Y Đạo Quan Đồ

Chương 1610: Chương 1610: Dương mưu (3)




Trương đại quan nhân ngẩng đầu có chút kinh ngạc nhìn Phó Trường Chinh, Phó Trường Chinh nói: Bọn họ ở tòa nhà số 2 của nhà khách huyện ủy thiết lập một địa điểm văn phòng lâm thời, gần đây thường xuyên tới lãnh đạo huyện nói chuyện.

Trương Dương cười lạnh nói: Một đám thành sự không đủ mà bại sự thì có thừa, không để ý tới hắn, tôi không rảnh, cũng không có hứng thú!

Phó Trường Chinh gật đầu, hắn chỉ phụ trách thông tri, về phần quyết định ra sao thì là chuyện của Trương Dương, hắn lại nói: Cuộc họp thường ủy buổi sáng hôm nay vẫn mở chứ ạ?

Trương Dương nói: Mở vì sao không mở?

Trương đại quan nhân vẫn quen là người bước vào phòng họp cuối cùng, tất cả thường ủy nhìn thấy bộ dạng khập khiễng của hắn, chuyện Trương Dương bị thương không hề tuyên dương ra ngoài, cho nên các thường ủy đều cảm thấy có chút kinh ngạc.

Huyện trưởng Hứa Song Kì tỏ vẻ quan tâm nói: Bí thư Trương, chân anh làm sao vậy?

Trương Dương nói: Khi Xuống cầu thang không cẩn thận chật chân. Hắn nói như vậy thì người khác cũng không tiện hỏi nữa .

Trương Dương nhìn chung quanh hội trường, phát hiện phó huyện trưởng thường vụ Đổng Ngọc Vũ không có mặt, bí thư Ủy ban chính pháp Chu Tường cũng không có mặt, hắn lập tức nhíu mày: Không phải nói là họp ư? Thế này là sao? Lão Đổng và lão Chu đâu?

Phó Trường Chinh phụ trách ghi chép nói: Vừa mới bị tổ công tác gọi đi tìm hiểu tình huống rồi.

Trương đại quan nhân tức giận nói: Vớ vẩn? làm cái gì vậy? Bọn họ không phân rõ được chủ thứ ư? Rốt cuộc là công tác bản chức quan trọng hay là cái gọi là điều tra quan trọng?

Hứa Song Kì nói: Bí thư Trương, phó bí thư Nghiêm điểm danh gọi bọn họ đi.

Lúc này Phó Trường Chinh đưa di động cho Trương Dương, nói khẽ: Bí thư Nghiêm gọi!

Trương Dương mắng thầm trong lòng, thật sự là nhắc tới Tào Tháo là Tào Tháo đến, Nghiêm Chính này không ngờ gọi cả tới đây.

Trương Dương cầm điện thoại lười biếng nói: Phó bí thư Nghiêm, tìm tôi có việc à? Trước mặt nhiều thường ủy như vậy, thằng cha này cố ý cường điệu thân phận phó bí thư của Nghiêm Chính, thái độ này rõ ràng tràn ngập bất kính.

Nghiêm Chính nói: Đồng chí Trương Dương, tin tức mà tôi nhờ tiểu Phó chuyển đạt anh đã nhận được chưa? Anh tới chỗ tôi một chuyện, tôi có chuyện cần bàn với anh!

Trương Dương nói: Gấp vậy à?

Nghiêm Chính nói: Đồng chí Trương Dương, hy vọng anh phối hợp với công tác của chúng tôi . Ngữ khí của y vô cùng nghiêm túc, nói xong liền gác máy.

Trương đại quan nhân đưa di động cho Phó Trường Chinh, thở dài nói: Không ngờ Tân Hải chúng ta đột nhiên có thêm một ban lãnh đạo, muốn mở một cuộc họp thường ủy yên ổn cũng không được. Hắn đứng lên, cầm gậy để tựa vào tường, nói: Các vị đồng chí, phó bí thư Nghiêm bảo chúng ta tới nói chuyện, đi thôi, chúng ta tới bên chỗ hắn họp!

Nghiêm Chính không ngờ Trương Dương sẽ lôi cả ban thường ủy Tân Hải tới đây, nhìn thấy cảnh trước mắt, y có chút không thể tin trừng mắt nhìn tình, nói với Trương Dương: Tiểu Trương, anh làm cái trò gì đó?

