Chương Bích Quân ngẩn ra, cô ta không ngờ chuyện này nhanh như vậy đã truyền tới tai cấp trên, Trương Dương bị cô ta mang tới đây không tới ba tiếng đồng hồ, rốt cuộc là ai đã tiết lộ tin tức ra ngoài? Chương Bích Quân nói: Chỉ điều tra theo lệ thôi!
Cô chuẩn bị xử lý hắn như thế nào?
Chương Bích Quân nghĩ nghĩ một chút rồi cuối cùng cũng nói: Hồng cục, người này liên quan tới rất nhiều hành vi phạm tội phản quốc, tôi đã nắm giữ được rất nhiều chứng cớ thiết thực...
Cục trưởng Hồng ngắt lời Chương Bích Quân: Tôi không biết hắn, cũng không rõ lắm hắn rốt cuộc đã làm gì! Nhưng Tiết lão đã tự mình hỏi đến chuyện của hắn, ông ta hỏi tôi có chứng cớ để bắt người hay không, cô có chứng cớ không?
Chương Bích Quân còn chưa kịp trả lời thì cục trưởng Hồng đã bổ sung: Chứng cớ Trăm phần trăm ấy! Cô có thể gánh vác hậu quả mà sự kiện sinh ra hay không, nếu cô thấy mình có thể thì tôi có lẽ có thể gánh được áp lực. Nhưng nếu cô không có chứng cớ ác thực, cho dù là chỉ có một chút xíu chỗ không xác định được thì tôi khuyên cô đừng có mạo hiểm, mà tôi cũng không cho phép cô mạo hiểm!
Chương Bích Quân cắn cắn môi, cô ta đương nhiên hiểu rõ ý của cục trưởng Hồng.
Hồng cục nói: Cô đến bây giờ vẫn chưa trả lời tôi, chứng tỏ trong lòng cô rất do dự, chúng ta tuy rằng có quyền lực đặc thù, là ngành đặc thù, nhưng cô phải nhớ kỹ, bất kỳ quyền lực nào cũng đều có phạm vi nhất định, chúng ta cũng phải chịu sự chế ước, duy hộ lợi ích quốc gia không phải giấy thông hành để chúng ta muốn làm gì thì làm.
Chương Bích Quân nói khẽ: Hồng cục, tôi hiểu mà, tôi sẽ không khiến ngài khó xử đâu. Dập máy, Chương Bích Quân cắn chặt hai môi cắn chặt hai môi, bỗng nhiên cầm tập hồ sơ về Trương Dương ở trên bàn ném đi, giấy tờ bay trong phòng như bông tuyết, cô ta lúc này mới hiểu Trương Dương vì sao không hề không có sợ hãi, thì ra hắn sớm đã lưu lại hậu thủ.
Trương Dương để mình trần, dùng tư thế chồng cây chuối đứng trong phòng giam, hắn giữ tư thế này đã được một đoạn thời gian rồi, chỉ cần hắn muốn, hắn vẫn có năng lực rời khỏi nơi này, nhưng vẫn chưa cần thiết phải làm vậy, trước khi hắn theo Chương Bích Quân tới đây, hắn đã bố trí tất cả, sinh mạng của Tiết lão có liên hệ chặt chẽ tới hắn, Tiết lão không thể không hỏi chuyện này.
Cửa phòng được mở ra, Trương Dương nhìn thấy một hình ảnh đứng ngược, Chương Bích Quân từ bên ngoài bước vào, tư thế đi đường của cô ta có chút mất tự nhiên, đó là bởi vì ngày hôm qua đánh nhau trí mạng với Tang Bối Bối rồi bị trọng thương.
Chương Bích Quân nói: Anh rất tiêu diêu tự tại!
Trương Dương nói: Đã đến rồi thì phải chịu thôi, cô nhốt tôi lại, tôi không thể vượt ngục? Nếu như tôi vượt ngục, há chẳng phải là có thêm một tội trạng ư?
Chương Bích Quân ngồi xuống giường nhỏ, vốn cô ta không muốn để Trương Dương ra ngoài, nhưng biến hóa của sự việc đã nằm ngoài ý liệu của cô ta, cô ta không biết thằng ôn này làm thế nào mà chèo kéo quan hệ được với Tiết lão? Cô ta nhìn chằm chằm vào Trương Dương, góc độ như vậy có thể cho cô ta nhìn rõ lỗ mũi của Trương Dương, thằng ôn này vẫn mang cái bộ dạng cợt nhả đó, giống như căn bản không mình hiện tại đang ở trong tình cảnh nguy hiểm.
Chương Bích Quân nói: Đã nghĩ kỹ chưa?
