Y Đạo Quan Đồ

Chương 1004: Chương 1004: Gặp phải trận chiến(1)




Sau khi Loan Thắng Văn nhận được điện thoại, chỉ nói một câu: “Xảy ra chuyện gì thì tôi hỏi anh!”

Hồng Cương ngớ người, thầm nói, liên quan quái gì đến tôi cơ chứ? Tôi có bắt anh ta phải đi đâu, cả việc này chẳng liên quan gì đến tôi hết, Loan Thắng Văn nhà anh có ý gì khi nói câu ấy cơ chứ? Nhưng bên kia, Loan Thắng Văn đã cụp điện thoại, không cho gã cơ hội để giải thích.

Ba người Trương Dương vừa ra khỏi cửa, đám bạn của Kỳ Phong đã vây lấy, Triệu Nhị Văn sợ đến độ mặt trắng bệch, cô ấy đã bao giờ nhìn thấy cảnh tượng này. Hà Hâm Nhan khoác tay cô và nói: “Đừng sợ, họ không dám làm gì đâu!”

Trương Dương hơi ngẩng đầu, bước chân vẫn không ngừng lại, dẫn họ tiếp tục đi về phía trước.

Đầu cá mập Dương Kình Tùng vừa rồi bị ăn hai cái bạt tai, là người tức nhất, gã bước đến chặn đường Trương Dương, Trương Dương nheo mắt nói với gã: “Chó ngoan không được chặn đường, đi sang một bên đi!”

Dương Kình Tùng nghiến răng ken két nhìn hắn: “Tiểu tử, hôm nay tao phải phế mày!”

Trương Dương nói: “Mấy lời này ai cũng dám nói, nhưng đã nói ra rồi thì phải trả giá đấy!” Hắn quay người nhìn cánh cửa của đại đội sự cố: “Các người muốn tập luyện ở đây, hay là chuẩn bị tìm một chỗ khác?”

Ánh mắt Dương Kình Tùng đầy sự tức giận, Trương Dương làm cho gân cốt của gã nổi hết lên: “Tùy mày!”

Kỳ Phong bước đến, ánh mắt của gã nhìn một lượt đám đồng bọn đến giúp đỡ này, dù là hậu đài của hắn có cứng cáp đến đâu đi chăng nữa, thì cũng không dám gây chuyện ở cửa đại đội sự cố.

Lúc này đại đội trưởng đại đội sự cố Hồng Cương cũng đã đi ra, gã đuổi theo ra đây là vì bị cục trưởng Loan Thắng Văn dọa nạt. Gã lớn tiếng nói:

“Làm gì thế này? Còn không giải tán mau cho tôi à? Cẩn thận tôi bắt hết tất cả lại đó, tôi xem ai dám gây sự ở trước cửa đại đội sự cố?”

Gã đến bên cạnh Trương Dương, rồi ra giọng nịnh nọt: “Chủ nhiệm Trương, anh muốn đi đâu, tôi sẽ đưa mọi người qua đó!” Câu này của Hồng Cương rất quan trọng, chính vì gã nói câu này, ấn tượng của Trương đại quan với gã đã hoàn toàn thay đổi, bỏ ngay ý định truy cứu trách nhiệm của gã, Trương Dương nhìn sang phía Hà Hâm Nhan và Triệu Nhị Văn, sau đó nói với Hồng Cương: “Đại đội Hồng, phiền anh đưa hai người họ về.”

Ý của Hồng Cương là để gã đưa ba người họ về, như vậy đã có thể nói lại với Loan Thắng Văn, dù gì gã cũng không thể truy cứu trách nhiệm của mình được nữa, nhưng không ngờ Trương Dương lại không chấp nhận ý tốt của gã.

Hà Hâm Nhan đã hiểu ý của Trương Dương, cô nhìn Trương Dương muốn nói gì đó, Trương Dương lại cười nháy mắt với cô:

“Đợi chút nữa anh sẽ gọi điện cho em!”

Hà Hâm Nhan gật đầu, Trương Dương không muốn cô và Triệu Nhị Văn ở đó làm phân tán tư tưởng của hắn, mặc dù Hà Hâm Nhan biết rằng võ công của Trương Dương lợi hại, nhưng nhìn thấy năm sáu chục con người hùng hổ thế này, cô cũng không khỏi lo lắng cho Trương Dương.

Trương Dương nói: “Đi đi, anh không sao đâu!”

Hồng Cương thấy Trương Dương đã quyết định vậy, cũng chỉ đành đồng ý với yêu cầu của hắn, nói với Kỳ Phong: “Anh hãy mau đưa đám người này đi đi! Gây gổ là phạm pháp đó!”

