Trương Dương nói: Không có gì phải sợ, chỉ cần nữ nhân đó dám gây bất lợi đối với em thì anh nhất định sẽ lấy tính mạng của cô ta.
Kim Mẫn Nhi nói: Em là lo Xa Minh Hạo sẽ bắn anh.
Trương Dương giờ mới biết là cô ta đang lo lắng cho mình, trong lòng không khỏi ấm áp, giang tay ra ôm Kim Mẫn Nhi vào trong lòng.
Kim Mẫn Nhi xấu hổ dụi sâu mặt vào lòng hắn, bỗng nhiên nhớ tới Trương Dương vừa rồi rõ ràng là bị còng, không biết hai tay của hắn được tự do từ lúc nào, thắc mắc hỏi: Anh, tay của anh.
Trương Dương cười nói: Chỉ có mỗi cái còng số 8 sao có thể còng được tay anh! Cái này súc cốt công, công phu Trung Quốc! Trương Dương có thể nào thì vươn tay ra bẻ gãy còng tay của Kim Mẫn Nhi, còng tay làm bằng thép ở ở trước mặt hắn giống như là gỗ mục.
Kim Mẫn Nhi lại được tự do tựa vào vai Trương Dương, ôn nhu nói: Chúng ta kế tiếp sẽ làm gì?
Trương Dương nói: Chờ đợi tin tức, hy vọng Thôi Chí Cảnh có thể thành công.
Thôi Chí Cảnh cuối cùng cũng gặp được Kim Thừa Hoán, dưới mắt Xa Minh Hạo, hắn tất nhiên không thể manh động, bình tĩnh nói: Kim tướng quân, anh chắc biết mục đích tôi đến đây?
Kim Thừa Hoán cười lạnh nói: Thật sự là không ngờ, KBR cũng nhúng tay vào chuyện này, tôi còn tưởng rằng đây chỉ là chuyện do đôi nam nữ chó má này lên kế hoạch.
Thôi Chí Cảnh nói: Kim tướng quân, tôi muốn anh giải trừ võ trang của Kim Triệu Trung.
Kim Thừa Hoán nói: Tôi đã thành tù nhân của các anh, vậy còn có năng lực gì mà trừ võ trang của người khác.
Thôi Chí Cảnh nói: Anh không có lựa chọn, hiện tại Kim Mẫn Nhi đã lọt vào trong tay chúng tôi, nếu anh không làm theo lời tôi thì hậu quả như thế nào trong lòng anh chắc cũng hiểu rõ.
Kim Thừa Hoán nói: Tôi từ nhỏ đã giáo dục con gái của tôi, trên thế giới này không gì cao hơn được lý tưởng, vì lý tưởng chúng ta có thể hy sinh tất cả, tất nhiên bao gồm cả sinh mệnh và thân thể của bản thân, anh đừng hòng dùng nó để uy hiếp tôi.
Thôi Chí Cảnh nói: Hệ thống phòng ngự đạn đạo Ánh sáng mặt trời có một nửa mật mã ở trong tay của anh, anh cũng không muốn chỉ vì anh mà toàn bộ bán đảo trở thành sinh linh đồ thán.
Kim Thừa Hoán nhìn Thôi Chí Cảnh. Ánh mắt của hiện lên vẻ kinh ngạc. Có điều chỉ thoáng lướt qua, Xa Minh Hạo ở bên cạnh không hề cảm thấy được.
Thôi Chí Cảnh nói: Kim tướng quân tôi tôi khuyên anh đừng bởi vì sự cố chấp của bản thân mà liên lụy tới toàn bộ bán đảo, để mình trở thành kẻ có tội với cả dân tộc!
Kim Thừa Hoán cười ha ha, nói: Thôi Chí Cảnh, anh nên là một thuyết khách không tồi, đáng tiếc tôi là người cố chấp tới cùng, đừng hòng thuyết phục tôi, giúp tôi chuyển cáo với chủ nhân của các anh, hành động nhằm vào tôi của các anh chỉ có thể dẫn tới một kết quả. Đó chính là chiến tranh toàn diện trên bán đảo, Kim Triệu Trung sẽ không chờ đợi mãi đâu. Kim Thừa Hoán nói xong thì cũng không có hứng thú nói chuyện nữa.
Thôi Chí Cảnh rời khỏi nhà tù của hắn.
Xa Minh Hạo rời khỏi cùng hắn, Thôi Chí Cảnh nói khẽ: Người này vô cùng ngoan cố, xem ra tôi cần phải gặp mặt tổng thống.. Hắn cũng không nói hết, bởi vì hắn nhìn thấy phía trước có ba gã quân nhân đang đi về phía hắn.
Thôi Chí Cảnh có chút kinh ngạc mở to hai mắt nhìn: Minh tướng quân.
