Trương Dương nói: Bởi vì chuyện tình của công ty English Bender, Thường Lăng Phong đưa ra một khái niệm xây dựng khu công nghiệp công nghệ cao, bảng kế hoạch lần này của cô, rất phù hợp với lý niệm này, mục đích của Tinh Toản là đem cái khối đất này xây thành khu thương nghiệp sa hoa, định vị và điểm xuất phát của bọn họ cũng không rõ ràng, cho nên hai phần kế hoạch đặt cùng một chỗ, chúng tôi có khuynh hướng nghiêng về phần của cô.
Kiều Mộng Viện nói: Anh căn bản không nhìn phần kế hoạch của tôi!
Trương Dương nói: Không cần nhìn, ta tin cô
Kiều Mộng Viện nói: Anh tin tưởng tôi như thế, tôi cũng không gạt anh, cái giá mấu chốt của tôi đối với cái khối đất này là một tỷ năm trăm triệu, nếu như các người kỳ vọng giá cả cao hơn tôi chỉ có thể từ bỏ. Trương Dương nói: Tôi đã sớm nói qua, nước phù sa không chảy ra ruộng người ngoài, tôi cho tới bây giờ đều là cái nguyên tắc này.
Kiều Mộng Viện nói: Anh đây là lấy việc công làm việc tư! Thân là một cán bộ lãnh đạo đây chính là tối kỵ.
Trương Dương nói: Tại giá đồng dạng trước mặt, tôi đương nhiên muốn chọn trạch bên nào càng có lợi đối với Nam Tích phát triển, Tinh Toản xây dựng khu thương nghiệp, lý niệm tuy rằng không tồi, thế nhưng không phù hợp với hướng phát triển thời gian tới của Nam Tích chúng tôi, huống chi bọn họ ra giá trước mặt cô cũng không có bất luận cái ưu thế gì.
Kiều Mộng Viện nói: Tôi có chút hối hận vì đã tới tìm anh.
Trương Dương nói: Vì sao?
Anh làm việc luôn luôn lẫn lộn nhiều lắm tình cảm, tôi tới tìm anh, chẳng khác nào hại anh phạm sai lầm, cho anh lấy việc công làm việc tư lạm dụng chức quyền.
Trương Dương nói: Cô không tự tin đối với kế hoạch đầu tư của mình như thế?
Kiều Mộng Viện nói: Tốt nhất tôi hẳn là trực tiếp đi tìm lãnh đạo trực tiếp.
Trương Dương nói: Biết tôi vì sao bài xích tinh toản như thế không ?
Kiều Mộng Viện không giải thích được lắc đầu.
Trương Dương nói: Cũng là bởi vì bọn họ trước đi tìm lãnh đạo trực tiếp của tôi.
Kiều Mộng Viện nở nụ cười, cô ấy đương nhiên không tin Trương Dương có cái lý do này.
Trương Dương nói: Tôi là người này đặc biệt tin tưởng cảm giác, đối với lựa chọn người hợp tác rất xoi mói, chỉ có lẫn nhau tín nhiệm, mới có thể hợp tác khăng khít, Tinh Toản khiến cho tôi cảm giác không tốt.
Kiều Mộng Viện nói: Đừng quên một câu nói vô thương bất gian tôi cũng không chắc đã làm cho anh tin.”
Trương Dương nói: Tôi tin tưởng cô!
Một câu nói làm Kiều Mộng Viện sững sờ ở chỗ đó.
Trương Dương ngồi dậy, rất chăm chú nhìn cô ấy: Chuyện kinh thành, tôi vẫn không có cơ hội nói cảm ơn với cô.
Kiều Mộng Viện nói: Chỉ là cái nhấc tay mà thôi, chỉ là hy vọng sau này không nên có chuyện như vậy phát sinh.
Trương Dương gật đầu, lúc này sắc trời trở nên càng ngày càng ảm đạm, trên bầu trời u ám. Kiều Mộng Viện theo ánh mắt của hắn nhìn lại, nhẹ giọng nói: Trời muốn mưa?
Trương Dương nói: Vừa đến mùa xuân, Nam Tích mưa liên tục, tôi thật sự có chút không quen.
Kiều Mộng Viện đứng dậy phủi cỏ trên người, cười nói: Anh ở Giang thành quen, khí hậu bên kia và ở đây quả thật khác nhau.
Trương Dương nói: Bên này hơi ẩm quá lớn, cả ngày cảm giác trên người đều khô, không sảng khoái.
Kiều Mộng Viện nói: Khí hậu phương nào người phương đó, anh đến ở lâu rồi cũng có thể thích ứng.
Hai người đi ra sân thể dục, bầu trời đã bắt đầu có nước mưa rơi xuống, Kiều Mộng Viện theo Trương Dương cùng tiến lên xe jeep của hắn, Trương Dương khởi động động cơ, liên tiếp vài lần, không có gì xảy ra, nhưng mưa càng rơi xuống càng lớn, Trương Dương tức giận đấm lên tay lái một cái nói : Cái xe hư này!
Kiều Mộng Viện nói: Cũng may mà, ít nhất có thể cho chúng ta đụt mưa.