Kỳ Phong cười nói: “Đại đội Hồng, mấy người này tôi đâu có quen!” Gã lên một chiếc xe ô tô trong số đó, rồi đi trước, mấy chiếc ô tô đợi bên cạnh cũng lần lượt lái đi.

Trương Dương chớp chớp mắt với Hà Hâm Nhan, Hà Hâm Nhan thở dài, rồi cùng Triệu Nhị Văn lên chiếc xe cảnh sát của Hồng Cương.

Sau khi Trương Dương thấy họ đi, lúc này mới chầm chậm bước về phía quảng trường Cổ Lâu.

Gặp phải tình huống thế này, lựa chọn bình thường nhất là đi về chỗ có nhiều người, đi về chỗ có cảnh sát, tốt nhất là gọi một chiếc xe rồi rời đi, nhưng Trương đại quan không làm như vậy, hắn chọn một chỗ vắng vẻ, đi bộ tự do tự tại, dường như đi bộ sau bữa cơm vậy.

Chưa đợi hắn bước được mấy bước, hơn mười chiếc xe ô tô đã chạy đến rồi, Trương đại quan nở một nụ cười, hai tay đút vào trong túi quần, bước ngày càng chậm.

Một chiếc Cadillac màu đen gần như đi song song với hắn, cửa xe hạ xuống, đầu cá mập Dương Kình Tùng lộ mặt ra ngoài, ánh mắt hận thù nhìn Trương Dương.

Giờ đây đã là hơn ba giờ chiều, ánh nắng buổi chiều chiếu trên con đường rộng, làm cho người ta có cảm giác buồn ngủ, trên đường không có mấy người qua lại, hơn mười chiếc xe ô tô đội nhiên tạo thành một đội hình, phân thành hai hàng kẹp Trương Dương ở giữa. Giữa xe và xe chỉ có khoảng cách chưa đến hai mét, Trương đại quan dường như không hề cảm thấy được sự nguy hiểm đang đến gần, vẫn bước đi chầm chậm.

Trong tay Dương Kình Tùng không biết từ lúc nào đã lấy ra một cây gậy, gã gõ gõ vào lòng bàn tay, nghiến răng ken két, mắt trừng lớn, dường như muốn nuốt trọn lấy Trương Dương vậy, thái độ của gã lúc này thật sự hơi giống cá mập.

Trương Dương cuối cùng đã dừng bước chân, chiếc Cadillac của Dương Kình Tùng thì không dừng lại, khi tiếp cận đến bên cạnh Trương Dương, gã đẩy mạnh cửa xông về phía Trương Dương, muốn cho Trương Dương một bài học, nhưng cửa xe của hắn chỉ đẩy được đến một nửa, Trương đại quan đã giơ chân đạp chiếc cửa xe lại rồi, rầm! Một tiếng vang lên, chiếc cửa xe bị đạp đến độ lõm hẳn xuống, may mà Dương Kình Tùng rút tay kịp thời, nếu không thì có lẽ tay gã cũng bị cắt đứt rồi.

Cú đá này của Trương đại quan đã hoàn toàn làm cho ngọn lửa tức giận bùng lên, hơn mười chiếc xe ô tô cùng một lúc đỗ xuống, hơn năm mươi tên to con lực lưỡng đẩy cửa xe bước xuống, Dương Kinh Tùng hét lớn: “Xử lý nó!”

Trương Dương lựa chọn việc dừng lại, mục đích là để lựa chọn một trận chiến tranh, chân tay hắn lâu lắm rồi chưa được giãn gân giãn cốt, cần một trận chiến tranh lâm ly bi đát để thổi phồng danh tiếng của hắn ở Đông Giang này.

Hơn năm mươi tên to con đều cầm thanh sắt, mục đích của chúng là để dạy dỗ Trương Dương một bài học, bốn tên lực lưỡng vây lấy Trương Dương, không ai nhìn thấy Trương Dương xuất chiêu thế nào, chỉ nghe thấy bốn tiếng hự! hự! hự! hự!, bốn tên lực lưỡng đã nằm ngã sóng xoài ra đất, Trương Dương cười hà hà một tiếng, rồi nhảy lên trong không trung, đứng vững chãi lên đầu chiếc xe của Dương Kình Tùng.

Chiếc xe vì lực rớt của hắn nên đã lõm xuống thấy rõ.

