Trương đại quan nhân cười ha ha ra khỏi khách sạn Hinh Hương viên, ở Bình Hải người dám nói đùa như vậy với phó bí thư Ủy ban kỷ luật Lưu Diễm Hồng thực sự là không nhiều lắm.
Nghĩ đến gặp mặt Nguyên Hòa Hạnh Tử, Trương đại quan nhân trong lòng vẫn rất mâu thuẫn, bình tĩnh mà xem xét thì hắn rất chờ mong được gặp Nguyên Hòa Hạnh Tử, mỗi lần nhìn thấy Nguyên Hòa Hạnh Tử, hắn đều sẽ sinh ra một loại cảm giác như Cố Giai Đồng sống lại, nhưng sau khi gặp mặt Nguyên Hòa Hạnh Tử, hắn lại cảm thấy trong lòng trống rỗng, không khỏi gợi lên tình cảnh khi hắn ở chung với Cố Giai Đồng ngày xưa, thật sự có thể nói là gặp một lần thì thương cảm một lần.
Trước khi tới Bạch đảo, Trương Dương đã suy nghĩ thấu triệt chuyện này, Tiêu Quốc Thành muốn gặp mặt hắn tuyệt đối không phải là để nói chuyện phiếm, y hiện tại đang hợp tác với Nguyên Hòa Hạnh Tử, an bài lần gặp mặt này cũng là để tiến thêm một bước câu thông với Trương Dương về vấn đề đấu thầu cảng Phước Long.
Tất cả quả nhiên không ngoài sở liệu của Trương Dương, lần này gặp mặt là Nguyên Hòa Hạnh Tử chủ động đề xuất, cách ăn mặc của Nguyên Hòa Hạnh Tử tít nhiều có chút đảo lộn ấn tượng của Trương Dương đối với cô ta, mặc đồ màu vàng, khí chất trung tính vô cùng mãnh liệt, tóc vén dưới mũ lưỡi trai, có điều ý nhị nữ nhân vẫn không thể bị triệt để che đi.
Khi Trương Dương đến, cô ta và Tiêu Quốc Thành đang ngồi ở dưới tán che nắng của bãi biển bàn bàn đó. Trong thời tiết trời trong nắng ấm như vậy quả thật là lúc nên hưởng thụ không khí trong lành ở bên ngoài.
Tiêu Quốc Thành nhìn thấy Trương Dương thì cười cười cười đứng dậy: Bí thư Trương tới rồi!
Trương Dương gật đầu, mỉm cười bắt tay với Tiêu Quốc Thành.
Nguyên Hòa Hạnh Tử cũng đứng lên, cười cười với Trương Dương, nụ cười của cô ta khiến Trương Dương sinh ra một loại cảm giác xa cách, hắn lặng lẽ nói với mình, người trước mắt không phải là Cố Giai Đồng, nếu không trong ánh mắt của cô ta sẽ không lộ ra vẻ xa lạ như vậy.
Sau khi ba người ngồi xuống thì Tiêu Quốc Thành sai người pha trà cho Trương Dương, y nói khẽ: Bí thư Trương hôm nay mời anh tới là để nhắc lại chuyện xưa, vẫn là chuyện về cảng Phước Long.
Trương Dương cười nói: Tiêu tiên sinh, trước mắt ban chiêu thương đang làm phương án đấu thầu, mấy ngày nữa sẽ công bố, xin anh cứ bình tĩnh chớ vội.
Tiêu Quốc Thành cười nói: Không phải là tôi vội, hôm nay Nguyên Hòa phu nhân đặc biệt muốn cùng gặp mặt bí thư Trương, đem kế hoạch đầu tư tương lai của cô ta tham thảo một chút với bí thư Trương.
Trương Dương cười nói: Tốt! Ánh mắt hắn nhìn lên trên mặt Nguyên Hòa Hạnh Tử.
Nguyên Hòa Hạnh Tử mỉm cười.
Di động của Tiêu Quốc Thành vừa hay đổ chuông, y đứng dậy nói: Hai người nói chuyện nhé, kế hoạch đầu tư xây lại cảng Phước Long tôi chỉ phụ trách đầu tư, vấn đề chuyên nghiệp thì tôi không hiểu.
Trương Dương nhìn Tiêu Quốc Thành đi xa, không khỏi bật cười.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Bí thư Trương cười gì vậy?
Trương Dương nói: Nguyên Hòa phu nhân muốn tìm tôi vì sao không trực tiếp tới mà phải thông qua Tiêu tiên sinh?
