Y Đạo Quan Đồ

Chương 2289: Chương 2289: Giữ lại gốc (3)




Trương Dương cười nói: Lần trước tới thật sự là vội quá, nói thật với anh, tôi ngay cả nhà cũng chưa về thăm được.

Sa Phổ Nguyên thở dài: Đám người Chúng ta đa số thời gian đều là thân bất do kỷ. Trương Dương nghe ra sự cô đơn trong giọng nói của hắn, nhớ tới bố cục trước đó của Kiều Bằng Phi, cuối cùng vẫn ngăn được suy nghĩ muốn hỏi.

Sa Phổ Nguyên lại chủ động vạch trần đáp án này: Tháng sau tôi được điều tới cục khoa học kỹ thuật thành phố công tác.

Sa Phổ Nguyên vẫn chưa tới điểm cuối, sự rời khỏi của hắn chỉ có một giải thích, là vì Kiều Bằng Phi thay thế

Kiều Bằng Phi lúc này từ trong khách sạn đi ra, Sa Phổ Nguyên cười nói với Trương Dương: Tôi đi đây, sau này chúng ta rất ít có cơ hội chạm mặt ở Xuân Dương.

Trương Dương không nói gì, Sa Phổ Nguyên cũng không cần an ủi, cho dù mình nói ra những lời an ủi hắn thì tựa hồ cũng chẳng mang lại tác dụng gì.

Kiều Bằng Phi tới bên cạnh Trương Dương, cùng hắn nhìn đèn sau xe của Sa Phổ Nguyên: Nói chuyện gì vậy?

Trương Dương nói: Hắn nói sắp tới cục khoa học kỹ thuật thành phố, Chúc mừng anh,

Kiều Bằng Phi nói: Tôi biết trong lòng hắn rất khó chịu, cho rằng là trách nhiệm của tôi.

Trương Dương nói: Trong quan trường chính là như vậy, cho dù anh không thay thế hắn thì cũng sẽ có người khác thay thế.

Kiều Bằng Phi nói: Đi, tôi mời anh uống rượu.

Trương Dương cười nói: Để hôm khác đi, mấy người anh em tất cả đang chờ tôi tới, tôi nếu như tối nay không đến, người ta nhất định sẽ nói tôi khinh thường người ta.

Kiều Bằng Phi cười cười gật đầu: Tôi đưa anh!

Không cần, tôi lái xe mà.

Kiều Bằng Phi: Nói Tối nay anh uống không ít rồi, gần đây Xuân Dương đang nghiêm tra uống rượu lái xe, anh cũng đừng ngược gió gây án.

Trương Dương cười nói: Yên tâm đi, nếu thực sự bắt được tôi, tôi sẽ gọi điện thoại cho anh, bọn họ cho dù không nể mặt tôi thì cũng phải nể mặt Huyện thái gia anh chứ.

Kiều Bằng Phi bật cười: Anh thủy chung vẫn là như vậy.

Trương Dương nói: Anh so với trước đây thì đã thay đổi nhiều rồi.

Thay đổi thế nào?

Trương Dương nói: Càng lúc càng già dặn hơn, càng lúc càng giống quan viên, có điều ở cùng với anh càng lúc càng không thú vị.

Kiều Bằng Phi thở dài: Tôi cũng biết mình đã thay đổi, nhưng tôi không biết thay đổi như vậy rốt cuộc là tốt hay là xấu?

Trương Dương nói: Muốn tiếp tục lăn lộn ở trong quan trường thì dù sao cũng phải thay đổi một chút, cái tôi thiếu chính là ước thúc bản thân, tôi rất tự do, quen với tự do rồi.

Kiều Bằng Phi nói: Con đường này đi càng lâu thì tự do càng ít, không phải người khác ước thúc anh, mà là tự anh ước thúc anh, tôi cảm thấy con người của mình bắt đầu trở nên trầm trọng.

Trương Dương không nói gì, có chút đồng tình nhìn hắn, trên người Kiều Bằng Phi ký thác tương lai của Kiều gia, mà hắn cũng chủ động gánh sự truyền thừa và vinh dự của Kiều gia, Kiều Bằng Phi thành thục rồi, hắn cũng là người có trách nhiệm, nhưng trách nhiệm tất sẽ trói buộc tương lai của hắn.

Kiều Bằng Phi mỉm cười, không phân biệt được là hắn đang vui vẻ hay là đang mất mát: Tôi tự mình chọn, nếu đã lựa chọn thì tôi sẽ không oán không hận đi tiếp.

