Trương đại quan nhân nói: Tôi hiện tại rốt cuộc rõ ràng vì sao phải làm phòng cháy phòng ký giả rồi.
Vũ Ý trừng mắt liếc hắn nói: Tôi làm cho anh phòng bị thành cái dạng này?
Trương Dương nói: Vũ Ý, hai ta là bạn bè phải không?
Vũ Ý nói: Lời này cũng chính là tôi muốn hỏi anh!
Trương Dương nói: Tôi vẫn đều đem cô trở thành bạn tốt, nếu chúng ta là bạn bè, cô nói bạn bè là không thể ép buộc, rõ ràng tôi không muốn làm, vì sao cô cần phải bức tôi làm?
Vũ Ý nói: Bạn bè có phải là nên giúp đỡ cho nhau? Tôi không nói rằng anh giúp bạn không tiếc cả mạng sống, nhìn anh như vậy cũng không phải người dễ kích động, hiện tại tôi thật vất vả mới tìm được một tin tức oanh động, làm bạn bè, anh có phải hẳn là giúp cho tôi chuyện này?
Trương Dương nói: Tôi đều nói rồi, cái gì tôi cũng đều có thể giúp ngươi, nhưng này là đem tôi đẩy vào hố lửa, cô không thể vì tin tức của mình mà đem tôi đi bán phải không?
Vũ Ý nói: Anh cho rằng đài truyền hình trung ương dễ lên như vậy? Tin tức đêm nay aun cũng xem rồi đó, hiện tại ngay cả thường ủy quốc gia đều biết anh là cán bộ ưu tú trẻ tuổi.
Trương Dương nói: Bọn họ ngày đi ngàn dặm có thể chú ý tới tôi?
Dần dần cũng sẽ quen, nếu không tôi an bài cái này cho anh làm gì? Anh ngẫm lại đi, chờ sự kiện của anh được phát lên đài truyền hình trung ương. Trước mặt nhân dân toàn quốc, nói không chừng lãnh đạo trung ương của chúng ta sẽ phát hiện anh chính là một ngôi sao chính trị mới, trực tiếp đem anh điều đến trung ương, bồi dưỡng làm người lãnh đạo quốc gia trong tương lai cũng mới có thể.
Trương đại quan nhân uống một ngụm rượu nói: Đủ rồi, Vũ Ý, cô đừng lừa dối tôi như đứa nhỏ ba tuổi!
Vũ Ý nói: Lông trên người anh còn dày hơn cả khỉ, tôi có thể lừa dối anh? Như vậy đi, tôi lui một bước, phỏng vấn chuyên đề sẽ không làm!
Trương đại quan nhân vừa nghe vui vẻ: Đây mới là đồng chí tốt!
Bất quá cũng không thể chỉ một mình tôi thoái nhượng, tôi thông cảm anh, anh có phải là cũng nên lý giải tôi?
Trương Dương trừng mắt: Vậy thì... Vũ Ý, tôi cũng không lòng vòng nữa, cô còn có cái điều kiện gì?
Con người anh quá mẫn cảm, cảnh giác quá nặng, luôn cảm thấy người khác muốn hãm hại anh, sao tôi cảm giác anh có chút tốt xấu không phân biệt được vậy?
Trương Dương nói: Có việc nói chuyện, đừng làm công kích bản thân.
Vũ Ý nói: Đài truyền hình trung ương bên kia tôi đều đáp ứng rồi, chuyện phỏng vấn tôi cũng cam đoan với bọn họ, nói anh là bạn tôi, chỉ cần tôi nói với anh, phỏng vấn tuyệt đối không thành vấn đề, hiện tại anh từ chối người ta, cái này không phải cho tôi xấu mặt sao? Tôi cũng không gạt anh, chỉ cần làm xong lần phỏng vấn này, tôi có thể được danh hiệu ký giả đặc biệt của đài truyền hình trung ương, làm bạn bè anh tổng không thể làm lỡ tiền đồ của tôi đúng không?
Trương Dương suy nghĩ một chút nói: Điện thoại phỏng vấn, ừm, lần sau không được viện lẽ này nữa!
Vũ Ý vui vẻ kêu một tiếng: Được! Sau đó ân cần giúp Trương Dương rót đầy ly rượu.
Trương Dương thử nói: Chỉ bằng quan hệ của cô và Vũ bí thư, đừng nói là ký giả đặc biệt, cho dù làm chủ nhiệm tin tức đài truyền hình trung ương cũng không vấn đề gì. Thật ra hắn cũng không biết giữa bí thư cục quảng điện tổng Vũ Hiền Lương và Vũ Ý rốt cuộc là quan hệ gì. Thế nhưng những lời này của Trương Dương nói rất nghệ thuật, Vũ Ý nghe hiểu lầm cho rằng Trương Dương đã tra được bối cảnh gia đình của cô ấy.
Vũ Ý quả nhiên rút lui, chu miệng nói: Tất cả hiện tại của tôi đều là dựa vào chính mình dốc sức làm ra, có quan hệ gì với ba tôi?
