An Ngữ Thần vươn tay ra muốn tóm lấy Trương Dương, nhưng thân thể của Trương Dương đã giống như ông nội cô ta phiêu tán trong gió, cái mà cô ta có thể tóm được chỉ là bông tuyết, An Ngữ Thần bật khóc, khóc rất thương tâm, cô ta vốn cho rằng mình lên tới Châu Phong rồi thì có thể quên đi tất cả phiền não, có thể an tĩnh mà đi, nhưng cô ta vẫn không thể nào quên được Trương Dương, quên được giọng nói khàn khàn của hắn, quên được nụ cười vô tâm vô phế của hắn... An Ngữ Thần thậm chí bắt đầu hối hận rồi, vì sao phải lựa chọn nơi này, lựa chọn đi tới núi băng không một bóng người này, để rồi phải cô độc mà chết.
Con người ta chỉ khi thực sự phải đối mặt với tử phong mới biết được sinh mệnh đáng quý như thế nào, An Ngữ Thần phát hiện mình vẫn còn rất lưu luyến sinh mệnh của mình, vẫn còn rất nhớ nhung Trương Dương, cô ta thậm chí còn chưa kịp thổ lộ cõi lòng của mình với hắn. Cô ta lại nghe thấy tiếng gọi của Trương Dương, sao mà mờ mịt, sao mà xa xôi thế, An Ngữ Thần biết mình lại bắt đầu ảo thính và ảo thị, cô ta đã càng lúc càng tiếp cận tử vong rồi.
Tiểu yêu...
Nhưng giọng nói này tựa hồ khác với giọng mà vừa rồi cô ta đã nghe, An Ngữ Thần ép mình không nghe giọng nói này nữa, nhưng tiếng gọi cô ta của Trương Dương vẫn cứ vậy chui vào màng nhĩ của cô ta. An Ngữ Thần tiếp tục bò về phía trước, cô ta ném túi leo núi đi, ném tất cả gánh nặng đi, nhưng giọng nói đó vẫn không ngừng vang lên, An Ngữ Thần cắn môi, đột nhiên, cô ta lệ nóng tràn mi, cô ta cuối cùng cũng tin rằng Trương Dương thật sự tới rồi, tên đáng chết này không ngờ bất chấp tất cả mà tới đây tìm mình, hắn thật sự tới rồi.
An Ngữ Thần há miệng muốn trả lờiTrương Dương, nhưng phát hiện mình không phát ra được bất kỳ thanh âm nào cả, cô ta giãy dụa đứng dậy trên núi tuyết, nhìn ra xa, nhưng trước mặt cô ta vẫn tối om, không nhìn thấy bất kỳ thứ gì, cô ta liều mạng vung vẩy cánh tay, chạy về phía phát ra giọng nói đó, nhưng chân cô ta lại đột nhiên hẫng đi, cô ta kinh hãi giơ tay là tóm, tóm được một cột băng, nhưng cột băng không thể nào chịu được trọng lượng của cơ thể cô ta, rắc một tiếng gãy ở giữa. An Ngữ Thần thậm chí còn không kịp phát ra bất kỳ thanh âm nào, cô ta men theo dốc ngã xuống, rơi lên mặt tuyết, tiếp theo là rơi vào một hố băng tối om.
Trương Dương ở trên mặt tuyết phát hiện một cái túi leo núi, cũng nhìn thấy vết tích có người phủ phục xuống mặt tuyết mà đi, gió tuyết vẫn còn chưa kịp vùi lấp đi tất cả, kéo túi leo núi ra, hắn rất nhanh phát hiện có vật phẩm thuộc về An Ngữ Thần, hắn kinh hỉ vạn phần, lớn tiếng gọi tên An Ngữ Thần, cho tới khi đuổi tới cuối dấu vết mà vẫn không phát hiện ra tung tích của An Ngữ Thần, Trương Dương có thể đoán được An Ngữ Thần không đi quá xa, hắn cẩn thận tìm kiếm trong phạm vi trăm dặm, cuối cùng ở trên một dốc băng nhìn thấy một cột băng bị gãy, từ đoạn còn sót lại của cột băng hắn có thể đoán ra cột băng này bị gãy chưa lâu, Trương Dương đeo túi leo núi của An Ngữ Thần lên lưng, hắn men theo dốc băng cẩn thận trượt xuống, trượt được gần trăm mét mới thấy đáy, vết tích trượt dẫn tới một cửa động tối om là dừng, Trương Dương đi tới cửa động, gọi vào trong: Tiểu yêu, cô có trong đó không? Cốc tuyết vang vọng giọng nói của chính Trương Dương, không có bất kỳ ai trả lời hắn.