Trương đại quan nhân cười nói: Một đám nói chuyện đơn độc thì sẽ ảnh hưởng tới hiệu suất, phó bí thư Nghiêm có thời gian nhưng chúng tôi thì không có nhiều thời gian như vậy, cho nên tôi gọi hết mọi người tới, cùng nhau nói chuyện, dù sao cũng chẳng có gì là bí mật, nói luôn trước mặt mọi người đi, chúng tôi cũng tiện tập trung vào công tác thường ngày.

Nghiêm Chính tức giận đến nỗi mặt xanh mét, thằng cha này rõ ràng là đang ảm chị mình quấy nhiễu công tác bình thường của Tân Hải bọn họ, Nghiêm Chính nói: Có một số vấn đề phải bàn riêng!

Một đám thường ủy đều không nói lời nào, ai cũng đều nhìn ra bí thư Trương hôm nay là muốn dứt khoát chống đối Nghiêm Chính, gọi bọn họ tới xem cuộc chiến, đám thường ủy này đều là nhân vật sáng mắt sáng lòng, gặp loại tình hình này, sáng suốt nhất chính là bảo trì trầm mặc, Trương Dương lãnh đạo trực tiếp lãnh đạo trực tiếp, bọn họ không thể đắc tội, Nghiêm Chính là bí thư Ủy ban kỷ luật thành phố, ai cũng không thể đắc tội được, cho nên cách làm sáng suốt nhất chính là tọa sơn quan hổ đấu, mặc kệ hai người các ngươi cắn nhau, có câu là chó cắn chó lưỡng bại câu thương mới đáng xem.

Trương Dương chống gậy khập khiễng tới sô pha ngồi xuống, nhìn thấy các thường ủy khác không ngồi: Ngồi xuống đi, khách khí gì, nơi này là nhà khách huyện ủy, chúng ta là chủ nhân mà, phó bí thư Nghiêm tuy rằng là khách quý của chúng ta, nhưng quý tới mấy cũng chỉ là khách, chúng ta nếu quá khách khí, phó bí thư Nghiêm ngược lại sẽ thấy chúng ta giả tạo, mau ngồi xuống đi, tất cả ngồi xuống!

Nghiêm Chính mặt lúc này đã sắp biến thành màu đen.

Nhìn thấy Nghiêm Chính tức giận, đám thường ủy lại càng không dám ngồi, trên mặt chỉ mỉm cười, bọn họ không thể tội với cả hai!

Trương đại quan nhân nhìn thấy không ai nghe hắn nói, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, lạnh lùng nhìn đám cấp dưới này của mình: Sao thế, tôi bảo các anh ngồi, các anh không ngồi, cứ phải đợi vị khách quý phó bí thư Nghiêm này lên tiếng thì mới ngồi đúng không? Thằng ôn này có ẩn ý, Nghiêm Chính anh tuy rằng cấp bậc cao hơn tôi, nhưng nơi này là một mẫu ba phân đất của lão tử, chưa tới lượt anh lên tiếng đâu.

Bộ trưởng Từ Thắng cười nói: Đúng vậy, địa phương của mình thì khách khí cái! Hắn đặt mông ngồi xuống, Từ Thắng vừa dẫn đầu, các thường ủy khác cũng đều ngồi xuống, mặt Nghiêm Chính càng thêm khó coi.

Trương Dương mỉm cười nhìn Nghiêm Chính: Phó bí thư Nghiêm, chúng tôi còn có hai vị đồng chí? Không phải ở chỗ anh ư? Căn nhà số 2 này còn có phòng kín à?

Nghiêm Chính đang nhìn Trương Dương, nói: Đồng chí Trương Dương, tôi hy vọng anh có thể phối hợp với công tác của chúng tôi.

Trương Dương nói: Tôi chính là đang làm như vậy đây, sau khi tổ công tác các anh đến, không ngừng tìm mọi người để tìm hiểu tình huống, tôi cân nhắc đến lượng công việc của các anh quá lớn, dứt khoát gọi hết mọi người tới đây, các anh muốn hỏi gì thì hỏi đi, có gì không rõ thì tôi sẽ bảo họ giải thích ngay ở đây, dù sao, tôi cũng hoàn toàn tin tưởng ban lãnh đạo của chúng tôi, đám người này chúng tôi quang minh lỗi lạc, không có gì là không dám nhìn người ta cả, mọi người nói xem có đúng không!

