Y Đạo Quan Đồ

Chương 1608: Chương 1608: Dương mưu (1)




Viên Hiếu Nông đương nhiên muốn chọn cách báo cảnh sát, đồng thời vào lúc báo cảnh sát, tám gã bảo vệ của thương mậu Minh Đức cũng nghe tin chạy tới, chặn cửa ra.

Trương đại quan nhân lúc này lại thản nhiên như không ngồi trên sa lông ở khu sau, di động của hắn đổ chuông, Trình Diễm Đông lo hắn gặp chuyện không may nên gọi tới hỏi thăm.

Trương Dương cười nói: Không có việc gì, đang nói chuyện chuyên sâu. Cậu đi đi, chuyện này tự tôi xử lý.

Sau khi nhìn thấy Viên Hiếu Nông, Trương Dương càng không tin hắn có gan mưu hại mình, nhất là sau khi chuyện Hưng Long hiệu phát sinh ngày hôm qua, nhưng Trương Dương vẫn lựa chọn phương pháp đơn giản nhất, trực tiếp, khi âm mưu liên tiếp ùa tới, dưới tiền đề mình không biết đối thủ là ai, Trương đại quan nhân phải mau chóng tìm được một phương pháp để phá cục, hắn lựa chọn chính là dương mưu, ngay từ đầu, cú điện thoại thần bí đó đã tác động tới đường đi nước bước của hắn, Trương đại quan nhân đến giờ vẫn không hiểu rõ được mục đích của kẻ chỉ điểm, nhưng mình ở trước mặt đối phương không nghi ngờ gì nữa là bị động, Trương đại quan nhân ghét loại cảm giác bị người khác cầm mũi dắt đi, hắn phải giành thế chủ động, quấy rối bước đi của đối phương, hắn muốn nắm lấy sự phát triển của chuyện, mượn thế mà động, nếu không nhìn thấy con bài tẩy của đối phương, Trương đại quan nhân sẽ dứt khoát lật bàn, triệt đệ làm loạn nước đi của đối phương.

Cho dù là Trình Diễm Đông cũng không nhìn rõ được mục đích chân chính Trương Dương đến tìm Viên Hiếu Nông.

Rút giây động rừng, Trương Dương chủ động khiêu khích, làm loạn kế hoạch vốn có c rất nhiều người.

Chạy đến thương mậu Minh Đức trước tiên là cảnh sát, cục trưởng phân cục cảng khu mới Tô Vinh Thiêm dẫn đội chạy tới nơi này, Viên Hiếu Nông và hai thủ hạ bị thương không nặng, hắn giữ cổ tay, bi phẫn thuật lại tất cả những gì đã xảy ra với Tô Vinh Thiêm.

Tô Vinh Thiêm không ngờ sau chuyện ngày hôm qua, Trương Dương còn dám chủ động tìm tới cửa, thân là một gã cán bộ cấp ban huyện, đầu óc của thằng cha này chẳng lẽ ngay cả một chút quan niệm pháp chế cũng không có ư?

Cổ tay phải của Viên Hiếu Nông trật khớp, chỉ có thể dùng tay trái chỉ vào Trương Dương: Tôi nhất định phải kiện anh?

Tô Vinh Thiêm tới trước mặt Trương Dương, thở dài nói: Bí thư Trương, anh vì sao phải làm như vậy?

Trương Dương đứng lên, chống gậy đi mấy bước, ở trước mặt cảnh sát phơi ra bộ pháp khập khiễng của hắn, Tô Vinh Thiêm thầm kinh ngạc, chân thằng cha này bị thương, dưới tình huống như vậy không ngờ còn có sức chiến đấu cường hãn như vậy ư?

Trương Dương nói: Tôi tới đây là chỉ muốn hỏi một chuyện, nhưng Viên Hiếu Nông không phân tốt xấu, bảo hai thủ hạ của hắn xông lên công kích tôi!

Viên Hiếu Nông tức giận nói: Anh nói hưu nói vượn...

Trương Dương nói: Anh có thể hỏi vị tiểu thư này! Hắn quay sang cô gái tiếp tân, ánh mắt nhìn thẳng vào cô ta: Cảnh sát đều ở đây, cô đừng sợ, cứ nói thật ra đi, vừa rồi có phải Viên Hiếu Nông ra tay với tôi trước hay không?

