Y Đạo Quan Đồ

Chương 2287: Chương 2287: Giữ lại gốc (1)




Trương đại quan nhân cười nói: Ngại quá, tôi còn một cuộc họp quan trọng phải tham dự.

Nam tử hói đầu dùng nụ cười hòa ái đồng dạng nói với Trương Dương: Đồng chí Trương Dương, chúng tôi sẽ không làm mất quá nhiều thời gian của anh đâu.

Trương đại quan nhân nói: Mười phút có đủ hay không?

Nam tử Hói đầu cười nói: Đủ, chúng ta ra ngoài nói!

Triệu Quốc Cường giờ mới hiểu được, hai chuyên viên đặc phái của Quốc An không phải tới tìm mình.

Trương Dương đi theo hai chuyên viên đặc phái của Quốc An ra bên ngoài, lên xe thương vụ Buick màu lam của bọn họ, một người trong đó đã ngồi xuống ghế điều khiển phía trước, nam tử hói đầu mời Trương Dương ngồi xuống, vươn tay về phía Trương Dương: Quên chưa tự giới thiệu, tôi tên là Cảnh Chí Siêu! Lần này tới Bắc Cảng là để điều tra chuyện Chương Bích Quân ngộ hại.

Trương Dương bắt tay với hắn: Tôi và Chương Bích Quân không quen nhau.

Cảnh Chí Siêu cảm thấy được Trương Dương rất cảnh giác, xem ra mình cần phải chứng minh thân phận với Trương Dương, hắn lấy ra giấy tờ đưa cho Trương Dương: Tôi trước đây vẫn làm công tác nội cần.

Trương Dương nhìn lướt qua giấy chứng nhận của hắn, hắn trước đây cũng từng có loại chứng minh thân phận này, chỉ liếc một cái là có thể phân biệt được thật giả, hắn mỉm cười nói: Tôi và ngành của các anh hình như không có quan hệ gì!

Cảnh Chí Siêu nói: Là chủ nhiệm Hình Triêu Huy bảo tôi tới tìm anh.

Trương đại quan nhân nghe vậy thì ngẩn ra: Lão Hình ư? Hắn không phải đã mất tích rồi sao?

Cảnh Chí Siêu nói: Trong khoảng thời gian này anh ta đều bị giam giữ ở một địa phương bí mật nơi nào đó trong ở kinh thành, trải qua sự cố gắng không ngừng của chúng tôi, cuối cùng cũng giải cứu được anh ta, trước mắt anh ta đang an dưỡng, không lâu nữa sẽ về lại cương vị công tác.

Trương Dương nghe nói Hình Triêu Huy bình an vô sự thì cũng cảm thấy an ủi, ở trong lòng hắn lão Hình thủy chung là một người tốt, Hình Triêu Huy lại một lần nữa rời núi chắc có quan hệ nhất định tới chuyện Chương Bích Quân bị giết. Trương Dương nói: Có thời gian thì tôi sẽ tới thăm anh ta.

Cảnh Chí Siêu nói: Chủ nhiệm Hình bảo tôi tới tìm anh, nói anh có thể cung cấp cho chúng tôi một số giúp đỡ.

Trương Dương nói: Lão Hình bị nhốt lâu như vậy, may mà vẫn chưa quên tôi. Trong lòng lại tính toán, Hình Triêu Huy chắc sẽ không tiết lộ những chuyện quá khứ của mình chứ.

Cảnh Chí Siêu nói: Đồng chí Trương Dương, cấp trên bảo tôi phụ trách vụ án của Chương Bích Quân, từ chỗ cô ta, tôi tìm được một số tài liệu về anh. Cho nên tôi mới đi tìm chủ nhiệm Hình để chứng thực.

Quả nhiên không ngoài sở liệu của Trương đại quan nhân. Trương đại quan nhân không khỏi đau đầu, vẻ mặt của hắn thì lại vẫn cực kỳ khinh thường, cười nói: Chỗ cô ta sao lại có tài liệu về tôi? Hồ sơ tài liệu của tôi đều ở bộ tổ chức thành phố Bắc Cảng cơ mà.

Cảnh Chí Siêu nhìn Trương Dương, nhìn ra thằng ôn này không dễ nói rõ ngọn ngành với mình, hắn cũng không tiếp tục truy hỏi, lấy ra giấy ghi chép rồi viết số của mình cho Trương Dương: Đồng chí Trương Dương, nếu như anh nhớ ra gì thì Có thể thông qua số điện thoại này để liên lạc với tôi.

