Sự thật chứng minh, Di Cung Hoán Huyết của Trương đại quan nhân đã có tác dụng, bệnh độc RFIV cũng không làm gì được Trương đại quan nhân, bị hắn tiêu diệt sạch sẽ, Lệ Phù trải qua một đêm nghỉ ngơi, thân thể đã khôi phục trạng thái bình thường, đương nhiên vẫn xảy ra biến hóa căn bản, cô ấy sau khi tỉnh lại nói câu đầu tiên là: Em có phải là chịu thiệt rất lớn không?
Trương Dương nói: Em hối hận?
Lệ Phù nói: Em cảm thấy tình cảm của mình bị anh lợi dụng, anh lợi dụng cảm động của em, sau đó làm một chuyện rất không quân tử.
Trương đại quan nhân cười nói: Anh chưa từng nói qua mình là một quân tử, hiện tại chúng ta gạo nấu thành cơm rồi, vậy thì, tiểu nương tử, em phải theo đi!
Lệ Phù ôm lấy cánh tay của Trương Dương nói: Trương Dương, em hỏi anh một câu, anh phải thành thật nói cho em biết.
Trương Dương gật đầu: Nói!
Bên ngoài anh rốt cuộc có bao nhiêu phụ nữ?
Trương đại quan nhân ho khan một tiếng nói: Ngày hôm nay khí trời không tồi! Cái vấn đề này thật sự là khó trả lời.
Có chút vấn đề phải tránh, Trương đại quan nhân từ đầu đến cuối không muốn thừa nhận mình là một người lạm tình, hắn cho rằng mình là một người hữu tình, tối đa là đa tình, một người đa tình vẫn có thể là một người đàn ông có trách nhiệm tốt, giống như hắn thì miễn miễn cường cường cũng được cho là một người đàn ông đã bị tuyệt chủng.
Lệ Phù là một cô gái rộng rãi, tuy rằng cô ấy rất yêu Trương Dương, thế nhưng cô ấy cũng rõ ràng mình và Trương Dương không có kết quả, cô ấy hướng Trương Dương nói: Hai chúng ta cả đời làm tình nhân đi, sau này em mặc kệ anh, anh cũng đừng hạn chế em, anh cưới vợ của anh, em lấy chồng của em, anh cảm thấy thế nào?
Trương đại quan nhân nói: Không được, em là người phụ nữ của anh, ai con mẹ nó dám chạm vào em một chút, anh không thiến hắn là không thể. Trương đại quan nhân trong phương diện tình cảm có biểu hiện không được khí phách cho lắm.
Dựa vào cái gì? Anh dựa vào cái gì mà bá đạo như vậy?
Trương Dương nói: Nha đầu, thật ra anh rất yên tâm về em, so sánh với anh, đàn ông khác trên đời này tất cả đều không xứng với em, đúng vậy không?
Anh đem mình đề cao lên quá rồi.
Trương Dương nói: Làm đàn ông không tự tin sao được.
Lệ Phù cười ngồi dậy từ trên giường hàn ngọc: Này, nhanh chóng nhìn xem có đường ra hay không, lẽ nào anh thật dự định ở chỗ này cả đời?
Trương Dương nói: Thật sự ở chỗ này cả đời cũng không sai, em nói chúng ta làm cái gì đây, cũng không có cái khác tiêu khiển, nếu không chúng ta … lại một lần. . .
Lệ Phù đỏ mặt đẩy hắn đi ra phía trước: Đi, nhanh chóng đi làm chính sự, em mới không cần cùng anh cả đời ở tại chỗ này.
Hang động này lúc trước là chổ luyện công của Kim Nguyên Mậu. Hai người cũng không có tốn quá nhiều sức để tìm một lổ thủng thông khí, hai người sau khi thương lượng. Sử dụng bom do Trương Dương mang đến nhét vào lỗ thủng.
Sau khi đặt bom xong, Trương Dương và Lệ Phù lui ra xa, Trương Dương nhìn thời gian, yên lặng tiến hành đếm giờ, một phút đồng hồ sau, bom phát nổ, bên trong hang động rung chuyển, bụi mù nổi lên bốn phía, lỗ thủng thông khí bị nổ tung thành một cái lổ to hai mét, đợi khi bụi mù tán đi, Trương Dương đi tới cái lổ, thấy bên ngoài sắc trời chiếu vào. Một cơn gió lạnh hỗn loạn mang theo không khí ẩm ướt thổi vào trong, Trương đại quan nhân kìm lòng không nổi rùng mình một cái.
