Y Đạo Quan Đồ

Chương 1626: Chương 1626: Giữa quan và thương (2)




Cám ơn đã khích lệ, tôi vẫn còn phải cố gắng nhiều.

Đối mặt với loại người như Trương Dương, Tang Bối Bối thực sự là bất lực với hắn.

Trương Dương nói: Bối Bối à, tôi cũng đang lấy làm lạ, cô sao bỗng nhiên lại tới Thiên Nhai?

Tang Bối Bối nói: Rất đơn giản, nhìn thấy anh tới vương miện ăn cơm, vừa hay Lam Sắc Mị Lực thông báo tuyển dụng nữ nhân viên phục vụ, cho nên tôi ứng tuyển, đoán chắc anh tới Thiên Nhai ăn chơi, quá nhiên bắt được anh.

Trương Dương cười nói: Có phải là chuyện gì mất mặt đâu, cô bắt tôi làm gì? Hắn thấy lý do này của Tang Bối Bối vô cùng gượng ép, độ đáng tin rất nhỏ.

Tang Bối Bối nói: Tôi nếu không tới, chỉ sợ anh lúc này đã lăn lên giường với cô nữ ca sĩ đó rồi.

Trương đại quan nhân bật cười ha ha: Cô coi tôi là đói bụng thì ăn bậy à, nếu lên giường thì tôi cũng phải chọn người như cô chứ.

Tang Bối Bối mặt không ngờ có chút đỏ lên: Tôi nói này, anh có thể lịch sự chút không? Sao cái gì cũng nói ra, không cẩn thận tôi đánh anh đó!

Trương đại quan nhân nào có sợ cô ta đánh, hắn cầm chén rượu lên uống một ngụm rồi nói: Cô rốt cuộc là đi ngang qua hay là định ẩn núp trường kỳ?

Tang Bối Bối nói: Có ý gì hả?

Trương Dương nói: Không có ý gì cả! Tôi chỉ là cảm thấy sự xuất hiện của cô khá là đột nhiên, hai ta quen nhau cũng không phải là ngày một ngày hai, chỉ cần cô xuất hiện, kiểu gì cũng có phiền toái tới theo.

Tang Bối Bối nói: Tôi nếu nói lần này tôi đặc biệt tới vì anh thì anh có tin không?

Trương đại quan nhân lắc đầu nói: Đánh chết tôi cũng không tin.

Tang Bối Bối cười nói: Vậy anh cũng đừng quản tôi. Chúng ta ai làm việc nấy. Có rảnh thì ngồi cùng nhau uống chén rượu, anh nếu có hứng thì cứ tới Thiên Nhai chơi nhiều vào, cho tôi thêm tiền boa, coi như là nước phù sa không chảy ra ruộng người ngoài.

Trương đại quan nhân nói: Cô chuẩn bị làm ghế luôn ở đó à?

Tang Bối Bối trừng mắt lườm hắn một cái rồi nói: Nói cái kiểu gì thế? Anh mới đi làm ghế, tôi là làm nhân viên phục vụ, hôm nay không phải là anh kéo tôi làm ghế ư ư?

Trương đại quan nhân cười nói: Ghế là tôi kéo, nhưng là cô tự nguyện ra sân khấu.

Anh cút đi! Tang Bối Bối thật sự có chút dở khóc dở cười.

Trương đại quan nhân hắng giọng, nhìn nhìn chung quanh, nói khẽ: Nha đầu, hai ta nói chính sự đi.

Tang Bối Bối nói: Anh có chính sự ư?

Trương Dương nói: Thiên Nhai này rất có vấn đề, lần này cô vừa hay thành nhân viên phục vụ nơi đó...

Tang Bối Bối rất thông minh, lập tức hiểu được ý tứ của hắn, ngắt lời hắn: Sao? Muốn tôi làm nằm vùng cho anh à?

Trương Dương cười nói: Thông minh, lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi đã biết cô là một cô gái băng tuyết thông minh, cô làm việc tôi rất yên tâm.

Tôi chưa đáp ứng giúp anh mà.

Trương Dương nói: Cô nếu không đáp ứng thì tôi sẽ nói ra bối cảnh của cô với ả Trần Thanh Hồng đó, mặc kệ là cô muốn kiếm tiền sinh sống hay là có mục đích gì khác, tôi sẽ phá quấy cô.

Tốt, anh uy hiếp tôi ư? Anh biết tôi ghét nhất bị người khác uy hiếp!