Dương Kình Tùng huơ thanh gậy sắt trong tay muốn quét về phía Trương Dương, Trương Dương nhảy lên nhẹ nhàng, tránh được lần công kích này của gã, hơn năm mươi người đều đã tụ tập đến đây, huơ vũ khí trong tay hướng về phía Trương Dương, Trương đại quan nhảy lên đỉnh xe không chỉ là để thoát khỏi sự công kích bao vây của chúng, mà hắn còn một mục đích nữa, đám cháu này chẳng phải có nhiều xe hay sao? Chẳng phải có nhiều tiền hay sao? Hôm nay ta để lại cho các người một ít ký hiệu, giúp các người tiêu chút tiền.

Trương Dương nhảy lên trong không trung, từ đỉnh chiếc xe Cadillac nhảy lên một chiếc xe ô tô ở gần đó, rầm! một tiếng vang lên, ngay sau đó là tiếng vỡ của cửa kính, rồi nghe thấy tiếng một người kêu gầm lên:

“Thằng bố nhà mày, cái xe này tao vừa mới mua đấy…”

Trương đại quan thì lại vô cùng vui vẻ, dù gì thì ta đây cũng chẳng có cha, mặc dù đám người này nhiều, nhưng chúng cũng chẳng có thù hận gì lớn với Trương Dương, nên không phải nhất nhất lấy mạng hắn, đa số đều là đến giúp Kỳ Phong uy hiếp hắn mà thôi, trong số hơn mười chiếc ô tô này, có chiếc xe của nhà, cũng có chiếc mượn đến, trong số này, người lắm tiền nhất là Kỳ Phong, chiếc xe Benz của gã đã bị bị đâm thành ra như vậy gã cũng vô cùng xót xa, còn tiền của những người khác đều ít hơn Kỳ Phong rất nhiều, họ chỉ muốn gây gổ vây lấy Trương Dương, nhưng Trương đại quan lại đánh gọn bốn người trong số đó rồi, sau đó lại bắt đầu nhảy lên mấy chiếc xe này, với công phu khinh thân của hắn, đám người này có ai mà bắt được hắn cơ chứ?

Đám người này vừa vây vào chiếc xe vỡ kính, thì Trương Dương lại vọt qua đầu chúng nhảy lên một chiếc Satana ở đối diện, chiếc Satana này không có cửa kính, có điều âm thanh phát ra còn lớn hơn ban nãy rất nhiều, đỉnh xe bị Trương đại quan nhảy đến độ lõm hẳn xuống một hố sâu, vào mùa mưa có thể trở thành chậu đựng nước mưa được rồi.

Có hai chiếc xe cách khá xa, thấy tình hình bất lợi, liền vội vàng lái xe rời đi. Nhưng những chiếc xe còn lại không may mắn được như vậy, chỉ nhìn thấy Trương đại quan tung người nhảy lên, nhảy bùm bụp, hành hạ mấy cái đỉnh xe.

Trong số hơn năm mươi người này, kẻ xót xa nhất chính là chủ mấy chiếc xe, mình chẳng phải quá đen đủi hay sao? Giúp thì giúp, nhưng còn lái xe đến đây làm cái quái gì cơ chứ? Trương đại quan giờ đây giống như một viên đạn đã ra khỏi nòng, lại giống như một chiếc xe ủi vậy, hơn mười chiếc xe này gặp phải hắn, hắn vòng một vòng lại nhảy lên, hạ xuống, động tác liên tục, đúng là đã làm qua chức chủ nhiệm thể ủy có khác, tất cả những môn thể dục của Olympic tỉnh lần này, Trương đại quan đều dùng cả rồi.

Chẳng phải hay sao, vòng một vòng lại nhảy lên đầu chiếc Cadillac của Dương Kình Tùng, đạp mấy phát ở trên đỉnh xe, dường như hắn vẫn chưa chơi đủ vậy, lại nhảy lên một phát nữa, lực lượng của Trương đại quan quả thật làm kinh người, cửa kính xe của chiếc Cadillac không chịu nổi sức công phá của hắn, tất cả đều đã vỡ vụn, kính đằng trước cũng đã nứt.

Dương Kình Tùng hét lên: “Mẹ kiếp, tao phải giết mày!” Đau, thật là đau xót quá, chiếc xe Cadillac này mới mua chưa đầy nửa năm, mà đã bị nát bươm thành như thế này, tim Dương Kình Tùng đang chảy máu, gã không còn để ý được nhiều thứ như vậy nữa, dù đám người này chửi Trương Dương, nhưng chẳng có mấy ai dám nhảy lên đỉnh xe để bắt Trương Dương cả, nguyên nhân rất đơn giản, Trương Dương có thể nhảy lên đó, nhưng đám người này thì không dám.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.