Trương Dương bắt đầu hoài niệm da xe tải của hắn, hắn gọi điện thoại cho Triệu Thiên Tài, Triệu Thiên Tài nghe nói xe hư, nở nụ cười: Đợi mưa tạnh, tôi qua bên kia nhìn xem rốt cục là vấn đề gì, lúc này tôi đang vội.
Trương Dương nói: Tôi dùng cái xe này, vừa đến thời điểm mấu chốt thì tắt lửa, anh còn nói với tôi là tính năng cái gì, tôi nói anh có phải cố ý chỉnh tôi không ?
Triệu Thiên Tài nói: Không phải, ngay từ đầu tôi cũng là nói trước cho cậu, như vậy đi, đợi mưa tạnh, tôi đem xe trở về, giành thời gian bảo dưỡng toàn diện một chút, thật sự không được tôi đem động cơ thay đổi cho cậu.
Chuyện tới tình trạng này, Trương Dương cũng không biện pháp gì, hắn cúp điện thoại, cùng Kiều Mộng Viện ngồi trong xe jeep, nhìn mưa xuân tí tách bên ngàoi, mưa lúc lớn lúc nhỏ, trong khoảng thời gian ngắn không có dấu hiệu ngừng lại.
Kiều Mộng Viện cũng có chút không nhẫn nại, nhìn thời gian một chút nói: Tôi còn phải đi bàn sinh ý, xem ra chỉ có thể đón xe.
Trương Dương sao có thể để cho cô ấy đón xe, nhanh chóng gọi điện thoại cho lão Hà, khiến cho lão Hà lái xe thương vụ của ủy ban thể dục đến đây.
Lão Hà chạy tới, Triệu Thiên Tài cũng tới, Kiều Mộng Viện mạo hiểm nhảy mưa xuống xe jeep, Trương Dương cũng theo đi ra ngoài, dùng áo bảo vệ Kiều Mộng Viện, che mưa gió thay cô ấy, đưa cô ấy lên xe thương vụ.
Mãi cho đến khi Kiều Mộng Viện rời đi, hắn mới ướt đẫm đi về xe của Triệu Thiên Tài, Triệu Thiên Tài nhếch miệng cười nói: Tôi nói chủ nhiệm Trương này, biểu diễn hơi bị quá đó.
Trương Dương tàn bạo trừng mắt liếc hắn quan tâm của, mình đối với Kiều Mộng Viện tuyệt không có nửa điểm giả dối ở bên trong, thằng nhãi này cư nhiên hiểu lầm mình, Trương Dương nói: Tôi còn chưa nói anh, ngươi không phải kỹ sư máy móc hạng nhất sao? Cái xe jeep này sao luôn luôn tắt lửa?
Triệu Thiên Tài nói: Một lần mà thôi, có thể là có chổ nào đó có chuyện, cậu cũng biết, cái xe jeep này là hai chiếc xe chắp vá lung tung cùng một chỗ, rất nhiều bộ phần đều cần ma hợp, đừng nói xe, người cũng có lúc sinh bệnh, cậu đừng vội, tôi hiện tại kéo xe trở lại, kiểm tra một chút, lần này nhất định đem tất cả tai hoạ ngầm thanh trừ.
Triệu Thiên Tài đem dù giao cho Trương Dương, nhờ Trương Dương hỗ trợ cầm dù, đi tới trước xe jeep, mở nắp động cơ,hắn kiểm tra một chút, rất nhanh tìm được chỗ vấn đề, cười nói: Mạch điện nói bình điện bị lỏng, vấn đề đơn giản như vậy cậu cũng làm thấy ghế! Hắn nối mạch điện lại, nói: Được rồi!
Trương Dương nói: Chỉ đơn giản như vậy?
Triệu Thiên Tài nói: Lúc đầu thì đơn giản như vậy.
Lúc này thấy một người trung niên mặc áo mưa chạy tới bọn họ, người nọ lớn tiếng nói: Sư phụ! Ngài là sửa xe sao?
Triệu Thiên Tài cười gật đầu, cái xe của hắn là xe quảng cáo, thảo nào người ta chạy thẳng đến chổ hắn, người trung niên chỉ chỉ một chiếc xe vận tải lớn cách đó không xa: Xe của tôi bị hư, ngài có thể hỗ trợ nhìn được không ?
Triệu Thiên Tài theo hắn đi qua, Trương Dương không có lập tức cùng đi qua, thử đánh lửa một chút, xe jeep quả nhiên được rồi, hắn lái xe jeep chạy qua bên cạnh chiếc xe tải, nói với Triệu Thiên Tài: Tôi đi!
Triệu Thiên Tài đang giúp người sửa xe, hắn không ngẩng đầu, khoát tay áo nói: Đi đi, bận việc của cậu đi!
Trương Dương đang chuẩn bị rời đi, nhưng thấy tấm quảng cáo dán trên xe, trên quảng cáo tự nhiên có hình của Hà Hâm Nhan, trên còn có mấy chữ tôi thoả mãn, tôi thích, Đông Sơn hổ tiên hoàn!