Quân nhân ở chính giữa cười cười với Thôi Chí Cảnh, tay phải để phía sau đột nhiên giơ lên. Thôi Chí Cảnh nhìn thấy họng súng đen xì, nhìn thấy lửa từ bên trong họng súng bắn ra. Cảm thấy óc mình bị một cảm giác nóng rực đi xuyên. Linh hồn của hắn cũng theo cái lỗ bị đâm xuyên mà nhanh chóng bay đi, không rên lên được một câu, đổ gục xuống đất, bên dưới lập tức ùa máu.
Ánh mắt của Xa Minh Hạo nhìn máu tươi đang lan chảy, một loại cảm giác sợ hãi khiến hắn không biết phải làm gì.
Minh tướng quân gật đầu bên cạnh hai quân nhân bên cạnh nhanh chóng tiến lên, bọn họ lục soát toàn thân Thôi Chí Cảnh, không hề phát hiện ra bất kỳ dị thường gì. Một người Trong đó trở lại bên cạnh Minh tướng quân rồi nói khẽ: Không có vấn đề gì.
Minh tướng quân nói: Không có vấn đề gì là tốt rồi!
Xa Minh Hạo sắc mặt tái nhợt nói: Tướng quân... Vì sao muốn giết hắn...
Minh tướng quân nói: Tôi không biết người này.
Nhưng hắn là người ủng hộ tổng thống!
Ánh mắt của Minh tướng quân lúc này trở nên lãnh lẽo: Người có thể sống thì phải là ủng hộ tôi!
Xa Minh Hạo hiện tại mới hiểu được, môi của hắn trong nháy mắt đã mất đi huyết sắc, bên tai bỗng nhiên nhớ tới cuộc đối thoại của Kim Thừa Hoán và hắn trước đây.
Minh tướng quân nói: Giết chết con gái hắn, thu dọn tất cả chuyện liên quan tới hắn.
Xa Minh Hạo nói: Chúng ta chưa khống chế được Kim Triệu Trung.. Khi Nói ra những lời này hắn cảm thấy mình cũng không vững tâm.
Minh tướng quân nói: Anh cho rằng cái gọi là hệ thống phản đạo có thể ngăn cản được đạn đạo của người Bắc Triều Tiên ư? Ha ha. Đối với một quân nhân chân chính mà nói thì phòng ngự tốt nhất chính là tấn công!
Kim Thừa Hoán nghe thấy tiếng súng đó vang lên, đối với một quân nhân mà nói thì tiếng súng không hề khủng bố, ngược lại khiến hắn cảm thấy thân thiết, Kim Thừa Hoán chỉ hy vọng người bị giết không phải là Xa Minh Hạo, nếu đã hận một người tới cực điểm thì tuyệt đối sẽ không hy vọng người đó chết đi một cách thống khoái, hắn hy vọng Xa Minh Hạo còn sống, chỉ có hắn còn sống thì mình mới có cơ hội tự tay đối phó hắn, tra tấn hắn.
Cửa sắt sau đó không lâu thì lại bị mở ra, Kim Thừa Hoán từ tiếng bước chân đã nghe ra đối phương là ai, bóng tối có thể khiến cho thính giác của một người trong khoảng thời gian ngắn đột nhiên tăng mạnh.
Kim Thừa Hoán nói: Tôi sớm biết hắn không có bản sự như vậy.
Minh tướng quân nói: Tôi vẫn luôn rất ủng hộ anh.
Kim Thừa Hoán nói: Các anh khiến tôi hiểu được một đạo lý, cho dù người thân cận nhất cũng không thể dễ dàng tin tưởng.
Minh tướng quân nói: Cũng may tôi hiểu được đạo lý này trước anh.
Kim Thừa Hoán nói: Muốn đối phó tôi từ lúc nào?
Quên rồi!
Vậy thì chính là từ lâu lắm rồi!
Minh tướng quân cười một tiếng: Anh là một âm mưu gia chứ không phải là một quân sự gia, tôi vốn cho rằng anh là quân nhân huyết tính, tôi ký thác tất cả hy vọng trên người anh, cho rằng chỉ có anh mới có thể dẫn dắt chúng ta thực hiện thống nhất bán đảo, nhưng, anh lại khiến tôi thất vọng.
Kim Thừa Hoán nói: Anh thất vọng ư?
Minh tướng quân nói: Ấn tượng của anh trước đây đối với chúng tôi là một quân nhân tràn ngập quyết đoán, khiến chúng tôi tin rằng anh có thể dẫn dắt chúng tôi dùng võ lực để đoạt lại đất đai của chúng ta, giải cứu nhân dân của chúng ta, nhưng tất cả những gì anh làm gần đây bắt đầu khiến tôi thấy bộ mặt thật của anh, anh và tổng thống chẳng khác gì nhau cả, các anh chỉ để ý tới quyền vị của quyền vị, vì quyền lực, các anh có thể quên cả phân liệt quốc thổ, vì quyền vị, các anh có thể khúm núm với người Mỹ, bất kể các anh ai lên đài thì cũng chỉ duy hộ lợi ích của bản thân các anh mà thôi, đại nghĩa dân tộc gì, thống nhất bán đảo gì đối với các anh mà nói thì đều không là gì cả.