Hỏi như vậy thì ai dám nói không, ngay cả Hứa Song Kì cũng gật đầu theo.

Nghiêm Chính xem như đã rõ rồi, thằng cha này hôm nay dẫn người tới là muốn thị uy với mình, muốn thể hiện sự bất mãn đối với điều tra của tổ công tác. Nghiêm Chính gật đầu nói: Các anh đã thích cách nói chuyện này thì chúng ta sẽ nói! Nói tới đây, y lấy tay che miệng ho khan hai tiếng, hắng giọng rồi nói: Tổ công tác tới Tân Hải đã được mấy ngày, thứ cho tôi nói thẳng, tôi không hài lòng đối với tiến triển công tác trong mấy ngày nay. Trương Dương nói: Phó bí thư Nghiêm có gì thì cứ nói thẳng, mọi người đều nghe, có thể giúp giải quyết thì chúng tôi nhất định sẽ tận lực phối hợp.

Nghiêm Chính nghiêm mặt, nói: Vấn đề mấu chốt chính là sự phối hợp đó, thị lý phái tổ công tác của chúng tôi xuống, mục đích là muốn giúp các anh mau chóng làm rõ chân tướng sự kiện Triệu Kim Khoa nhảy lầu, chúng tôi đến Tân Hải lâu như vậy, đến bây giờ phía cục công an vẫn chưa trình kết quả điều tra cái chết của Triệu Kim Khoa cho chúng tôi, tôi muốn hỏi một chút, hiệu suất của cục công an Tân Hải vì sao thấp như vậy?

Trương đại quan nhân nghe thấy vậy liền nghĩ, hay đấy, Nghiêm Chính hôm nay rõ ràng là muốn khởi binh vấn tội, là hắn không để Trình Diễm Đông đưa kết quả điều tra cho phía Nghiêm Chính, Trương Dương nói: Phó bí thư Nghiêm nói quá rồi, vụ án Triệu Kim Khoa nhảy lầu vô cùng phức tạp, chính là bởi vì tính phức tạp của chuyện này, hệ thống công an Tân Hải chúng tôi mới áp dụng thái độ cực kỳ cẩn thận, sưu tập tất cả tư liệu và chứng cớ, trước khi vụ án chưa rõ ràng thì tạm thời không thể đưa kết quả điều tra tới chỗ các anh, đây cũng là ý của tôi.

Nghiêm Chính nói: Đồng chí Trương Dương, anh làm như vậy chính là không phối hợp với công tác của chúng tôi.

Trương Dương cười nói: Tôi làm như vậy là không muốn gây ảnh hưởng tới công tác của các anh, phó bí thư Nghiêm, thứ cho tôi nói thẳng, các anh và tôi, phương diện trinh thám phá án ngay cả nghiệp dư cũng không bằng, thật sự đưa các đầu mối tìm kiếm được cho anh, tôi lo các anh sẽ căn cứ vào những manh mối vụn vặt này mà đưa ra phán đoán sai lầm, nếu thật sự như vậy thì há chẳng phải thành trò cười ư?

Nghiêm Chính nói: Đồng chí Trương Dương, anh nghi ngờ năng lực công tác của chúng tôi.

Trương Dương cười nói: Không dám, tôi không hiểu lắm đối với các vị lãnh đạo, năng lực công tác của các anh rốt cuộc là như thế nào thì tôi không thể bình luận bừa. Thằng cha này đang quanh co lòng vòng ám chỉ đám người của tổ công tác thiếu năng lực.

Phía thường ủy Tân Hải có người nghe đến đây không nhịn được cười ra tiếng, vẫn là Từ Thắng, bộ trưởngtuyên truyền Vương Quân Cường cũng không nhịn được cười.

Nhìn thấy vẻ mặt của đám người này, Nghiêm Chính có cảm giác như đang bị Trương Dương trêu đùa trước mặt mọi người, y tức giận nói: Tôi hy vọng ban lãnh đạo Tân Hải các anh chỉnh đốn lại thái độ, thị lý phái chúng tôi xuống là để giúp các anh, chứ không phải đẻ làm khó dễ các anh, hy vọng các anh đừng ôm địch ý với chúng tôi.

Lời này nói rất không nể mặt, cả đám cán bộ Tân Hải đều có chút xấu hổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.