Trương Dương nói: Tốt!

Cảnh Chí Siêu lại nói: Chương Duệ Dung trước đây cũng là nhân viên công tác của Quốc An, từng công tác dưới tay anh, anh có biết chuyện này không?

Trương đại quan nhân lắc đầu: Không biết! Hắn đã quyết định, hôm nay dù chết cũng không thừa nhận, cũng không phải là Trương đại quan nhân không muốn phối hợp, chủ yếu là hắn thiếu tín nhiệm đối với đám người này Quốc An này. Phóng mắt khắp toàn bộ bộ môn Quốc An, người khiến hắn tín nhiệm chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, Hình Triêu Huy tính là một, người còn lại là Lệ Phù, Tang Bối Bối và Đồng Tú Tú.

Trương Dương từ bên trong xe Buick đi ra, Cảnh Chí Siêu cũng không ở lại, lái xe đi luôn.

Triệu Quốc Cường lúc này cũng đã kết thúc công việc, tới bên cạnh Trương Dương: Sao? Bị Quốc An nhắm vào rồi à?

Trương Dương nói: Bọn họ tìm tôi để tìm hiểu một số tình huống, nói Chương Duệ Dung cũng là người của Quốc An!

Triệu Quốc Cường nói: Vụ án của Chương Bích Quân lập tức sẽ giao cho bọn họ, có điều anh lại mang tới cho tôi một vụ án mới. Chuyện mà hắn nói là Trương Dương ném chết Khương Học Đông. Hắn thở dài: Lát nữa tôi nên viết báo cáo thế nào đây?

Trương đại quan nhân cười nói: Nên viết như thế nào thì cứ viết như thế. Anh làm việc tôi yên tâm mà. Hắn muốn tới bệnh viện thăm Chương Duệ Dung một chút. Nói với Triệu Quốc Cường một tiếng, Triệu Quốc Cường vừa hay cũng muốn đi.

Hai người cùng nhau tới bệnh viện nhân dân thành phố Bắc Cảng. Chương Duệ Dung bị thương bên vai trái, đầu đạn đã được Trương đại quan nhân lấy ra, ở bệnh viện, bác sĩ đã tiến hành khâu lại vết thương cho cô ta. Trước mắt tình huống của Chương Duệ Dung đã ổn định, cô ta ngồi trên giường, Thường Lăng Phong ở bên cạnh an ủi cô ta.

Trương Dương cầm một bó hoa tươi cùng Triệu Quốc Cường một trước một sau đi vào.

Thường Lăng Phong đứng dậy chào: Bận thì không cần tới đây đâu.

Trương Dương cười nói: Tôi đến thăm Chương Duệ Dung, hôm nay chuyện là tại tôi, tôi vốn muốn mời hai người đi ăn điểm tâm sáng, không ngờ lại thành ăn đạn. Thường Lăng Phong bật cười, Chương Duệ Dung ở bên cạnh nói: Cám ơn ân cứu mạng của bí thư Trương? Trạng thái tinh thần của cô ta coi như không tồi.

Trương Dương nói: Đừng cám ơn tôi, dồn tất cả sự cảm kích đối với tôi lên người Lăng Phong ấy.

Triệu Quốc Cường nói: Chương tiểu thư, hiện tại có tiện hỏi mấy vấn đề không?

Trương đại quan nhân thở dài: Triệu cục, con người anh đúng là hay giết phong cảnh, không thể để bạn bè chúng tôi nói chuyện vui vẻ được à?

Triệu Quốc Cường nói: Tôi cũng là thân bất do kỷ, giải quyết việc chung thôi.

Chương Duệ Dung gật đầu: Không thành vấn đề, anh hỏi đi!

Trương đại quan nhân đứng dậy: Mấy người nói chuyện nhé, tôi phải đi rồi, đã đáp ứng sẽ tới Xuân Dương, giờ chậm đến trưa rồi.

Thường Lăng Phong nói: Tôi tiễn anh!

Hai người cùng nhau tới bãi đỗ xe, Trương Dương biết Thường Lăng Phong đi ra cùng mình không chỉ là để lảng tránh, khẳng định còn có chuyện khác muốn nói với mình. Quả nhiên, Thường Lăng Phong nói: Rốt cuộc là ai mà ác vậy? Không ngờ muốn xuống tay với Duệ Dung?

Trương Dương nói: Quan hệ của Chương Bích Quân và cô ta anh chắc biết rồi chứ hả.