Trương Dương mở túi leo núi ra, từ bên trong tìm thấy dây thừng và đồ cố định, hắn chọn một chỗ băng nham tương đối chắc chắn làm điểm cố định, sau đó thả dây thằng xuống hố băng, sau đó bám dây thừng trượt xuống.
Trương Dương dẫu sao cũng không phải là vận động viên leo núi chuyên nghiệp, khi lựa chọn điểm cố định xuất hiện sai lầm lớn, khi leo xuống được nửa đường thì điểm cố định gãy, Trương đại quan nhân cảm thấy người mình đang trượt xuống rất nhanh, thằng ôn này vừa hò hét vừa rơi xuống, may mà chỗ hắn rơi xuống tuyết rất dày, Trương Dương giậm lên mặt tuyết, thân hình còn chưa kịp ổn định đã lại tiếp tục trướt xuống, hắn rút móc câu ra, vung mạnh lên mặt tuyết, cố gắng dừng thế trượt của mình, liên tục thử năm lần mới đâm vào trong được một tầng băng rắn chắc, một nửa lớn thân thể của hắn đã lao xuống vách băng.
Trán Trương Dương đầy mồ hôi lạnh, xung quanh đen xì, căn bản không biết là vách băng phía dưới rốt cuộc sâu bao nhiêu, hắn tuy rằng võ công trác tuyệt, nhưng nếu thật sự từ vực sâu vạn trượng ngã xuống, cũng khó tránh khỏi kết quả tan xương nát thịt.
Trương Dương kinh hồn định bò lên, lau mồ hôi lạnh trên trán, may mà túi leo núi chưa rơi mất, hắn rút đèn pin cường quang ra, chiếu xung quanh, xung quanh chỗ nào cũng là tuyết tích dày cộp, vẫn không nhìn thấy bóng dáng của An Ngữ Thần, hắn lại chiếu xuống vách băng vừa rồi, khiến hắn bất ngờ là, vách băng không cao, cách bên trên chỉ khoảng mười mét, bên dưới là một bình đài lớn, trên mình đài đầy là tuyết đọng, ở chính giữa bình đài có một bóng người mặc đồ màu đó đang nằm.
Trương Dương không nghĩ nhiều, lăng không nhảy xuống, vị trí hiện tại của hắn có độ cao so với mặt biển là tám ngàn thước, làm bất kỳ động tác gì cũng khó khăn hơn bình thường rất nhiều, khi Trương Dương hạ xuống mặt tuyết, chân trượt một cái, không ngờ lại ngã nện mông xuống đất, đây là tình huống mà bình thường không thể nào xảy ra.
Nhìn bóng người trong tuyết, tim Trương Dương cơ hồ nhô lên tới cổ họng, hắn mong sao người ở trước mặt là An Ngữ Thần, nhưng lại sợ cô ta xảy ra chuyện, nếu cô ta thật sự có ba dài hai ngắn gì, mình không biết nên đối mặt như thế nào. Trương Dương đi tới bên cạnh cô ta, bàn tay run rẩy đặt lên vai cô ta, cẩn thận lật người cô ta lại, ánh sáng từ đèn pin chiếu ra hắt lên khuôn mặt trắng bệch như tuyết đó, không phải là An Ngữ Thần thì còn có thể là ai?
Trương Dương mím môi, hắn cần phải trấn định lại, hắn trước tiên bắt mạch cho An Ngữ Thần, mạch của An Ngữ Thần tuy rằng yếu nhưng vẫn còn đập, phát hiện này khiến Trương Dương vui mừng vô cùng, nhiệt độ ở đỉnh núi rất thấp, hố băng mà họ rơi vào so với bên ngoài thì ấm hơn một chút, nhưng không khí cũng dưới 30 độ, Trương Dương trước tiên muốn hồi phục độ ấm cơ thể cho An Ngữ Thần, sau đó mới nghĩ cách cứu chữa.