Bên ngoài bầu trời vẫn đang có tuyết rơi, núi Kim Cương xa xa nhuộm trắng màu mây, Trương Dương đi về phía trước một bước. Phát hiện bọn họ hẳn là ở vách núi trên khe Ưng Sầu, Lệ Phù đi tới bên cạnh của Trương Dương, thấy lối ra ngay vách núi, cô ấy không khỏi hít một ngụm khí lạnh, lúc trước cô ấy từ vách núi của khe Ưng Sầu để mò vào vùng cấm quân sự Kim Cốc, lúc đó là mượn công cụ leo núi, nhưng hiện tại cô ấy và Trương Dương không có bất luận công cụ gì để dùng. Dưới khí trời ác liệt như vậy, trên vách núi đã ngưng kết một tầng băng mỏng, căn bản không có chổ bám tay vào. Cô ấy ngẩng đầu, thấy nụ cười tràn đầy tự tin của Trương Dương, lo lắng trong lòng nhất thời tiêu tan thành mây khói, trên người của Trương Dương có sức cuốn hút như vậy, có hắn bên người, không có bất luận chuyện gì không thể làm được, hắn có thể giải quyết bất luận nan đề gì, trên đời này không có gì có thể làm khó được hắn.
Lòng tin của Lệ Phù đến từ chính Trương Dương, mà lòng tin của Trương Dương đến từ chính võ công của hắn, khi hắn cõng Lệ Phù trên lưng bất ngờ nhảy xuống vách núi, Lệ Phù ôm cái cổ của hắn, mặt cười dán trên người của hắn, trong lòng nhớ tới câu nói vừa rồi của Trương Dương, trên đời này tuyệt đối không sẽ có người có thể thay thế được Trương Dương trong lòng của cô, cho cô ấy gặp gỡ Trương Dương, không chỉ là duyên, cũng là số mạng của cô ấy.
Hai chân một lần nữa dẫm trên mặt đất, có loại cảm giác như trở về từ cõi chết, Lệ Phù hítt một ngụm không khí thật sâu, cô ấy vẫn không thể tin tưởng mình đã thoát khỏi hiểm cảnh.
Trương Dương lắm tai nghe, xác định xung quanh không có người, lúc này mới thoáng thả lỏng cảnh giác, tối hôm qua lẻn vào vùng cấm quân sự Kim Cốc tổng cộng bốn người, Thôi Tái Nguyên chết bởi Lý Xương Phổ, Triệu Hách và Lý Uyển Cơ không biết làm sao.
Trương Dương mang theo Lệ Phù rời khỏi núi Kim Cương, cẩn thận suy nghĩ, hắn vẫn là liên lạc Quyền Chính Thái, một giờ sau, tại con đường gần bìa rừng núi Kim Cương, Quyền Chính Thái lái xe Toyota xuất hiện, Trương Dương và Lệ Phù cùng nhau từ trong rừng đi ra, mở cửa xe ngồi xuống.
Quyền Chính Thái thấp giọng nói: Có tin tức của bọn họ hay không?
Trương Dương lắc đầu: Thôi Tái Nguyên đã chết, Lý Uyển Cơ và Niết Nhật Khoa Phu cùng nhau bỏ trốn, Triệu Hách tôi không biết.
Quyền Chính Thái nói: Tôi vừa nhận được tin tức, Lý Xương Phổ bị giết, hiện tại toàn bộ Nguyên Sơn đều bị giới nghiêm.
Trương Dương nói: Bị giết liễu? Chẳng lẽ là Lý Uyển Cơ làm?
Quyền Chính Thái lắc đầu nói: Không rõ ràng lắm, đến bây giờ cô ấy cũng không có liên lạc với tôi. Ông ta từ kính chiếu hậu nhìn Lệ Phù một chút, nhẹ giọng nói: Mục đích của cậu đạt được?
Trương Dương nói: Lý Uyển Cơ và Niết Nhật Khoa Phu sau khi bỏ đi, bọn họ liền cho nổ trung tâm nghiên cứu, chúng tôi bị nhốt dưới mặt đất, cũng may tìm được một lối ra, từ vách Ưng Sầu nhảy xuống.
Quyền Chính Thái nói: Bệnh độc RFVI có bị người Bắc Triều Tiên lấy đi hay không?
Trương Dương nói: Không biết, là chuyện của các người, hiện tại toàn bộ vùng cấm quân sự Kim Cốc đã bị san bằng, phải nói mục đích của ông cũng đạt được, tuy rằng không là các người làm.
Quyền Chính Thái nói: Người Bắc Triều Tiên cho nổ chỗ đó chính là vì che giấu chân tướng, trước rời khỏi đây rồi nói. Ông cũng không có trực tiếp lái xe xuống núi, mà là đi tới một chỗ không người, Quyền Chính Thái giải thích nói: Dưới chân núi tất cả đều là binh sĩ Bắc Triều Tiên, các người thiếu giấy chứng nhận, căn bản không có khả năng thuận lợi rời đi, phía sau xe tôi có chuẩn bị quần áo và giấy chứng nhận, thay vào rồi nói! Quyền Chính Thái nói xong thì rời khỏi ô tô.
Trương Dương và Lệ Phù mặc vào quân phục Bắc Triều Tiên.