Trương Dương nói: Không phải uy hiếp, là hợp tác, cô nghĩ lại đi, cô làm nhân viên phục vụ ở Thiên Nhai có lợi đối với tôi, về sau xã giao ở phương diện này khẳng định không thể thiếu, tôi tới Thiên Nhai, về sau chính là khách quen của cô, tôi mỗi lần tới đều gọi cô, cho cô tiền boa.

Tang Bối Bối trợn trừng hai mắt nói: Tôi là nhân viên phục vụ. Anh gọi tôi làm gì?

Trương Dương nói: Thường đi ở bờ sông, làm sao có thể không ướt giầy, điều kiện của cô tốt như vậy, chui vào đó làm nhân viên phục vụ thì ai tin!

Trương Dương, tôi hôm nay mới phát hiện thì ra anh xấu xa như vậy!

Trương Dương nói: Tình cảnh buổi tối hôm nay cô cũng thấy rồi, nhiều người như vậy chỉ mong hủ hóa tôi, tôi nếu thủy chung biểu hiện ra vẻ mãi mãi không dính dầu mỡ, khẳng định không thể đánh vào trong nội bộ của kẻ địch.

Không ngờ anh coi tôi trở thành nước cờ đầu của anh!

Trương Dương nói: Hai ta không có ai lợi dụng ai. Quan hệ hợp tác thôi, sự tồn tại của cô khiến cho tôi về sau tới Thiên Nhai thành hợp lý hợp tình, người khác sẽ coi cô trở thành khuyết điểm của tôi, sẽ xuống tay từ cô để tiến hành hủ hóa tôi, như vậy tôi có thể phát hiện rất nhiều tin tức của Bắc Cảng.

Tang Bối Bối nói: Vậy tôi hy sinh có phải quá lớn không.

Trương Dương nói: Hai ta không phải là diễn trò thôi ư. Có phải là làm chuyện gì thật đâu, nhân phẩm của tôi cô còn không tin được ư?

Anh có nhân phẩm à?

Vừa mới có!

Viên Hiếu Nông không ngờ Tứ đệ Viên Hiếu Thương đã muộn thế này còn tìm tới chỗ mình, hắn mặc áo ngủ vào tới phòng khách, ngáp một cái nói: Lão Tứ, đã muộn thế này rồi, có chuyện gì không thể để ngày mai bàn ư?

Viên Hiếu Thương nói: Tối nay em mời Trương Dương ăn cơm!

Viên Hiếu Nông ặc một tiếng, sau đó nhíu mày: Cậu mời hắn làm gì? Từ đầu tới đuôi đều là hắn tìm chúng ta gây phiền toái, cậu còn mời hắn à? Cứ như là chúng ta đuối lý vậy. Huynh đệ Chúng ta ở Bắc Cảng có từng sợ ai chưa? Hắn kiêu ngạo chỉ có thể trong nhất thời thôi, đợi cho sóng gió qua rồi. Tôi sẽ tìm người xử hắn!

Viên Hiếu Thương nói: Gần đây anh lại nhận đơn đặt hàng?

Chén trà trong tay Viên Hiếu Nông khựng ở đó, hắn nói khẽ: dưới tay nuôi nhiều người như vậy, không thể để miệng ăn núi lở, không làm ăn thì cậu bảo tôi ăn không khí à?

Viên Hiếu Thương nói: Lời nói của đại ca anh quên rồi ư?

Viên Hiếu Nông nói: Đúng, tôi biết cậu có khả năng, đại ca bảo tôi có việc thì thương lượng với cậu, tôi cũng không phải là muốn giết người phóng hỏa, tôi chỉ là làm chút sinh ý. Thế cũng không được à? Đi theo con đường của chú chị dâu cậu. Rất ổn thỏa.

Viên Hiếu Thương nói: Chị dâu em trước giờ không tham dự vào chuyện làm ăn của anh.

Viên Hiếu Nông đặt thật mạnh chén trà lên bàn: Chú của Lưu Điềm.

Viên Hiếu Thương nói: Có nhớ những lời lúc trước huynh đệ chúng ta nói hay không? Vĩnh viễn đừng cho nữ nhân tham gia vào sinh ý của chúng ta. Lưu Điềm là hạng người gì? Có nhớ hay không chỉ là một ả gái của Lam Sắc Mị Lực, anh chơi thì chơi, việc gì phải nghiêm túc như vậy?

Viên Hiếu Nông tức giận nói: Lão Tứ, cậu có ý gì? Cô ta hiện tại là nữ nhân của tôi, cậu ít nhiều gì cũng phải tôn trọng một chút chứ.