Trương Dương nói với vẻ trào phúng: Cô không phải là nói cho tôi ba ngày thời gian để suy nghĩ ư, nhưng hiện tại còn chưa qua được ba tiếng. Tôi vốn cho rằng tính tôi nóng vội, không ngờ Chương cục còn nóng vội hơn tôi. Chương Bích Quân sẽ không đến trước thời gian, khẳng định là Tang Bối Bối đã gọi điện thoại, Tiết lão đã hỏi đến chuyện của mình.
Chương Bích Quân nói: Trương Dương, là một trưởng bối, tôi thực sự không hy vọng tiền đồ của anh bởi vì một nữ nhân mà mất đi.
Trương Dương bật cười, Chương Bích Quân đã sửa đổi động cơ phạm tội của hắn rồi, Trương Dương nói: Cô cũng là nữ nhân, cô nói mình đây à?
Chương Bích Quân nói: Thứ mà anh tin chưa chắc đã hài hòa, Trương Dương, cậu còn trẻ lắm.
Trương Dương nói: Xem ra cô có cảm giác khác biệt, Chương cục, trước đây tôi một mực cho rằng cô cao cao tại thượng cơ đấy.
Chương Bích Quân giống như bị quất một roi, cô ta có chút phẫn nộ trừng mắt lườm Trương Dương.
Trương Dương nói: Có câu gọi là cá chết lưới rách, lưỡng bại câu thương, con cá tôi đây cả người đều là gai nhọn, người muốn đối phó với tôi, khó tránh khỏi cũng bị đâm cho bê bết máu, nhưng lại có người cứ không biết tốt xấu, Chương cục, cô nói xem thế giới này vì sao luôn có những người ngu xuẩn như vậy nhỉ?
Chương Bích Quân nói: Một người không thể vĩnh viễn đều có vận khí tốt.
Trương Dương nói: Đúng vậy, cô vẫn định dùng tội phản quốc để khởi tố tôi ư?
Chương Bích Quân nói: Tự anh giải quyết đi.
Cô ta có chút mệt mỏi nói: Có một số việc không thể đưa ra ánh sáng được, nếu nói ra thì không có lợi với bất kỳ ai.
Trương đại quan nhân cười ha ha, nói: Uy hiếp tôi à? Hắn dùng hai tay để đi, tới gần Chương Bích Quân, chỉ dùng một tay để đỡ lấy cơ thể.
Chương Bích Quân không thể không bội phục năng lực giữ thăng bằng của thằng ôn này.
Trương Dương nói: Tôi biết Triệu Quân một mực điều tra chuyện lão Hình mất tích, cái chết của anh ta không liên quan gì tới chuyện phản quốc cả, mà là vì anh ta đã xúc phạm tới lợi ích của ai đó, Lệ Phù cũng vậy, đang yên đang lành sao lại bị người Bắc Triều Tiên bắt? Nếu không phải tôi mạng lớn, tôi suýt nữa cũng chết một cách không minh bạch ở Bắc Triều Tiên rồi.
Chương Bích Quân mỉm cười nhìn Trương Dương: Cho nên anh mới phải đặc biệt quý trọng tính mạng không dễ gì có được này.
Trương Dương làm một động tác xoay người linh hoạt, đứng lên rồi khí định thần nhàn nhìn Chương Bích Quân: Người ta sống được cũng không dễ dàng gì, anh cũng đều dùng tất cả biện pháp để giành lấy quyền sinh tồn của mình.
Chương Bích Quân gật đầu nói: Người ta sống được cũng không dễ dàng gì.
Trương Dương nói: Tôi không hại ai cả!
Chương Bích Quân nói: Tôi trước giờ không dễ dàng tin ai cả! Cô ta không có ý tiếp tục nói chuyện với Trương Dương nữa, đứng dậy nói: Anh đi đi!
Trương Dương cầm áo mặc vào, sau đó bước ra khỏi cửa.
Chương Bích Quân nói vọng từ phía sau: Tự giải quyết cho tốt!
Trương Dương dừng chân xoay người lại nhìn Chương Bích Quân: Cô cũng vậy!
Sau khi Trương Dương mất tích tám tiếng đồng hồ thì tới nhà Tiết lão, Tiết Vĩ Đồng không nhịn được túm lấy hắn hỏi đông hỏi tây Trương Dương Trương Dương chỉ nhẹ nhàng bâng quơ dùng hai chữ hiểu lầm để giải thích! Trên đời này đa số chuyệ đều có thể dùng hiểu lầm để giải thích.