Cô gái tiếp tân nhìn thấy ánh mắt của Trương Dương, chỉ cảm thấy trong mắt hắn tựa hồ tồn tại ma lực không thể kháng cự nào đó, một thanh âm nhắc đi nhắc lại cô ta phải nói thật vang lên trong đầu, cô gái đó nói: Đúng, là Viên tổng ra tay trước. Cô ta nói sự thật. Đương nhiên nếu Trương đại quan nhân không sử dụng thuật thôi miên với cô ta tì cô ta bất kể là như thế nào cũng sẽ không nói thật.

Viên Hiếu Nông không ngờ cô ta lại nói như vậy, mặt tức giận đến nỗi xanh mét, nghiến răng nghiến lợi: Ăn cây táo, rào cây sung, con mẹ nó cô bị đuổi việc.

Trương Dương nói với Tô Vinh Thiêm: Tô cục, anh có nghe hay không, tôi là phòng vệ chính đáng, một người đùi phải bị thương, sao có thể chủ động khởi xướng công kích với ba gã đại hán cường tráng hữu lực, huống chi, sau họ còn có tám gã bảo vệ chạy đến, tôi sẽ không làm ra loại chuyện không biết lượng sức này đâu.

Tô Vinh Thiêm thầm nghĩ trong lòng, anh ở đường Hải Phong một mình đánh hơn năm mươi người, mấy người Viên Hiếu Nông thì tính là gì? Có điều thấy Trương Dương hẳn là bị thương thật, Tô Vinh Thiêm trong lòng là hướng về Viên Hiếu Nông, nhưng xét thấy thân phận của Trương Dương thì loại chuyện này cũng không thể làm quá rõ ràng được, ít nhất thì ngoài mặt phải làm thật công bằng, Tô Vinh Thiêm thầm than chuyện này phiền toái rồi, thằng cha Trương Dương này tuyệt đối không phải là một cái đèn cạn dầu, ngày hôm qua niêm phong Hưng Long hiệu của Viên Hiếu Nông, hôm nay lại đánh tới cửa, từng bước ép sát Viên Hiếu Nông, thằng cha này rốt cuộc muốn làm gì?

Khi Tô Vinh Thiêm đang cân nhắc đối sách thì Viên Hiếu Thương chạy tới, hắn trước khi tới công ty đã biết xảy ra chuyện gì, sau khi vào cửa liền lớn tiếng nói: Đúng là nước lớn nhấn chìm miếu Long Vương, người nhà không nhìn ra người nhà, hiểu lầm, nhất định là hiểu lầm.

Trương Dương chưa từng gặp Viên Hiếu Thương, chẳng thèm nhìn hắn.

Viên Hiếu Thương chủ động tới trước mặt Trương Dương, cười nói: Bí thư Trương, tôi là Viên Hiếu Thương, tôi nghĩ nhất định là anh có hiểu lầm với nhị ca của tôi, chúng ta vào văn phòng bàn nhé.

Tô Vinh Thiêm phụ họa nói: Đúng rồi, có khúc mắc gì không giải quyết được thì cứ vào văn phòng nói cho rõ.

Trương Dương gật đầu, chống gậy khập khiễng đi về phía văn phòng, Viên Hiếu Thương bước nhanh theo dẫn đường cho hắn.

Viên Hiếu Nông nhìn Trương Dương, mặt tràn ngập vẻ oán độc, hắn chỉ chỉ vào cổ tay của mình, ý bảo Tô Vinh Thiêm, Tô Vinh Thiêm đánh mắt ra hiệu cho hắn, ý tứ là trước tiên cứ vào văn phòng đã rồi nói sau, vả lại, cứ xem xem Trương Dương rốt cuộc muốn làm gì.

Viên Hiếu Thương rõ ràng láu cá hơn Viên Hiếu Nông nhiều, hắn tươi cười mời Trương Dương vào văn phòng ngồi xuống, Viên Hiếu Nông thì đỡ lấy tay, hai mắt tràn ngập lửa giận, vừa đi vào văn phòng đã hét lên: Họ Trương, chuyện hôm nay tôi sẽ không để yên cho anh, tôi phải khởi tố anh tội làm người khác bị thương!

Trương đại quan nhân cười cười khinh thường, hắn không để ý đến Viên Hiếu Nông, lạnh lùng nói: Hai huynh đệ các anh ai có tiếng nói hơn?

Viên Hiếu Thương và Viên Hiếu Nông liếc mắt nhìn nhau, Viên Hiếu Thương nói: Thương mậu Minh Đức là của nhị ca tôi.