Thường Lăng Phong nói: Anh là nói Tang Bối Bối á? Trước đó Tang Bối Bối từng bắt cóc Chương Duệ Dung, cho nên Thường Lăng Phong Thường Lăng Phong suy luận như vậy.

Trương Dương lắc đầu: Không thể là cô ta, tôi cũng biết ít nhiều về Tang Bối Bối, cô ta làm việc ân oán rõ ràng, người đắc tội với cô ta là Chương Bích Quân, không phải là Chương Duệ Dung.

Thường Lăng Phong nói: Vậy lúc trước cô ta vì sao muốn bắt cóc Duệ Dung? Cừu hận có thể che phủ tâm thần của một người, có lẽ cô ta vì báo thù mà không tiếc tất cả thủ đoạn.

Trương đại quan nhân đương nhiên hiểu rõ chuyện này không phải Tang Bối Bối gây nên, hắn nói khẽ: Lăng Phong, vừa rồi cảnh sát đã kiểm tra hiện trường, tay súng bắn tỉa tên là Khương Học Đông, là tay súng thiện xạ, hắn trong lúc đi lính chưa bao giờ bắn hụt, hôm nay Chương Duệ Dung có thể tránh được một kiếp, trên trình độ rất lớn là vì Khương Học Đông không muốn giết cô ta.

Thường Lăng Phong nói: Nhưng hắn vì sao muốn bắn Duệ Dung? Cho dù Chương Bích Quân từng đắc tội với hắn thì hắn cũng không nên trả thù một nữ hài tử vô tội.

Trương Dương thầm tính toán trong lòng, mục đích Khương Học Đông bắn Chương Duệ Dung có lẽ không phải là để trả thù, một súng này bắn vào trên người Chương Duệ Dung, người sợ hãi có lẽ là người khác.

Một chiếc xe hơi Bentley màu đen chậm rãi dừng trong bãi đỗ xe, Tiết Thế Luân và con gái Tiết Vĩ Đồng cùng nhau đi xuống ô tô. Từ hoa tươi trên tay Tiết Vĩ Đồng có thể suy đoán ra, bọn họ tới đây là để thăm bệnh nhân.

Tiết Vĩ Đồng từ xa gọi một tiếng Tam ca, Trương Dương cười cười cùng Thường Lăng Phong đi tới. Hắn đã đoán được Tiết Thế Luân là tới thăm Chương Duệ Dung, cha con đồng tâm, Chương Duệ Dung cũng là cốt nhục của hắn, cô ta bị bắn Tiết Thế Luân đương nhiên vô cùng khẩn trương.

Trương Dương gọi một tiếng chú Tiết, tuy rằng hắn tràn ngập hoài nghi đối với Tiết Thế Luân, nhưng khi đối mặt với Tiết Thế Luân vẫn là phi thường khách khí.

Tiết Thế Luân thẳng thắn nói: Nghe nói Duệ Dung bị bắn, cho nên chúng tôi tới thăm cô ta.

Thường Lăng Phong nói: Cô ta vẫn ổn, đạn không trúng vào chỗ yếu hại.

Tiết Thế Luân thở dài nói với Trương Dương: Trương Dương, Bắc Cảng của các anh đúng là không yên ổn.

Trương Dương nói: Bắc Cảng không có vấn đề gì, đám tội phạm này đều là từ bên ngoài tới.

Tiết Thế Luân bật cười: Đúng là cán bộ Bắc Cảng, lúc nào cũng bảo vệ cho lợi ích của Bắc Cảng.

Trương đại quan nhân nói: Đây là tố chất cơ bản nhất của cán bộ đảng chúng ta, nếu như mỗi người đều chỉ lo cho lợi ích của mình mà tổn hại tới lợi ích tập thể, cứ thế mãi tất nhiên sẽ thành nước không ra nước.

Tiết Thế Luân cười ha ha, hắn quay sang con gái: Đồng Đồng, thấy chưa, đây là ý thức trách nhiệm xã hội, đây là sứ mệnh, quốc gia, cha cho rằng những người trẻ tuổi các con đều nên có loại tố chất đáng quý này.

Thường Lăng Phong và cha con Tiết Thế Luân đi lên lầu.

Trương đại quan nhân trở lại bên trong xe, nhìn đồng hồ thì đã là hơn một giờ chiều rồi, vốn hắn còn đáp ứng đám người đó Ngưu Văn Cường tới Xuân Dương ăn bữa cơm, buổi tối sẽ lên núi Thanh Đài, xem ra chỉ có thể hủy bỏ kế hoạch trước đó thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.