Trương đại quan nhân cuối cùng cũng rõ ràng, cái gì mà anh hùng hình tượng của mình trong một đêm được các đài truyền hình đưa tin, cái gì mà đài truyền hình trung ương cao cao tại thượng cũng có mắt xanh với hắn, cái gì mà bộ tuyên truyền trung ương muốn đem mình trở thành hình mẫu tuyên truyền thời đại mới, làm nửa ngày đều là Vũ Ý ở giữa có tác dụng. Ba của cô ấy cũng là lão đại Vũ Hiền Lương trong giới tin tức, muốn làm cho một người nổi tiếng cũng không phải việc khó, Trương đại quan nhân không phản đối nổi danh, nhưng ảnh hưởng của nó đã vượt qua dự đoán của hắn, Trương Dương nói: Vũ Ý, nếu hai ta là bạn bè, tôi có thể nói thật tình được không?
Vũ Ý nói: Anh cứ nói đi, dù sao cũng không có những người khác nghe.
Trương Dương cười nói: Cũng không có gì cần phải nói sau lưng người cả, tôi cũng không phải không phối hợp tuyên truyền, nhưng cô thử đổi chổ đi, từ góc độ của tôi ngẫm đi, tôi vừa mới đến Tân Hải, tạo hình tượng tất nhiên rất quan trọng, thế nhưng mọi việc đều có mức độ, hai ngày nay tuyên truyền phô thiên cái địa đã đem tôi biến thành nhân vật tin tức số một của Bắc Cảng, cô còn cần gì phải đưa lên cho lãnh đạo cấp trên chứ?
Vũ Ý nói: Tuyên truyền chính là anh, liên quan gì đến bọn họ?
Trương Dương nói: Tâm tư của lãnh đạo là rất vi diệu, một người thuộc hạ đem mặt mũi của bọn họ đoạt hết, phong cảnh tất cả đều chiếm, bọn họ mặt ngoài có thể vui vẻ, trong lòng khẳng định không phải như vậy, Vũ Ý, tôi cứu người ước nguyện ban đầu rất đơn giản, không nghĩ tới tuyên truyền, nhưng hiện tại chuyện tình đã biến thành như vậy, người khác sẽ cho rằng tôi là cố ý làm náo động, cái này với công tác khai triển sau này của tôi rất bất lợi, cô hiểu chưa?
Anh vừa nói như thế, tôi thật ra có chút rõ ràng!
Trương Dương nói: Tôi biết nghề nghiệp của cô cũng là đưa tin, hơn nữa chúng ta là bạn bè, cô cũng muốn đem chuyện của tôi tuyên truyền, giúp tôi vớt chút tiền đồ chính trị, lưu lại một ấn tượng tốt đẹp trong lòng các vị lãnh đạo cao tầng, cô có ý tốt, tôi rõ ràng, nhưng chuyện này thật sự không thể tuyên truyền được.
Vũ Ý nói: Rõ ràng, anh muốn điệu thấp.
Trương Dương cười khổ nói: Tôi thật ra muốn điệu thấp, hiện tại còn có thể điệu thấp được à!
Vũ Ý đương nhiên rõ ràng tình cảnh hiện tại của Trương Dương ít nhiều gì cũng có chút quan hệ với mình, cô ấy lại nở nụ cười.
Trương Dương nói: Cô còn không biết xấu hổ mà cười? Không phải cô thì sao tôi biến thành cái dạng như vậy?
Vũ Ý nói: Dù sao chuyện tình đã như vậy, có xấu thì có thể xấu đến mức nào nữa?
Trương Dương nói: Có câu cô nói đúng, thời đại này, không tuyên truyền không người biết, nhưng tuyên truyền nhiều, người khác sẽ cảm thấy cô thích tác tú, thích nổi tiếng, vốn rõ ràng chuyện là không có bất luận động cơ gì, cũng bị người khác phủ lên màu sắc chủ nghĩa cá nhân, dễ gây ra tác dụng trái ngược.
Vũ Ý thở dài nói: Tôi thật không lo lắng nhiều như vậy, tư tưởng của các người thật phức tạp.
Trương Dương nói: Nói chung, lần điện thoại phỏng vấn này là một lần cuối cùng, Vũ đại ký giả, cô cũng đừng giúp tôi bận việc nữa.
Sáng sớm hôm sau, viện trưởng tòa án Hồ Nghiễm Châu, viện trưởng viện kiểm sát Mã Phi, cục trưởng cục công an Trần Khải cùng xuất hiện tại phòng làm việc của bí thư huyện uỷ Trương Dương. Ba người đồng loạt đến đây, chính là vì giải thích chuyện phát sinh tại chợ giao dịch xe ô tô ngày hôm qua, đem kết quả xử lý báo cáo với Trương Dương.
Trương Dương nhìn bọn họ, trong lòng âm thầm đắc ý, mẹ nó, có quyền thật là tốt, tôi nói một câu, các người phải đến đây chờ đợi tôi sai khiến, còn cần phải cẩn thận thấy sắc mặt của tôi, thảo nào trên quan trường ai ai đều nghĩ trăm phương ngàn kế leo lên trên, cảm giác quản người và bị người quản thật sự là một trên trời một dưới đất, chênh lệch thật sự quá lớn.