Trương Dương gật đầu nói: Nếu mọi người đã đóng cửa nói chuyện, tôi cũng không quanh co lòng vòng nữa, tối hôm qua có người đánh lén tôi, trong đó liền có Nghiêm Kim Vượng này. Hắn đưa ảnh của Nghiêm Kim Vượng cho Viên Hiếu Thương, Viên Hiếu Thương nhìn nhìn, sau đó đưa cho Viên Hiếu Nông.

Trương Dương nói: Tôi đã tra được, Nghiêm Kim Vượng từng làm việc ở thương mậu Minh Đức. Tôi chỉ tới để tìm hiểu tình huống, Viên Hiếu Nông anh trợn tròn mắt nói dối, anh dám lặp lại lần nữa rằng công ty các anh chưa bao giờ thuê người này không?

Viên Hiếu Thương nhìn nhị ca, hắn đương nhiên hiểu rõ Nghiêm Kim Vượng trước đây chính là làm việc dưới tay nhị ca.

Miệng Viên Hiếu Nông vẫn cường ngạnh: Tôi từng thuê hắn thì sao này? Hiện tại hắn không làm ở công ty của của tôi nữa, một tháng trước đã bị tôi khai trừ rồi, cho dù hắn phục kích anh thì liên quan chó gì tới tôi! Bởi vì tình tự kích động nên hắn quên cả tay phải bị trật khớp, vung cánh tay một cái, không cẩn thận lại chạm tới chỗ đau, đau đến mức hắn nhe răng nhếch miệng.

Tô Vinh Thiêm cố làm ra vẻ nói: Bí thư Trương, thật sự có người tập kích anh ư? Chân của anh có phải bởi vì chuyện này bởi vì chuyện này mà bị thương hay không?

Trương Dương nhìn Viên Hiếu Nông: Tôi không ngại nói với các anh, có người báo tin cho tôi, chính là Viên Hiếu Nông anh phái người phục kích tôi!

Viên Hiếu Nông tức giận nói: Anh nói gì thì là thế à? Tôi cũng không quen anh, vì sao phải phục kích anh?

Trương đại quan nhân cười ha ha, nói: Viên Hiếu Nông, tôi sớm biết anh không có can đảm nhận mà, hôm nay tôi tới đây vốn định nói chuyện tử tế với anh, anh lại chơi trò thủ đoạn bạo lực với tôi, ai đúng ai sai mọi người trong lòng đều rõ.

Tô Vinh Thiêm nói: Tôi thấy chuyện này là hiểu lầm, thôi bỏ qua đi!

Viên Hiếu Nông nói: Căn bản là anh tới cửa gây chuyện!

Vẻ mặt Viên Hiếu Thương lại có chút phức tạp, hắn nói khẽ: Nhị ca, em thấy Tô cục nói không sai, nếu là hiểu lầm thì bro qua đi, mọi người mỗi người nhường một bước, có câu là không đánh không quen, sau này làm bạn bè.

Viên Hiếu Nông tức giận nói: Tôi không dám trèo cao!

Trương Dương lạnh lùng nói: Chuyện Nghiêm Kim Vượng anh tốt nhất hãy cho tôi một câu trả lời!

Viên Hiếu Nông giận dữ hét: Tôi đã nói với anh rồi, không liên quan gì tới tôi cả, anh có thể làm gì được tôi chứ? Hắn bước ra một bước về phía trước khí thế bức nhân khí thế bức nhân nhìn về phía Trương Dương.

Trương đại quan nhân lắc đầu, gậy trong tay bỗng nhiên giơ lên, hắn đột nhiên ra tay, tất cả mọi người đều không ngờ, chỉ nghe rắc một tiếng, gậy chuẩn xác gõ lên trên cổ tay phải của Viên Hiếu Nông, Viên Hiếu Thương và Tô Vinh Thiêm đều cả kinh, Viên Hiếu Nông giống như một con dã thú lao về phía Trương Dương, bị hai người bọn họ kịp thời giữ lại, Viên Hiếu Nông vung hai tay: Tôi con mẹ nó liều mạng với anh... Lúc này hắn mới ý thức được một gậy này của Trương Dương không ngờ đã đưa cổ tay phải bị trật khớp của hắn trở lại vị trí cũ, trong nhất thời ngây ra đó.

Trương Dương chống gậy chậm rãi đi về phía cửa văn phòng: Viên Hiếu Nông, tôi cho anh thời gian một ngày, giao Nghiêm Kim Vượng ra, nếu không tôi lần sau tới đây tuyệt đối sẽ không khách khí như vậy đâu.

Tô Vinh Thiêm đuổi theo nói: Bí thư Trương...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.