Trọng tâm phát triển của Ngưu Văn Cường hiện tại đã chuyển dời đến Phong Trạch, hắn và Đổng Hân Vũ cũng đã xác định quan hệ, bình thường tới Xuân Dương cũng chỉ là thă nhà cũ, lần này trở về có thể nói đặc biệt vì Trương Dương tới, chẳng những là hắn, Đỗ Vũ Phong, Tần Bạch và Triệu Tân Vĩ, tất cả đều bị gọi đến, vốn đã hẹn buổi trưa ăn cơm với nhau, Trương Dương trước chuyện cũng đã đáp ứng, nhưng kế hoạch không bằng biến hóa, ai ngờ được trên đường lại gặp chuyện phiền toái, một đi hai tới trì hoãn tới hiện tại.

Càng Trương Dương tới Kim Khải Việt thì đã là chín giờ tối, hiện tại Kim Khải Việt đã bị Ngưu Văn Cường chuyển nhượng ra ngoài từ lâu, trải qua, sửa chữa đã rất khó nhận ra bộ dạng xưa.

Bốn người bọn Ngưu Văn Cường đứng chờ ở cửa lớn, nhìn thấy xe của Trương Dươngtới, Ngưu Văn Cường vội vàng chỉ huy. Nhìn trạng thái của thằng ôn này là biết hắn đã ngà ngày say rồi.

Tần Bạch và Triệu Tân Vĩ, hai tên xuất thân từ cảnh sát giao thông thì ở bên cạnh nhìn cười ngây ngô.

Trương Dương đỗ xe xong, Ngưu Văn Cường chạy tới mửa cửa xe, kính lễ với hắn: Đồng chí Trương Dương, xin xuất trình giấy tờ xe và giấy phép lái xe, tôi rát hoài nghi anh lái xe sau khi uống rượu.

Trương đại quan nhân cười nói: Không sai, tôi lái xe sau khi uống rượu đó, anh quản được à?

Ngưu Văn Cường nói với ba gã cảnh sát phía sau: Biết pháp còn phạm pháp, tội càng thêm nặng, còng tên này lại.

Đỗ Vũ Phong nói: Anh đừng nhìn tôi, tôi không phải là cảnh sát giao thông.

Triệu Tân Vĩ nói: Tôi cũng không phải.

Ngưu Văn Cường nhìn về phía Tần Bạch: Tiểu Bạch, anh là người kiên trì nguyên tắc nhất, anh tới đi.

Tần Bạch lắc đầu: Chính vì tôi kiên trì nguyên tắc, cho nên cảnh hàm của tôi thấp nhất, tôi hiện tại đã học được mở một con mắt nhắm một con mắt rồi.

Tất cả mọi người bật cười bởi vì những lời này của Tần Bạch, Ngưu Văn Cường cười mắng: Không có nghĩa khí.

Trương Dương nói: Đó là bởi vì nhân phẩm của tôi tốt. Hắn vái bốn tên tổn hữu một cái: Các vị huynh đệ, hôm nay đã để các anh đợi lâu, muốn đánh muốn giết gì thì cứ tự nhiên.

Trong hơi thở của Ngưu Văn Cường đầy mùi rượu: Bắt mời chúng tôi uống rượu.

Trương Dương nói: Được.

Ngưu Văn Cường xông lên ôm vai hắn: Phía trước có sa oa của Chung lão nhị, thức ăn không tồi.

Trương Dương người cười: Anh hiện tại tốt xấu gì cũng là Ngưu tổng, tài sản vài trăm ngàn, Ngưu tổng ra ngoài, dù sao cũng phải vào khách sạn năm sao chứ, sao lại thích ăn vỉa hè.

Ngưu Văn Cường cười nói: Anh thì biết cái gì. Mỹ thực Chân chính đều ở những quán vỉa hè đó.

Sa oa của Chung lão Nhị ở ngay chỗ cách Kim Khải Việt một trăm thước.

Nhìn thấy Ngưu Văn Cường tới, ông chủ Chung lão Nhị trên vai vắt khăn trắng đi tới: Ôi, đây không phải là ngưu tổng ư? Đã lâu rồi không gặp ngài, hôm nay ngọn gió nào thổi ngài tới đây vậy? Nhắc tới thì Chung lão nhị và Ngưu Văn Cường rất có sâu xa, trước đây khi Ngưu Văn Cường kinh doanh Kim Khải Việt thì Chung lão nhị ở khách sạn của hắn quá đầu bếp mấy tháng.

Ngưu Văn Cường nhìn nhìn trường hợp trước mắt: Tiểu Chung làm không tồi.

Còn không phải nhờ phúc của ngài ư? Chung lão nhị sai người xếp cho họ hai cái bàn, mang năm cái ghế lên, nói với Ngưu Văn Cường: Ngưu tổng, tối nay tôi mời khách. Ngài cứ ăn thôi nhé.

Ngưu Văn Cường nói: Anh không sợ tôi ăn cho anh nghèo luôn à.

Chung lão nhị cười nói: Ngưu tổng, tôi tuy rằng là buôn bán nhỏ, nhưng một hai bữa cơm tôi vẫn chịu được.

Ngưu Văn Cường lấy ra hai tờ trăm nguyên, nói: Anh cầm trước đi.