Ba người cung kính chào hỏi Trương bí thư, Trương Dương thản nhiên nói: Đều ngồi đi! Hắn cho Phó Trường Chinh đi pha trà cho ba vị đồng chí lãnh đạo.
Phó Trường Chinh đem trà đến, ai ai cũng đều rất lễ phép đứng lên, hai tay tiếp nhận tách trà của Phó Trường Chinh, Phó Trường Chinh hiện tại cũng là cấp chính khoa, không kém hơn bọn họ chúng nào.
Phó Trường Chinh pha trà xong thì đi ra ngoài đóng cửa phòng lại.
Phòng làm việc này có diện tích quá lớn, đương nhiên mở ra cự lỵ của Trương Dương và những người khác, bởi vì hắn ngồi ở ghế chủ, ba người khác ngồi xuống ghế sô pha, đương nhiên là thấp hơn, cái này tạo thành việc bọn họ phải ngước nhìn vị Trương bí thư mới tới, trong lòng bọn họ hình thành một loại uy áp ẩn hình, Trương bí thư ở trong mắt bọn họ có vẻ có chút cao cao tại thượng, xa không thể sờ.
Trước hết mở miệng nói chính là trưởng cục công an Trần Khải, gã ho khan một tiếng nói: Trương bí thư, chuyện tình tôi đã điều tra xong, tên buôn lậu xe gây chuyện tên gọi Lưu Tam Nhạc, cũng là một tên vô lại xen lẫn trong chợ từ rất lúc, lúc trước đã từng bị bắt nhiều lần, còn chiếc xe Ferrari mà hắn bắn không có thủ tục hợp pháp, trải qua kiểm chứng đã xác định là xe buôn lậu, hiện tại xe đã bị tịch thu, dựa theo trình tự của chúng tôi, sau này sẽ tiến hành công khai bán đấu giá. Về phần Lưu Tam Nhạc đã bị công an tạm giam, dựa theo trình tự tương quan tiến hành khởi tố hắn.
Trần Khải dừng lại một chút lại nói: Hai cảnh viên tại phòng cảnh vụ chợ xe Vương Tuấn Vĩ và Triệu Khai Lập, hai người bọn họ bị tình nghi gây trở ngại tư pháp công chính, hiện nay đã bị tôi tạm thời cách chức, giao cho phòng giám sát xử lý, sở Trưởng Tôn hâm bởi vì quản lý không được, cũng đã bị miễn đi tất cả chức vụ, tạm thời giữ lại quan sát.
Trương Dương không nói chuyện, ánh mắt rơi vào trên mặt của viện trưởng Hồ Nghiễm Châu, thật ra trên đường đi tới, ba người bọn họ đã thương lượng rồi, đợi khi vào phòng làm việc bí thư, do Trần Khải lên tiếng, hai người bọn họ tận lực giữ im lặng, nhưng Trương Dương vừa nhìn Hồ Nghiễm Châu, Hồ Nghiễm Châu rõ ràng đây là muốn cho tự nói, ho khan một tiếng nói: Trương bí thư yên tâm, bên phía tòa án chúng tôi nhất định sẽ làm việc theo lẽ công bằng, đối với người vi phạm pháp luật, căn cứ điều luật tương quan, từ nghiêm phạt đến bắt giam.
Mã Phi nói: Chúng tôi sẽ phối hợp lẫn nhau, nhất định đem chuyện này giải quyết tốt. Người này am hiểu nhất cũng là tâm biểu quyết.
Trương Dương nở nụ cười: Chút việc nhỏ không cần phải làm cho long trọng như vậy!
Trần Khải, Hồ Nghiễm Châu, Mã Phi ba người nhìn nhau, trong lòng đồng thời hò hét, rốt cuộc là ai làm cho long trọng? Nếu như không phải cậu mượn đề tài để nói chuyện của mình, chuyện tình có thể làm thành cái dạng hiện tại này? Trần Khải nói: Trương bí thư, tôi đã hạ thông báo, trong toàn bộ hệ thống công an khai triển một vận động chỉnh đốn tác phong, nhất định phải từ chuyện này rút ra được bài học, khiến cho cảnh viên ghi nhớ, một phút cũng không thể thả lỏng yêu cầu đối với mình. Gã vừa biểu thị quyết tâm vừa nghĩ, dù sao cuối tuần tôi cũng đã đi, cậu thích chơi ai thì chơi, tôi nhắm mắt làm ngơ.
Muốn người không biết thì đừng có làm, Trương đại quan nhân tự cho là Trần Khải còn chưa biết gì trong chuyện này, nhưng Trần Khải cũng không phải người thường, huống chi gã còn có một người anh làm thường ủy thành phố Bắc Cảng, bi thư ủy ban kỷ luật thành phố Bắc Cảng, suy tính của Trương Dương đã bị hai anh em bọn họ nhìn thấy rõ ràng.