Lý do Như vậy có thể qua được cửa của Tiết Vĩ Đồng, nhưng ở trước mặt Tiết lão thì không dễ dàng hồ lộng như vậy, Trương Dương sau khi trị liệu cho Tiết lão, Tiết lão giữ hắn lại trong thư phòng uống trà.
Tiết lão không hề chủ động hỏi tới chuyện hôm nay, chỉ lạnh lùng nói: Không ngờ cậu có bối cảnh phức tạp như vậy.
Trương Dương cười nói: Trước đây khi Hình Triêu Huy còn sống, tôi hồ đồ nhận một nhiệm vụ, về sau thì có liên hệ ngắt quảng với Quốc An, có điều từ sau khi y mất tích thì tôi cũng rời khỏi đó.
Tiết lão cũng không có ấn tượng gì với Hình Triêu Huy, ông ta thờ ơ hỏi: Vì sao rời khỏi.
Trương Dương nói: Con người tôi quá lười biếng, thiếu tính kỷ luật tổ chức, hơn nữa tôi không thích phải sống cuộc sống trong mưa bom bão đạn, đi trên quan trường vẫn an nhàn hơn. Hắn tựa hồ thấy mình nói sai rồi, lập tức lại bổ sung: Đều là phục vụ cho dân, đơn giản là cương vị bất đồng thôi.
Tiết lão cười nói: Hôm nay thật sự cũng khiến tôi kinh hãi.
Trương Dương nói: Hình Triêu Huy là của tôi thủ trưởng là của tôi, y xảy ra chuyện cho nên họ gọi tôi tới điều tra theo trình tự.
Tiết lão gật đầu nói: Bọn họ đã giải thích với tôi rồi.
Trương Dương nói: Thật ra cũng không có gì, tôi thân chính không sợ bóng tà, nhưng tôi ngẫm lại đã đáp ứng ngài tới đây tái khám, sợ làm ảnh hưởng tới bệnh tình của ngài, cho nên mới bảo người ta giúp đỡ gọi điện thoại báo tin.
Tiết lão không hỏi kỹ, nói khẽ: Tôi đã hỏi qua bọn họ rồi, cậu không có vấn đề gì cả, sau này họ sẽ không tìm cậu gây phiền phức nữa.
Trong lòng Trương đại quan nhân vui mừng quá đỗi, tuy rằng hắn không sợ đám người Chương Bích Quân đó, nhưng nếu cả ngày tìm hắn gây phiền toái thì thực sự là khiến người ta đau đầu, hiện tại Tiết lão nếu đã ra mặt, chắc hẳn Chương Bích Quân cũng không dám động tới mình nữa, tránh được không ít phiền toái.
Trương Dương nói: Cám ơn Tiết lão!
Tiết lão nói: Cậu chiếu cố tôi lớn như vậy, tôi cũng chưa từng nói cám ơn! Trong mắt Tiết lão kinh lịch Quốc An ngắn ngủi của Trương Dương căn bản bé nhỏ không đáng kể, lần này phía Quốc An giải thích nhất trí với Trương Dương, đều là để tiến hành hỏi hắn theo lệ về vấn đề của Hình Triêu Huy, không có vấn đề gì quá lớn.
Khi Trương Dương rời khỏi Tiết gia thì nhìn thấy một chiếc xe màu đen đỗ ngoài cửa, Tiết Thế Luân mặc áo gió màu đen xuất hiện trước mặt hắn.
Tiết Vĩ Đồng đưa Trương Dương ra cửa nhìn thấy cha trở về, có chút kinh hỉ nói: Cha! Cha sao lại về?
Tiết Thế Luân mỉm cười nói: Trở về bàn chút chuyện, thuận tiện thăm con và ông nội! Y cười cười với Trương Dương: Trương Dương, lại tới đây dạy lão gia tử thư pháp à?
Trương Dương cười nói: Chú Tiết, là luận bàn!
Tiết Thế Luân bật cười ha ha, y mời: vào tâm sự đi.
Trương Dương nói: Thôi ạ, cháu đi cả ngày rồi, giờ phải về.
Tiết Thế Luân gật đầu, Tiết Vĩ Đồng thấy cha về, cũng thôi định đưa Trương Dương về, vốn đang định mời Trương Dương ra ngoài ăn chút gì đó. Cô ta sau khi cáo từ Trương Dương thì khoác tay cha vào nhà.
Tiết Thế Luân cởi áo gió ra, nói với Tiết Vĩ Đồng: Ông nội đâu?
Trong thư phòng!
Tiết Thế Luân bước nhanh tới trước thư phòng, nhìn thấy cửa thư phòng khép hờ, y rất lễ phép gõ cửa: Cha!
Bên trong truyền đến giọng nói như ở trong mộng mới tỉnh của Tiết lão: Thế Luân à?