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Bởi vì trước đây thủ hạ của tôi đã đắc tội với Trương tiên sinh, tôi lo lắng trong lòng Trương tiên sinh có khúc mắc, chưa chắc đã chịu trực tiếp tham thảo với tôi.
Trương Dương cười nói: Trong mắt phu nhân lòng dạ của tôi hẹp hòi như vậy ư?
Nguyên Hòa Hạnh Tử lắc đầu: Tôi không phải nghĩ bí thư Trương hẹp hòi, trên thực tế, là vìcái đám thuộc hạ không ra gì của tôi năm ba lượt tìm anh gây phiền, cho nên trong lòng tôi rất áy náy.
Trương Dương uống ngụm trà rồi nói: Phu nhân không cần áy náy, Phục Bộ Nhất Sinh công kích tôi cũng không phải là phu nhân bày mưu đặt kế, cô không cần gánh vác trách nhiệm thay.
Nguyên Hòa Hạnh Tử thở dài nói: Tôi về sau mới biết giữa anh và gia tộc Phục Bộ có thù, là tôi sơ sót.
Trương Dương cười nói: Việc nhỏ thôi, huống chi tôi cũng chẳng chịu thiệt.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Võ công của Bí thư Trương thực sự rất lợi hại.
Trương Dương mỉm cười nói: Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, thiên hạ to lớn, cao thủ ẩn tàng không biết có bao nhiêu người, với chút công phu này của tôi, cũng chỉ đủ để tự bảo vệ mình thôi.
Bí thư Trương thật sự là rất khiêm tốn.
Trương Dương chuyển về chính đề: Nguyên Hòa phu nhân tìm tôi rốt cuộc là có chuyện gì?
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Tôi nghe tập đoàn Tinh Nguyệt phái đại biểu tới đây, có ý đầu tư vào cảng Phước Long?
Trương Dương gật đầu nói: Người đã tới rồi, đang chuẩn bị tham gia đấu thầu.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Thứ cho tôi nói thẳng, tôi cho rằng bí thư Trương làm vậy không có ý nghĩa gì.
Trương Dương mỉm cười nhìn cô ta, lẳng lặng chờ đợi cô ta nói tiếp.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Trung tâm Hậu cần và cảng vận chuyển hàng hóa bản thân đã là gắn kết với nhau, nếu có thể điều phối quản lý thống nhất, hiệu suất sẽ rất rõ ràng, nếu phân biệt chia cho hai nhà, như vậy việc phối hợp giữa hai bên khó tránh khỏi xuất hiện vấn đề, bí thư Trương nếu giao trung tâm hậu cần cho Tiêu tiên sinh thì vì sao phải lấy cảng Phước Long ra đấu thầu nữa? Đây là chỗ mà tôi nghĩ mãi không hiểu.
Trương Dương nói: Chuyện sinh ý tôi không hiểu, sự vụ cụ thể của khu bảo lưu thuế nhập khẩu đã có chuyên gia phụ trách, trước mắt công tác chiêu thương và công khai đấu thầu của chúng tôi do ban chiêu thương phụ trách.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Tôi chỉ là đề nghị thôi, từ quan điểm lâu dài cho thấy thì nên tiến hành quản lý thống nhất trung tâm hậu cần và cảng Phước Long.
Trương Dương nói: Trung tâm hậu cần là Tiêu tiên sinh làm, cho dù giao cảng Phước Long cho hắn làm thì hắn cũng sẽ hợp tác với các cô, ở phương diện quản lý xây dựng cảng, Tiêu tiên sinh cũng không có kinh nghiệm gì.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Sự hợp tác giữa chúng tôi luôn luôn rất tốt đẹp.
Trương Dương mỉm cười nói: Tiêu tiên sinh hợp tác tốt đẹp với các cô, cũng có thể hợp tác vui vẻ với những người khác, tôi vẫn nói câu đó, công khai đấu thầu, cạnh tranh công bình.
Nguyên Hòa Hạnh Tử gật đầu: Trương tiên sinh thật sự là đại công vô tư!
Trương đại quan nhân cười nói: Chút cảnh giới này tôi vẫn phải có.
Sau khi ăn cơm xong, Nguyên Hòa Hạnh Tử đi trước, Tiêu Quốc Thành giữ Trương Dương lại.