Hắn nhanh chóng dựng lều trại ở bình đài, sau đó rải túi ngủ mang theo người ra, mở đèn nhỏ, ôm An Ngữ Thần chui vào trong lều, dưới tình huống thiếu công cụ sưởi ấm hữu hiệu, phương pháp sưởi ấm trực tiếp nhất chính là lợi dụng nhiệt độ cơ thể của bản thân, vào những lúc như thế này hắn cũng không rảnh nghĩ tới những vấn đề khác, cởi quần áo của An Ngữ Thần ra, sau đó cởi quần áo trên người mình, ôm An Ngữ Thần chui vào bên trong túi ngủ, thân thể của hai người dán sát vào nhau, Trương Dương lợi dụng nhiệt độ cơ thể và nội lực của mình để sửa ấm cơ thể đã lạnh cóng của An Ngữ Thần.
Trong mông lung An Ngữ Thần cảm thấy ý thức của mình đang rời khỏi cơ thể mình, nhẹ nhàng bồng bềnh trong không trung, giống như là một sợi lông chim không ngừng bay lên cao, cô ta nhìn thấy thân hình của mình, lẳng lặng nằm ở trên đỉnh núi tuyết, mà hồn phách của cô ta lại càng bay càng cao, khuôn mặt của cô ta càng lúc càng mơ hồ trong tầm nhìn, An Ngữ Thần nhìn thấy Trương Dương, nhìn thấy Trương Dương đang liều mạng chạy đến bên cạnh cô ta, ôm lấy thân thể của cô ta rồi khóc rống lên, cô ta muốn lên tiếng, muốn nói cho Trương Dương hay rằng cô ta đang ở trên không trung, nhưng cô ta mãi không nói ra được tiếng nào. An Ngữ Thần khóc, nước mắt của của cô ta không ngừng rơi xuống, ở trong không trung biến thành hạt châu, từng hạt châu trong suốt theo gió bay xuống trước mặt Trương Dương, thế nhưng hắn lại không cảm thấy gì.
Trương Dương... An Ngữ Thần khóc.
Anh đây! Anh ở ngay bên cạnh em đây! Trương Dương ôm chặt lấy thân thể lạnh như băng của An Ngữ Thần, hắn nghe thấy giọng nói yếu ớt của cô ta, giọng nói này khiến hắn cảm động đến rơi lệ.
An Ngữ Thần cứ nói mê không tỉnh lại, một chốc thì rơi vào trong hốc băng lạnh cóng, chốc thì lại như rơi vào trong lò lửa. Thân thể của cô ta bị băng và lửa tra tấn, cái chết không an tường như cô ta tưởng, không ngờ lại đau đớn và khó chịu như vậy. Nhưng trước đây người ta có kể, người chết sẽ không cảm thấy đau đớn, vì sao cơn đau của mình lại rõ ràng như vậy? Ý thức của An Ngữ Thần không còn bồng bềnh trong hư không nữa, cô ta muốn đi, triệt để mất đi tất cả tri giác, nhưng luôn cảm thấy có một sợi dây buộc lấy mình, sinh mệnh của mình thì giống như con diều, muốn bay nhưng không thể nào bay cao được.
Để tôi đi!
Anh sẽ không để em đi đâu! Trương Dương ôm chặt lấy An Ngữ Thần, dùng cơ thể sưởi ấm cho cô ta, cố gắng lay tỉnh sinh mệnh của cô ta.
An Ngữ Thần cuối cùng cũng chậm rãi mở mắt ra, câu đầu tiên cô ta nói sau khi tỉnh dậy là: Tôi chết rồi à?
Trương Dương cười nói: Cô bé ngốc, có anh ở đây, làm sao mà để em chết được!
An Ngữ Thần trợn tròn hai mắt, hình dáng của Trương Dương từ mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng, cô ta cuối cùng đã hoàn toàn thấy rõ khuôn mặt của Trương Dương, thấy rõ nụ cười vô tâm vô phế của hắn, đồng thời cũng nhìn thấy trên mặt Trương Dương có nước mắt đang chảy xuống. An Ngữ Thần biết, những giọt nước mắt này là vì mình.