Trương Dương đi xuống ô tô, đi tới bên cạnh của Quyền Chính Thái, ánh mắt của Quyền Chính Thái nhìn chăm chú vào Nguyên Sơn, thấp giọng nói: Lý Xương Phổ chết khiến cho tình thế trở nên vô cùng khẩn trương, nếu như chúng tôi có thể thuận lợi rời đi, các người có thể ngồi thuyền đánh cá đi, chỉ cần đến hải vực nước tôi, thì an toàn.
Trương Dương nói: Ông hình như có tâm sự.
Quyền Chính Thái nói: Vẫn là tôi nên nghe lời cậu nói, không nên cho Lý Uyển Cơ tham gia hành động lần này.
Trương Dương nói: Ông cũng hiểu được Lý Xương Phổ có thể chết dưới tay Lý Uyển Cơ?
Quyền Chính Thái nói: Nếu như cô ấy sống vì sao không liên hệ với tôi? Tôi ngược lại hy vọng cô ấy đã chết!
Dọc theo đường núi xuống phía dưới, trên đường gặp phải ba trạm gác kiểm tra, may là Quyền Chính Thái chuẩn bị tương đối đầy đủ, lợi dụng giấy chứng nhận giả thành công lừa gạt quân nhân Bắc Triều Tiên, thật ra trong tay Trương đại quan nhân cũng có một phần giấy phép thông hành đặc biệt Lý Ngân Nhật cho hắn, bất quá hiện tại hắn cũng không dám lấy ra nữa, Lý Xương Phổ đã chết, chỉ mong Lý Ngân Nhật không nên đem chuyện này liên tưởng đến trên đầu của mình.
Quyền Chính Thái mang theo bọn họ thuận lợi đi tới cảng cá hẻo lánh của Nguyên Sơn, đem hai người bọn họ giao cho một ngư dân, ngư dân kia mang bọn họ đi tới khoang chứa cá tôm đầy mùi tanh hôi, buổi chiều cùng ngày, thuyền đánh cá chậm rãi rời khỏi cảng cá.
Tuy rằng bên trong tanh hôi không gì sánh được, thế nhưng nội tâm của Lệ Phù vẫn kiên định an ổn, cô ấy tựa vào trong lòng của Trương Dương, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Nội tâm của Trương Dương lại không bình tĩnh, tuy rằng đã thành công cứu Lệ Phù ra, thế nhưng hắn biết rõ chuyện này vẫn chưa có kết thúc, nếu như biết Lệ Phù vẫn sống trên đời, Chương Bích Quân tuyệt đối sẽ không bỏ qua, có thể sẽ triển khai một cái bẫy mới. Chương Bích Quân khổ cực lập ra cái bẫy này, mục đích của bà ấy chính là muốn đem Hình Triêu Huy vào chỗ chết, hành trình của mình chứng minh, Chương Bích Quân muốn lợi dụng chuyện này gạt bỏ mình. Tuy rằng đã nhìn xuyên qua độc kế, thế nhưng trong tay của Trương Dương cũng không có nắm giữ bằng chứng, với địa vị của Chương Bích Quân tại quốc an, muốn xử lý bà ấy cũng không phải dễ.
Trương Dương nhớ tới hành động của Chương Bích Quân trước đó nhằm vào Tra Tấn Bắc, dụng tâm của bà ta rốt cục là cái gì? Sau lưng bà ta có phải là còn có chỗ dựa vững chắc khác?
Nhìn khuôn mặt tiều tụy của Lệ Phù, Trương Dương không khỏi sinh ra một cảm giác yêu thương, cô gái kiên cường trong khoảng thời gian này gặp dằn vặt tàn khốc, hắn nhẹ nhàng vuốt ve mặt cười của Lệ Phù, trong lòng yên lặng phát thề, sau này nhất định phải bảo vệ cô ấy, quyết không cho Lệ Phù bị bất luận thương tổn gì.
Lệ Phù tựa hồ gặp ác mộng, cô ấy ôm chặt lấy thân thể của Trương Dương: Không. . . Không. . . Trương Dương. . . Trương Dương. . .
Trương Dương ôm chặt lấy thân thể mềm mại của cô ấy, ôn nhu nói: Đừng sợ, anh ở chỗ này, anh ở chỗ này!
Lệ Phù mở mắt, trong đôi mắt đẹp đã tràn đầy nước mắt, cô ấy dùng hết sức lức toàn thân ôm lấy Trương Dương: Trương Dương, em sợ. . . Em vừa rồi mơ thấy, bọn họ dùng điện chích em, dùng roi da đánh em. . . Em gọi anh thế nào, anh cũng không để ý tới em. . .
Trương Dương vuốt ve hai gò má của cô ấy, hôn lên cái trán của cô: Lệ Phù, đừng sợ, anh sẽ không rời em, vĩnh viễn cũng không, anh xin thề, anh sẽ giữ em ở bên người, chăm sóc cho em thật tốt, thương em, yêu em!