Trương Dương theo lý thì vẫn rất hòa hợp với Tiêu Quốc Thành, Trương Dương có chút khó hiểu nói: Tiêu tiên sinh, cuộc gặp mặt ngày hôm nay có phải là quá vô ích không, nếu biết cảng Phước Long khẳng định sẽ canh tranh công khai thì vì sao còn muốn an bài Nguyên Hòa Hạnh Tử và tôi gặp mặt để bàn chuyện này.
Tiêu Quốc Thành nói: Tinh Nguyệt đầu thầu, nội dung thư chúng tôi đã hiểu, điều kiện của bọn họ quả thực hậu đãi hơn chúng tôi, cho nên Nguyên Hòa Hạnh Tử muốn nói chuyện với anh để xem thái độ của anh.
Trương Dương cười nói: Thái độ của tôi ư?
Tiêu Quốc Thành gật đầu nói: Bất kỳ một cuộc buôn bán nào muốn thành công cũng phải coi trọng mỗi một chi tiết.
Trương Dương nói: Phía tập đoàn Tinh Nguyệt cũng là quan hệ cũ của tôi, tôi trong chuyện này sẽ tận lực làm công bằng.
Tiêu Quốc Thành cười nói: Tôi tin.
Trương Dương nói: Tôi vẫn không rõ mục đích cô ta gặp mặt tôi là gì?
Tiêu Quốc Thành rất giảo hoạt: Tôi cũng không biết, Nguyên Hòa phu nhân làm việc thật sự rất kín, cho dù tôi hỏi cô ta thì cô ta cũng chưa chắc đã chịu nói.
Trương Dương nói: “Tiêu tiên sinh và cô ta quen nhau lâu rồi à?
Tiêu Quốc Thành lắc đầu nói: Vẫn là thông qua Mạch Kỳ Nhi, vốn tôi không có ý với hạng mục cảng, có điều đã xem qua kế hoạch của cô ta, tôi phát hiện hạng mục cảng rất có tương lai. Có điều nhìn thấy cạnh tranh kịch liệt như vậy, tôi lại bắt đầu có ý rút lui.
Trương Dương cười nói: Đấu thầu vẫn chưa bắt đầu, ngài đã nhụt chí rồi ư?
Tiêu Quốc Thành nói: Không phải nhụt chí, kết quả cạnh tranh sẽ chỉ không ngừng kéo tụt lợi nhuận, cho dù chúng tôi khổ sở đấu thầu thành công, đến cuối cùng lợi nhuận còn lại cũng chẳng được bao nhiêu, vậy thì làm làm gì?
Trương Dương nói: Không ai làm buôn bán lỗ vốn cả.
Tiêu Quốc Thành nói: người vĩnh viễn không lỗ vốn chính là nhà cái, cho nên trước mặt các anh, những người làm ăn chúng tôi vĩnh viễn đều là kẻ yếu.
Trương đại quan nhân bật cười ha ha, cười một hồi lâu mới dừng lại: Tiêu tiên sinh nói chúng tôi mới là nhà cái chân chính?
Tiêu Quốc Thành mỉm cười.
Trương Dương nói: Đất là của quốc gia, chúng tôi chỉ là quản lý thay vì quốc gia, Tiêu tiên sinh từng nói, làm quan cũng là một loại kinh doanh, tôi nếu kinh doanh lỗ đồ của quốc gia thì như vậy tôi chính là quan viên không xứng chức rồi.
Tiêu Quốc Thành nói: Anh sẽ là một vị quan tốt!
Trương Dương nói: Thật ra tôi hiện tại phát giác dùng tốt hoặc xấu để định nghĩa một quan viên thì có chút không rõ ràng, tiêu chuẩn đánh giá quan viên phải là hắn kinh doanh có thành công không, trên cơ sở đảm bảo lợi ích kinh tế cố gắng giành được lợi ích xã hội, nếu hai cái đều có thể làm tốt thì như vậy hắn mới có thể được cho là một vị quan tốt, tôi không biết mình có năng lực này hay không, nhưng tôi sẽ tận lực mà làm.
Tiêu Quốc Thành nói: Anh rất thực tế, không giống với đa số quan viên Bắc Cảng.
Trương Dương cười nói: Tiêu tiên sinh rất hiểu ban lãnh đạo Bắc Cảng ư?
Tiêu Quốc Thành nói: Hiểu một chút.
Trương Dương nói: Tiêu tiên sinh thấy thế nào về phát triển của cục diện chính trị Bắc Cảng.
Tiêu Quốc Thành cười nói: Bí thư Trương, lời này phải là tôi hỏi anh mới đúng.
Trương Dương cười nói: Nếu là về Tân Hải thì tôi có thể trả lời.