Y Đạo Quan Đồ

Chương 1870: Chương 1870: Đường hẹp (2)




Tần Chấn Đường nói: Thì ra là Chu ca. Bị đánh là em họ tôi.

Từ Kiến Cơ cười lạnh nói: Tần Chấn Đường, em trai của tôi lúc nào thành em họ của cậu? Sao tôi không biết có các người có quan hệ thân thích này?

Tần Chấn Đường lúc này mới nhìn đến mấy người còn nằm trên mặt đất, Từ Kiến Quốc, Giang Quang Á, Viên Tân Dân hắn đều nhận thức, Tần Chấn Đường không phải kẻ ngu, lập tức thì đoán được chân tướng chuyện này, thằng nhãi này biến sắc cũng là cực nhanh, cười ha hả nói: Xem ra là lũ lụt chìm long vương miếu người một nhà không nhìn được người một nhà, em họ tôi vừa đến kinh thành không bao lâu, không quen với mọi người. Nói vậy sản sinh một ít hiểu lầm.

Viên Tân Dân bụm mặt đi tới: Tần Chấn Đường, hắn là em họ của anh hả? Cũng con mẹ nó quá dã man, ra tay thì đả thương người?

Tần Chấn Đường không để ý đến hắn, trong mắt hắn Viên Tân Dân, Từ Kiến Quốc mấy người này đều là đứa nhóc con, ánh mắt của hắn nhìn Chu Hưng Quốc nói: Chu ca, tôi thấy việc hôm nay hay là thôi đi, ầm ĩ lớn không có gì. Cũng may tất cả mọi người không bị thương.

Trương Dương bên kia đã thả Thường Chương.

Chu Hưng Quốc nhìn Từ Kiến Cơ, ngày hôm nay hắn ta mới là nhân vật chính.

Từ Kiến Cơ nói: Tần Chấn Đường, nếu là em họ cậu, chuyện này bỏ qua, sau này. Cậu dạy hắn chút chuyện tình, xã hội quá phức tạp. Lỡ như ầm ĩ xảy ra chuyện gì, tổn thương hòa khí của mọi người sẽ không tốt.

Tần Chấn Đường không dám đùa giỡn trước mặt Từ Kiến Cơ, tuy rằng trong lòng cực kỳ bất mãn đối với Từ Kiến Cơ, hắn cười cười nói: Kiến Cơ, chúng ta bạn bè nhiều năm như vậy, coi như hết, em họ tôi tới kinh thành chưa được vài ngày. Hắn đi tới bên cạnh Thường Chương, nhìn vết thương trên mặt của Thường Chương một chút, ánh mắt hướng Trương Dương nói: Trương bí thư, ra tay cũng thật nặng? Em họ tôi đắc tội anh?

Trương Dương cười nói: Tôi ra tay luôn luôn không nhẹ không nặng, cậu hẳn là biết !

Tần Chấn Đường oán hận gật đầu, không nói lại, hắn vỗ vỗ đầu vai của Thường Chương ý bảo cùng nhau rời đi.

Hồng Nguyệt đứng ở đàng kia có vẻ chân tay luống cuống, lúc cô ấy đang do dự có phải là cùng đám người Thường Chương này rời đi, chợt nghe Từ Kiến Cơ lạnh lùng nói: Hồng Nguyệt, em đứng lại đó cho anh.

Hồng Nguyệt quả nhiên dừng chân lại, cắn cắn môi.

Thường Chương căm tức Từ Kiến Cơ nói: Đùa giỡn uy phong với đàn bà cái gì? Có gan làm với tôi nè!

Từ Kiến Quốc lúc này cũng hồi phục lại, giận dữ hét: Mẹ kiếp, chó má gì vậy, tao con mẹ nó phế mày đi!

Trương Dương đưa tay giữ tên nhóc này lại.

Khó xử nhất lúc này chính là Hồng Nguyệt, cô ấy căn bản không ngờ rằng sẽ ầm ĩ ra như vậy, trong lúc nhất thời quấn quýt vạn phần, ngồi chồm hổm trên mặt đất thấp giọng khóc nức nở lên.

Tra Vi thối nói: Các người đám người này, có xấu hổ hay không a, khó xử một nữ hài tử làm gì? Muốn đánh nhau muốn giết, kinh thành chỗ ngồi lớn, cũng đủ các người luyện của, đừng ở chỗ này nhi khi dễ người.

Tần Chấn Đường kéo Thường Chương lên xe.

Dưới khuyên giải an ủi của Tra Vi, Hồng Nguyệt cuối cùng cũng trấn định xuống, cô ấy thút thít đem chuyện tình của ngày hôm nay nói một lần. Cô ấy là thích Từ Kiến Cơ, nguyên nhân chiến tranh lạnh với Từ Kiến Cơ xét đến cùng vẫn là tại trên người Từ Kiến Cơ, Từ Kiến Cơ tên nhóc này trên tình cảm cũng là một người muôn màu muôn vẻ, ngoại trừ Hồng Nguyệt ra, hắn còn có bạn gái khác, bị Hồng Nguyệt phát hiện, cho nên mới ầm ĩ như thế.

Mọi người hống liên tục khuyên, khiến cho Từ Kiến Cơ lái xe đem Hồng Nguyệt về nhà, tuy rằng mấy tên nhóc Từ Kiến Quốc không buông tha muốn tìm Thường Chương tính sổ, nhưng người đều đi, bọn họ cũng là nói cho nghiện miệng mà thôi.