Cái này...

Trương Dương nói: Không phải đã nói là tôi mời ư?

Ngưu Văn Cường nói: Thôi đi, với chút tiền lương của anh thôi thì giữ lại kính dâng cho đảng và quốc gia đi.

Anh xem thường cán bộ quốc gia chúng tôi?

Đỗ Vũ Phong cười cười kéo tay bọn họ ngồi xuống bàn.

Chung lão nhị rất nhanh đứa bốn món ăn lên, Thức ăn tuy rằng không nói là tinh xảo, nhưng lại được cái hương vị rất ngon. Ngưu Văn Cường mang rượu theo, là Đại Minh xuân, gần đây nhà máy rượu Giang Thành bán thứ này rất khá, trên cơ bản đã chiếm lĩnh đại bộ phận thị trường Bình Hải.

Mấy người cùng làm một ly, Trương Dương nói với Triệu Tân Vĩ: Anh ở Tân Hải công tác đã quen chưa? Triệu Tân Vĩ đã được điều đến Tân Hải làm công tác ở sở xe, sau khi tới đó rồi thì hai người cũng không gặp mặt nhiều, dù sao Trương Dương bình thường cũng rất bận, Triệu Tân Vĩ cũng không thể phân thân, hai người chỉ gặp nhau một hai lần.

Triệu Tân Vĩ nói: Cũng quen rồi, bí thư Trương, tôi vẫn luôn muốn mời anh ăn cơm, cám ơn anh đã giúp điều động.

Trương Dương cười nói: Khách khí cái gì? Chúng ta là huynh đệ mà, tôi phải giúp chứ.

Ngưu Văn Cường nói: Nghe khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải các anh đang chiêu thương, tôi chuẩn bị tới chỗ cái anh xem có hạng mục thích hợp nào không?

Đỗ Vũ Phong nói: Anh cho rằng Tân Hải khắp nơi là hoàng kim à? Anh chỉ là một người nuôi cá, chạy đến khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải xem náo nhiệt gì?

Ngưu Văn Cường nói: Tôi nói này lão Đỗ, anh không thể cứ dùng hết ánh mắt cũ mà nhìn người được? Tôi nuôi cá thì sao? Anh khinh thường người nuôi cá à?

Triệu Tân Vĩ bật cười: Ngưu Văn Cường, tôi thấy anh bị lòng tự ti quấy phá rồi, anh bảo khinh thường người nuôi dưỡng các anh, là chính anh tự khinh thường mình, tự tôn quá độ chính là tự ti đó anh hiểu chưa?

Ngưu Văn Cường nói: Tôi khinh, trong mắt đám nhân viên chính phủ các anh, chính là khinh thường người làm ăn chúng tôi.

Tần Bạch nói: Lão Ngưu uống say rồi!

Trương Dương nói: Không phải hai trăm đồng tiền thôi ư, xem ra thằng cha này đau lòng rồi, lát nữa tôi trả cho anh.

Ngưu Văn Cường bị đám tổn hữu này trêu chọc thì không nhịn được liền bật cười: Tôi nhỏ vào, con người tôi nhỏ nhen vậy ư? Mấy anh,tôi cũng chỉ là muốn làm chút sự nghiệp, muốn ở trên cơ sở hiện có đi lên mấy bước, chưa thấy ai thích đả kích người ta như các anh.

Triệu Tân Vĩ nói: Tôi nhớ tiểu Đổng nhà anh mở nhà máy thuộc da.

Trương Dương nói: Nhà máy Thuộc da thì không được, đối tượng chiêu thương của khu bảo lưu thuế nhập khẩu là những xí nghiệp bảo vệ môi trường xanh, nhà máy thuộc da quá ô nhiễm, tôi không thể bật đèn xanh cho anh được.

Ngưu Văn Cường nói: Ai nói tôi muốn mở nhà máy thuộc da, tôi muốn làm nuôi dưỡng, nghiệp nuôi dưỡng nước ngọt của tôi đã ổn định rồi, muốn thử xuống biển nuôi dưỡng, cái này gọi là bảo vệ môi trường xanh chứ?

Trương Dương cười nói: Cái này thì được?

Đỗ Vũ Phong nói: Chúng ta đừng bàn chuyện làm ăn nữa được không? Trương Dương khó khăn lắm mới trở về một chuyến, mấy anh ôn chuyện không thể thuần túy một chút à.

Ngưu Văn Cường nói: Đều là lỗi của tôi, nào, chúng ta vì những năm tháng xanh thẳm của Xuân Dương ngày xưa, cụng ly.

Tần Bạch nói: Đây là muốn đá tôi ra ngoài đây mà.

Triệu Tân Vĩ nói: Vì những ngày tháng ở Giang Thành. Nói tới đây trong lòng mấy người đồng thời hiện ra bóng dáng của Khương Lượng, tâm tình trở nên trầm trọng như bóng đêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.