôi không giúp được đâu.”
Trương Dương nói: “Bí thư Đỗ, đây là điều sai lầm của anh rồi, anh cảm thấy Tô Viện Viện đối tốt với anh hay là với tôi?”
Câu này làm cho Đỗ Thiên Dã không thể trả lời, lúc đầu Tô Viện Viện suýt nữa thì đã để cho cha ruột của gã vào tù, mặc dù gã không vì vậy mà hận Tô Viện Viện, nhưng quan hệ giữa họ không thể nào như trước được nữa, ngoài lần bảo Trương Dương đến giúp mẹ của Tô Viện Viện chữa bệnh, gã và Tô Viện Viện không còn liên hệ gì nữa.