Viên Hiếu Thương nói: Nhị ca, em hôm nay đến là để nhắc nhở anh mấy chuyện, anh tìm nữ nhân nào thì em không quan tâm, nhưng quyết không cho phép nữ nhân này tham gia vào sinh ý của chúng ta.

Đây là sinh ý của bản thân tôi, không liên can tới cậu, cũng không liên quan tới ai cả.

Viên Hiếu Thương nói: Còn có một việc nữa, anh đừng có dính vào Trương Dương, người đó anh không thể trêu vào!

Viên Hiếu Nông chỉ vào mũi hắn, nói: Cậu sao dám nói chuyện với tôi như vậy, tôi là nhị ca của cậu, trong mắt cậu còn có tôn trưởng không?

Lúc này Lưu Điềm từ trên lầu đi xuống, cô ta làm bộ làm tịch nói: Hiếu Nông, anh làm gì thế? Sao lại gân cổ lên nói chuyện với anh em của mình, có cần phải thế không?

Viên Hiếu Thương chậm rãi đứng lên, ánh mắt nhìn thẳng vào Lưu Điềm: Lưu Điềm, cô giúp tôi nói với Lưu Phúc Giang, hàng của hắn nếu dám đi qua bất kỳ một con thuyền nào của Viên gia, tôi cam đoan ở Bắc Cảng không có chỗ cho hắn dung thân.

mắt Lưu Điềm đỏ lên, nước mắt lập tức rơi xuống, cô ta tràn ngập ủy khuất nói: Hiếu Nông...

Viên Hiếu Nông giống như một cao sư tử nổi điên lao tới Viên Hiếu Thương, túm lấy cổ áo hắn: Chuyện của tôi không tới lượt cậu hỏi đến!

Viên Hiếu Thương vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Viên Hiếu Nông, nói khẽ: Huynh đệ chúng ta dãi nắng dầm mưa bao nhiêu năm nay mới làm được ra cơ ngơi hiện tại, anh chẳng lẽ đã quên rồi? Hiện tại anh vì một nữ nhân không ngờ đối với tôi như vậy, bỏ tay ra! Anh bỏ tay ra cho tôi! Viên Hiếu Thương bỗng nhiên giận dữ hét.

Viên Hiếu Nông bị uy thế của hắn chấn nhiếp, chút khí thế vừa rồi lập tức biến mất.

Viên Hiếu Thương thoát khỏi tay hắn, chỉ vào Lưu Điềm nói: Cô nhớ kỹ cho tôi, ra ngoài bán thân cũng phải có nguyên tắc, làm tốt bổn phận của mình, một con gà vĩnh viễn đừng hòng bay lên trở thành phượng hoàng.

An Ngữ Thần ngồi máy bay từ kinh thành tôi Bắc Cảng, vừa ra sân bay, liền nhìn thấy Trương Dương, thằng cha này đeo kính râm, đội mũ lưỡi trai màu lam, trên người mặc đồ thể thao, mới nhìn thì căn bản chính là một thanh niên theo trào lưu, không ngờ ngờ được vị này là bí thư huyện ủy Tân Hải.

Bất kể Trương Dương ăn mặc như thế nào, An Ngữ Thần đều sẽ ngay lập tức nhận ra hắn, cô ta kéo va ly chậm rãi đi về phía Trương Dương, trong quá trình đi, mắt không ngờ có chút đỏ lên. Một đoạn thời gian không gặp, An Ngữ Thần so với trước đây thì đầy đặn hơn một chút, da thịt cũng nõn nà hơn, bớt đi vẻ ngây ngô của thiếu nữ khi xưa, cả người tản mát ra mị lực thành thục mê người.

Trương đại quan nhân đón lấy hành lý trong tay cô ta, mỉm cười nói: Anh chưa thông tri cho ai cả, một mình tới đây đón em.

An Ngữ Thần nói: Mộng Viện biết hôm nay em sẽ tới, nhưng không biết thời gian cụ thể.

Ngữ khí của hai người vô cùng bình thản, nhưng bọn họ đều cảm thấy hô hấp của hai bên sắp đốt cháy không khí tới nơi rồi.

Trương Dương dẫn An Ngữ Thần tới bãi đỗ xe, tiến vào xe của hắn, Trương đại quan nhân vừa mới ngồi vào thì An Ngữ Thần đã lao vào người hắn giống như một con mèo hoang, môi ấn lên môi Trương Dương, hai người lặng lẽ triền miên trong bóng đêm, An Ngữ Thần khóc ướt đẫm mặt Trương Dương: Trương Dương, em nhớ anh...

Trương Dương ôm eo nhỏ của An Ngữ Thần: Nha đầu, con trai của chúng ta thế nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.