Từ Kiến Cơ và Hồng Nguyệt đi rồi, mọi người cũng giải tán, Trương Dương đón chiếc xe, đưa Tra Vi về nhà, Tra Vi bảo xe taxi đưa cô ấy đến bãi đỗ xe sao Bắc cực, ô tô của cô ấy dừng ở bên kia.

Trở lại xe của Tra Vi, Tra Vi không nhịn được mắng một câu: Đàn ông các người, không có một thứ tốt.

Trương Dương nói: Thế nào? Tôi không đắc tội cô, cô làm gì mắng tôi vào hả?

Tra Vi nói: Chuyện đêm nay căn bản là trách Từ Kiến Cơ, hắn ở bên ngoài tìm đàn bà, còn muốn khiến cho Hồng Nguyệt toàn tâm toàn ý đối với hắn, người ta cũng là kết giao bạn bè bình thường, hắn làm như chiếm nhiều đạo lý lớn, anh nói người như thế có kinh tởm hay không?

Trương Dương nói: Nói không thể nói như vậy, Kiến Cơ đối với Hồng Nguyệt là thật tâm, nếu không đêm nay hắn cũng sẽ không quan tâm như vậy.

Tra Vi nói: Loại hoa tâm cải củ như hắn, đáng bị người ta mắng, nếu như tôi là Hồng Nguyệt, tôi căn bản là không phản ứng hắn.

Trương Dương cười nói: Trên đời này, đàn ông tốt giống như tôi thật sự là quá ít.

Tra Vi nói: Trương Dương, anh thật không biết xấu hổ, bạn gái anh đều sắp xếp thành một hàng dài rồi đấy.

Trương đại quan nhân nói: Thật ra nếu xếp thành hàng dài, tôi cũng sẽ chừa chổ cho cô.

Phi! Tôi không chen vào với anh! Tra Vi nói khởi động ô tô.

Trương Dương nói: Đêm nay vốn đang muốn chơi đùa một phen, không ngờ rằng gặp phải việc này.

Tra Vi nói: Đều là các người tự tìm, Trương Dương, anh cùng Sở Yên Nhiên lúc nào kết hôn hả?

Trương đại quan nhân bị đã hỏi tới điểm quan trọng, ấp úng ừm à lên.

Tra Vi nói: Đừng ừ à nữa, tôi hỏi anh nói đi?

Trương đại quan nhân nói: Tôi nếu như kết hôn, cô có thể bị kích thích hay không hả?

Tra Vi nói: Anh làm như được giá lắm vậy, thật ra, tôi đối với anh thật đúng là không suy nghĩ gì, tình nhân trong lý tưởng của tôi không phải như anh.

Trương đại quan nhân cười nói: Ý của cô là, cố ý, muốn kích thích tôi!

Tra Vi nói: Anh da dày thịt béo, tôi có thể kích thích anh sao? Cô ấy lắc đầu nói: Yêu một người thật sự quá mệt mỏi, thật sự, tôi lại đặc biệt không thích vì yêu tốn hao tinh lực lớn như vậy, đời này, một người tốt nhất rất tốt với ta có thể gặp phải, sủng tôi, yêu tôi, đuổi theo tôi, tôi khiến cho hắn đi đông, hắn không dám đi tây, lúc tôi muốn thấy hắn, phải xuất hiện ở trước mặtt` , nếu như tôi không muốn thấy hắn, hắn phải cút rất xa.

Trương Dương nói: Tôi nghĩ cô hẳn là nên nuôi chó đi, đàn ông không thích hợp với cô.

Tra Vi cười mắng: Cút!

Trương Dương nói: Tôi thật ra cũng rất phiền muộn, cô nói loại người tình thương rất cao giống như tôi có phải là dễ tìm bất mãn không hả?

Tra Vi nói: Anh không phải tình thương cao, anh là tham lam, lòng tham không đủ rắn nuốt voi!

Trương Dương nói: Tôi ăn uống được, đừng nói là nuốt vôi, cho dù là hà mã tôi đều có thể nuốt vào.

Tra Vi bỗng nhiên phanh lại, lắc đầu nói: Phiền chết, chỉ lo trò chuyện với anh, đều đến chỗ nào rồi?

Trương Dương nói: Tâm rối loạn ba? Thật sự, Tra Vi, tôi phát hiện, cô có chút không thích hợp.

Tra Vi nói: Trương Dương tôi thật phiền anh! Cảm giác của cô ấy đối với Trương Dương thật sự vô cùng phức tạp.

Trương Dương nói: Tôi cũng phiền tôi, bất quá chuyện này không phải tại tôi, muốn trách phải trách cha mẹ tôi, cô nói bọn họ vì sao sinh tôi ra ưu tú như thế.

Tra Vi nở nụ cười: Ngựa không biết mặt dài, Trương Dương, tôi sau này phải rời anh xa một chút, ở chung lâu với người như anh, dễ sa dọa.

Trương đại quan nhân nói: Có câu nói cũng đúng, càng sa đọa càng vui vẻ, ai không muốn theo đuổi vui sướng. Thằng nhãi này nói tràn ngập mùi vị câu dẫn người phạm tội.

Đôi mắt đẹp của Tra Vi nhìn thẳng Trương Dương nói: Anh cho rằng, anh có thể cho tôi vui sướng sao?

Trương đại quan nhân bị ánh mắt của Tra Vi nhìn gần, bỗng nhiên nuốt khẩu nước bọt, cổ họng có chút phát khô: Vậy thì. . . Nha đầu, bên này hình như là Tây Khang Môn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.